Cứ ngỡ rằng tôi vẫn sẽ yên lặng ở bên Vũ, khiến nàng xúc động, khiến nàng mỉm cười, mà không biết rằng có vài thứ đã thay đổi. Không phải tôi nghĩ quá nhiều hoặc quá nhạy cảm, tôi biết giữa tôi và nàng dường như nảy sinh vấn đề.
Trên lớp, tôi bày đủ trò, bàn đủ chuyện cốt để mọi người mở lòng. Chỉ có Vũ, chỉ có nàng là không cười, mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt ấy tràn đầy sầu não. Phải biết rằng thuở trước nàng là người sôi nổi nhất lớp. Không chỉ thế, tôi dần dần phát giác Vũ không còn cười với tôi, điều khiến tôi sợ hãi chính là thậm chí nàng còn không hề nhìn tôi một cái. Khi chạm mặt ở cầu thang, nàng cũng chỉ cúi đầu lách qua người tôi, không một lời trao đổi......
Giữa chúng tôi đến tột cùng đã phát sinh cái quái gì vậy? Là khoảng cách sao? Là vách ngăn ư? Tôi hoảng hốt. Hàng đống suy nghĩ dồn dập quấn lấy đầu tôi: Tôi đã làm gì không phải? Đã nói sai câu gì? Nhất định là tôi đã làm thứ gì đó khiến nàng thất vọng, nhất định là vậy rồi. Nhưng mà rốt cuộc phạm lỗi ở đâu? Ở những ngày bên Vũ, khiến nàng vui vẻ như những ngày hạnh phúc thuở trước?
Sau khai giảng, A Văn trở về con người tí tởn vô tư ngày xưa. Về điểm ấy, A Văn giải thích rằng: "Hi à, hai tháng nghỉ hè này tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết tôi không có can đảm bình thản đối mặt với tình cảm dành cho cô ấy. Bởi vì cô ấy là nữ, tôi cũng vậy. Chung quy tôi nghĩ tôi vẫn muốn lấy chồng sinh con, không như cậu, dùng cả đời để bảo hộ một tình yêu vô vọng. Cho nên tôi chọn rút lui, chọn nút dừng cho tình cảm của tôi đối với cô ấy. Tôi không hi vọng xa vời gì lắm, chỉ cần cô ấy có thể nhớ về tôi, tôi đã thỏa mãn." Khi ấy tôi không lên tiếng. Đối với quyết định của A Văn, tôi không có gì để nói, càng không có quyền để chen vào. Chỉ là tôi muốn nói với A Văn rằng, nếu tình yêu này trọn đời vẫn mãi vô vọng, vậy cũng là đáng giá......
Lúc này là giờ nghỉ trưa, nằm trên sân thể dục, nhìn bầu trời, suy nghĩ lang thang theo đám mây. A Văn nằm cạnh tôi, lấy khuỷu tay thúc nhẹ: "Này Hi, cậu với cô, giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy?"
"......" Nghe nhỏ hỏi, tôi lại không biết trả lời làm sao, bởi vì tôi cũng đang tự hỏi rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?
"Ê...... Hi, tôi đang hỏi cậu đó!" A Văn lại thúc tôi một cái, kéo sự chú ý.
"......"
"Hi, hai người không phải đang cãi nhau đấy chứ? Gần đây, hai người hình như không có nói chuyện phải không? Cô Hà có vẻ không còn vui vẻ như trước, còn cậu cũng ngày một ít cười! Hai người làm sao vậy?" A Văn lầu bầu độc thoại.
"A Văn, tôi cũng không biết chúng tôi xảy ra chuyện gì! Giống như đột nhiên tất cả đều thay đổi, thoắt cái, tựa như thời gian vui vẻ ngày trước đồng loạt vụt qua......" Tôi thản nhiên nói với A Văn. Lòng đắng chát.
"Hi, Lý Bình đã nói gì với cậu?" A Văn chuyển mũi nhọn sang Lý Bình, nhắc tôi nhớ lại cuộc nói chuyện cách đây không lâu.
Ngày đó sau giờ cơm trưa, như thường lệ tôi và A Văn cùng vào sân thể dục, nằm trên mặt cỏ phơi nắng tiêu hóa đồ ăn. Lý Bình xuất hiện trước mặt chúng tôi, bảo muốn cùng tôi nói chuyện. A Văn nghe xong, liếc tôi một cái rồi đứng dậy trở về phòng học. Toàn bộ sân thể dục chỉ còn tôi và Lý Bình. Không ai lên tiếng.
Chẳng biết trầm mặc bao lâu, Lý Bình "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi, khóc nức nở:
"Hi, chúng ta hòa nhau đi! Tôi phát hiện tôi thật sự yêu cậu!"
Cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua Lý Bình như vậy. Nhỏ luôn luôn tỏ ra cố chấp, không chịu thua, không cúi đầu nhận sai, nhưng bấy giờ nhỏ lại quỳ dưới chân tôi, nhũn nhặn khép nép cầu hòa. Đã quen với hình tượng ngạo mạn của nhỏ, giờ thấy nhỏ thế này, lòng tôi khẽ thắt. Nhưng, tôi không thể đáp lại. Bởi tim tôi đã có người chiếm giữ, nó không còn khoảng trống để bận tâm bất cứ người nào khác.
"Bình, tôi không thể. Cậu biết là tôi không thể." Tôi nhìn Lý Bình, điềm đạm nói. Tôi chỉ hi vọng nhỏ có thể hiểu, tình yêu không có thứ tự trước sau, tình yêu chân thành khó có thể tự kềm chế. Thời gian tôi quen Vũ cũng không dài, chỉ vỏn vẹn một năm mấy ngày, nhưng tình cảm tôi dành cho nàng đã trở thành một thói quen, một loại phản ứng hóa học tự nhiên.
"Tôi không biết. Hi, chúng ta làm hòa đi, tôi yêu cậu thật mà......" Lý Bình coi như không nghe thấy lời từ chối của tôi, nhỏ kéo cánh tay tôi, không ngừng lặp lại mấy câu đó.
"Bình, xin lỗi. Tôi thật sự không thể ở bên cậu, trái tim tôi đã thuộc về người khác. Tim không quay về, tôi cũng không muốn thu hồi lại." Nhìn vào mắt Lý Bình, tôi mỉm cười: "Bình, cám ơn cậu! Cám ơn cậu đã cứu mạng tôi. Hồi ấy, khi còn nằm trên giường bệnh, tôi đã nghĩ tôi sống rốt cuộc là vì điều gì? Bây giờ tôi đã biết. Là vì nàng. Tôi muốn bước vào thế giới này chính là vì tìm theo bước chân của nàng, cô đơn bao nhiêu năm cũng chỉ vì tìm kiếm bóng hình của nàng......"
"Hi, người cậu đang nói, là cô Hà Vũ ư?" Lý Bình nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tưởng chừng như có thể xuyên qua chúng, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.
"......" Tôi chần chừ không đáp, vì tôi không biết mình có nên nói với nhỏ, có muốn nói với nhỏ hay không.
"Là cô ấy, đúng hay không? Tôi thấy rõ, mỗi lần cậu gặp cô ấy là đặc biệt phấn khích, trước kia cơ hồ nhìn không thấy cậu cười, vậy mà cậu lại cười vì cô ấy. Hi, cậu nói đi, có phải cô ấy không? Người cậu thích có phải là cô ấy không?" Lý Bình túm áo tôi, kích động kịch liệt, hệt như không có được đáp án, thề sẽ không bỏ qua.
"Không phải thích, mà là yêu, rất yêu, rất rất yêu." Tôi nhìn Lý Bình, thở dài: "Bình à, nếu cậu thật sự yêu tôi, vậy hãy buông tay để tôi đi đi. Để tôi đi tìm hạnh phúc thuộc về tôi, được không?"
Lý Bình không nói câu nào nữa. Chỉ còn tiếng khóc. Khóc thảm thiết trên bãi cỏ. Tôi nghĩ lời của tôi hẳn đã tổn thương nhỏ. Nhưng mà thế giới tình cảm chính là tàn khốc như thế, vốn dĩ không có công bằng......
"Hi...... Tôi hỏi, cậu đáp! Sao cậu cứ phải khiến tôi hỏi đến lần thứ hai mới có câu trả lời?" A Văn đứng lên, bất mãn đạp tôi một cước, "Tôi hỏi cậu, Lý Bình đã nói gì với cậu?".
"Nhỏ nói......" Tôi cũng đứng lên, phủi phủi cỏ khô trên người: "Nhỏ hỏi tôi, tại sao mỗi buổi trưa phải đi phơi nắng cùng với một con ngốc?" Dứt lời, vắt chân bỏ chạy. Không đợi A Văn kịp phản ứng, tôi đã biến khỏi sân thể dục, để lại sau lưng tiếng dậm chân rầm rầm lún đất.