Chạy một mạch về ký túc xá, tôi thôi không khóc nữa. Tôi không hiểu tại sao Lý Bình lại làm như vậy? Nhỏ nổi cơn điên hệt như ngày mai là ngày tận thế. Tôi rất muốn hỏi nhỏ, tại sao nhỏ lại tổn thương tôi? Tại sao lại đem đau xót trong lòng áp đặt lên tôi? Tôi cũng muốn hỏi A Văn, cậu còn cảm thấy tôi quá tàn nhẫn với Lý Bình ư? Kết cục như vậy cậu đã vừa lòng rồi chứ?
Đau đáu nỗi lo Vũ sẽ rời tôi, vì bí mật của tôi, bí mật duy nhất bị giấu diếm, cuối cùng nàng cũng đã biết. Trước kia thẳng thắn nói với Vũ tất cả quá khứ của mình, tôi đã cố tình bỏ qua đoạn của Lý Bình. Bởi vì đối với người bình thường, nó là một tình yêu cấm kỵ, không ai tiếp nhận. Nếu nói ra sự thực mình thích con gái sẽ đánh mất Vũ, tôi tình nguyện đời này kiếp này chôn vùi tình cảm của mình, tôi tình nguyện đời này kiếp này chỉ làm em gái của nàng mà thôi.
Không biết tôi đã nằm trên giường suy nghĩ bao lâu, cửa phòng mở ra. Tôi không cần đứng dậy xem, không cần ngước đầu cũng có thể biết Vũ đã trở lại. Nơi nào có nàng, trong không khí luôn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào ấy.
"Hi, em có ổn không?" Vũ đến cạnh tôi, ngồi xuống mép giường, ân cần hỏi.
"......" Tôi không phải không muốn trả lời, chỉ là không biết nên trả lời thế nào. Vũ ơi, xin lỗi em, tôi vốn định dành nụ hôn đầu tiên này tặng cho em. Trong ngàn vạn điều tốt đẹp nhất ở tương lai, mỗi một cái đều in hình bóng của em. Nghĩ như vậy mà lòng bất giác khó chịu, xoay đầu sang một bên, mắt rưng rưng.
Vũ vén tóc tôi, sau đó vỗ vỗ cánh tay, bảo:
"Chưa ăn cơm phải không? Nào, nhanh lên, ngồi dậy sửa soạn. Sau đó chúng ta cùng đi ăn, ha?"
Tôi xoay mặt nhìn Vũ, nàng đang mỉm cười, không truy hỏi, không thắc mắc, như thể chuyện hồi chiều ở bờ biển nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi u mê, hỏi nhỏ:
"Chị, chị không muốn hỏi em cái gì sao? Không muốn để em giải thích chút gì sao?"
"Hi, nếu chị hỏi, em có nói không? Em muốn nói không? Chị không muốn ép em, đến khi em muốn nói, tự nhiên em sẽ mở lời." Vũ bình thản đáp, hít một hơi, lại đổi đề tài, cười xòa: "Chị đói sắp xỉu rồi. Đi, cùng ăn cơm thôi?"
Ăn xong bữa cơm, Vũ không có ý định về ký túc xá, ngược lại kéo tay tôi ra biển. Nàng hỏi:
"Hi đã từng ngắm hoàng hôn ở biển chưa?"
"......"
"Chị cũng chưa từng. Nghe nói, hoàng hôn ở bờ biển so với bình minh dạy người ta rung động, lưu luyến hơn. Hi có tin không?" Vũ cười nhìn tôi.
"Em tin." Tôi trả lời không cảm xúc, tôi biết nàng muốn giúp tôi mở lời. A Văn từng nhận xét rằng, khi tôi không nói không cười, vẻ mặt trông rất thậm tệ. Giờ phút này, có phải tôi cũng đang có vẻ mặt thậm tệ đó hay không?
"Hoàng hôn giãy dụa đau khổ chống cự lại kết cục không thể thay đổi, vì nó đã định phải biến mất ở biên giới của đại dương." Tôi hờ hững nói, mang theo một chút sầu não, lại không biết sầu não trong lòng là cái gì? Hoàng hôn kia ám chỉ ai? Đại dương kia ám chỉ ai? Là tôi? Là Vũ? Hay là hàng vạn người đang khổ vì tình?
Vũ nói không sai, hoàng hôn rất lộng lẫy, lộng lẫy đến đa sầu đa cảm, lộng lẫy đến không gì sánh kịp. Bầu trời đỏ thẫm ngược bóng trên mặt biển, mang không trung hòa quyện vào đại dương. Gương mặt Vũ cũng ánh vệt hoàng kim, tia sáng tản ra như hào quang của thiên sứ.
Nàng cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay sang nhìn tôi, cười hỏi:
"Hi đang nghĩ gì thế?"
Nhưng tôi không nghe được lời nàng nói, vẫn không chuyển mắt, nhìn nàng đăm đắm, trong đầu chỉ duy nhất ý nghĩ muốn ôm chặt nàng. Tôi đã nghĩ vậy, và cũng làm như vậy, vươn hai tay vòng quanh nàng, nhẹ nhàng mân mê mái tóc mềm mại sau lưng. Ôm nàng xong, tôi lại căng thẳng, thân thể đông cứng, sợ hãi nàng sẽ đem tôi đẩy ra.
Nhưng nàng không đẩy tôi ra, chỉ run rẩy trong lòng tôi, rồi đưa tay ôm thắt lưng tôi, bên tai tôi khẽ nói: "Cho dù hoàng hôn sẽ ra đi, bỏ lại đại dương một mình hiu quạnh, nhưng khi đêm đen lạnh giá qua đi, nó sẽ lại xuất hiện bên cạnh đại dương, mang theo bình minh ấm áp." Trong nháy mắt, tôi có một cảm giác mạnh mẽ: Vũ hiểu thấu tôi, thậm chí hiểu sâu hơn những gì bản thân tôi đã hiểu.
Nói xong nàng vỗ vỗ tay tôi, tách nhau ra, nói thêm:
"Hi, em là ánh dương luôn làm cho người ta thấy ấm. Chỉ cần nhìn thấy em vui, mọi người cũng sẽ vui theo. Thật ra có nhiều lúc em cũng không vui, chỉ dùng tiếng cười che giấu sự lo lắng. Em nói em hi vọng chị có thể hạnh phúc, không có ưu sầu. Chị làm sao không hy vọng, em cũng có thể thường xuyên thật lòng cười ra tiếng."
"......" Tôi không chống đỡ, vì Vũ nói không sai, một chút cũng không sai. Phảng phất như nàng có thể nhìn thấu tim tôi, cũng chỉ có nàng có thể nhìn thấu tim tôi.
"Em có rất nhiều bạn bè, mọi người đều thích tác phong đầy nắng của em, nhưng không thể giảm bớt nỗi đau trong lòng em. Em co mình trong thế giới của em, không cho ai tiếp cận, không muốn để người ta đụng vào vết thương lòng." Vũ xót xa nói.
"Trừ chị ra......" Tôi điềm nhiên kết luận, nói xong liền nắm tay nàng đi tới bờ cát.
"......" Vũ không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đưa tay cho tôi nắm, cùng nhau bước, ngồi xuống nền cát vẫn chưa tản nhiệt.
Tôi không thể biết, nhưng tôi muốn biết suy nghĩ của Vũ khi tôi nói rằng "trừ chị ra". Nàng có hiểu hàm ý tôi muốn biểu đạt không? Thấy mình thật vô năng, một câu "tôi yêu em" vì sao cuối cùng không dám thốt?