Nàng cho tôi mượn bờ vai, cho tôi dựa vào mà khóc, trút hết uất ức trong lòng.
Nàng vuốt đầu tôi, khẽ giọng ở bên tai tôi, không ngừng lặp lại câu nói: "Không sao, không sao, tất cả không sao nữa rồi."
Dần dần, tôi khóc đủ, ngẩng đầu, phát hiện áo của nàng bị tôi làm ướt một mảng lớn. Quẫn bách. Xấu hổ. Nhưng vẫn còn thương tâm. Chỉ bất động khóc. Khóc mệt lử.
Cô giáo Hà thấy cảm xúc của tôi dịu đi chút chút, liền xoay người nói với các bạn trong lớp:
"Sắp đến tiết. Mọi người chuẩn bị vào học. Lý Bình, XX, ..., các em xuống văn phòng."
Lại xoa đầu tôi, nói:
"Thẩm Hi, đi rửa mặt trước, em xem em sắp khóc thành mèo mướp luôn kìa. Rửa mặt xong, xuống văn phòng của cô." Nàng lấy tay lau nước mắt còn đọng lại trên mặt tôi, ánh mắt dịu dàng của nàng cho tôi chút mùi vị hạnh phúc.
Vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm thấy chưa thỏa nghiền, đem đầu nhúng dưới vòi nước, hất tóc lên. Nước lạnh quét xuống, lệ lại chảy ra, hòa vào dòng nước trên hai gò má, không tách rời. Khóc đã, lần này thật sự khóc đã rồi, lắc lắc đầu, hít hít mũi, khóc xong thoải mái hơn nhiều.
"Hừm, tụi nó đánh nhau, liên can gì em? Dựa vào cái gì phải gặp ba mẹ em?" Lúc đến văn phòng, vừa vặn nghe được tiếng càu nhàu của Lý Bình.
"Cô à, cô cũng thấy đó, là nhỏ đánh tụi em mà. Cô xem thương tích trên người em đi, cô xem đi." Tôi nhớ rõ giọng nói của "nốt ruồi to".
"Nếu các em không trêu chọc bạn ấy, sao bạn ấy lại ra tay đánh các em? Chuyện này, là các em không đúng. Nếu dễ dàng bỏ qua, khó đảm bảo sẽ không có lần hai, lần ba. Làm sai thì phải gánh hậu quả. Ngày mai sẽ mời ba mẹ các em đến trường một chuyến." Giọng của cô giáo Hà.
"Dựa vào cái gì chứ?" Giọng bướng bỉnh của Lý Bình.
"Cô ơi, cho tụi em một cơ hội đi. Cô xem, em đã bị nhỏ đánh thành như vầy, cũng biết sai rồi. Cho tụi em một cơ hội nữa thôi." Đây là giọng của "ả nham hiểm", rõ là đứa khá khôn ngoan.
"Cô ơi, tụi em biết sai rồi. Cho tụi em một cơ hội đi. Sau này sẽ không như vậy nữa."
"Thật đó, thật biết sai rồi."
"Cho tụi em cơ hội đi." Cả đám bắt chước giọng điệu của "ả nham hiểm", cầu tình. Lý Bình từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, tôi biết tính bướng bỉnh của nhỏ, từ khi quen nhỏ tới giờ, không bao giờ thấy nhỏ cúi đầu nhận sai, một lần cũng chưa từng.
"Cái này..." Cô giáo Hà hiển nhiên bị dao động. Thôi thì, để tụi nhỏ nói với ba mẹ chẳng qua chỉ là một trận đánh lỡ tay. "Vậy được rồi, lần này tạm thời bỏ qua, nhưng phải nhớ kỹ, không có cơ hội lần sau. XX, vết thương của em không sao chứ? Cần đến bệnh viện không?"
"Dạ. Không sao. Không sao hết." Nghe "nốt ruồi to" nói thế. Không sao? Tôi không tin, tôi ra đòn rất nặng, dám chừng nhức tận mấy tuần.
"Được rồi, các em về lớp đi. Trên đường không được làm ồn, để các bạn khác còn học."
"Dạ. Biết rồi ạ. Cảm ơn cô." Lại là giọng của "ả nham hiểm", nhỏ này đúng là giỏi làm bộ làm tịch.
Cả đám ra ngoài. Lý Bình đi tuốt đằng trước, thấy tôi ở cạnh cửa. Lúc tạt ngang, nhỏ nói với tôi một câu:
"Thẩm Hi, tôi nói rồi, cậu sẽ hối hận. Đây chỉ là màn mở đầu. Hừ..."
Phải không? Đây chỉ là màn mở đầu? Cậu còn muốn tổn thương tôi thế nào? Hồi ức tốt đẹp duy nhất của tôi đã bị cậu phá hủy. Cậu còn có thể làm tôi đau sao? Làm cách nào? Cậu còn có thể làm cách nào?
Đối mặt với bóng lưng nghênh ngang của tụi nó, tôi nói:
"Làm cho bão táp tới mãnh liệt một chút."
Thanh âm không lớn, nhưng Lý Bình ngừng chân lại, tôi biết nhỏ nghe thấy.
Văn phòng của cô giáo Hà, hôm nay đã là lần thứ hai đến chỗ này. Trước kia tôi luôn phản cảm với phòng giáo viên, nhưng bây giờ có chút bất đồng, bất đồng chỗ nào, tôi không biết, nói mơ hồ lắm.
"Cô ơi." Tôi thấy nàng hơi hơi nhíu mày, bộ dạng đăm chiêu, bèn thấp giọng gọi một tiếng.
"Thẩm Hi, mau vào đi." Nàng cười, ngồi trong phòng vẫy vẫy tay, ý bảo tôi đi vào, cười, cười ngọt ngào.
"Em xem em, cô bảo em rửa mặt, chứ không bảo em gội đầu." Nàng đưa một chiếc khăn màu lam nhạt cho tôi. "Nè, lau đi. Vào thu rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn làm việc của nàng, cầm cái khăn mặt, ngẩn nửa ngày, không dám lau.
"Đồ ngốc, nghĩ gì vậy? Mau lau đi! Chẳng lẽ muốn cô lau giúp em?" Nàng cười, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương.
"Ơ. Không, không, tự em lau." Chần chừ nửa ngày, cầm chiếc khăn lau qua quýt hai cái. Khăn thơm quá, có hương khí nhàn nhạt của nàng, là một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào, rất tự nhiên.
"Thẩm Hi, hôm nay tại sao muốn đánh nhau?" Nàng thấy tôi lau đầu xong, liền mở miệng hỏi.
"..." Tôi cúi đầu không đáp, cầm khăn mặt của nàng, không ngừng gấp gấp.
"Thẩm Hi, là vì quyển sách này mà đánh nhau sao?" Nàng đẩy quyển 《Kinh Thánh》 đến trước mặt tôi.
Tôi vừa nhìn thấy trang sách bị xé thành hai nửa, mũi cay xè, thiếu chút nữa lại bật khóc. Nhịn một lát, nói:
"Không phải họ đã nói nguyên nhân rồi sao?"
Nàng nhìn tôi hồi lâu, thở dài:
"Thẩm Hi, cô cảm thấy em có quá nhiều tâm sự." Nói xong, không nhắc chuyện nữa.
Chúng tôi không ai nói lời nào. Tôi cúi đầu, nhìn quyển 《Kinh Thánh》 bị xé hư. Nàng nhìn tôi.
"Quyển 《Kinh Thánh》 này, là của mẹ tặng em. Mỗi một chữ nhắn nhủ trên đó, em rất quý. Bởi vì mẹ nói với em: Hi, mẹ yêu con. Đây là chữ yêu duy nhất mà đời này em được nghe thấy, em muốn đem tình thương của mẹ cất giữ dưới đáy lòng. Tiếc là, sách, bị xé hư. Mộng, tan vỡ." Trong lòng buốt lắm, tôi cố hết sức kéo một nụ cười, tôi nghĩ nụ cười này chắc là rất khó coi.