Thừa dịp Lý Bình đi vệ sinh, A Văn ngồi cạnh tôi, nói với tôi bằng giọng mơ hồ, phức tạp:
"Hi, tôi ghét cậu. Năm đó đi nông trại học kỹ thuật nông nghiệp, tại sao cậu muốn cho tôi với Bình ngủ chung phòng? Tại sao muốn cho tôi chú ý đến sự tồn tại của nhỏ? Tại sao muốn cho tôi nhìn thấy sự yếu đuối của nhỏ? Tại sao để cho tôi không kiềm chế được muốn chăm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ?"
Tôi bị hàng loạt câu hỏi "tại sao" của A Văn bủa vây tới á khẩu. Đang sắp xếp câu trả lời trong đầu, lại nghe nhỏ buồn bã nói tiếp:
"Tôi biết, nhiều năm trôi qua, nhỏ vẫn còn yêu cậu......"
A Văn chưa hoàn thành câu nói, Lý Bình đã bước vào. Nhỏ rõ ràng nhận ra bầu không khí lạ lùng giữa tụi tôi, vì lúc tụi tôi vừa nhìn thấy nhỏ, trong tích tắc liền phản xạ có điều kiện, đem khoảng cách nới rộng ra.
"Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?" Bình liếc nhìn tôi, rồi nhìn A Văn, thản nhiên hỏi.
"Không, không có gì, chúng ta hát đi. Hi, đã lâu không được nghe cậu hát. Hát một bài nghe đi?" A Văn lái sang chủ đề khác, đưa micro cho tôi.
Tôi đau đầu. Hát? Hát có gì vui chứ? Vũ không ở đây, hát cái gì cũng không có ý nghĩa. Nghĩ ngợi hồi lâu, nghĩ tới album của Chu Kiệt Luân phát hành tháng tám năm ấy. Tôi có thể nhớ chính xác ca khúc đó, vì nó trùng tên với tập thơ của danh thi Tịch Mộ Dung.
Ban đầu không muốn hát, nhưng vẫn cầm micro, ngây ngốc hát lên. Hòa cùng giai điệu tươi vui mà tôi yêu thích, hát hát, tâm trạng bất giác cũng khoan khoái theo.
Vừa hát xong thì nghe A Văn hỏi:
"Hi, Vũ còn sống cùng cậu không? Hai người bên nhau chưa?" Nghe nhỏ hỏi, tôi làm bộ ngộp thở, tay ôm ngực, nằm vật ra sofa, giả chết không đáp.
"Thế nghĩa là đã bên nhau rồi?" A Văn chưa chịu ngừng, cứ liên tục hỏi gần hỏi xa.
Rất nhiều năm sau, A Văn mới thú thật với tôi, ngày đó những gì nhỏ hỏi cũng không phải điều nhỏ quan tâm, nhỏ nói nhỏ chỉ quan tâm suy nghĩ của Lý Bình. Thế mà nhỏ vẫn hỏi, vì nhỏ biết, Lý Bình muốn biết.
Nếu có một người vì bạn bằng lòng bỏ mặc cảm nhận của mình, vì bạn sẵn sàng ép dạ cầu toàn, cam tâm hạ thấp bản thân, vì bạn tình nguyện quên mình âm thầm bảo vệ bạn, thì xin bạn hãy trân trọng người ấy, đừng làm tổn thương người ấy. Nếu bên cạnh bạn có một người như vậy, xin bạn nhất định nhất định phải học được cách trân quý.
Nếu bạn không thể báo đáp cùng một loại tình yêu, thế thì ít nhất hãy đối xử với người ta ấm áp một chút. Tôi nghĩ nếu năm đó tôi chưa từng lạnh lùng đối đãi với Lý Bình, có lẽ trên cổ tay nhỏ đã không bị rạch một vết sẹo, phải không?
Tôi không trả lời, chỉ đem micro đưa cho A Văn:
"Hỏi, hỏi, hỏi, hỏi gì hỏi hoài? Cậu hát một bài đi!"
A Văn chững lại, rồi tiếp nhận micro, mắt nhìn Lý Bình, sau đó chạy đến đầu máy bấm chọn bài , một bài hát nổi tiếng của Lý Thánh Kiệt vào thời điểm ấy.
A Văn dùng tất cả lòng chân thành cùng tình cảm sâu lắng cất lên tiếng hát. Hát chưa xong, nhỏ đã khóc thút thít, xoay mặt nhìn vào mắt Lý Bình. Lý Bình cũng khóc, khóc không thành tiếng.
Tạm biệt tụi nhỏ, tôi quay lưng dấn chân về hướng trái ngược, ngoái nhìn lại, hai đứa đang nắm chặt tay nhau. Có lẽ Lý Bình đã yêu A Văn từ lâu rồi chăng? Trong những năm tháng nước mắt buồn hận tiếc nuối xuôi theo dòng đời, hai đứa đã mến nhau rồi phải không?
Về đến nhà thấy Vũ đang bận rộn nấu cơm. Nhìn thân ảnh hối hả trong bếp của nàng, lòng dâng trào hạnh phúc. Bước lại ôm chầm lấy nàng, lẳng lặng siết chặt. Chắc bữa nay gặp lại A Văn với Lý Bình nên có chút bùi ngùi. Vũ, có em ở bên, Hi thật hạnh phúc. Bởi vì, hạnh phúc của Hi chính là em.
"Hi làm sao vậy?"
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười, cố ý đùa nàng:
"Vũ nè, Hi ăn no rồi mới về."
"... Ăn rồi?" Quả nhiên nàng xìu mất hứng thú nấu cơm, chìa tay định tắt bếp gas.
"Ấy, gạt em đó, gạt em đó. Hi chưa ăn gì hết!" Tôi vội vàng ngăn nàng lại, báo cáo.
"Hi lại gạt em, bộ gạt em vui lắm sao? Hứ!" Vũ hung hăng giẫm tôi một cước, tôi dính đòn, la làng la xóm. Nàng thấy mặt tôi vón thành một cục, tức khắc bật cười.
"Vũ, em nói sai rồi. Hi là bé ngoan, cho tới bây giờ chưa từng gạt người, cũng chưa từng đánh người." Tôi làm bộ trang nghiêm, hiên ngang nói.
"Hi ấy hả, còn tính gạt ai? Chưa từng đánh người? Xạo!" Nàng xỉa trán tôi, quở mắng.
"Thiệt mà, cho tới bây giờ Hi chưa từng gạt người, cũng chưa từng đánh người." Tôi vừa nói, vừa lùi lại mấy bước, tia được lối thoát hiểm, bèn nói tiếp: "Hi chưa bao giờ gạt người, có lừa cũng không phải lừa người." Nói xong bỏ chạy với tốc độ ánh sáng.
Đáng tiếc tôi không tốt số đến thế, tôi tưởng chạy sẽ thoát nạn, trên thực tế Vũ đã đuổi tới. Nhà bé như cái lỗ mũi, tôi chạy trốn, có thể trốn đi đâu? Cuối cùng đành phải cắn răng đứng trong góc lãnh của nàng hai chưởng, còn bị nàng xách lỗ tai, giáo huấn:
"Hi! Nói! Ai không phải là người?"
"Là Hi, Hi không phải người. Hi là chó con. Áu áu ~" Tôi rốt ráo bị nàng khống chế, đành bắt chước chó con, kêu hai tiếng, nhìn nàng bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
"Ha ha! Ngoan, vầy mới ngoan chứ." Vũ hả hê, vỗ lên đầu tôi, coi tôi y như con chó nhỏ khoái quấn quít chân chủ.
Hai đứa đứng ở phòng khách cười giỡn một hồi, tôi lại nối đuôi nàng vào bếp, đứng một bên ngó nàng nấu cơm.
"Hi nếm thử tương ớt này xem. Mới mua đó, không biết mùi vị thế nào?" Vũ đưa một lọ tương ớt cho tôi, trên nhãn in hàng chữ "siêu cay".
Tôi cười cười, tò mò "siêu cay" nọ rốt cuộc cay được bao nhiêu? Tôi không sợ cay, nên đã dùng đầu đũa quệt một tảng lớn bỏ vào miệng. Ai ngờ tương ớt đó cay tới mức vừa mút một cái vị cay đã xộc thẳng tận óc, nước mắt thiếu chút nữa cũng rớt ra. Lè lưỡi, nhảy loi choi, rú ầm ĩ:
"Vũ, em mua tương ớt gì cay quá vậy?"
"Ha ha, không phải Hi không sợ cay sao?" Vũ nhìn tôi, cười đắc ý.
Nàng cười đến nỗi hai má đỏ ửng. Đẹp quá! Tôi nuốt nuốt nước miếng, bưng mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên.
Chưa hôn được một chốc, Vũ đã đẩy tôi ra, thè lưỡi, nói:
"Cay..."