Thi cử vừa xong, tôi mặc kệ vụ điểm danh của trường, hốt hành lý bùng mất. Sau khi về nhà, tôi bàn bạc cùng Vũ, rút vạn trong thẻ đến sàn chứng khoán mở tài khoản đầu tư.
Rất nhiều sinh viên đã mua cổ phiếu, kinh doanh nhỏ. Lần trước Đại Lực đã đem vạn tôi cho hắn mượn trả lại gấp đôi. Tôi lập tức bù đầy chỗ thâm hụt trong thẻ của ba mẹ. Còn dư lại gần vạn, tôi chuyển vào cái thẻ tôi đã đưa cho Vũ.
Tôi nghiêm túc nói với nàng:
"Thẻ của ba mẹ đừng bao giờ động đến nữa, nếu em muốn dùng tiền, cứ dùng thẻ của Hi." Tôi thật sự không muốn dùng tiền của họ, lòng tự tôn nực cười của tôi không cho phép tôi làm như vậy. Tôi nghĩ tôi hận họ, nếu đã hận, thì nên hận triệt để một chút.
Vũ định nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, ngoan ngoãn gật đầu.
—
Tuy vỏn vẹn có vạn, nhưng vẫn lo ngay ngáy toi mất mớ tiền. Sau một hồi lưỡng lự, mua tờ phiếu đầu tiên. Có lẽ nhờ vận khí tốt, không những không bị lỗ, ngược lại còn lời được một khoản kha khá.
Tôi chạy tung tăng đến trước mặt Vũ, bưng má nàng, phấn khích reo lên:
"Vũ, em xem em xem! Hi kiếm được tiền nhanh chưa nè."
"Ngốc ơi? Người ta nói thị trường chứng khoán rủi ro lắm, đầu tư phải dè chừng. Hi ngẫm thử xem, lần này Hi kiếm được tiền lời, thế còn lần sau?"
"Ầy, Hi tính sẵn rồi. Chờ kiếm được vạn, Hi sẽ rút vốn ra. vạn gốc cứ để lại đặt cọc tiếp, nếu lỗ, Hi cũng không tiếc, dù sao đã lấy lãi được rồi. Vũ, em nói đúng không?"
"Hi, lương của em đủ cho tụi mình chi tiêu mà, tội gì phải đâm đầu vào cổ phiếu?"
"Nhưng nửa năm sau chúng ta sẽ đón Quân về. Nuôi con nít cần rất nhiều tiền, huống hồ, Hi muốn cho hai mẹ con cuộc sống tốt nhất."
"......" Vũ không nói gì nữa, chỉ đưa tay vòng quanh eo tôi, siết chặt. Nàng cười với tôi, tôi lại nhìn ra trong nụ cười ấy thấp thoáng nỗi nhớ, tôi biết nàng nhớ Tử Quân.
—
Về vấn đề cổ phiếu, tôi phải thừa nhận, quan điểm của Vũ không sai tí nào, có lời chắc chắn có lỗ. Chẳng qua, tổng thể, tôi lầy lội trong thị trường chứng khoán vẫn rước lời nhiều hơn rước lỗ, bình quân mỗi tháng có thể coi như lĩnh được tiền lương.
Đại Lực biết được thì bảo:
"Hi, mày còn diễn xiếc à? Nó là trò chơi của dân cờ bạc đấy."
Miễn cưỡng cười cười, trò chơi nọ tôi chơi ngót bốn năm chứ ít, chẳng qua bây giờ tôi hết chơi rồi. Dân cờ bạc cũng có lúc phải rửa tay gác kiếm mà.
—
Nói thật lòng, nửa học kỳ cuối của năm hai đối với tôi là một cực hình. Vì tôi nhớ Vũ điên cuồng, nhớ cùng cực, nhớ khủng khiếp...
Kể cũng lạ, năm trước chưa bao giờ nếm trải vị ngọt, sao tự dưng nếm qua xong liền không có cách nào kiềm chế nổi? Hay tôi thiên vị nàng chăng? Cô nàng xinh xinh, hay thẹn thò, e lệ, lại quyến rũ ấy.
Điều khiến tôi buồn bực nhất hả, có đấy, là lúc tôi vất vả lắm mới mò được về nhà, nằm trên giường, vừa thò tay bắt đầu mất quy củ thì nghe nàng nói:
"Hi, đừng vậy mà, hôm nay em bất tiện." Mấy lời kia của nàng lập tức khiến tôi có tư tưởng muốn bóp cò quyên sinh.
Tuy nhiên tay tôi thì chẳng chịu nghe lời, vẫn tiếp tục chực chờ quỵt xén làn da trơn nhẵn như tơ lụa của nàng. Da nàng mịn lắm, mịn hơn da tôi rất rất nhiều.
"Hi! Hi có thể an phận một chút hay không?" Vũ đánh bộp lên bàn tay đang mải mê lả lướt trên da thịt của nàng.
"Nào nào, ăn không được, còn không cho sờ nữa?" Lờ tịt bất mãn của nàng, tiếp tục sờ.
"Hi... Đừng vậy mà..." Nàng giữ chặt tay tôi, không cho động đậy.
"Thế thì kiểu này đi." Ôm má nàng, hôn chụt lên môi.
Đến tận thời khắc tôi hết chế ngự nổi cơn ngứa ngáy trong lòng mới buông nàng ra. Đêm hôm đó, tôi ngủ không ngon, ngủ cách nào cũng không thoải mái, đầu óc toàn lảng vảng chuyện kia. Vũ cũng ngủ không ngon, tuy rằng nàng không xoay tới xoay lui như tôi, nhưng ngày hôm sau nàng ngáp liên hồi. Sau đêm đó, tôi đã rõ cái gì gọi là dục cầu bất mãn.
"Đều tại Hi hết." Cùng nhau thức giấc, bên tai liền nghe Vũ càm ràm.
"Gì? Sao trách Hi?" Tôi hỏi nàng, tỏ vẻ không hiểu, dám cá nàng sẽ đỏ mặt không nói được nguyên nhân.
"Tối qua sao Hi cứ trở mình hoài vậy hả? Hơi thở cả buổi tối nghe chẳng tự nhiên chút nào." Cô nàng tức giận, vặn tai tôi, lên lớp.
"Tại em không cho Hi..." Vừa nói, vừa cứu vớt cái lỗ tai đáng thương khỏi tay nàng.
"Hừ, tối nay Hi ngủ sofa nhá?" Nàng thở hổn hển, mặt đỏ chót, quạt tôi một trận.
"Tại sao chứ?" Tôi dĩ nhiên là không chịu rồi, vật vã lắm mới về được nhà, chưa chi đã bị bà xã đá ra sofa, đãi ngộ kiểu gì hệt như chồng ghẻ ấy.
"Tại..." Vũ nghẹn nửa ngày mới nhồi ra được câu: "Tại Hi nghịch quá."
"Chuyện này cũng trách Hi? Vũ à, nó chỉ cho thấy rằng em không đủ điềm tĩnh." Tôi hí hửng, ăn không được, miệng chòng ghẹo đâu có mất miếng nào, đúng không?
"Hừ, dù sao tối nay Hi cứ sofa thẳng tiến."
"Không chịu, Hi tuốt trên Bắc Kinh ngồi xe lửa tiếng về đây, kết cục phải ngủ sofa sao?"
"Vậy em ngủ sofa, được rồi chứ gì?"
"Thế càng không được. Nào ai nỡ lòng để bà xã ngủ sofa chứ?" Tôi cười ngỏn ngoẻn, ôm nàng vào lòng, gọi một mạch hai tiếng "bà xã". Vốn chỉ là hai tiếng "bà xã" thôi, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như thể mình đã kiếm được món hời cực lớn, bất giác hát ngâm nga.
Vũ quyết không phục, giãy giụa, đỏ mặt, phũ phàng la lối:
"Ai là bà xã của mấy người?"
"Em đó. Nhẫn cũng đã đeo rồi, em còn định đổi ý hả? Mơ đi!"
Tôi nâng tay nàng đến trước mặt như mấy gã quý tộc, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, ôn tồn bảo:
"Vũ, em chấp nhận số phận đi. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, gả cho Thẩm Hi là vợ của Thẩm Hi..."