Vì Em Mà Sống

chương 27: trà khổ đinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Vũ phải đi làm, tôi đành ở nhà một mình, bê đống tài liệu ôn tập của cuộc thi trao đổi sinh viên trải trên giường, nằm sấp tụng. Tôi rất chú trọng cuộc thi này, phần lớn thời gian học bài tôi đều ưu tiên cho nó. Vì tôi muốn suông sẻ thi đậu bài kiểm tra, không thể có tí tẹo sai sót nào. Đâu phải ai cũng được trời ban may mắn. Đằng sau cảnh quan kiến trúc đô thị, tất nhiên sẽ có ai đó không nhìn thấy người ta lao động vất vả ra sao. Học hành là thế, đi làm cũng thế, cuộc sống cũng như thế.

Không tới hai tháng nữa là đến kì thi trao đổi sinh viên, kế tiếp sẽ là kì thi cuối học kỳ, chắc lâu lắm mới có thể về nhà. Rất nhiều chuyện chỉ có ở bên Vũ mới có ý nghĩa. Ví dụ như chuyện ăn cơm, khi Vũ không ở cạnh tôi, lúc đói bụng tôi chỉ ăn tùy tiện cho qua bữa. Nhưng những ngày ở bên Vũ, tôi sẽ được thưởng thức đồ ăn nàng nấu, những bữa cơm ấm áp chan chứa hương vị gia đình.

Kiến bò bụng. Nhìn đồng hồ. Đã giờ. Hẳn là Vũ vẫn còn đứng lớp, nhất định cũng chưa ăn cơm. Thình lình nảy lên ý tưởng ghé thăm trường xưa. Tôi muốn xem thử ghế đá hàng cây có thay đổi chút gì hay không, nhân tiện ngó nghiêng nhỏ học trò Vũ nhắc, và hơn hết, tôi muốn nhìn thấy Vũ sau mấy vòng kim xa cách.

Tôi là đứa hấp tấp, loại cá tính hô gió liền dông, một khi đã có ý tưởng, tôi sẽ không nhẫn được mà tức tốc hành động. Dẹp sách vở, ra ngoài.

Đến trường, tôi leo lên lầu giáo vụ đối diện nhìn sang, quả nhiên Vũ đang giảng bài. Tôi dõi mắt theo nàng, cười khúc khích một chốc, nhưng không ngồi dưới sàn ngẩn tò te ngắm nàng như thường lệ. Xoay người bước về phía văn phòng của nàng, tôi muốn xem sau khi kết thúc buổi học trở về phòng làm việc, nàng nhìn thấy tôi sẽ có nét mặt như thế nào.

"Các vị thầy cô, Thẩm Hi đã về rồi đây." Tôi hô hào trước cửa văn phòng, tay quơ quơ túi trái cây. Vốn định mua vài phần KFC, nhưng biết chắc sẽ bị Vũ gõ đầu ca cẩm: "Không được ăn thực phẩm rác rưởi!" Cho nên, đã ra phố mua chút thực-phẩm-dinh-dưỡng. Sặc, ai biết được, không chừng mấy thứ cây trái này cũng bị người ta xịt thuốc trừ sâu.

"Dồi ôi, Thẩm Hi, con bé thật có lương tâm, còn nhớ mấy ông thầy bà cô này sao?" Cô Trương dạy Anh văn là chúa tham ăn, mới nhác thấy chùm nho trong tay tôi, mắt đã sáng trưng. Cổ vừa nói chuyện với tôi, vừa đon đả tiếp nhận túi trái cây ra khỏi văn phòng, đoạn ngoảnh đầu í ới lại: "Em ngồi chơi tâm sự với thầy cô nhá, cô đi rửa nho."

Bỏ lại tôi mặt mày đen thui, quay qua ngó các thầy cô trong phòng, cả đám đồng dạng đổ mồ hôi hột.

Tôi không khách khí ngồi xuống chỗ của Vũ, giả nai hỏi một giáo viên dạy tiếng Anh khác:

"Cô Tiểu Cố, chà, cô Hà đâu rồi ạ?"

"Cô ấy có tiết ở lớp . Sắp hết giờ rồi, chắc lát nữa sẽ về đây ngay. Thì ra ồn ào nguyên buổi, không phải em ghé thăm chúng tôi mà là ghé thăm cô Hà sao?"

"......" Sững mất vài giây, tôi cười hì hì, không trả lời, chỉ cảm thán một câu: "Thời trung học thật là làm cho người ta hoài niệm!"

Madeleine L'Engle từng viết: "Thuở ấu thơ, chúng ta thường nghĩ rằng sau khi trưởng thành sẽ không còn dễ dàng bị thương tổn nữa. Nhưng muốn trưởng thành thì phải chấp nhận tổn thương để tồn tại cùng vết thương."

"Nè, Thẩm Hi, có phải ở đại học em gặp đả kích gì đúng không? Nên mới chạy đến đây tìm chút dỗ dành? Đại học lắm kẻ tài hoa, không lấy được danh hiệu là chuyện bình thường. Em đừng để bụng nhiều quá, cứ nghĩ thoáng một chút..." Cô Tiểu Cố ngồi một bên hăng say huyên thuyên, tôi thì xài kĩ thuật núp bình phong chống nhiễu. Cười sáng lạn với cổ một cái, bụng đau khổ than thầm, không biết tai bay vạ gió thế nào, cổ lại nghĩ rằng tôi là đứa thanh niên ngã lòng muốn chạy tới nhờ cổ an ủi.

Chẳng biết cổ đã tư-vấn cho tôi bao lâu thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thầy Trịnh:

"Ui, trạng sư tương lai của chúng ta đã về đấy à." Thầy Trịnh dạy chính trị tự nhận mình là bậc cao nhân giác ngộ tư tưởng hơn người, trên thực tế ổng đúng là đã bị núi sách vở tẩy não, mở miệng ra toàn là mấy câu không rời cương lĩnh chính trị đảng.

Từ sau khi ổng biết tôi chọn ngành pháp luật, ổng ưu ái tôi lạ thường, còn kể lể rằng dạy nhiều học trò vậy đấy, cuối cùng đã ra lò được một trạng sư. Sau này ở trong trường, bí danh của tôi lại thêm một cái: "trạng sư". Tôi tò mò nếu cáo ổng biết tôi không hề thích làm luật sư, hồi chọn ngành luật cũng chỉ vì thù hận, không biết mặt mũi ổng sẽ thành ra thế nào?

Thở dài, tán ma tán mãnh với bọn họ, không hiểu mấy người này tại sao lại có hứng thú với tình hình của tôi thế nhỉ?

Cô Trương rửa nho xong, câu đầu tiên khi đặt chân vào văn phòng là:

"Thẩm Hi, em có bạn trai chưa?"

"......" Tôi nghe vô, thiếu chút nữa hộc máu. Cười khổ, đáp: "Cô Trương, cô đang nói gì vậy?"

"Em xinh gái hơn trước rồi nha, để tóc dài nữa này, hồi đấy một quả đầu tém, đến bây giờ cô vẫn quên chưa được." Cô Trương xúc động nói. Não tôi vận hành với tốc độ cao: Cái từ "xinh" kia là từ để hình dung nét đẹp nữ tính giống Vũ phải không? Tôi chẳng thích hợp với loại tính từ này đâu, thà khen tôi phong độ, tôi sẽ vui vẻ cười nhận.

Mong đợi mỏi mòn, rốt cuộc tiếng chuông tan học đã reo lên. Các thầy cô đều đứng dậy nói phải đi ăn trưa, hỏi tôi có muốn cùng đi hay không?

"Trời đất, mọi người ăn khủng thật đấy. Cả đống nho vào bụng mà còn ăn nổi nữa hả? Thôi, em ngồi đây một lát, mọi người đi đi." Đột nhiên vỡ lẽ biểu cảm cái lần Vũ dòm tôi bưng mâm gà KFC, nghe tôi bảo rằng sẽ thanh lý sạch sẽ.

"Đấy được coi là món khai vị trước bữa cơm, hiểu chưa? Em không ăn, vậy tụi cô đi đó." Bị tôi đá đểu ham ăn, hiển nhiên cô Trương không hài lòng chút nào, cổ gườm tôi một cái rồi phủi mông nhập bọn với đồng nghiệp.

Tôi không phải đứa ưa tán dóc, mấy thầy cô vừa khuất tầm mắt, tôi liền thở phào, khỏi phải chống tai nghe họ bông đùa.

Bàn của Vũ cực kỳ gọn ghẽ, không mảy may sót một hạt bụi. Lén cầm ly nước của nàng, thấy lá trà lềnh bềnh, nốc một ngụm. Mém tí nữa phun ra. Đắng khiếp! Nếu tôi đoán không nhầm, trà này là trà Khổ Đinh. Lần đầu tiên tôi mới biết, ngoài thích uống cà phê đen, Vũ còn thích uống trà Khổ Đinh.

Tuy nó đắng nghét, nhưng vì Vũ thích, tôi ráng thử thêm vài hớp. Hóa ra trà Khổ Đinh giống với cà phê, cay đắng vào miệng, ngọt lành lưu hương.

———————————-

Chú thích:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio