Ngay khi tôi và hắn bước vào nhà thì đã thấy ba người kia đang ngồi chiễm chệ ngay bàn ăn để ăn sáng rồi. Vừa trông thấy tôi và hắn cùng bước vào, cả ba người đều ngạc nhiên:
- Chắc t phải đi khám mắt lại thôi Khôi à. Hình như t cận nặng thêm rồi. Bảo lên tiếng trước.
- M mà đi thì nhớ rủ t đi với, chắc t cũng bị cận rồi. Khôi đáp lại.
- Vậy hai người đi khám đi. Tớ chỉ ngồi chờ xem hai cậu thấy j thì kể thôi. Trang cũng lên tiếng rồi chạy ra đón tôi và hắn. Chào buổi sáng, cậu thấy khoẻ hơn chưa Hằng.
- Rồi, cảm ơn. Tôi cũng đáp lại vì dù sao Trang cũng đã chăm sóc tôi mà.
- Chào buổi sáng, Phong. Trang đang nói với ai đó đang tháo giày.
-... Ko một lời đáp lại.
Mà tôi đoán truyện này cũng bình thường thôi. Tôi bước vào bếp để kiếm thứ gì ăn sáng thì đã thấy một bãi chiến trường k biết do ai... à nhầm, chắc chắn là do Trang, Bảo và Khôi bày ra rồi. Nhìn cảnh vật trước mắt mà tôi cảm thấy thật khó chịu, phải thôi tôi vốn là người khá sạch sẽ, lúc tôi còn ở Pháp thì biệt thự của tôi có rộng bao nhiêu thì tôi cũng ko bao giờ để bụi bẩn bám vào cả.
Thấy vẻ mặt k mấy thiện cảm của tôi, Trang chỉ biết cười trừ:
- Tại sáng sớm mik và Bảo muốn vào bếp nấu vài món cho mọi người nhưng mik k ngờ nấu ăn lại khó thế nên toàn làm phiền Bảo thôi.
- Phải phải, may là tớ vẫn xoay sở được vài món ăn đấy. Bảo từ đâu lên tiếng.
- Nhưng mà bọn tớ chót ăn hết rồi. Trang ngại ngùng. Cậu thông cảm nha Hằng, tại Bảo nấu ngon quá mà.
Tôi k nói j, chỉ gật đầu rồi bước vào bếp tất nhiên là tránh xa cái bãi chiến trường kia rồi. Với tay lấy gói cappuccino và cái bình siêu tốc, tôi k định ăn sáng mà thay vào đó là uống một cốc cappuccino cho tỉnh táo.
Cầm sản phẩm trên tay mà tôi chán nản, ở nhà đa số là tôi tự làm để uống chứ ít khi uống gói có sẵn như thế này nó pàm mất đi hương vị đặc trưng của cappuccino. Bước ra khỏi nhà bếp, tôi ngồi xuống sofa của phòng khách thư giãn gân cốt một chút, phải công nhận sofa nhà hắn nằm thích thật.
Ngồi một lúc thì hắn từ đâu xuất hiện bất thình lình rồi ngồi đối diện tôi, tiện tay với luôn cốc cappuccino tôi vừa pha mà nhâm nhi, lại còn bày đặt nhận xét:
- Tạm.
- Vô duyên. Dù hành động của hắn rất vô ý thức nhưng k hiểu sao tôi lại k giận hắn, chỉ cảm thấy có j đó lâng lâng.
- Quá khen. Hắn lại lên tiếng trong khi uống một hơi cạn sạch cốc cappuccino của tôi.
Cùng lúc đó, cả ba cái con người ăn mảnh kia bước ra. Khôi lên tiếng trước:
- Em k ăn sáng sao Hằng.
- K cần. Đó là lời tôi đáp lại
Cả ba người ngồi xuống ghế rồi bàn chuyện đi chơi ở công viên giải trí.
- Mai chúng ta đi chơi rồi, mọi người có ý định gì chưa? Trang mở màn.
- Vậy mọi người thích đi đâu? Bảo thăm dò.
- T thì thích đi xa xa chút. Đằng nào cũng nghỉ dài ngày mà. Khôi
- Hay đi nước ngoài? Bảo nêu ý kiến.
(Tg: Lậy mấy thánh luôn, cứ đi chơi thì ra nước ngoài à?)
- M hấp nó vừa vừa thôi, hở ra là nước ngoài. Có vẻ như Khôi đồng ý với... tg.... đùa thôi.
- Hay đi Vịnh Hạ Long đi. Nghe nói cảnh ở đấy đẹp lắm.
- Ko tồi, t cũng có hứng. Bảo tán thành dù cậu đã đi đến hơn chục lần rồi.
- Toàn ngắm cảnh thì có j vui đâu? Mà m đi hơn chục lần rồi còn đi làm j hả Bảo? Có lần mày khoe khoang là mày thuộc đến từng chi tiết ở đấy rồi mà. Khôi lật tẩy cái trò lấy lòng của ai đó.
- Đà Nẵng/ Miền Nam. Tôi và hắn cùng lên tiếng nhưng nơi đến có vẻ như gần giống nhau. Tôi muốn đến Đà Nẵng vì có một người hiện giờ đang ở đó.
- C có đi Đà Nẵng k Trang? Bảo hỏi lại.
- Có, mik thích đến nơi đó lắm. Chỉ sợ mọi người k thích thôi. Trang
- Vậy quyết định thế đi, bây giờ thì đi mua sắm nào. Khôi
-------------
Cả năm người cùng tiến thẳng đến T.H. khu thương mại lớn nhất cả nước do nhà hắn làm chủ.
Vừa bước vào cửa thì năm người chúng tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, con trai thì mất máu, con gái thì nhìn tôi với Trang bằng ánh mắt k mấy thiện cảm còn nhìn với bộ ba thì lại là ánh mắt đầy "sao". Mọi người ở đây đều thuộc giới thượng lưu nên việc sảy ra xung đột hay gây sự là điều k thể có, huống hồ đây là nơi mà tập đoàn T.H. xây dựng lên, ai mà gây sự thì chắc chắn hôm sau sẽ được lên đầu mặt báo và nói rằng "Một nhóm công tử và tiểu thư ngu người đã gây sự ở nơi "k nên gây sự" dẫn đến việc gia đình bị phá sản". Nên mọi người ở đây chỉ có thể ngắm nhìn bằng ánh mắt k mấy thiện cảm với chúng tôi thôi, với lại chúng tôi còn đi với hắn nên càng k nên gây "ấn tượng".
Đa số, mọi người đều bàn tán về tôi với hắn chỉ tại vì hắn-con trai duy nhất của tập đoàn T.H. lại đi cùng một người con gái - tôi. Còn Trang thì trò chuyện với Bảo làm mọi người thấy thật đẹp đôi. Riêng Khôi thì tách ra khỏi chúng tôi từ lúc bước vào đây rồi.
- Hằng, c định mua gì trước? Trang hỏi tôi.
- Chắc k mua. Tôi đáp cụt lủn.
- Vậy c đi ngắm đồ đi nhá, t và Bảo đi mua thức ăn với vài thứ lặt vặt.
Có vẻ như Trang đã quen với cách trả lời của tôi nên k còn "chậm hiểu" như trước nữa. Ngay lập tức Trang kéo Bảo đi còn lại tôi và hắn ở đấy. Hắn đột nhiên lại lên tiếng:
- Đi?
- Um. K hiểu sao tôi lại có thể hiểu được câu nói của hắn là một câu hỏi, thậm chí tôi còn đáp lại chứ.
Thế là tôi đi trước, hắn theo sau như kẻ bám đuôi công khai vậy. Tôi đi ngang qua của hàng quần áo, thấy có cái váy rất đẹp. Nó dài đến đầu gối nên tôi cug thấy có hứng, nó có tên là "Trăng Sao".
(Mn tự hình dung nhé)
Tôi vừa cầm vào nó thì một cánh tay khác cũng càm lấy, người đó nhìn tôi thấy cách ăn mặc của tôi rồi khinh thường.
- Những người như cô k hợp với bộ như thế này đâu.
K đôi co j với những hạng người như vậy, tôi tính bước đi thì hắn lại gần.
- Thích?
- K, mua cho lợn thôi.
Tôi nói đủ để cho cái người nào đó nghe được, quả thật bà ta béo k thể tả nổi, người thì thấp tẹt, nói chung lag xấu mà cứ đầu gấu. Nghe vậy, hắn "cố tình" cười nhẹ một cái, tôi thấy thế cũng cười theo. Nhưng hành động đó của tôi lại khiến hắn đỏ mặt.
Người phụ nữ kia tất nhiên là gọi tôi lại định tát cho tôi một cái nhưng tôi cố tình k né, một âm thanh chói tai vang lên. Mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại, bàn tán.
- Nói cho cô biết, tôi là con gái cưng của tập đoàn Đ.D. đấy, cô xác định đi? Nói, cô là con gái nhà nào.
Thấy năm ngón tay in trên mặt tôi mà hắn cảm thấy xót xa, đưa tay lên chạm vào.
- Sao k tránh? Đây có lẽ là câu đầy đủ nghĩa đầu tiên mà hắn nói với tôi.
- K thích. Và dường như câu trả lời của tôi làm hắn thấy vui hơn.
Hắn k thèm để tâm đến người phụ nữ kia mà lại bảo nhân viên gần đó.
- Gói chiếc đó lại cho tôi.
Nghe thấy vậy, nhân viên kia liền lấy lại chiếc váy Trăng Sao rồi gói vào đưa ngay cho hắn. Người phụ nữ kia thấy vậy liền quát ầm lên:
- Nhân viên nơi này toàn đồ hám trai sao hả? Rồi chỉ vào chúng tôi. Ngay ngày mai, tôi sẽ cho hai người k có đất dung thân.
( tg quên nói: ngoài các nhân viên và một số ít người gia đình quá khá giả đã từng gặp hắn thì mới biết hắn là ai, những người khác thì chắc mọi người cũng đoán được.)
Nói rồi người phụ nữ đó bị hai bảo vệ lôi ra ngoài vì gây sự ảnh hưởng đến người khác, các nhân viên và một số người có lẽ đã đoán được số phận của người phụ nữ kia.
Ngay lúc người phụ nữ ấy được đưa đi thì tập đoàn Đ.D. bị các nhà đầu tư rút vốn dẫn đến nợ nần chồng chất rồi phá sản ngay lập tức.
Mọi người trong khu mua sắm lại hoạt động bình thường, sau đó tôi có cùng hắn đi mua vài bộ đồ để đi chơi. Khi đi ngang qua hàng trang sức, tôi có thích một bộ dây truyền, bông tai và lắc tay hình ngôi sao rất đẹp. Đặc biệt ở đây là nó lại là một bộ đôi dành cho nam và nữ.
Dù rất thích nhưng tôi k thể mua được, nếu mua thì sẽ bại lộ thân phận của tôi mất. Thế là tôi đành tiếc nuối liếc qua nó rồi đi về, những bộ quần áo tôi mua đều do hắn trả tiền hết nên đợt này tôi k mất j.
Vừ ra khỏi trung tâm mua sắm thì tôi thấy tin nhắn mà Trang nhắn cho tôi từ lúc nào.
"Bọn tớ về trước đây, hai cậu cứ thong thả mua đồ nhá"
Đưa cho hắn xem, chúng tôi cùng xuống bãi đỗ xe rồi đi về. Vừa về đến nhà đã thấy ba con người nằm ngủ ở ngay phong khách, linh cảm mách bảo tôi rằng nhà bếp có chuyện. Quả nhiên, tôi sắp k thể nhận ra đâu là nhà bếp đâu là bãi rác rồi.
Hắn cất xe xong thì cũng vào nhà bếp định uống cốc nước nhưng nhìn thấy bãi chiến trường trước mặt nên quyên luôn ý định đó. Ngay lập túc hắn gọi cho dịch vụ vệ sinh đến. Một lúc sau, căn nhà đã có vẻ trở lại nguyên tình trạng của nó, tôi mở tủ lạnh thì đồ ăn chất đầy. Lấy hai chai nước, đưa một chai cho hắn, chai còn lại tôi tu một hơi hết sạch.
Ra ngoài phòn khách nhìn thấy ba người đó ngủ trông thật yên bình, tự nhiên tôi lên tiếng:
- Vất vả rồi.
Một từ mà tôi nghĩ chắc mik sẽ k bao giờ nói. Hắn cũng đã nghe thấy.
Hai chúng tôi ai về phòng nấy rồi ngủ một giấc thật ngon, mai sẽ là một ngày dài.