Vĩ Gian Phong

chương 42: đừng đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Đại học T muốn chiêu sinh bạn... Cả người Kiều Tích rơi vào bể hoảng hốt.

Có lẽ là cũng nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại của cô, Minh Ngật vốn dĩ đang quay lưng lại với cô liền quay người lại.

Còn Kiều Tích thì một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì vẫn giữ khư khư góc áo của Minh Ngật không chịu buông.

Không chỉ như thế, lúc này cô còn ngây ngốc nhìn Minh Ngật, hy vọng anh đến tát cho cô một cái hoặc là đá cho cô một cái... hoặc là tùy tiện làm cái gì cũng được, để cho cô biết cô không nằm mơ.

Giọng nói trẻ tuổi của thầy giáo bên kia lại ôn hòa vang lên: "Bạn học Kiều, em còn đang nghe sao?"

Kiều Tích lấy lại phản ứng, liên tục gật đầu: "Còn còn ạ."

Thầy giáo lại tiếp tục kiên trì nói: "Là như thế này, thành tích của kỳ thi CMO đã có rồi, em cũng đã biết điểm số của mình rồi đúng không?"

Kiều Tích hơi ngừng thở, không dám nói lời nào.

Thầy giáo tiếp tục nói: "Nói thật là, thành tích của em so với các thí sinh khác cũng không phải là cao... Mặc dù bây giờ vẫn chưa có danh sách người thế nhưng căn cứ vào kết quả mà các thầy đánh giá thì khả năng mà em vào được danh sách người không lớn."

Có lẽ là do tình thế xoay chuyển quá nhanh chóng, nhanh đến mức cô không thể tưởng tượng nổi thế nên lúc này Kiều Tích liền sững sờ tại chỗ, giống như là bị dội một chậu nước lạnh xuống một cái đầu nóng vậy, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Thầy giáo đầu bên kia lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, lúc trước các thầy đã đi đến trường Trung học phụ thuộc quan sát qua rồi, cũng tìm hiểu trường hợp của em qua cô Tô, biết được rằng biểu hiện của em ở trường rất là tốt. Các thầy cảm thấy không nên bỏ qua một học sinh ưu tú như vậy thế nên ban chiêu sinh đồng ý cho em một sự ngoại lệ."

Nghe đến đây, Kiều Tích rốt cuộc mới hơi chút phục hồi lại tinh thần: "... Ngoại lệ?"

Thầy giáo kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu ý nghĩa của từ "Ngoại lệ"------

"Danh sách đội tuyển quốc gia bây giờ vẫn còn chưa công bố... Nếu như bây giờ em ký hợp đồng với đại học T thì mặc kệ kết quả ra sao thì đại học T vẫn sẽ tuyển thẳng em vào khoa Toán."

"Nhưng nếu như em không ký hợp đồng thì đợi đến khi có danh sách được công bố, em mà không có tên trong danh sách người đó thì trường đại học T sẽ chỉ có thể cho em một vài điểm ưu tiên mà thôi."

Không đợi Kiều Tích kịp nói gì, đầu bên kia đã lại nhanh chóng bổ sung-----

"Bạn học Kiều, em bây giờ có ở nhà không? Nếu như em đồng ý ký hợp đồng thì bây giờ các thầy sẽ đến nhà em luôn."

Kiều Tích đang định nói cho đối phương biết cô không có ở Bắc Kinh, chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đang đặt bên tai cô đã bị Minh Ngật cướp đi mất rồi.

Cô nhảy dựng lên định giật lại điện thoại về, nhỏ giọng mắng: "Anh làm cái gì thế hả?!"

Chỉ là người Minh Ngật rất cao, một tay anh duỗi ra đặt lên đầu Kiều Tích đã đủ để cô không với được đến người anh rồi.

Không để ý song chưởng hợp bích của Kiều Tích, Minh Ngật cầm lấy điện thoại đặt lên tai, sau đó bĩnh tĩnh nói chuyện với đối phương------ "Tôi là trưởng bối của Kiều Tích."

Kiều Tích: "..."

Minh Ngật không thay đổi sắc mặt nói tiếp: "Điều kiện của nhà trường... chúng tôi còn cần thời gian để suy nghĩ thêm, tạm biệt."

Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Cả người Kiều Tích đều kinh hãi, chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên là đập một phát vào cánh tay của anh họ, sau đó gần như nức nở nói------

"Sao anh lại cúp điện thoại của em?"

Đây chính là đại học T đấy!

Cô ngày ngày đêm đêm chăm chỉ học tập cho giỏi không phải là để có thể đỗ được vào một trường đại học lớn sao?

Cô tham gia các kì thi này không phải là để có thể có được cơ hội tuyển thẳng vào đại học sao?

Hiện tại cơ hội được tuyển thẳng vào đại học T nổi tiếng đang ở ngay trước mắt cô, cô còn cần thời gian suy nghĩ nữa à?!

Cô hiện tại, bây giờ, ngay lập tức có thể chạy về Bắc Kinh để ký hợp đồng!

Cô càng nghĩ càng giận, đưa tay lên đập mạnh vào người anh họ ------

"Trả điện thoại đây cho em!"

Đồ mít ướt này hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì nữa, sức lực không nhỏ tẹo nào.

Minh Ngật vươn tay, đẩy đầu của cô ra, nhăn mày lại: "Người ta nói cái gì thì em tin cái đấy?"

Kiều Tích ngẩn người.

Minh Ngật lại hỏi tiếp: "Hơn người tham gia cuộc thi CMO, đại học T dựa vào cái gì mà cho em ngoại lệ? Bởi vì em lớn lên xinh đẹp?"

Gì?

Câu nói cuối cùng của anh... Đây là khen cô hay là đang mỉa mai cô vậy?

Không đúng không đúng!

Kiều Tích phục hồi lại tinh thần, trong lòng xấu hổ không thôi khi cô lại có thể để ý trọng điểm vào điều này.

Cô có chút chột dạ cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ lại ý tứ trong câu nói của anh.

Như vậy thì, đại học T...

Kiều Tích lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt đã hơi có ánh nước: "... Thế nên cuộc điện thoại vừa rồi kia là điện thoại của bọn lửa đảo sao?"

Minh Ngật thở dài, đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương.

Lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì chứ?

Rốt cuộc vẫn là một người ngu ngốc.

Minh Ngật hít sâu một hơi, sau đó kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu: "Đây là mánh khóe chuyên dùng."

Nếu như cô thật sự thi không tốt thì đại học T còn muốn ký hợp đồng với cô làm gì, hơn nữa lại còn là nửa đêm gọi điện đòi ký hợp đồng... Chẳng lẽ thầy cô giáo trong ban tuyển sinh của đại học T đều là nhà từ thiện à?

Minh Ngật thở dài, hiếm khi thốt ra được một câu dài như vậy-----

"Ban chiêu sinh tổng cộng có bao nhiêu người? Thế mà lại gấp gáp đêm khuya cũng gọi điện muốn ký hợp đồng với em... Em còn tin tưởng cái câu "Khả năng vào đội tuyển quốc gia không lớn" kia của người ta à?"

Đây chỉ là một chút mánh khóe hay dùng của ban chiêu sinh mà thôi----- Trước tiên thì để ý xem tâm nguyện của thí sinh, nếu như thí sinh tỏ ra rất muốn vào thì sau đó sẽ tung ra miếng mồi để dụ.

Cứ như vậy, rất nhiều thí sinh vốn dĩ có thể chọn được những trường đại học tốt hơn liền dưới tình huống không biết gì mà bị dụ dỗ ký hợp đồng với người ta.

Trước mắt anh lúc này đây cũng có một người ngu ngốc như vậy.

Khoa Toán học của đại học T căn bản là không thể so được với các trường đại học lớn khác, đối phương còn chưa cả nói đến những phương diện được ưu tiên và học bổng thế nào mà đồ mít ướt kia đã chờ không kịp mà suýt nữa thì cắn câu rồi...

Nếu như không có anh, cô chắc chắn sẽ biến thành người con người bị bán mà vẫn còn ngồi đếm tiền cho người ta.

"Em phải học được cách... " Nói đến đây, Minh Ngật liền bị kẹt, không nghĩ ra được từ tiếp theo.

Anh dừng lại một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cũng xuất ra được thành công lực của Cá ở môn ngữ văn, nhớ ra được hai thanh ngữ, "Học được cách án binh bất động, treo giá chờ bán."

Lời còn chưa dứt, điện thoại trong tay Minh Ngật lai vang lên.

Vẫn là dãy số đến từ Bắc Kinh lúc nãy.

Minh Ngật trực tiếp gạt sang nghe.

"Bạn học Kiều?"

Minh Ngật lại trực tiếp: "Là tôi."

Thầy giáo bên kia lập tức nói: "Xin chào, chú Kiều."

Minh Ngật "Ừ" một tiếng, bất động thần sắc mà chiếm tiện nghi của người ta, Kiều Tích thấy anh như vậy liền nhịn không được mà véo tay anh một cái.

"Là thế này, ban chiêu sinh chúng tôi từ trước đến nay đều rất tôn trọng thí sinh và người nhà thí sinh, rất muốn dành chút thời gian cho mọi người suy nghĩ kỹ càng... Thế nhưng, đại học T cũng có rất nhiều điểm mạnh khiến các học sinh tranh nhau muốn vào, chúng tôi phải nhắc lại với ngài một chút."

Kiều Tích tò mò mở to hai mắt nhìn anh.

"Là một trường đại học lâu đời có danh tiếng về mảng kỹ thuật thế nên tỉ lệ nam nữ ở đây là :, nam sinh ưu tú có rất nhiều. Nếu như con gái chú đồng ý đến đại học T, nam sinh ưu tú ở nơi này đều có thể tùy cô bé chọn."

Kiều Tích nghe đến đây thì không nhịn được mà trực tiếp bật cười thành tiếng.

Đây là đang nói cái gì vậy... Là cuộc xem mắt trá hình sao?

Minh Ngật thẹn quá hóa giận định ngắt điện thoại.

Chỉ là chưa kịp tắt thì đầu bên kia lại nói tiếp, trong không gian vắng vẻ của buổi đêm mùa đông, tiếng nói truyền ra từ điện thoại phá lệ rõ ràng hơn rất nhiều------

"Ngược lại, nếu như con gái của chú đi học ở trường bên cạnh, trường đó nữ nhiều nam ít, việc giải quyết vấn đề chung thân đại sự chắc chắn phải tốn rất nhiều tinh lực, chú nhất định phải suy nghĩ lại thật kỹ nhé."

Minh Ngật tức giận nói: "Cô ấy đã có bạn trai rồi!"

Nói xong liền tức giận cúp máy luôn.

Kiều Tích chăm chú nhìn tiểu hòa thượng bị chọc giận trước mắt.

Khi không lại bị nhìn chăm chú như vậy, Minh Ngật có chút chột dạ.

Quả nhiên, một giây tiếp theo, cô gái đứng đối diện anh liền tỏ ra tức giận lên tiếng------

"Sao anh lại bịa đặt chuyện của em như thế?"

"Bịa đặt?" Minh Ngật vốn có chút chột dạ, vừa nghe cô nói như vậy lại lần thứ hai tức giận, "Anh bịa đặt cái gì?"

Kiều Tích rất tủi thân nói: "Sao anh lại nói với người ta là em có bạn-----"

Mới nói được phân nửa, Kiều Tích bỗng dưng mở to hai mắt, những lời định nói đều bị chặn trở lại.

Minh Ngật cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ hồng mềm mại kia, thậm chí còn cắn cô một cái để trừng phạt.

Chuồn chuồn lướt nước được một lúc, anh liền buông cô ra.

"Thế này... " Anh nhìn cô gái trong lòng mình, chóp mũi hai người gần như chạm nhau, đến hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được, "Còn chưa tính là bạn trai?"

Lại bị hôn...

Trong nháy mắt, cả khuôn mặt của Kiều Tích đều biến thành một quả cà chua to đùng.

Nhớ tới tin nhắn xin lỗi của anh lần trước, Kiều Tích lắp bắp nói: "Anh, anh, lần trước anh còn nói... nói không bao giờ... hôn em nữa mà..."

Minh Ngật bình tĩnh nhìn cô, "Em có chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi sao?"

Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.

Ngay sau đó, Minh Ngật vô cùng không có liêm sỉ mà kết luận-----

"Không chấp nhận lời xin lỗi của anh, thì đó chính là vẫn còn muốn anh hôn em."

Đồ mít ướt với vị xoài thơm mát, anh còn muốn được tiếp tục thưởng thức nữa.

Trên đời này sao lại còn tồn tại một người không biết xấu hổ như thế này hả?

Kiều Tích đều bị mấy lời nói của anh chọc cho tức đến hồ đồ luôn rồi, cô hất tay anh ra, bùng nổ: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa! Bỏ ra!"

Minh Ngật lại duỗi tay kéo cô lại, xoay người cô đến đứng đối diện với anh, "Em đây là muốn anh ở đầu đường xó chợ đêm nay?"

Kiều Tích ngẩn người.

Anh giải thích: "Ví tiền bị rơi trên taxi rồi, chứng minh nhân dân và tiền đều ở trong ví tiền."

Dừng vài giây, anh lại nghĩ ra một biện pháp-----

"Hay là em mang chứng minh nhân dân của em xuống rồi ra khách sạn gần đây thuê cho anh một phòng cũng được."

Như vậy không phải là càng khiến cho người khác hiểu lầm hơn à?!

Kiều Tích bị chọc tức gần chết, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được, chỉ đành đứng im tại chỗ, trừng mắt lên nhìn người đối diện.

Giằng co nửa ngày, Kiều Tích đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng mới do do dự dự nói: "... Sáng sớm mai trước giờ anh phải đi đấy."

Ngàn dặm xa xôi chạy từ Bắc Kinh đến Tây Kinh, Minh Ngật vốn dĩ cũng chẳng còn lại bao nhiêu lòng tự trọng nữa rồi, lúc này sau khi nghe xong câu nói của cô thì rốt cuộc cũng chẳng còn sót lại chút tự trọng nào cả.

Trước giờ đã phải lăn đi rồi... Cô chính là xem anh như bụi bặm sỏi đá muốn hất đi.

Đến lúc này, Minh Ngật lại nhớ lại những việc xấu mà cô đã làm với anh.

Anh gửi cho cô hơn trăm cái tin nhắn, cô cũng không để ý.

Cô còn cho anh vào danh sách đen nữa, vừa rồi lúc đến nói anh gọi cho cô thì mới phát hiện ra mình đã bị cho vào danh sách đen rồi.

Anh căn bản là đang lấy đầu nóng dán vào cái mông lạnh mà.

Cô đến nửa điểm cũng không thích anh.

Nếu như không thích anh, thì chính là đang ghét bỏ anh.

Lại nhớ đến mục đích chuyến đi Tây Kinh này, anh đến đây chính là vì muốn trả găng tay lại cho cô, muốn tuyệt giao một cách triệt để với cô.

Minh Ngật trực tiếp xoay người, giọng nói trong nháy mắt còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời lúc này: "Không chào đón anh thì thôi."

Nói xong liền nhấc chân bước đi.

Thấy anh họ tức giận, Kiều Tích liền bước nhanh đến kéo chặt áo của anh, "Đừng đi!"

Kiều Tích bây giờ mới nhận ra câu nói lúc trước của mình có chút khiến người nghe bị tổn thương.

Suy nghĩ một chút, cô chậm rãi giải thích: "Là bởi vì bà nội em giờ sáng đã thức dậy rồi, anh không đi thì sẽ bị bà phát hiện... "

Minh Ngật xoay người, mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng như trước, giọng nói cũng không hề nhẹ nhàng đi: "Sao không nói sớm?"

Kiều Tích rũ đầu xuống, giọng nói dịu dàng, nhìn qua trông cô cực kỳ ngoan ngoãn đáng thương: "Anh họ, anh đừng tức giận... Em hoan nghênh anh tới nhà em làm khách mà."

Cô gái nhỏ trước mặt lúc này nhìn giống như là một động vật nhỏ chưa trưởng thành vậy, vừa bám người vừa nghịch ngợm, Minh Ngật thấy vậy liền không tự chủ được mà hơi cong khóe môi lên.

Thôi vậy, tuyệt giao thì có cái gì tốt chứ... Anh mà còn cần phải tính toán thiệt hơn với một cô gái mít ướt sao?

Khuôn mặt và giọng nói của Minh Ngật vẫn lạnh lùng không đối: "Không xấu hổ nữa?"

Kiều Tích: "..."

Thấy cô đuối lý, Minh Ngật càng nói càng tỏ ra chính khí lẫm liệt: "Em thử ra bên ngoài nhìn xem, xem còn có cô gái nào giữ chặt áo con trai không buông giống em không?"

Kiều Tích lặng lẽ cúi đầu, hết lần này đến lần khác đều cảm thấy rất không phục nhưng khí thế không bằng người ta nên chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu: "... Dù sao thì em cũng không phải là người ngồi máy bay giờ chỉ là để chạy đến đây trả lại chiếc găng tay căn bản không thuộc về em."

Nghĩ tới nghĩ lui cũng thì cũng là anh họ mất mặt chứ không phải cô.

Minh Ngật không thể ngờ được là đồ mít ướt còn dám chế giễu anh, Minh Ngật lần thứ hai bị chọc giận muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng không đợi anh xoay người, Kiều Tích đã trực tiếp nhào tới, hai cánh tay vòng ra ôm thật chặt eo anh, giống như con chim không nỡ xa cái tổ vậy.

"Đừng động." Cô nhỏ giọng nói.

Không giống với thân thế cứng rắn của con trai, cơ thể cô gái nhỏ mềm mại ấm áp vô cùng... Như một con mèo nhỏ đang sợ hãi, muốn nép vào trong ngực anh cho an toàn.

Minh Ngật bất đắc dĩ mà thở dài.

Anh thật vất vả lắm mới có thể cứng lòng được một chút, thế mà chỉ vì một cái ôm của cô thôi, anh lại lần nữa cởi giáp đầu hàng.

Minh Ngật xoa xoa đầu của cô gái nhỏ trong lòng, cúi đầu nhỏ giọng trấn an cô: "Anh không đi."

Thật ra... Anh chính là đến thăm cô.

Căn bản cũng chẳng phải là đến trả lại găng tay.

Anh vốn cho rằng, chiếc găng tay còn lại đang ở chỗ của cô, thế nhưng trước khi anh xuất phát lại nhìn thấy một chiếc găng tay màu hồng khác ở trong ổ của Bambi.

Chân tướng chính là... Cầu Cầu và Bambi, mỗi đứa chúng nó gặm một chiếc chơi.

Anh giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả, vẫn một đường tới thẳng Tây Kinh.

Hiện tại xem ra, quyết định đó của anh là hoàn toàn chính xác.

Đồ mít ướt cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, chứ thật ra trong lòng cũng rất muốn anh, rất ỷ lại vào anh.

Kiều Tích chôn mặt trong ngực anh nhỏ giọng mở miệng: "Đã đi chưa?"

Giọng nói của Minh Ngật hiếm khi dịu dàng như thế này: "Anh nói rồi, anh sẽ không------"

Không đúng... Lời này của cô không phải là hỏi anh.

Đúng vào lúc này, giọng nói của người vừa đi qua bọn họ một đoạn vang lên từ xa-----

"Thanh niên trẻ tuổi nhà ai kia không biết, đêm rồi mà còn ở dưới này ôm ôm ấp ấp, chẳng ra thể thống gì hết!"

Bà Dương và bà nội của cô là đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm, nếu như để bà ấy nhìn thấy cô thì chắc chắn bà nội cô cũng sẽ biết ngay...

Kiều Tích sợ đến mức càng ngày càng chôn sâu vào lòng anh họ hơn.

Chờ đến khi tiếng bước chân của bà Dương xa dần, Kiều Tích rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm được.

Cô chui đầu ra khỏi lồng ngực của Minh Ngật, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không còn người quen nào nữa thì mới yên tâm, sau đó cô đẩy người trước mặt ra.

Minh Ngật: "..."

Anh họ đang tắm.

Mặc dù cô biết bà nội rất ít khi đi vệ sinh đêm, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Kiều Tích vẫn đứng ở trước cửa nhà tắm canh cho mỹ nam tắm rửa.

Mỹ nam đúng là mỹ nam, yêu cầu đặc biệt nhiều, lúc thì là sữa tắm, lúc lại là khăn tắm ướt rồi muốn đổi khăn khác.

Kiều Tích hận không thể lao vào trong đập lên cái đầu chó của anh họ.

Bà nội mặc dù cũng lớn tuổi rồi, thế nhưng cũng không thể đảm bảo bà không nghe thấy mà.

Minh Ngật lại trưng ra bộ dáng hận không thể đánh thức bà dậy kia, thực sự là hơi quá đáng rồi!

Thật vất vả mới đợi được anh tắm xong đi ra, cửa vừa mở, Kiều Tích liền vội vàng đem khăn lông khô đã chuẩn bị từ trước chùm lên đầu anh, nhỏ giọng nói: "Mau vào phòng ngủ đi."

Vừa vào đến phòng, Kiều Tích liền lập tức khóa trái lại, sau đó lại chạy đi kéo hết rèm cửa có trong phòng lại.

Chờ cô làm xong hết, lúc này mới phát hiện ra Minh Ngật đang dùng vẻ mặt như cười như không nhìn cô, "Rất nhuần nhuyễn nhé!"

Kiều Tích tức giận chạy đến đập anh họ một cái.

Cô tốt bụng thu nhận anh đêm nay thế mà anh lại còn ăn nói linh tinh bậy bạ!

Minh Ngật đề tùy cô đánh ba cái, chờ đến khi cô định đánh xuống cái thứ tư thì anh liền giơ tay cầm lấy cổ tay cô.

"Ngay mai định dẫn anh đi đâu chơi?"

Kiều Tích ngẩn người, hiển nhiên là bộ dạng không phản ứng kịp, "Anh không về nhà à?"

Ngày mai đã là tháng Chạp rồi, Kiều Tích vốn tưởng rằng việc anh họ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây đã là hoang đường rồi thế nhưng lúc này xem ra...

Anh còn định hoang đường thêm nữa à? Định ở thêm mấy ngày nữa?

Minh Ngật mơ hồ nghe ra được ý từ ghét bỏ trong câu nói của cô, lập tức lạnh lùng đáp trả, "Về chứ, sáng sớm ngày mai anh liền về."

"Đừng!" Nhận ra mình nói sai khiến anh họ bị tổn thương, Kiều Tích nhanh chóng dỗ dành, "Em dẫn anh đi chơi, anh đừng nóng giận mà."

Vất vả lắm mới có thể dỗ được tiểu hòa thượng hết giận, Kiều Tích âm thầm thở phào một hơi.

Cô dời cái bàn học nhỏ đến trước tủ quần áo.

Minh Ngật khó hiểu hỏi cô: "Em làm cái gì thế?"

"Giúp anh lấy chăn." Kiều Tích rất thành thục mà đứng lên cái bàn nhỏ kia, sau đó mở tủ quần áo phía trên ra.

Không nghĩ tới cô lại giống như con khỉ con như vậy, leo lên leo xuống rất có kinh nghiệm.

"Em xuống đi." Minh Ngật sợ cô bị ngã thế nên liền đi tới ôm lấy chân cô, "Anh lên lấy cho."

"Không được đâu." Kiều Tích kiễng chân lên tìm kiếm, sau đó liền duỗi tay cố gắng kéo ra một cái túi chăn, "Minh Heo quá nặng... Sẽ làm gẫy bàn mất!"

Minh Ngật ngẩn người: "Minh gì cơ?"

Thôi xong rồi, Kiều Tích nhanh chóng che miệng lại, cô nói lỡ mất rồi.

Lúc trước nhắn tin nói anh là "Heo" anh liền tức giận.

Chỉ là, lúc nãy cô cũng nói nhỏ... chắc là anh cũng không nghe ra đâu, đúng không?

Kiều Tích trong lòng thầm vui vẻ.

Mất nửa ngày mới lấy được một cái chăn từ trong tủ ra, Kiều Tích đưa chăn cho anh họ, "Nhận lấy này."

Minh Ngật rất nghe lời nhận lấy cái chăn, đặt ở trên giường.

Sau đó liền quay lại, trực tiếp ôm lấy Kiều Tích bế xuống.

"Này." Kiều Tích không giữ thăng bằng được, hai tay nhanh chóng bám lấy vai của anh, "Làm gì vậy, em còn muốn lấy một cái nữa mà."

"Đủ rồi." Minh Ngật đặt cô xuống đất.

Trong phòng có hệ thống sưởi, đắp một chiếc là đủ ấm rồi.

Chỉ là... Minh Ngật nhìn thoáng qua chiếc giường duy nhất trong phòng.

Nhỏ như vậy, hai người ngủ phải chen lấn rồi.

Không sao, chen một chút thì chen một chút.

"Không đủ đâu." Kiều Tích lại leo lên cái bàn kia lần nữa, "Mặc dù có hệ thống sưởi thế nhưng ban đêm ngủ trên đất vẫn rất lạnh, em lấy thêm một cái nữa cho để anh rải bên dưới cho đỡ lạnh."

Minh Ngật ở bên này âm thầm cắn chặt răng.

Mà Kiều Tích ở bên kia thì vẫn hồn nhiên không biết gì, cô ôm lấy cái chăn nữa nhảy xuống, nhanh chóng chuẩn bị chỗ ngủ dưới đất cho anh họ.

Cô chọn một cái gối mềm nhất trên giường cho anh gối, sau đó lại xoa xoa vuốt vuốt cho phẳng chăn.

Chỉ là... không hiểu tại sao, trong đầu Kiều Tích đột nhiên hiện lên câu nói "Rất nhuẫn nhuyễn nhé" của anh họ.

Rõ ràng là cô cũng chưa bao giờ giúp ai chuẩn bị chỗ ngủ như thế này cả, thế nhưng tại sao động tác của cô lại thành thạo thế nhỉ?

Đợi đến khi làm xong xuôi đâu đấy, Kiều Tích đột nhiên nhận ra.

Ai bảo là chưa từng làm qua?

Cô trước đây ngày nào cũng chuẩn bị ổ cho Cầu Cầu ngủ đấy!

Một giờ sau.

Cách đó hơn km, tại Bắc Kinh, Minh gia.

Uyển Uyển đang ngủ thì bị Minh Tuấn lôi dậy khỏi giường, lúc này đang chảy nước mắt ngáp ngắn ngáp dài nhìn ông bố.

Hai vị thầy giáo của ban chiêu sinh đại học T đang ngồi trên sofa đối diện, ánh mắt thân thiện, giọng nói chân thành nói: "Con gái của ngài rất ưu tú."

Minh Tuấn nghi ngờ mình nghe nhầm, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Hai vị thầy giáo nhìn nhau, dừng vài giây, sau đó lại nói tiếp: "Chúng tôi đã nói qua rồi, ngài suy nghĩ thêm một chút được không? Đối với bạn học Kiều mà nói thì, đại học T không chỉ có nhiều sinh viên nam ưu tú mà còn có căn tin, KTX rất chất lượng, quả thật là rất phù hợp với con gái ngài... "

Minh Tuấn rốt cục cũng hiểu ra, hóa ra "Con gái" mà bọn họ nói đến, không phải là Uyển Uyển.

Nếu như con gái nhà mình mà được ban chiêu sinh đại học T coi trọng thì ông chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên.

Thế nhưng đổi lại là Tích Tích thì, đó chính là chuyện đương nhiên.

Bởi vậy nên Minh Tuấn cũng không có vô cùng vui vẻ, chỉ là nói: "Được, chúng tôi sẽ suy tính thật kỹ."

Ông vừa mở miệng, hai vị thầy giáo đều cảm thấy kinh hãi:

"Vừa rối người nói chuyện với chúng tôi không phải là ngài? Ngài không phải là bố của bạn học Kiều sao?"

Bố?

Minh Tuấn nhíu mày.

Hai vị thầy giáo đem chuyện gọi điện thoại lúc trước ra nói lại với Minh Tuấn.

Minh Tuấn thử thăm dò hỏi-----

"Giọng nói kia... có phải là rất giống một tên vô lại muốn ăn đòn không?"

Hai vị thầy giáo liếc nhìn nhau.

Giọng nói của bố Kiều Tích kia, quả thật là... có chút trẻ tuổi.

Sau khi tiễn hai vị thầy giáo ra về, Minh Tuần liền vỗ vỗ cái mặt của con gái đang gật lên gật xuống trên sofa.

"Uyển Uyển, Uyển Uyển?"

Uyển Uyển mơ mơ màng màng "Dạ" một tiếng.

Minh Tuấn tức giận đến mức không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Không phải mỗi ngày con đều nói nhớ chị Tiểu Kiều sao? Bố vừa khéo phải đi công tác Tây Kinh, nhân tiện dẫn con đi thăm con bé một chút."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio