Edit + Beta: Tiểu Vũ
Không đợi mọi người trong phòng học kịp phản ứng, Minh Ngật đã sải bước chạy lên bục giảng, trực tiếp gấp máy tính của Giang Nhã Đồng xuống.
Một tiếng "Ầm" lớn vang lên.
Những học sinh ở trong phòng học vốn dĩ đang thì thầm to nhỏ về chuyện vừa xảy ra thế nhưng nhờ tiếng ầm kia mà tất cả đều im lặng lại.
Minh Ngật cực kỳ tức giận.
Phàm là những người quen biết anh đều biết anh là người dù trời có sập xuống thì anh cũng không thèm quan tâm, làm gì đã có ai gặp qua bộ dạng Minh Ngật tức giận đâu.
Thế nhưng giờ phút này anh lại cực kỳ tức giận, anh trực tiếp cầm mic lên, gằn từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bịa đặt!"
Mọi người phía dưới đều ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra sự lúng túng.
Lời nói này của Minh Ngật chính là tuyên bố anh không tin tưởng loại chuyện vớ vẩn này.
Chuyện kiểu này, yên lặng cho qua là xong, mọi người nhiều lắm cũng chỉ dám lén lút nói ở sau lưng thôi.
Thế nhưng hiện tại anh lại muốn làm sáng tỏ chuyện này, đưa nó lên khỏi mặt nước ra ngoài ánh sáng, điều này khiến mọi người trong phòng học lúc này cảm thấy cực kỳ lúng túng, không biết nên làm gì cho phải.
Minh Ngật càng phẫn nộ hơn.
Anh cảm thấy chính mình bị mất trí rồi, cho nên mới chạy lên đây nói những lời này.
"Cô ấy câu dẫn ai? Cô ấy cần phải câu dẫn ai nữa hả?"
"Tôi quen cô ấy từ nhỏ, sớm chiều chung sống... Tôi theo đuổi cô ấy lâu như vậy mà đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đồng ý kia kìa. Sao tôi lại không thấy cô ấy chạy tới câu dẫn tôi nhỉ?"
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Cho dù năm nay Minh Ngật không tham gia vào đội tuyển thế nhưng vẫn có rất nhiều người ở đây biết anh, cũng biết được mối quan hệ anh em họ của anh và Kiều Tích.
Tuy là danh hiệu "Anh họ, em họ" này đối với người Trung Quốc thì có thể chẳng có chút quan hệ thân thích nào cả.
Thế nhưng những lời Minh Ngật vừa nói lại khiến mọi người ở đấy sốc đến tận óc... Anh họ em họ, thật sự là quá phản đạo đức rồi.
Trong lúc mọi người còn đang bận kinh ngạc, hoảng sợ thì Hàn Thư Ngôn đột nhiên đứng dậy.
Giọng nói của cậu không to nhưng lại rất rõ ràng------
"Thời gian tôi và Kiều Tích quen biết nhau không tính là lâu, nhưng đối với hiểu biết của tôi về cô ấy thì, cô ấy chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy."
Tưởng Nhất Vĩ đang ngồi nghe cũng lười biếng lên tiếng: "Có phải ngu đâu mà đi câu dẫn người khác? Nói bậy bạ cái gì thế không biết. Tất cả giải tán đi."
Vốn dĩ sau khi nghe được câu nói của Minh Ngật thì mọi người cũng có chút tin tưởng rồi.
Dù sao thì với ngoại hình và trí thông minh của anh thì hiển nhiên là nhân vật nam chính bước ra từ truyện tranh rồi.
Anh hoàn mỹ như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được Kiều Tích thế nên quả thật khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ cô đi câu dẫn người khác là như thế nào.
Nhưng ai mà ngờ được, sau đó lại nhảy hai người con trai khác nữa.
Hàn Thư Ngôn và Tưởng Nhất Vĩ không có chói sáng như Minh Ngật, thế nhưng hai người này cũng được coi là học thần, lại thêm vóc dáng cao ráo ngoại hình sáng sủa thế nên đương nhiên cũng là những đối tượng được các nữ sinh thầm mến.
Bỗng chốc có người thanh niên ưu tú như vậy đứng ra lên tiếng bênh vực Kiều Tích, khó tránh khỏi làm người khác nghĩ lệch lạc.
Mọi người cảm thấy, cái tin nhắn kia, cũng không chắc là nói bừa đâu...
Có lẽ chính là Kiều Tích thủ đoạn giỏi, biết lấy lui làm tiến, thế nên các nam sinh mới bảo vệ cô ta như thế?
Vốn dĩ là Lô Dương cũng không định đứng ra.
Nhưng mà nhìn thấy mấy tên con trai ngu xuẩn kia thay nhau ra trận thì cô thật sự không thể nhẫn được nữa.
Cô cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói------
"Đang ngồi ở đây đều là những bạn nam rất ưu tú."
"Không nói đến các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, chỉ đơn giản nói đến các trường đại học tốt nhất trong nước thôi, có phải là các bạn đều có thể dễ dàng vào học?"
"Về sau, các bạn đều sẽ có tiền đồ quang minh, phong quang vô hạn... Nếu như Kiều Tích có những kỹ năng như kỹ nữ kia, thì chắc hẳn tất cả các bạn đều từng bị cô ấy câu dẫn qua rồi?"
Dừng một chút, Lô Dương lại nói tiếp-----
"Nói đến các kỹ năng kia thì tôi cùng mọi người phân tích nhé! "
"Tìm bạn nam hỏi bài tập, mượn áo mặc cho đỡ lạnh, cùng đi ăn cơm với nhau, có phải là Kiều Tích đều cùng các bạn làm qua những việc trên không?"
Lời nói này của Lô Dương, mới là điều mấu chốt nhất.
Đến đây được vài ngày rồi, mỗi ngày lên lớp hay đi ăn cơm thì đều là hai người Kiều Tích và Dịch Hiểu Trạch đi cùng nhau.
Ngoại trừ những bạn học có quen biết từ trước, Kiều Tích gần như đều không nói chuyện với bất cứ bạn nam nào khác.
Lô Dương nhìn xung quanh một vòng, ngữ khí rất bình tĩnh: "Không bị cô ấy "Câu dẫn" sao?"
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đều không muốn ăn quả đắng này đâu.
... Có chút không chống đỡ nổi.
"Một người đều không có." Lô Dương cười lạnh một tiếng, "Không phải mọi người nói Kiều Tích là kỹ nữ, không có đàn ông không sống nổi sao? Bây giờ lại không có một ai lên tiếng cả, điều này phải chăng là do các bạn quá kém cỏi, không xứng đáng được lọt vào mắt xanh của Kiều Tích?"
"Đều ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì? Có thời gian và sức lực như thế thì vẫn là bận tâm đến chuyện học tập thi cử của mình đi."
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều tỉnh mộng.
Dù sao thì bọn họ không phải tới đây để xem bát quái, có thời gian và sức lực cho chuyện này thì đúng thật là không bằng đi về phòng làm vài cái đề.
"Chờ một chút." Nhìn thấy mọi người đang dồn dập muốn đứng dậy đi về, Minh Ngật đột nhiên thốt ra một câu.
Anh bình tĩnh nói tiếp----
"Truyền bá công khai loại tin không đúng sự thật thế này, tức là bịa đặt phỉ báng."
"Tuy rằng đã gỡ đi, nhưng mà tôi biết vừa nãy có rất nhiều bạn ở đây là chụp ảnh lại."
"Phiền mọi người gửi cho tôi một bản, để làm chứng cứ."
Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi phòng, Minh Ngật liền lôi Giang Nhã Đồng lại, ngữ khi lạnh buốt: "Giang Nhã Đồng, cô lại chơi thủ đoạn gì nữa?"
Minh Ngật tuy rằng không yêu thích, quý mến gì cô ra thế nhưng vì nể mặt Giang giáo sư, anh vẫn chưa hề làm gì quá đáng với cô ta cả.
Nhưng hôm nay, anh thật sự không thể nhịn được.
Giang Nhã Đồng bị anh kéo đến cả người lảo đảo.
Nhưng cô ta cũng không tự ti không hống hách, chỉ chậm rãi đứng vững lại, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Minh Ngật------
"Anh muốn bảo vệ Kiều Tích là chuyện của anh. Thế nhưng rõ ràng là Trác Á gửi tin nhắn, không phải tôi. Sao anh có thể giận lây sang tôi vậy?"
Minh Ngật đang muốn mở miệng nói gì đó thì Lô Dương đột nhiên đi tới.
Cô nhìn Minh Ngật, nói: "Không thấy Kiều Tích, cậu đi tìm em ấy đi, đừng để em ấy khóc một mình."
Minh Ngật nhìn lại, quả nhiên không thấy bóng dáng Kiều Tích đâu.
Anh ngay lập tức không thèm so đo cùng Giang Nhã Đồng nữa, buông cô ta ra rồi chạy ra khỏi trường học.
Giang Nhã Đồng không lên tiếng, chỉ yên lặng đi về phía bục giảng, cầm lấy laptop của mình cất đi.
Lô Dương nhìn cô ta, "Thật sự không liên quan gì đến cô?"
Giang Nhã Đồng cười nhạt một tiếng: "Tôi không có thừa hơi đi làm chuyện này."
Lô Dương biết, lời này của Giang Nhã Đồng là thật.
Cho nên vừa rồi cô mới giúp cô ta giải vây.
Sắp xếp chỗ ở cho học sinh đến tham gia tập huấn đều là dựa theo số điểm.
Thế nên Giang Nhã Đồng đứng thứ và Lô Dương đứng thứ đương nhiên là đương xếp ở cùng nhau.
Cô biết mấy ngày hôm nay Giang Nhã Đồng có chút không được ổn, hai lần thi vừa rồi đều có chút bất thường.
Lô Dương tận mắt nhìn thấy, đêm nào Giang Nhã Đồng cũng thức làm đề đến tận - giờ sáng mới đi ngủ, thậm chí còn uống thuốc nữa...
Lô Dương biết, cô ta không thể làm ra cái loại chuyện vô bổ này được.
Cô không thể khóc, một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
Vừa rồi trong phòng học, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô... Một khắc đó cơ hồ làm Kiều Tích không thể thở được.
Cô cố nén những dòng nước mắt đang muốn trào ra, cả người nghiêng ngã chạy ra khỏi nơi đó.
Những người kia muốn nhìn thấy cô kinh hoảng, muốn thấy cô thất thố, muốn thấy cô giống như chim sợ hãi súng săn.
Cô tuyệt đối không thể để cho bọn họ được như ý.
Nhưng cuối cùng, Kiều Tích vẫn không thể nào nhịn được.
Cô trốn ở vườn hoa nhỏ phía sau khu nhà dạy học, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối òa khóc thất thanh.
Cô cho rằng mình đã sớm lãng quên những ký ức kia rồi.
Thế nhưng lúc cô nhìn thấy những dòng tin nhắn kia thì một màn trong quá khứ lại tái hiện lên trước mắt cô, rõ mồn một, như thể muốn cho cô một cái tát vang dội.
Rõ ràng là cô chưa hề làm gì cả.
Rõ ràng là không phải cô sai.
Thế nhưng sau khi chị dâu họ phát hiện ra đồ vật của cô ở trên người anh họ thì phản ứng đầu tiên của chị ta không phải là đi chất vấn chồng mình, mà là mang theo mấy anh em nhà mẹ đẻ, hùng hổ tìm đến trường học của cô, trước mặt rât nhiều thầy cô và học sinh, giơ tay đánh cô cái tát.
Bọn họ măng cô là hồ ly tinh, giống như mẹ cô vậy, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, tuổi vẫn nhỏ thế mà lại đi câu dẫn đàn ông... Nhưng lời nói thô tục khó nghe kia, đến tận bây giờ Kiều Tích vẫn nhớ y nguyên, không sai một chữ.
Cô cho rằng mình đã quên.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Sao phải khóc?"
Vừa nghe thấy giọng nói của người khác, Kiều Tích lập tức không phát ra tiếng.
Cô chôn mặt vào đầu gối, kìm nén một lúc lâu, mới dần dần ngăn lại được những giọt lệ đang muốn chảy ra.
Kiều Tích ngẩng đầu, trước mặt cô chính là Cecillia Diệp.
Dung mạo đối phương vô cùng xinh đẹp, giờ khắc này đứng đó nhìn xuống Kiều Tích, lại càng khiến cho người khác cảm thấy vô cùng có khí chất.
"Trong lòng ghen tị, mới đi nói xấu người khác."
Người phụ nữ nhìn Kiều Tích, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên----
"Bọn họ ghen tị cháu xinh đẹp, ghen tị chuyện có rất nhiều người con trai thích cháu. Bọn họ hận cháu đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được, cho nên chỉ có thể bày ra loại cách làm nham hiểm này... Buồn cười nhất chính là, bọn họ đã làm như thế rồi mà các chàng trai kia vẫn chạy theo cháu như cũ."
"Nghĩ như vậy, có làm cháu cảm thấy dễ chịu hơn một chút không?"
Mắt Kiều Tích vẫn rất đỏ, cô nghe được mấy câu nói kia thì sững sờ.
Vẫn chưa có người nào nói với cô những lời như vậy.
Lúc trước mấy anh em chị dâu họ náo đến trường cô rồi tát cô thì các thầy cô cũng chỉ gọi bảo vệ tới đuổi họ đi rồi nói vài câu với cô----
"Kiều Tích, thầy cô biết em là một đứa bé ngoan, sẽ không làm loại chuyện kia. Đừng để bị mấy lời đó làm ảnh hưởng, học tập cho tốt, chuyện tâm chuẩn bị thi cấp thật tốt, nhé?"
Loại lời nói như Cecillia, cô vẫn là lần đầu tiên được nghe.
Mới đầu nghe thì thật sự cảm thấy có mấy phần hả giận.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Kiều Tích lại lắc đầu: "Cháu không thích như vậy."
Cô không muốn người khác chửi bới nói xấu cô, cũng không muốn người khác phải ghen tị với cô.
Người cô thích có thể thích cô, những bạn nữ khác cũng có thể được người trong lòng của các bạn ấy yêu thích, như vậy mới là tốt nhất, không phải sao?
Cecillia đánh giá cô thật lâu, sau đó cười: "Cháu phải cảm ơn mẹ chau, vì đã cho cháu một ngoại hình như thế này."
Người phụ nữ lấy một bao thuốc cùng bật lửa từ trong túi sách ra, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay mảnh khảnh, sau đó bật lửa, sương khói lượn lờ trước mặt, nhìn thoáng qua có phần đẹp mắt.
Kiều Tích chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào như vậy.
Bác Chúc rất xinh đẹp, nhưng là xinh đẹp một cách đoan trang.
Còn người trước mặt cô lúc này, là xinh đẹp một cách dụ hoặc.
Người phụ nữ nhẹ nhàng hút một ngụm thuốc, sau đó thở ra một làn khói trắng, nhìn Kiều Tích cười: "Nhớ kỹ, dung mạo xinh đẹp của cháu là tấm thẻ tốt nhất, chỉ cần cháu bằng lòng, thì có thể đem toàn thế giới giẫm xuống dưới chân."
Không thể nghi ngờ, những lời người phụ nữ này nói với cô đều hoàn toàn đi ngược lại với giá trị quan của cô.
Kiều Tích chống gối, sau đó đứng thẳng dậy, "Cảm ơn đã an úi cháu."
Nói xong liền xoay người rời đi, hướng về phía KTX đi đến.
"Kiều Tích." Cecillia đột nhiên gọi cô lại.
Kiều Tích dừng bước.
Cecillia cười, sau đó nói: "Suy nghĩ một chút về chuyện đi nước ngoài học nhé, chúng tôi có thể hỗ trợ toàn bộ học phí."
Không đợi Kiều Tích trả lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc: "Em đây rồi."
Là Minh Ngât.
Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ trang điểm đậm, không lên tiếng, chỉ là đi qua cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình, dùng sức nắm lấy.
Kiều Tích chủ động kéo anh, "Chúng ta đi thôi."
Minh Ngật gật đầu: "Đi ăn cơm trước nhé."
Kiều Tích vẫn còn chút lo lắng sợ hãi.
Vừa rồi những tin nhắn Trác Á gửi kia, Minh Ngật đã nhìn thấy hết rồi.
Điều vô vô cùng không mong muốn, chính là anh hiểu lầm cô.
Suy nghĩ thật lâu, Kiều Tích mới nhỏ giọng nói: "... Em có thể giải thích với anh."
"Không cần." Minh Ngật đánh gãy lời cô, "Anh không muốn nghe."
Anh không cần cô phải giải thích.
Giải thích có nghĩa là cô làm sai, có nghĩa là thỏa hiệp, có nghĩa là muốn nhận được sự tha thứ.
Anh không thích giải thích, cũng không thích cô phải giải thích với anh.
Hơn nữa, cô căn bản không có làm gì sai, không cần thiết phải có được sự tha thứ của anh.
Cổ họng của Kiều Tích khẽ run, "Những lời cô ta nói kia... Em chưa từng làm qua, anh tin tưởng em không?"
Minh Ngật lắc đầu, "Anh chưa từng cảm thấy em là người như thế."
Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: "Sau này, em không cần nghĩ phải làm thế nào để giải thích cho anh."
Nói xong, anh liền dùng sức nắm tay Kiều Tích, "Đưa tay cho anh nắm, muốn khóc, muốn cười, muốn phát cáu đều có thể... Nhưng mặc kệ là phát sinh chuyện gì, người đầu tiên mà em muốn tìm đến phải là anh."
Kiều Tích không về KTX nữa, mà là đi theo Minh Ngật đến khách sạn.
Minh Ngật thuê cho cô một phòng ở bên cạnh phòng của nh, anh cũng không về phòng mình mà là ở luôn tại phòng của Kiều Tích.
Anh trước giờ vẫn luôn nói ít, thế nhưng lúc này lại vì muốn dời sự chú ý của cô mà không ngững giải thích mấy cái linh tinh trên TV bằng phương pháp khoa học lý trí, muốn nói đùa cùng cô.
Giang giáo sư nghe nói Minh Ngật mang em họ đến khách sạn, buối tối liền tới đây gõ cửa hỏi thăm.
Ông vẫn chưa nghe được chuyện phát sinh lúc trưa, nhìn thấy tâm tình của Kiều Tích không tốt thì cho rằng cô thi rớt, vừa vào phòng liền an ủi cô-----
"Lúc trước thầy phải thi đến lần thứ mới có thể vào được đội tuyển quốc gia, cuối cùng cũng chỉ lấy được tấm HCB mang về thôi."
"Cô gái nhỏ, cháu thông minh thế này, làm sao phải nản lòng chứ? Thầy có một đồng nghiệp ở MIT, lúc trước còn không có tư cách tham gia IMO, thế nhưng về sau người bạn đó lại có thể chỉ mới tuổi đã giành được giải thưởng Fields rồi."
"Muốn nghiên cứu Toán học, thì các cuộc thi sẽ không bao giờ là hạn chế của cháu cả; còn nếu không muốn nghiên cứu Toán học thì với trình độ hiện tại của bản thân, cháu có thể làm được bất cứ ngành nghề nào."
Thấy cảm xúc của Kiều Tích không tốt mà vẫn cố gắng ứng phó với Giang giáo sư, Minh Ngật liền nhanh chóng đứng ra khuyên ông về phòng đi nghỉ.
Sáng hôm sau, mới giờ Minh Ngật đã đứng trước cửa phòng Kiều Tích rồi.
Chỉ là chờ mãi cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, chờ đến giờ phút, anh liền trực tiếp quét thẻ mở cửa đi vào.
Trong phòng, Kiều Tích đang nằm cuốn chăn trên giường, rầm rì lẩm bẩm giả bộ bệnh.
Minh Ngật lật chăn kéo đầu cô ra ngoài, giọng nói rất dịu dàng: "Không muốn đến lớp à?"
Kiều Tích hít hít mũi, không nói gì.
"Được rồi. Không muốn đi thì không đi." Minh Ngật xoa xoa đầu cô, "Nơi đó chúng ta cũng không cần."
Minh Ngật giúp cô lấy cặp sách, trực tiếp lấy sách vở trên bàn nhét vào cắp cho cô, "Anh đưa em ra ngoài chơi."
Kiều Tích ôm chăn ngồi dậy, giọng nói có chút bất an: "Em... em không muốn ra ngoài chơi."
Thật vất vả mới đến được ngày hôm này, cô không hề muốn từ bỏ.
Chỉ là... trải qua ngày hôm qua, cô cũng không biết đối mặt với các bạn ở đấy như thế nào nữa.
Cứ nghĩ đến chuyện bọn họ ở sau lưng cô nói đủ thứ chuyện là cô lại cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Thấy cô như vậy, Minh Ngật cũng phần nào hiểu được.
Anh lấy quyển sách trong cặp ra, sau đó nói: "Anh giúp em xin nghỉ với thầy cô trong đội, chúng ta không lên lớp nữa, anh dạy em."
Sự thật chứng minh, cơm ở phòng bếp nhỏ so với cơm tập thể ở đội huấn luyện thì ngon hơn nhiều.
Cho dù Minh Ngật không thạo những kỹ xảo làm bài nhưng với trình độ của anh thì anh thừa sức nhìn ra được ý đồ của câu hỏi, cũng thừa năng lực để thiết kế ra những bài thi giống vậy cho Kiều Tích làm.
Nói ngắn gọn thì đối với thầy giáo Minh Ngật, cô cũng chỉ là một con tép nhỏ mà thôi.
Hơn nữa, lúc bắt đầu học, Kiều Tích cũng không quá tập trung, luôn luôn xuất thần, Minh Ngật không than tiếng nào mà trực tiếp đi xin Giang giáo sư vài viên Adderall cho cô uống.
Kiều Tích chưa từng nhìn thấy thuốc này, Minh Ngật giải thích: "Thuốc giúp tập trung sự chú ý."
Adderall ở nước ngoài rất phổ biến, là loại thuốc giúp tăng cường sự nhận thức, sau khi uống xong có thể giúp tinh thần tập trung tốt được mấy tiếng, rất nhiều học sinh đều dùng nó cho kỳ thi cuối kỳ.
Nhưng Minh Ngật vẫn rất cẩn thận trong việc định liều lượng cho Kiều Tích, sau khi uống hai ngày, Kiều Tích có chút chuyển biến tốt đẹp, những chuyện không vui lúc trước đều được ném đi rồi.
Sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng, xế chiều hôm đó, liền công bố danh sách top người đi tiếp.
Tất cả mọi người đều tập trung tại hội trường, mấy thầy cô trong đội tuyển và các vị lãnh đạo của trường học ngồi phía trên.
Giang giáo sư là người ngồi chính giữa, trên tay ông là một tờ danh sách nóng hổi mới ra lò, "Tôi tuyên bố một chút, danh sách những người tiến vào giai đoạn huấn luyện thứ hai."
"Tưởng Nhất Vĩ, Lộ Trạch Minh... Lô Dương, Tiêu Khánh... "
Mỗi một cái tên được đọc lên, sắc mặt của những học sinh ở khu vực Bắc Kinh càng kém, biến thành xanh lét.
Khu vực Bắc Kinh luôn là khu vực mạnh về khoản này, trong người vào được giai đoạn huấn huyện thì có đến người ở khu vực Bắc Kinh, thế nhưng những người Giang giáo sư vừa đọc tên, chỉ có duy nhất một mình Lô Dương là thuộc khu vực Bắc Kinh.
Chẳng lẽ năm nay, ngoại trừ Lô Dương thì những người khác đều bị diệt hay sao?
Giang giáo sư vẫn tiếp tục------
"Giang Nhã Đồng."
Người thứ .
"Kiều Tích."
Người thứ .
Giang giáo sư buông tờ giấy trong tay xuống, "Những người vừa được đọc tên là những người được tiếp tục tham gia vào giai đoạn tập huấn thứ hai."
Chúc Tâm Âm ở nhà, trước tiên là nhận được tin vui này của Kiều Tích, sau đó thì là một cuộc điện thoại cáo trạng đến từ Trác gia.
Trác phu nhân ở đầu bên kia tức điên nói------
"Con trai nhà các người làm cái gì thế hả? Sao lại đưa Á Á nhà chúng tôi đến đồn cảnh sát? Sao nó có thể làm loạn như thế? Có còn vương pháp hay không?"
Chúc Tâm Âm bị giật nảy mình.
Gần đây là thời kỳ mẫn cảm, tất cả mọi người đều co rút cổ không dám đi ra đối đầu với sóng to gió lớn ở bên ngoài.
Bà đoán là Trác gia không dám sử dụng quan hệ đưa Trác Á ra ngoài.
Cầm điện thoái gọi ngay cho Minh Ngật, "Con làm gì thế? Sao lại lớn với Trác gia? Mẹ đã nói với con rồi, gia giáo nhà bọn họ không tốt, chính là lưu manh vô lại, con chọc bọn họ làm gì?"
Minh Ngật bình tĩnh nói: "Cô ta bắt nạt con dâu mẹ."
Chúc Tâm Âm: "?"
Minh Ngật: "Con không thích nam, càng không thích Ninh Dịch. Người con thích, chỉ có cô gái nhà chúng ta thôi."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Là cô gái lớn lên đặc biệt xinh đẹp đó."
Chúc Tâm Âm: "???"
Minh Ngật lại tiếp tục nói-----
"Mẹ cứ tiếp tục giả vờ không biết nhé, bằng không thì cô ấy lại xấu hổ."
"Chờ cô ấy tốt nghiệp trung học thì chúng con sẽ xác nhận quan hệ với tất cả mọi người, đến tuổi pháp luật cho phép liền kết hôn."
"Lúc nào sinh con thì sẽ theo ý muốn của cô ấy, nhưng mà mẹ, mẹ có thể giúp bọn còn chăm sóc đứa bé được không? Điều này có thể ảnh hưởng đến nguyện vọng sinh sớm sinh muộn, sinh mấy đứa của cô ấy."
Tiểu Vũ:
Món quà nhỏ tặng đến các nàng nhân ngày Quốc tế phụ nữ /.
Chúc các chị em luôn luôn xinh đẹp (đây là điều quan trọng nhất với phụ nữ đấy =)))))
Chúc tất cả các vị sức khỏe dồi dào, công việc thuận lợi, học tập tiến tới.
Chúc mn tìm được nửa kia như ý nhé