Edit: Tiểu Vũ
Đèn lớn trong phòng ngủ được bật lên khiến cho cả căn phòng trở nên bừng sáng như ban ngày.
Thiếu nữ đang ngủ trên giường hắn giờ phút này bị động tỉnh, vội vàng ôm chăn từ trên giường ngồi dậy.
Đại khái là bởi vì ngủ say thế nên lúc này sắc mặt thiếu nữ đỏ hồng, tóc tai có phần hỗn loạn, đôi mắt to long lanh ngập nước lộ ra vẻ kinh sợ và càng thêm một chút phong tình.
Đối với các thể loại chơi bời của bố, Dung Lẫm luôn luôn không quan tâm để ý đến.
Nhưng người con gái này lại dám treo lên giường của hắn, điều này khiến hắn vô cùng không vui.
Dung Lẫm lùi về phía sau một bước, hắn không có ý định muốn làm lớn chuyện chỉ muốn cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ là ngoài dự đoán của hắn, còn không kịp đợi hắn mở miệng bảo cô ra ngoài, cô gái đang bọc chăn trên giường đã đi nhanh hơn hắn mốt bước, lên giọng hét lên.
Dung Lẫm nhăn mày lại, tiến lên một bước, nhanh tay lẹ mắt bịt miệng người con gái lại, nhỏ giọng mắng: "Cô kêu cái gì?"
Người bố hắn coi trọng, hắn không hề muốn có chút xíu dính líu nào đến.
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ tràn ngập nước, cô nhìn Dung Lẫm, vẻ mặt kinh sợ.
Dung Lẫm thấy vậy thì đột nhiên hiểu ra.
Cô là đi nhầm phòng.
Nói chính xác hơn, cô đang biểu hiện là mình đi nhầm phòng.
Lý do cụ thể là gì thì hắn không biết, cũng không muốn biết.
Dung Lẫm mở miệng nói: "Đây là phòng tôi."
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, thiếu nữ vẫn luôn giãy giụa cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Cô nén lệ hướng đôi mắt to nhìn Dung Lẫm, sự kinh sợ và đề phòng trong mắt cô cũng đã biến mất.
Thấy cô như vậy, Dung Lẫm rốt cuộc buông tay che miệng cô ra.
Kiều Tích không kêu lên nữa, chỉ là nhìn xung quanh một vòng, tựa như là đã hiểu ra gì đó.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi.
Kỹ thuật diễn của thiếu nữ thật sự quá vụng về.
Nhưng Dung Lẫm cũng không có ý định so đo việc cô đến phòng mình.
Cố ý cũng được mà vô ý cũng chẳng liên quan, hắn không ý muốn làm khó cô gái trước mặt này, bởi vậy nên dứt khoát khoát tay nói: "Ra ngoài đi."
Ánh mắt thiếu nữ ngập ngừng, cô vẫn duy trì động tác lúc trước, ôm chặt chăn ngồi trên giường, cũng không có ý muốn đi xuống.
Đến lúc này, Dung Lẫm mới xem như nhìn ra được ý đồ của cô.
Cô đến phòng hắn, có lẽ không hề muốn câu dẫn hắn mà chỉ là vì muốn tìm kiếm sự bảo vệ.
Cô... chắc chắn là biết nếu như ở lại căn phòng của chính mình thì sẽ xảy ra chuyện gì thế nên mới chạy đến phòng hắn.
Dung Lẫm xoa xoa huyệt thái dương, còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo.
Người mở cửa là Dung Chuẩn.
Ở phòng bên, lúc nghe được tiếng con gái kêu truyền ra từ phòng anh trai Dung Chuẩn liền nhận ra giọng nói đó.
Là tiểu tình nhân mới lên chức của Dung Nhất Sơn.
Dung Lẫm và Dung Chuẩn là hai anh em cùng bố cùng mẹ. Lúc trước Dung Nhất Sơn là bởi vì Diệp Gia Nghi mới ly hôn với mẹ của hai anh em bọn họ. Lúc ly hôn, Dung Lẫm khoảng - tuổi, đã là một học sinh cấp rồi.
Nhưng lúc đó, Dung Chuẩn mới chỉ có tuổi.
Hắn vẫn nhớ được hồi nhỏ Diệp Gia Nghi rất hay gọi điện cho mẹ hắn vào đêm khuya để thị uy, cũng luôn nhớ mẹ hắn vì bị tổn thương nên phải tránh đến Canada, mãi cho đến khi qua đời vào năm kia cũng vẫn luôn ẩn cư ở đó.
Không giống Dung Lẫm không quan tâm, thái độ Dung Chuẩn đối với Diệp Gia Nghi luôn luộn cực kỳ tệ, tệ đến cực điểm.
Dung Nhất Sơn rất yêu thương người con trai nhỏ này, thế nhưng cũng chỉ là yêu thương mà thôi.
Còn ở phương diện người tình phụ nữ, Dung Nhất Sơn sẽ không bao giờ nghe ý kiến của con trai.
Những năm gần đây, có lẽ là chán ngấy Diệp Gia Nghi lớn tuổi thế nên Dung Nhất Sơn dần dần chán ghét bà ta hơn.
Thế nhưng Dung Chuẩn không nghĩ tới chính là, cái loại phụ nữ đáng kinh tởm như Diệp Gia Nghi lại vì muốn lôi kéo Dung Nhất Sơn mà đến cả đứa con gái mới mười mấy tuổi cũng dám chắp tay dâng lên.
Mà đứa con gái của người phụ nữ Diệp Gia Nghi này cũng vô liêm sỉ y hệt như mẹ cô ta vậy.
Giờ phút này bắt gặp cô ta ở trên giường anh trai mình, Dung Chuẩn liền giận đến mức không thể nén, ngay lập tức chạy đến bên giường kéo cô từ trên giường xuống: "Cô có biết xấu hổ không vậy?"
Bị hắn kéo như vậy, Kiều Tích liền ngã lăn sang một bên.
May là Dung Lẫm vừa hay đưa tay chắn một cái thế nên cô mới không bị Dung Chuẩn ném xuống đất.
Chỉ là bị kéo như vậy khiến chiếc chăn đang bọc người Kiều Tích bị rơi ra.
Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, thân hình gầy gò đơn bạc lập tức bại lộ trước hai người đàn ông và phần lớn da thịt ở vai và cổ cũng không may mắn thoát được.
Thế nhưng cô vẫn còn muốn tỏ ra mạnh mẽ, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt của Dung Chuẩn cũng không tránh mà lạnh lùng hỏi ngược lại: "Không biết xấu hổ? Tôi đối với cậu không biết xấu hổ? Cậu quản được à?"
Dung Chuẩn nhất thời nghẹn lời, không thốt ra được tiếng nào.
Càng muốn chết hơn chính là... tầm mắt của hắn lại không kiềm chế được cứ dừng lại ở phần da thịt tuyết trắng bị lộ ra ngoài của thiếu nữ, cơ hồ là không có cách nào suy nghĩ chuyện khác.
May mà hắn chỉ bị như thế một lúc, rất nhanh sau đó liền chật vật quay mặt đi chỗ khác.
Dung Lẫm cũng đồng dạng quay đầu đi, không có nhìn lại về phía Kiều Tích, chỉ xoay người lấy chiếc chăn bị rơi trên mặt đất rồi choàng lên người Kiều Tích.
Nhìn về phía em trai, cất giọng nói có chút không vui: "Ra ngoài đi, ở đây không có chuyện của em."
Dung Chuẩn cảm thấy trên mặt mình bây giờ đang có một trận lửa nóng, ngay cả tim cũng đang đập nhanh phát hoảng thế nên cũng không tiếp tục nói gì nữa, quay đầu ra khỏi phòng luôn.
Thấy em trai mình ra khỏi phòng, Dung Lẫm đi đến bên cửa, không nói một lời khóa lại, sau đó nói với Kiều Tích: "Đêm nay cô ngủ lại đây đi, tôi đi ra bên ngoài làm việc."
Phòng ngủ của hắn là loại phòng có rộng, có đầy đủ phòng khách phòng ngủ thế nên vừa khéo có thể giải quyết sự lúng túng giữa hai người lúc này.
Giọng nói của Kiều Tích rất nhỏ: "Cảm ơn."
Nghe thấy tiếng cảm ơn này, Dung Lẫm ngẩn người.
Qua một hồi lâu hắn mới mở miệng nói: "Nếu như không đồng ý thì sao lại phải tới đây?"
Kiều Tích rũ mắt xuống, hàng lông mi vừa dài vừa dày của cô giống như một bóng râm che kín đôi mắt, khiến cho người nhìn đều cảm thấy cô rất biết điều.
Cô nhỏ giọng nói: "... Bà ấy là mẹ tôi, tôi không có cách nào."
Đối với loại chuyện cưỡng bức dân lành này, Dung Lẫm luôn luôn không có nhiều hứng thú quan tâm, nhưng giờ phút này hắn lại không nhịn được mở miệng nói------
"Trung Quốc có một câu nói thế này "Quân tử bất lập nguy tường chi hạ". Muốn ngăn ngừa được nguy hiểm thì việc đầu tiên phải làm là rời xa nguy hiểm đó."
Thiếu nữ cúi đầu, trông có vẻ rất an tĩnh biết điều.
Qua một hồi lâu, cô mới khẽ nói: "Tôi biết rồi... Cảm ơn anh, đại ca."
Đại khái cũng cảm thấy mình có chút vượt giới hạn nên vừa nói xong câu trên cô liền nhanh chóng nói sung, giọng nói hơi sợ hãi: "...Em có thể gọi anh là đại ca không?"
"Ngủ đi." Dung Lẫm không trả lời cô, hắn xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, "Tôi ra ngoài."
Sau đêm Giáng sinh đó, vừa mới rạng sáng Kiều Tích đã chạy về Cambridge rồi.
Duy nhất chỉ có một điều lúng túng chính là, ở cửa ra vào cô gặp phải Tống Du đang muốn ra ngoài.
Tống Du biết tối hôm qua cô chưa từng trở về, bởi vậy ánh mắt nhìn cô có chút hơi kỳ lạ.
Tống Du biết quan hệ giữa cô và Minh Ngật.
Lúc trước Kiều Tích còn chưa sang Mỹ, Minh Ngật ở đây có rất nhiều con gái theo đuổi.
Dù sao thì Smart is the new sexy mà, không những du học sinh Trung Quốc thích anh mà những nữ sinh da trắng tóc vàng cũng rất thích anh.
Chỉ là ngày đầu tiên sang Mỹ anh đã đổi tình trạng quan hệ cá nhân trên tất cả các trang mạng xã hội của mình thành "Đang yêu đương", cũng thay ảnh đại diện của mình thành ảnh bóng lưng của bạn gái.
Hành động này khiến đông đảo trái tim nữ sinh tan nát.
Tống Du lúc đó đã kể lại hành động đó của Minh Ngật cho bạn trai nghe để bạn trai cô ấy học tập Minh Ngật một chút.
Hiện tại Minh Ngật không quay lại đây, người ngoài cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Bạn gái anh một mình sang học, ở tại phòng ở mà trước kia Minh Ngật chuẩn bị cho hai người thế nhưng cô bạn gái đó lại đi suốt đêm Giáng sinh không về.
Yêu xa gian khổ.
Không thiếu những cặp tình nhân một người ở trong nước một người ở nước ngoài.
Hành động kia tuy rằng không có đạo đức nhưng không thể phủ nhận rằng, loại chuyện này đang ngày càng trở nên phổ biến.
Thế nhưng khi Tống Du tận mắt chứng kiến loại này, hơn nữa nó còn xảy ra trên người Minh Ngật thì trong lòng cô ấy vẫn có một chút không chịu được, đau lòng thay anh.
Nhưng tới cùng cũng ở chung với nhau, là kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế nên Tống Du sẽ không làm ra loại chuyện gì đắc tội với cô hết, chỉ là cười cho qua với Kiều Tích rồi sau đó liền ra ngoài.
Trở lại căn phòng của mình, Kiều Tích thay quần áo rồi ngồi xuống bàn bắt đầu làm bài tập.
Việc học ở MIT cực kỳ nặng, hơn nữa Kiều Tích còn chọn lịch học cho mình nhiều hơn gấp gấp người khác, lại còn phải bận rộn đuổi theo tiến độ nghiên cứu của giáo sư Scholze thế nên cô bận đến mức không cả có thời gian thở.
Cô đã dành quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm các thông tin liên quan đến Dung Chuẩn trên mạng xã hội cũng như ở trường học rồi.
Chuyện cần làm cô đều đã làm xong, bây giờ thì chỉ cần ngồi đợi con mồi cắn câu rồi chủ động tới cửa thôi.
Sau khi qua Giáng sinh, không đến vài ngày liền đến Tết dương lịch.
Cùng thuê nhà với Kiều Tích còn có một người bạn da trắng bản địa, nghỉ đông vừa đến đã chuẩn bị đồ về nhà rồi.
Mà bạn trai Tống Du thì có người thân ở New Jersey, do đó hôm hai người cũng đi sang bên đó ăn Tết dương lịch.
Trong biệt thự lúc này chỉ còn lại một mình Kiều Tích.
Không có người khác, Kiều Tích càng cảm thấy vui vẻ thanh tĩnh, cô không cần phải đóng kín cửa đeo tai nghe mà có thể mang theo sách vở xuống dưới tầng học bài.
Buổi trưa cô nấu sủi cảo đông lạnh cùng với tôm khô bác Chúc làm cho để ăn qua bữa.
Thật ra tôm khô bác Chúc làm cô đều luôn không nỡ ăn.
Hai bình nhìn qua thì rất nhiều nhưng ăn lại hết rất nhanh, cô ở đây còn chưa tới nửa năm đã ăn hết nửa bình rồi.
Hôm nay là ngày , lúc này ở trong nước chắc đã sang năm mới rồi.
Cô vẫn luôn rất nhớ mọi người, nhưng thời gian qua đi cũng hình thành thói quen.
Buổi chiều, Kiều Tích chờ được con mồi đến như mong muốn.
Dung Chuẩn ở bên ngoài gõ cửa như phá, giọng điệu cũng rất tức giận: "Họ Kiều kia, ra mở cửa cho tôi!"
Kiều Tích đi ra mở cửa, không hề hoảng loạn nhìn hắn, tựa hồ không hề ngạc nhiên khi hắn tìm tới đây.
Vừa nhìn thấy cô, Dung Chuẩn liền đột nhiên hòa hoàn đi, nhưng trên mặt mặt vẫn cưỡng ép duy trì vẻ tức giận, hung dữ nói: "Họ Kiều, tôi cảnh cáo cô, cách xa anh tôi xa một chút!"
Kiều Tích buông nắm cửa, xoay người đi vào trong phòng, cười lạnh nói: "Anh cho rằng anh quản được việc tôi làm mẹ kế anh hay làm chị dâu của anh à?"
Có lẽ là lời vừa rồi của cô quá là kinh hãi, Dung Chuẩn nhất thời nghẹn ứ lại, không thốt ra được một tiếng nào.
Qua một hồi lâu, Dung Chuẩn mới phản ứng được, sau đó liền theo sau cô đi vào trong nhà.
Hắn cũng học Kiều Tích cười lạnh nói: "Chị dâu? Cô không xứng! Anh trai tôi có vị hôn thê! Không biết xinh đẹp hơn lương thiện hơn cô gấp bao nhiêu lần đâu! Anh ấy có mù cũng không xem trọng cô!"
Kiều Tích không có phản ứng gì, chỉ "A" một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Thế thì anh tới nhà tôi làm gì?"
Đối mặt với đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, tim Dung Chuẩn đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Đúng rồi, sao hắn lại muốn tới đây... Anh cũng không biết nữa.
Qua thật lâu sau, hắn mới cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Tôi sợ cô không biết tự xác định vị trí của mình, sẽ đi quấy rối anh trai tôi."
Kiều Tích không quan tâm hắn, cô lại ngồi xếp bằng trên thảm chuẩn bị xem sách tiếp, không thèm nhìn hắn nói: "Còn có việc gì sao? Không có thì cút đi."
Nói xong Kiều Tích liền thuận tay mở bản phác họa trên bàn ra xem.
Dung Chuẩn tới đây vốn là đã có chuẩn bị thế nhưng bị cô làm cho xấu hổ cũng không muốn rời đi.
Hắn đi đến bên cạnh Kiều Tích, đưa tay đoạt lấy bản phác họa trong tay cô, lẩm bẩm trong miệng: "Xem cái gì đó?"
Kiều Tích nhất thời không đề phòng bị đoạt mất đồ. Cô cuối cùng không còn hờ hững nữa, đứng dậy thật nhanh muốn giành lại bản phác họa: "Trả cho tôi."
Dung Chuẩn ỷ vào ưu thế người cao của mình, giơ bản phác họa lên cao lật xem, "Đây là gì... Con thỏ có rụng lông không? Có trẻ con quá không thế?"
"Đừng động vào đồ của tôi!" Kiều Tích cơ hồ là cực kỳ phẫn nộ, cô gằn giọng uy hiếp, "Tôi gọi điện cho cảnh sát!"
Còn không đợi Dung Chuẩn đáp lại, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Dung Chuẩn hướng ra bên ngoài cửa số nhìn, sắc mặt lập tức hỏng bét.
Xe bên ngoài, là của Louisa.
Dung Chuẩn thấy chuẩn bị có biến thế nên không chút do dự trốn vào chỗ rẽ phía sau phòng khách.
Kiều Tích đi mở cửa, không ngoài ý muốn, người đến là cô bạn gái của Dung Chuẩn cô gặp được ở Dung gia hôm giáng sinh, Louisa.
Louisa vừa vào cửa liền hùng hổ: "Dung Chuẩn có phải tới đây không? Tôi thấy xe của anh ấy ở trước cửa!"
Kiều Tích cười lạnh: "Bạn trai cô ở đâu thì sao lại hỏi tôi?"
Louisa tức giận, "Đừng cho rằng tôi không biết, loại phụ nữ như cô chính là muốn tìm mọi cách để câu dẫn anh ấy!"
Kiều Tích rất bình tĩnh phản bác đối phương: "Tôi câu dẫn hắn?"
Trên mặt cô mang theo nụ cười lạnh: "Là bạn trai cô tới nhà tôi, muốn lên giường của tôi... Cô nói xem là ai câu dẫn ai?"
Louisa bị hai câu nói này của Kiều Tích chọc cho tức điên lên, không cả phản bác mà muốn đưa tay lên bạt tai.
Lúc Dung Chuẩn ra thì đã muộn rồi, Kiều Tích bị cái bạt tai kia bức lui về sau mấy bước.
Dung Chuẩn không nén được tức giận, hắn nắm cổ tay Louisa, chất vấn: "Đang yên đang lành cô đánh người cái gì?"
Hốc mắt Louisa bỗng chốc đỏ lên, cựa ra khỏi tay hắn xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ta, Dung Chuẩn rất nhanh liền thu mắt lại.
Hắn nhìn về phía Kiều Tích, giọng nói có chút ngượng ngùng: "... Có muốn xem qua mặt một chút không?"
Kiều Tích không để ý việc hắn đang lấy lòng, chỉ đưa tay ra nói, "Trả tôi."
Dung Chuẩn đưa bản phác họa kia trả lại cho cô.
Bản phác họa đó, là của bạn trai cô tặng.
Cô có bạn trai.
Nghĩ đến những lời Kiều Tích vừa mới nói với Louisa, Dung Chuẩn liền không nhịn được mở miệng: "... Vừa nãy, sao cô không giải thích?"
Người khác hiểu lầm cô, cô đều không giải thích sao?
Lần trước cũng thế, những lời anh nói với cô vô cùng xúc phạm, thế nhưng cô vẫn để mặc hắn hiểu lầm.
Tiểu Vũ: hôm nay đến đây thôi nhé =)))
Có gì ko hiểu hoặc thắc mắc cmt nha, t đi rep đâyyyyyy