Edit: Tiểu Vũ
Không chỉ Minh Tuấn ở đầu bên kia bị tức đến nhìn không rõ, ngay cả Chúc Tâm Âm cũng bị chọc giận quá mức------
"Bao lâu rồi? Chuyện từ khi nào? Sao bây giờ mới nói với bố mẹ hả?!"
Minh Ngật cố gắng mở miệng: "Chính là-----"
Chúc Tâm Âm trợn mắt nhìn, âm lượng vốn cao nay lại đề cao hơn vài phần: "Hỏi con sao? Im miệng cho mẹ!"
Minh Ngật rất không phục mà ngậm miệng lại.
Quay sang Kiều Tích, cô rốt cuộc có vài phần ngượng ngùng nói: "Hơn tháng, sắp tháng rồi ạ."
Uyển Uyển ngồi một bên im lặng nãy giờ bỗng trợn to mặt nhìn, kinh ngạc nói: "Chị Tiểu Kiều! Đó chính là khoảng thời gian chị vừa mới đến Nam cực mà---- "
Chúc Tâm Âm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái.
Minh Uyển ý thức được mình vừa nói cái gì liền nhanh chóng che miệng lại im lặng.
Đương nhiên, tiểu nha đầu này đang âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hóa ra anh trai nhà mình lại lợi hại như vậy... Thật là không nhìn ra.
Chúc Tâm Âm bên kia lại bắt đầu cằn nhằn: "Hai đứa, hai đứa thật là, sao không nói với bố mẹ sớm hơn? Chuyện lớn như vậy cũng dám giấu diếm không nói?"
"Tích Tích thì thôi không tính, con gái ai chả da mặt mỏng, đương nhiên là thẹn thùng rồi. Thế Minh Ngật đâu, con xảy ra chuyện gì hả? Chuyện lớn như vậy còn phải để vợ nói thay? Hai đứa cho là mình vẫn còn là nhưng cô cậu tuổi, náo loạn ra chuyện rồi không dám nói ra có đúng không?"
Kiều Tích xấu hổ đến đỏ bừng mặt, yên lặng cúi đầu.
Minh Ngật nhìn thấy đồ mít ướt như vậy, trong lòng liền rất không vui.
Anh cau mày, quay camera về phía mình giải thích: "Cái gì mà tuổi? Con cũng chưa từng tàn phá qua thiếu nữ vị thành niên đâu."
Sắc mặt Kiều Tích càng đỏ hơn, lập tức vươn tay véo cánh tay anh họ một cái.
Đồ ngốc này, loại chuyện này có cái gì hay mà tranh luận hả?
... Lẽ nào anh cho rằng bác Chúc không biết đêm sinh nhật tuổi cô đi trắng đêm là làm cái gì hay sao?!
Thấy thằng con trai trời đánh còn dám chống đối mình, Chúc Tâm Âm đương nhiên là nổi trận lôi đình: "Không nói chuyện với con. câm miệng!"
Minh Ngật rầu rĩ không vui ngậm miệng lại.
Chúc Tâm Âm sắp đặt mọi chuyện rất mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng suy nghĩ xong xuôi nói-----
"Hai đứa đúng là hồ đồ, phụ nữ mang thai tháng đầu sao có thể ở Nam cực được?"
"Mẹ biết, gần chỗ các con có trạm nghiên cứu của Chi Lê, bên họ tầm này hay có máy bay vận chuyển lương thực đến, lần tới máy bay đến, Tích Tích, con theo máy bay trở về trước."
"Ngày mai mẹ sẽ đi chọn thiệp mời, đặt khách sạn... Ôi mùa xuân đến rồi, nhiều người muốn kết hôn lắm, không biết mẹ có thể đặt được khách sạn trong vòng tháng tới không nữa... Hai đứa đúng thật là chẳng ra sao!"
Kiều Tích cũng không ngờ tới, lần bức hôn này của cô, lại khiến chính cô chịu thua thiệt rồi.
Cô vâng dạ tiếp thu lời giáo huấn của Chúc Tâm Âm, nhưng rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Hai tháng... có phải gấp quá không ạ?"
Cô nhớ tới ông sếp Lục Sâm nhà mình, chỉ cầu hôn thôi cũng phải chuẩn bị mất tháng, hôn lễ cũng không cần phải nói, chuẩn bị đến gần năm trời.
Tuy rằng cô không có quá để ý đến vấn đề này... nhưng tháng chuẩn bị hôn lễ, tính thế nào cũng thấy không kịp, đúng không?
Sắc mặt Chúc Tâm Âm xám ngắt, Uyển Uyển ở một bên đúng lúc nhắc nhở: "Chị Tiểu Kiều, nếu để lâu hơn nữa thì, chị mặc áo cưới sẽ không được đẹp đâu."
!!!
Kiều Tích rốt cuộc phản ứng kịp: Lại để lâu hơn nữa, bụng của cô nhất định sẽ không giấu được rồi!
Vừa nghĩ như thế, vành mắt của cô lập tức đỏ lên.
Cũng không biết có phải phụ nữ có thai nhạy cảm, yếu đuối hơn hay không nhưng thời khắc này, Kiều Tích thật sự cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu.
Cô vạn dặm không từ chạy đến nơi này tìm một tên ngốc, kết quả hắn lại lừa cô là hắn có bạn gái rồi, muốn đuổi cô đi, còn muốn trả Cầu Cầu lại cho cô.
Nếu như thật sự đánh đuổi cô đi thì đã tốt!
Đằng này tên khốn Minh Ngật lại không khống chế được, còn nói cái gì mà "Không bắn ở bên trong, không có việc gì đâu", hắn chính là tên đầu to khốn kiếp!
Hiện tại thì hay rồi, đợi đến khi tổ chức hôn lễ, dù cho bụng có che được thì chuyện cô mang thai trước khi cưới cũng làm sao mà giấu được?
Đến lúc đó nhất định sẽ có người nói cô mượn con mà bức hôn cho xem!
Chúc Tâm Âm lúc này cũng rất không vui mà nhìn thằng con trai nhà mình, "Con cũng nhanh chóng xin các lãnh đạo cho nghỉ về kết hôn đi, ngày tổ chức hôn lễ mẹ không hy vọng con vắng mặt."
Sắc mặt Minh Ngật vẫn như thường, phảng phất như không nghe thấy lời Chúc Tâm nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh họ, Kiều Tích lại muốn chảy nước mắt rồi.
Anh đây là có ý gì?
Rõ ràng là không muốn kết hôn mà!
Minh Tuấn ở đầu bên kia nhìn thấy thế cũng nổi trận lôi đình: "Mày không nghe thấy lời mẹ mày nói đúng không?"
Minh Ngật liếc nhìn bố mẹ đang tức giận trên màn hình, sau đó khẽ hừ một tiếng, "Là bố mẹ vừa bảo con câm miệng."
Thời gian nói chuyện với người nhà vô cùng ngắn, chưa đầy nửa tiếng, Minh Ngật liền hết sức quen thuộc cùng gia đình nói lời tạm biết, "Không nói nữa, còn có những người khác đang chờ gọi điện cho gia dình nữa."
Minh Tuần có vài phần lo lắng: "Tích Tích, nhớ chăm sóc chính mình thật tốt nhé, nó dám đối xử không tốt với con thì về bảo bác."
Chúc Tâm Âm cũng lau nước mắt nói: "Tích Tích, con là phụ nữ có thai, nhớ nói với đầu bếp ở căn tin, bảo họ làm cho con mấy món có dinh dưỡng để bồi bổ nhé... Chúng ta bên này sẽ nhanh chóng sắp xếp máy bay đón con về, không thể ở đấy lâu được, nhé?"
Uyển Uyển cũng rất tủi thân mở miệng: "Chị Tiểu Kiều, có thể thuận tiện mang Bambi về không... chị nói cho nó biết, em không có nuôi con chó nào khác đâu!"
năm trước, lúc Minh Ngật phải đến sở nghiên cứu công tác, Uyển Uyển cảm thấy mình được ở nhà với bố mẹ, còn anh trai lại phải đến nơi rừng sâu núi thẳm trải qua cuộc sống khổ sở, cô đơn, thế nên liền chủ động để Cầu Cầu và Bambi theo anh đi.
Nhưng ai mà biết được, chuyến đi đó, lại chính thức khiến cô và Bambi phải chia xa.
năm qua, anh trai về nhà được lần, thế nên cô cũng chỉ gặp được Bambi lần.
Chỉ gặp được lần thì cũng thôi đi, điều mà Minh Uyển không thể nhịn được nhất chính là, người anh trai ngu ngốc này của cô luôn luôn dùng thẩm mỹ của sắt thép thẳng nam để chọn trang phục cho Bambi.
Cái gì mà nơ búp bê Barbie, cái gì mà cổ áo bằng pha lê lấp lánh, lại còn cái gì mà quần lót tơ tằm màu phấn hồng... Tất cả đều là trang phục được anh mặc cho Bambi.
Thế mà hết lần này đến lần khác anh ấy còn tưởng rằng mấy cái đó là chứng cớ cho việc anh ấy chăm sóc Bambi rất tốt. Mỗi lần phải gửi nhưng hình ảnh này cho cô để chứng minh là anh ấy tuyệt đối không có bạc đãi Bambi.
Uyển Uyển đều bị người anh trai ngu xuẩn này làm cho tức chết rồi!
Đương nhiên, cô vừa nói dứt lời thì liền bị Chúc Tâm Âm không nặng không nhẹ đánh cho một cái.
Chúc Tâm Âm nghiêm mặt nói: "Tích Tích, con bây giờ không được chơi đùa với chó đâu, nhờ đồng nghiệp khác giúp đỡ nuôi nó nhé, nghe không?"
Mặc dù biết mẹ nói có lý, thế nhưng Uyển Uyển vẫn thương tâm cực kỳ.
Năm này qua năm khác, năm nay cô vẫn chưa được nhìn thấy Bam tiểu Bi của cô đâu!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Minh Ngật đối với hành động cáo trạng vừa rồi của Kiều Tích vẫn cảm thấy khó chịu, vì thế nên lúc này liền tức giận mở miệng nói: "Tránh ra một chút!"
Kiều Tích ngẩng đầu thật mạnh nhìn về phía người ngốc nào đó, vẻ mặt khiếp sợ mở miệng nói: "Anh hung dữ với em?"
A! Đồ mít ướt nói thật là đúng!
Ngày hôm nay anh chính là muốn hung dữ với đồ mít ướt tâm cơ biến xấu đấy!
Đồ mít ướt trước đây nghe lời như vậy nhu thuận như vậy, hiện tại không biết đã học được tính xấu của ai, lại còn biết nhắm mắt cáo trạng anh?
Trẻ con không nghe lời, hơn phần nửa là được nuông chiều quá, đánh một trận là tốt thôi!
Minh Ngật đột nhiên gan lớn, trong lúc nhất thời còn dám hướng về phía Kiều Tích lớn tiếng nói: "Đúng đấy! Anh hôm nay chính là muốn hung ----- "
Kiều Tích trợn tròn mắt nhìn về phía anh.
Minh Ngật ngừng lại cấp tốc, cứng rắn nuốt những lời định nói trở lại cổ họng.
Kiều Tích nhếch mi: "Chính là muốn cái gì?"
Minh Ngật toát mồ hôi lạnh, cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết cho mình chui ra.
Cái gì mà trẻ con không nghe lời thì đánh một trận là tốt thôi... Đồ mít ướt rõ ràng là tổ tông của anh!
Suy nghĩ một chút, anh tiếp tục dùng khí thế lúc trước, tiếp tục cả vú lấp miệng em nói: "Em trừng anh làm gì? Anh hôm nay chính là muốn hung dữ với em đấy!"
Kiều Tích: "???"
Minh Ngật hừ một tiếng, sau đó cười lạnh nói: "Em đừng tưởng em xinh đẹp như tiên nữ là anh sẽ dung túng em! Em gầy như vậy, chỉ ăn vài miếng sủi cảo nhân cần tây mà đã no rồi? Em tránh ra cho anh!"
Kiều Tích còn đang đắm chìm trong lời nói vừa xinh vừa gầy của người ngốc nào đó, trong lúc nhất thời thực sự khéo léo tránh người ra cho anh đi.
Minh Ngật đưa tay lấy bát sủi cảo nhân cần tây đi ra ngoài vài bước, lại xoay người lại, chỉ chỉ cô, vẻ mặt cảnh cáo nói: "Bây giờ anh đi lấy cho em một ít sủi cảo nhân thịt bò, đừng tưởng mình xinh đẹp lại ăn nói dễ nghe rồi làm nũng với anh là anh sẽ nhẹ dạ! Ngày hôm nay anh luộc bao nhiêu cái sủi cảo thì em phải ăn hết bấy nhiêu cái cho anh!"