Vĩ Gian Phong

trở về đỉnh cao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Vũ

Sau nhiều năm nhớ lại, thiên phú Toán học của Minh Ngật bắt đầu được bộc lộ là vào năm anh tuổi.

Tết Âm lịch năm ấy, Minh Tuấn theo thường lệ đóng quân ở xa, không về nhà.

Chúc Tâm Âm một mình mang theo đứa con trở về nhà mẹ đẻ mừng năm mới. Năm ấy Uyển Uyển mới tuổi, là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong số các anh chị em trong nhà.

Vì vậy cô nàng thuận lý thành chương được các chị họ lôi kéo chơi trò gia đình, và đương nhiên cô nàng đóng vai con gái bé cưng của các chị gái.

Minh Ngật nhìn thoáng qua em gái tuổi bị nhét núm cao su vào miệng và bị ép ra vẻ làm cục cưng thì có chút hảo tâm hỏi: "Em thật sự phải làm cục cưng sao?"

Uyển Uyển rất loại cảm giác được trở thành trung tâm vũ trụ kiểu này, lập tức liền gật gật đầu, "Ừ" một tiếng, trên gò má béo béo tràn đầy sự vui sướng.

Nhìn em gái não không đủ dung lượng trước mặt, Minh Ngật đồng tình với nó giây, rồi sau đó liền quay người rời đi.

Anh từ nhỏ đã nói ít, cũng không thích chơi với các anh trai hay em trai trong nhà, càng không thích chơi với anh chị em gái. Ngoại trừ một số lúc phải trông em gái thì đa số thời gian còn lại đều ngồi trên chiếc ghế con ngựa nhỏ chống cằm đờ ra như một người lớn đầy tâm sự.

Ngày hôm nay cũng như vậy.

Minh Ngật kéo chiếc ghế con ngựa nhỏ của mình ra phòng khách, rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh một bàn người lớn đang chơi mạt chược.

Nhưng người lớn hoàn toàn không biết cậu bé Minh Ngật đang ngồi gần đó, cũng không biết có đôi mắt đang sát xao theo dõi bọn họ.

Mãi cho đến khi... Uyển Uyển phát hiện nó mút núm vú cao su mãi mà không có tẹo sữa nào, rồi cả cái cái sừng tóc mẹ nó tết cho cũng bị các chị làm hỏng rồi thì nó liền bạo phát khóc òa lên, từ phòng cách vách chạy chạy đi tìm mẹ.

Thấy con gái nhỏ khóc đến mức tê tâm liệt phế, Chúc Tâm Âm liền nhanh chóng ôm lấy con, dịu dàng dỗ dành.

Thế nhưng nghe xong lý do của con gái, Chúc Tâm Âm lại chỉ biết dở khóc dở cười.

Chúc Tâm Âm giúp con bé chải lại tóc, lại tết tóc thành cái sừng cho nó, rồi nhẹ nhàng hôn một cái: "Uyển Uyển không khóc nhé, mẹ bảo anh trai dẫn con đi chơi, được không nào?"

"Không thích anh trai."

Tiểu nha đầu khóc đến nổi mũi đỏ bừng, ôm chân mẹ nó, làm nũng đòi mẹ mang nó ra ngoài mua kẹo ăn.

Chúc Tâm Âm thật sự không có biện pháp, chỉ đành phải ôm con gái nhỏ đi ra ngoài mua kẹo.

Trước khi đi, con trai tuổi liền được bác nó ôm lên ngồi trên ghế mạt chược.

Bác cười híp mắt nói: "Tiểu Minh, đến giúp mẹ con vài ván đi nào."

Chúc Tâm Âm thấy thế liền dở khóc dở cười quay sang anh trai mình nói: "Có người nào làm bác như anh sao? Mới có tuổi đã dạy nó chơi mạt chược rồi?"

Đương nhiên, không có ai biết được, đại ma vương giờ phút này đã mở sáng mắt.

Đến khi Chúc Tâm Âm nắm tay con gái nhỏ đi mua kẹo và nước ngọt trở về thì phát hiện ra trong phòng khách không còn ồn ào nữa mà hoàn toàn im lặng, im lặng không tiếng động.

người lớn trên bàn mạt chước lúc này chỉ biết liếc nhìn nhau, mà Minh Ngật tuổi sau khi bị ôm lên trên ghế lớn thì đang cố gắng ngồi thẳng người, bàn tay bé nhỏ đang lao lực mà xoa xoa bài trước mặt.

Chính mình mới mang Uyển Uyển ra ngoài nửa tiếng thôi mà... Chúc Tâm Âm nhìn đôi mắt tràn đầy thắng lợi của con trai, trong đầu liền hiện lên khả năng duy nhất-----

"Thằng bé... Thiên hồ rồi?"

Minh Ngật ngồi trên ghế cao, chân ngắn không tới được mặt đất nên lúc này liền đung đưa đưng đưa hai chân trong không khí.

Nghe thấy giọng nói của mẹ, cậu bé Minh Ngật liền xoay đầu lại, chậm rãi mở miệng nói: "Mạt chược, rất đơn giản."

Cuộc sống từ đó về sau của Minh Ngật, đều liên quan đến Toán học.

Lớp tiểu học, một vị giáo sư nhà cách vách đưa cho Minh Ngật một bài Toán làm, không nghĩ tới cậu bé Minh Ngật chỉ mất phút liền giải ra bài Toán đó.

Vì vậy vị giáo sư đó liền sửa lại vài dữ kiện nhỏ của bài Toán ấy rồi đưa vào làm đề thi đại học năm đó. Cuối cùng đã giết chết mấy trăm vạn thí sinh dự thi đại học năm đó không còn mảnh giáp nào.

Về phần học sinh tiểu học giải được bài toán đó, may mắn là không có bị người ra lùng ra, bằng không thì chắc chắn sẽ bị mấy trăm vạn thí sinh lột da lóc xương.

Mấy năm sau đó, con đường của Minh Ngật càng đi càng thuận buồm xuôi gió.

Thiên phú Toán học của anh rất nhanh liền được mọi người thừa nhân, tháng năm đó vào đổi tuyển thành phố Bắc Kinh, đầu tháng liền được chọn lên đội tuyển quốc gia.

Đáng tiếc là ở giai đoạn của đợt huấn luyện, Minh Ngật hơi buông lỏng, thừa dịp nghỉ ngơi liền chạy đi chơi bóng rổ, kết quả là bị ngã gãy tay. Vì thế đành vô duyên với đội tuyển quốc gia.

Từ trước đó Minh Ngật vẫn luôn là chủ lực của đội bóng rổ, từng dẫn đội chiếc thắng rất nhiều cuộc thi với các trường cấp khác, một lần ra sân là một lần trở thành giấc mơ của các thiếu nữ.

Từ sau khi bị ngã, Minh Ngật đã bắt đầu lo lắng về chuyện chơi bóng rổ sẽ ảnh hưởng đến hậu quả không tốt cho bản thân.

Anh không thể tiếp thu chuyện chơi bóng rổ sẽ có thể dẫn đến việc bị thương tay thương chân, thế nên sau khi tốt nghiệp cấp , anh đã quả quyết giao lại vị trí chủ lực đội bóng rổ cho người khác, và bản thân thì chuyển sang chơi dự bị.

Minh Ngật nguyện ý vì Toán học mà buông tha rất nhiều chuyện----- nói chính xác thì anh không cho đây là một sự lựa chọn.

Từ đầu tới cuối, anh đều không nghĩ mình sẽ vì Toán học mà buông tha bất cứ cái gì cả---- bởi vì nếu như so sánh với số học thì những cái khác, có hay không cũng không quan trọng, với anh mà nói thì không có một chút ý nghĩa nào.

Sự lựa chọn của anh cho tới bây giờ đều là con đường tràn ngập tính khiêu chiến cùng với cảm giác sung sướng khi khiêu chiến thành công.

Mãi cho đến năm tuổi ấy, anh gặp được một cô gái tên là Kiều Tích, lần thứ trong cuộc đời anh cảm thấy có hứng thú với con gái.

Lần đầu tiên cảm thấy có hứng thú với con gái chính là đối với một người tên là Lisa Sauermann, là một nữ sinh người Đức, lớn hơn Minh Ngật tuổi, đã tham gia IMO lần, là một truyền kỳ trong giới Toán học.

Lần cuối cùng Sauermann tham gia IMO, là lần Minh Ngật bởi vì gãy xương mà bỏ lỡ cơ hội thi.

Đề thi IMO năm đó, Minh Ngật về sau từng căn giờ làm, đúng cả bài.

Nhưng sau đó nhìn đáp án tiêu chuẩn được phát thì có câu cách làm của Minh Ngật có phần phức tạp hơn rất nhiều.

Sau đó Minh Ngật nghe thầy giáo nói, cách làm trong đáp án tiêu chuẩn kia chính là do thiên tài Toán học người Đức nghĩ ra.

Minh Ngật cho rằng Sauermann hết sức ưu tú, anh luôn mong có một ngày có thể phân cao thấp với đối phương.

Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, Sauermann lại không lựa chọn chuyên ngành Toán học, mà là lựa chọn chuyên ngành máy móc.

Cũng may không quá lâu sau, Minh Ngật liền ý thức được mình suy nghĩ thật nông cạn.

Đối với một đề bài được thiết kế ra cho cuộc thi, cách làm đơn giản nhất hay hay nhất cũng không thể chứng minh được năng lực Toán học thật sự.

Trở lại chuyện chính.

Thiếu nữ tên Kiều Tích kia, rốt cuộc cũng khiến Minh Ngật có sự nhiệt tình ngoài Toán học.

Nói chính xác hơn thì, ẩn sâu bên trong thân thể thiếu niên là núi nửa quanh năm yên lặng, chỉ khi nào có yếu tố thúc đẩy thì nó sẽ trào dâng tất cả ra.

Lời này thật ra rất là lưu manh.

Nhưng đương nhiên là năm đó Minh Ngật cũng không có nghĩ quá sâu xa như thế.

Khi đó anh chỉ nghĩ, trêu đùa cô khá là vui.

Lần đầu tiên gặp Kiều Tích, lúc đó cả người cô là một bộ dạng bị bắt nạt khóc thút thít.

Có chút hài hước, có chút buồn cười, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Thế nên Minh Ngật đã đặt cho cô một nick name, là "Đồ mít ướt".

Đồ mít ướt cũng không muốn thừa nhận mình là một con người thích khóc, thế nhưng trong những ngày tháng sống với nhau, mỗi khi Minh Ngật trêu đùa cô quá mức, thì cô liền tức đến mức bật khóc nhưng rồi lại gian nan nhịn xuống, cuối cùng thì đành phải nhảy dựng lên gõ đầu anh để che giấu việc bản thân cô rất thích khóc.

Thật ra khắp thiên hạ, có thể gõ đầu Minh Ngật cũng chỉ có người mà thôi.

Một người là bố ruột tứ chi phát triển của anh... Đánh thì đánh vậy, dù sao thì Minh Ngật cũng không muốn so đó tính toán với một ông già.

Còn một người, thì chính là đồ mít ướt to gan lớn mật.

Rõ ràng lúc mới quen, đồ mít ướt ở trước mặt anh hoàn toàn là một dạng nhút nhát không dám nói chuyện lớn tiếng, thế nhưng đời người ai biết được sau này, chỉ vài tháng sau cô không những dám ăn to nói lớn với anh mà còn dám đánh cả anh nữa.

Khi đánh anh mà phát hiện ra anh không đánh lại thì cô lại len lén nở nụ cười tinh ranh.

Để thấy được nụ cười đó, Minh Ngật cam tâm tình nguyện bị cô đánh rất nhiều lần.

Rồi thật lâu sau đó, Minh Ngật mới nhận ra được nguyên nhân.

Nguyên nhân mà anh dung túng chiều chuộng cô, hóa ra chỉ là chữ "Thích".

Nhưng có rất nhiều năm, Minh Ngật lại không hề muốn nghĩ tới cô.

Nói chính xác hơn là, anh không dám nghĩ tới cô.

Khi chuyện mới xảy ra, đêm nào anh cũng mở thấy đồ mít ướt của anh.

Trong giấc mơ, anh nhìn thấy thân hình nhỏ bé gầy gò của cô đang co rúc lại trong một góc tối tắm chật hẹp, vẻ mặt ngấn lệ, vô cùng thương tâm.

Thế nhưng cho dù là ở trong mơ thì anh cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ở một nơi cách cô rất xa lặng lẽ nhìn cô.

Minh Ngật biết, đó không phải là mơ.

Một mình cô nơi đất khách quê người, sợ rằng cả ngày lẫn đêm đều lấy nước mắt rửa mặt.

Anh nhìn cô ở xa, lại bất lực vô cùng.

Càng về sau, Minh Ngật càng không nghĩ tới cô nữa.

Khi đó Minh Ngật cho rằng, người con gái duy nhất anh yêu say đắm thuở thiếu thời, người con gái đã cùng anh đi qua những năm tháng hoàng kim của cuộc đời anh, sẽ vĩnh viễn ở lại nơi dị quốc tha hương.

Nếu như cuộc đời mỗi người đều có thời đại hoàng kim thì thời đại hoàng kim của Minh Ngật chính là những năm tuổi học tại MIT.

Giáo sư Scholze coi anh là học trò tâm đắc nhất, và anh cũng coi ông là người thầy mà anh tôn kính nhất.

Xuất thân của hai người bọn họ, từ tính cách đến những việc đã trải qua đều tương tự nhau.

Hai người đều bắt đầu từ IMO, đều là những thiếu niên tuổi còn trẻ đã đeo trên lưng sự nổi tiếng, đều vô cùng có hứng thú với Toán học.

Thậm chí, suy nghĩ về các lĩnh vực ứng dụng của Toán học của hai người cũng giống nhau như đúc.

Ở MIT năm, ngoại trừ thời gian học các chương trình bắt buộc trên trường thì hầu như phân nửa thời gian còn lại anh đều ở cùng giáo sư Scholze nghiên cứu.

Khi đó Minh Ngật mới chỉ tuổi, chính là độ tuổi có tư duy nhạy bén nhất.

Thiếu niên trẻ tuổi với tư duy xoay chuyển nhanh nhạy cùng với vị giáo sư già có bản lĩnh vững chắc thâm hậu, hai người vô cùng ăn nhịp với nhau, hơn nữa lại vô cùng nhiệt huyết với Toán học, thế nên chuyện ở chung một chỗ thảo luận vấn đề thâu đêm là chuyện thường xuyên xảy ra.

Khi đó Minh Ngật cho rằng, cuộc sống của anh cũng sẽ giống như giáo sư Scholze, chỉ liếc mắt là có thể thấy rõ cả cuộc đời------

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ kết hôn với mối tình đầu thanh mai trúc mã, có lẽ sẽ có hoặc người con, từ nay về sau sẽ dành cả cuộc đời kính dâng cho việc nghiên cứu lý luận Toán học.

Có thể sẽ chứng minh được vài bài toán khó mà trải qua vài thế kỷ người ta vẫn chưa chứng minh được, cũng có thể đưa ra lý luận mới cho nhân loại, lưu danh sử sách, hoặc cũng có thể là cả đời đều chui trong biển sách, nghèo khổ đến bạc đầu cũng không thể lưu lại chút dấu ấn nào.

Kỳ thật, vô luận là loại nào trong các loại trên thì cả đời của Minh Ngật cũng sẽ không sống uổng.

Chỉ là sau đó, khi cô đơn tịch mịch ở trong căn cứ nhớ đến lý tưởng thời niên thiếu, anh lại cảm giác sao mà xa lạ thế.

Mãi cho đến ngày đó.

Những dòng chữ nháp vội trên lề sách chẳng biết Kiều Tích đã sửa lại lúc nào, rồi sau đó được gửi đi cho giáo sư Scholze.

Nhìn những biểu thức Toán học bản thân tiện tay viết ra được đăng lên Jounal of AMS với danh nghĩa tác giả thứ nhất mà giáo sư Scholze lại chỉ là tác giả thứ hai, Minh Ngật chỉ cảm thấy hoảng hốt vô cùng.

Minh Ngật vốn cho là bản thân đã quên loại cảm giác này từ lâu rồi.

Cái loại cảm giác khiêu chiến với trí tuệ, dọc theo dấu chân của tiền bối để leo lên những ngọn núi mà người đời đồn rằng không thể vượt qua.

Mấy năm thời gian như nước chảy qua đi, Minh Ngật từ lâu đã cảm thấy mình bị vứt bỏ lại đằng sau rồi.

Nhưng may mắn chính là, anh không có.

Thời gian cũng không hề đi lướt qua anh, mà là phép thử để cho anh cơ hội theo đuổi lý tưởng.

Khi Minh Ngật trở lại trường học lần nữa, thì đã tuổi rồi.

Có lẽ là do lĩnh vực Toán học quá khó thế nên số người có thể kiên trì học đến tiến sĩ mà không đổi nghề đổi ngành vốn ít nay lại càng ít hơn, càng không nói đến số lượng những người đã đi làm vài năm rồi sau đó mới chạy tới học tiếp. Vì thế, Minh Ngật tuổi, so với đại đa số các bạn học cùng lớp thì ít nhất là lớn hơn , tuổi gì đấy.

Huống chi anh còn đã lập gia đình và có đứa bé sinh đôi.

Lúc nhập học, mấy cô gái ít ỏi trong lớp vừa nhìn thấy Minh Ngật đã tỏ rõ ý tứ gì đấy, vô cùng rõ ràng nổi bật.

Đối với chuyện này, Minh Ngật đã sớm thành thói quen rồi, nhưng lúc này anh lại cảm thấy vô cùng đau đầu.

Dù sao thì lúc trước ở căn cứ, cứ có người nào có hảo cảm với anh thì anh chỉ cần không phản ứng với họ là được rồi.

Nhưng hiện tại, nếu như tổ tông nhà anh biết có người phụ nữ nào thích anh mà anh không từ chối thẳng thắn thì chỉ sợ hình phạt cho anh không chỉ đơn giản là rơi vài lớp da đâu.

Chỉ là, con gái đã học được đến tiến sĩ Toán học, thì đương nhiên cũng sẽ không ngây thơ biểu lộ như những học sinh cấp .

Bởi vậy nên dù Minh Ngật luôn muốn từ chối thì cũng không cách nào mở miệng được.

Dù sao thì anh cũng không thể trả lời là "Tôi không thích cô" khi có người hỏi anh là "Cuối tuần này lớp chúng ta đi ăn liên hoan ở đâu thì tốt" được.

Lúc đấy Kiều Tích vẫn đang trong quá trình làm mẹ lần đầu của đứa bé sinh đôi nhà anh, Minh Ngật cũng không muốn khiến bà xã nhà mình phải buồn lòng vì việc này.

Thật ra Minh Ngật đã để ảnh chụp chung với vợ làm ảnh bìa trên mạng xã hội từ lâu lắm rồi, hơn nữa tình trạng hôn nhân cũng chưa từng thay đổi kể từ sau khi anh đặt là đã kết hôn, thế nên anh không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều người có ý với anh đến thế, cứ tre già măng mọc mà lên.

Minh Ngật vốn định đăng ảnh đứa bé nhà mình lên làm ava để ngầm khuyên mọi người từ bỏ mục đích, nhưng không ngờ anh vừa thay ava được phút thì liền bị Kiều Tích phát hiện.

Cô quả thực là bị tức đến điên rồi, lập tức đoạt lấy điện thoại di động của Minh Ngật, hỏa tốc thay lại ava.

Kiều Tích đập một quyền tới, "Dáng dấp con trai con gái của anh thế nào anh còn không rõ hay sao hả???"

Nếu như cô không kịp xóa thì người bố ngốc ngếch này định public cho tất cả mọi người xem đến bao giờ thì xem à, đây là sợ lịch sử đen tối của đứa trẻ không có ai giữ hộ cho à?

Không lý do bị vợ đập cho một trận, Minh Ngật cảm thấy có vài phần ủy khuất.

Nếu như anh mà có đuôi vậy thì lúc này đuôi của anh nhất định đã cụp xuống từ lâu.

Minh Ngật ủy khuất mở Wechat ra, đưa mấy tin nhắn nhận được gần đây cho vợ xem.

"... Anh chỉ muốn để mọi người biết, con của chúng ta đã lớn thế này rồi thôi."

Kiều Tích cầm điện thoại của anh, mặt đen lại nhìn chằm chằm một chuỗi dài tin nhắn, im lặng không nói tiếng nào.

Nữ sinh A: "Chào Minh thần, tớ muốn hỏi chút, cậu có biết sách nào hay về harmonic analysis không? Tớ vừa tới Bắc Kinh, không quen thuộc lắm, cậu có biết tiệm sách nào mua được những quyển sách này không? Hay cậu đi cùng tớ luôn nhé?"

Nữ sinh B: "Minh thần, cậu hay đi thư viện nào tự học đấy? Vừa mới khai giảng, có nhiều kiến thức tớ không được rõ lắm, không biết có thể tự học với cậu được không, như vậy thì có vấn đề gì có thể tiện hỏi cậu luôn. Tớ sẽ mời cậu ăn Hương nhang cay để cảm ơn nhé ~ "

Nữ sinh C: "Minh thần, luận văn của cậu đăng trên JAMS tớ có xem rồi, nhưng có nhiều chỗ tớ không hiểu lắm. Luân văn tiến sĩ của tớ cũng muốn làm theo hướng này, có thể thỉnh giáo cậu mấy vấn đề được không? Bọn họ nói cậu không có ở trường, tối nay tớ có thể đến nhà tìm cậu được không?"

Nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Kiều Tích, Minh Ngật đứng bên nhanh chóng giải thích: "Em nhìn kỹ xem, anh không hề để ý tới những người đó đâu!"

Kiều Tích trừng mắt liếc anh, "Lẽ nào anh còn muốn để ý?"

Minh Ngật rất sợ đồ mít ướt nhà mình tức giận hại thân thể, thế nên lập tức nói: "Đề anh block mấy người đó!"

... Vậy thì cũng không cần.

Kiều Tích cho tới bây giờ cũng không có ý định can thiệp vào vòng xã giao của Minh Ngật, tuy rằng mấy nữ sinh này thoạt nhìn thì không chỉ là hỏi về Toán học... thế nhưng nếu như bởi vì cô không vui mà bắt anh phải block bạn học thì có vè không được tốt lắm?

Suy nghĩ một lúc, Kiều Tích nói: "Mấy cô ấy có chuyện muốn hỏi, có thể tới hỏi em."

Cùng tốt nghiệp chính quy ở đại học MIT giống Minh Ngật, nhưng Kiều Tích còn học thêm mấy năm tiến sĩ ở bên đấy nữa, thế nên tuy rằng mấy nữ sinh kia đều học thẳng lên tiến sĩ nhưng trình độ thì không thể so với Kiều Tích được.

Thế nên rất nhanh sau đó, mười mấy nữ sinh của khoa Toán đột nhiên được thêm vào một group chat.

[Minh Ngật: @tất cả mọi người. Các kiến thức liên quan đến harmonic analysis, giải tích phức, giải tích hàm... vợ tôi đều rất có hiều biết, có rất nhiều vấn đề tôi đều cần cô ấy giúp đỡ. Thế nên nếu như mọi người có vấn đề gì thì có thể hỏi vợ tôi trực tiếp trong group này.]

Minh Ngật gửi xong đoạn trên, vốn định tag thêm bà xã nhà mình nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.

Bởi vì ảnh ava xinh đẹp nhất kia chính là bà xã nhà mình, kể cả không cần tag thì cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, sau khi Minh Ngật gửi đoạn tin nhắn trên thì không có ai rep lại anh cả.

Kiều Tích nhìn số người trong group chat từ dần dần biến thành , , ...

Cho đến sáng ngày hôm sau, Kiều Tích mở điện thoại ra nhìn thì liền thấy số người trong group hiển thị là ... Tất cả những nữ sinh có ý với Minh Ngật đều rời khỏi nhóm rồi, chỉ để lại hai vợ chồng bọn họ cô đơn với nhau.

Kiều Tích cảm thấy rất hài lòng, cô đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó đưa tay ra chọc chọc người đàn ông đang say ngủ bên cạnh.

"Hả?" Đột nhiên bị lay tỉnh, Minh Ngật đột nhiên bật dậy, "Tiểu Thu đói bụng??? Tiểu Dưa ị đùn???"

"Không phải." Kiều Tích buồn cười nói, "Hôm nay thứ bảy, anh đến trường hay ở nhà?"

Minh Ngật thở phào nhẹ nhõm, lại gần hôn cô một chút, sau đó nói: "Ở nhà với mẹ con em."

Ngoài thời gian đi làm Kiều Tích còn phải trông đứa bé, tuy rằng có mời bảo mẫu, ngày thường cũng vẫn có Chúc Tâm Âm và thím Lưu giúp đỡ thế nhưng dù sao cũng là mẹ, hai đứa bé rất bám cô, muốn đi đâu cũng khó.

Minh Ngật biết bản thân không thể chia sẻ nỗi khổ tháng mang thai với cô được thế nên khi con sinh ra anh không thể vịn cớ học tập mà đẩy trách nhiệm trông con cho cô.

Lúc hai đứa bé mới sinh, Kiều Tích không có sữa nên phải uống đủ loại phương thuốc cổ truyền, Minh Ngật nhìn cũng không thể nhìn được liền ném hết mấy phương thuốc cổ truyền kia đi, không cho cô uống dù chỉ một hớp.

Dù là bình thương có thông minh tài giỏi thế nào thì khi làm mẹ vẫn luôn có nhược điểm.

Kiều Tích không hề từ bỏ ý định, nói: "Vạn nhất phương thuốc này có lợi thì sao? Mọi người đều nói trẻ con phải ăn sữa mẹ mới thông minh."

Minh Ngật cực kỳ đau lòng nhưng nét mặt vẫn rất hung dữ: "Hai bé cưng nhà chúng ta, không cần sữa mẹ cũng thông minh hơn tất cả mọi người."

Kiều Tích bị anh chọc cho dở khóc dở cười, lập tức véo anh một cái, "Sao anh lại không biết xấu hổ thế nhỉ?"

Đương nhiên, không nuôi bằng sữa mẹ cũng có chỗ tốt.

Kiều Tích rất nhanh liền phát hiện, mỗi khi đến đêm khuya, khi hai đứa bé đói bụng khóc đòi ăn thì không đợi cô phải mở mắt Minh Ngật đã vùng dậy xuống giường pha sữa cho hai đứa rồi.

Sau đó, Minh Ngật thậm chí còn nghiên cứu ra thời gian tỉnh lại của hai đứa, tính tính toán toán mà suy ra được tần suất đòi ăn, thế nên anh có thể rời giường pha sữa trước khi hai đứa khóc để tránh chúng làm ồn khiến Kiều Tích không ngủ được.

Tuy rằng Kiều Tích cảm thấy nghiên cứu này của anh họ hơi phản khoa học, thế nhưng suốt cả một tháng ở cữ cô thật sự chưa phải thức đêm lần nào.

Ngay cả có lúc cô muốn xuống giường nhìn xem hai đứa thì cũng đều là Minh Ngật chạy sang phòng trẻ con ôm lại đây cho cô xem, chờ cô xem xong lại dỗ dành cô và hai đứa bé cùng đi vào giấc ngủ lần nữa.

Ngay cả Thịnh Tử Du khi chạy đến thăm cô cũng không nhịn được hâm mộ nói------

"Tích Tích, cậu sinh xong hình như da dẻ khí sắc tốt hơn nhiều rồi! Hai mắt không hề đen chút nào! Lúc trước khi tớ sinh Tiểu Gu, mỗi ngày đều ăn không no ngủ không ngon, hai mắt cũng đen sì luôn!"

Hoắc Tranh ngồi bên cạnh không thể nhịn được nữa, mở miệng nhắc nhở cô ấy: "... Là do em cả đêm chơi trò chơi mà."

Thịnh Tử Du nghe lời này liền chề môi méo miệng, hai hốc mắt lập tức xuất hiện nước mắt.

Cô ấy nhìn Hoắc Tranh, tủi thân khóc: "Thế thì sao? Anh có ý kiến với em hả?"

Hoắc Tranh nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, Tiều Gu được mẹ ôm trong lòng thấy mẹ khóc liền lập tức tức giận, sau đó ưỡn người về phía trước, vươn móng vuốt ra đập một phát rất chuẩn xác vào mặt cha già nhà mình.

Tổng thể mà nói thì, Kiều Tích rất hài lòng với biểu hiện của ông chồng nhà mình.

Không riêng gì cô, ngay cả Minh Tuấn từ trước đến nay luôn bắt bẻ con trai cũng phải tán thưởng anh-----

"Thằng nhóc này có con xong đúng là thay đổi lớn thật... Biết thế nên để nó sớm có con một chút, hiện tại vẫn là hơi muộn."

Minh Ngật lại nghĩ, anh với đồ mít ướt có con còn hơi sớm đấy.

Một ngày nào đó không lâu sau, theo thường lệ anh ôm Tiểu Dưa và Tiểu Thu đi dạo trong đại viện. Trải qua hai lần thảm bại lúc trước, hôm nay Minh Ngật đã buông tha việc so sánh con gái tâm can bảo bối của mình với Tiểu Gu rồi.

Dù sao thì sau lần thảm bại trước, toàn bộ đại viện không quân đã biết Minh gia có một đôi song sinh đặc biệt giống kỳ quái.

Đầu tiên là em gái Tiểu Thu bắt chước cách đặt tên, sau đó lại là anh trai Tiểu Dưa lén lút giả gái dưới cái tên "Tiểu La", Minh gia toàn muốn đoạt danh tiếng của Tiều Gu, thật sự là người xấu còn làm việc xấu mà!

Đề vãn hồi lại danh tiếng của cặp song sinh nhà mình, Minh Ngật chỉ có thể quyết định khiếm tốn mà sống, đợi đến khi Tiều Thu của anh trổ mã thành một mỹ nhân trong veo như nước thì nhất định sẽ đem ra cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Chỉ là, không đợi cho đến khi Tiều Thu trổ mã thành mỹ nhân trong veo như nước, Minh Ngật đã có chuyện khác cần phải lo lắng rồi.

Ngày đó Minh Ngật ở trong đại viện trông thấy Thịnh gia Sâu béo và Diệp gia Tiểu Cầu đang ngồi chồm hổm chơi bùn cùng nhau.

Anh ôm Tiểu Thu đi qua nhìn xem một chút, sau đó đột nhiên chẳng biết thế nào thằng nhóc kia liền đứng dậy cãi nhau.

Sâu Béo miệng đầy hơi sữa nói: "Mẹ tớ có thể ăn hết hộp kem trong một ngày!"

Tiểu Cầu cũng không cam lòng yếu thế nói: "Mẹ tớ có thể làm thật nhiều bánh gato ngon, đặc biệt là bánh vị xoài! Mẹ tớ cũng chỉ làm cho tớ ăn thôi!"

Sâu Béo: "Ông ngoại tớ có rất nhiều rất nhiều tiền, ông hay mua rất nhiều rất nhiều đồ chơi để dỗ tớ vui!"

Tiểu Cầu: "Bố tớ và anh tớ cũng có rất nhiều rất nhiều tiền, đồ chơi của tớ so với cậu còn nhiều hơn nhiều!"

Sâu Béo: "Bố tớ biết lái máy bay nhé! Bố tớ còn có thể cho tớ nhìn thấy cánh máy bay nữa! Chỉ cso một mình tớ nhìn thôi!"

Trong thế giới của các bạn nhỏ, kiếm được nhiều thật nhiều tiền cùng với biết làm rất nhiều rất nhiều bánh ngon cũng không có cool ngầu như biết lái may báy.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Tiều Cầu bẻ bẻ ngón tay, trong miệng ngập ngừng mãi câu "Bố tớ" "Bố tớ" nhưng cuối cùng cũng không nói được hết câu, trầm mặc không biết đánh trả thế nào.

Nhìn Tiểu Cầu khoe khoang thất bại, Minh Ngật cũng không cảm thấy vui vẻ.

Sau này Tiều Thu của anh cái nhau cùng với bạn bè thì nên khoe khoang thế nào đây?

Nếu là anh vẫn còn ở căn cứ thì Tiểu Thu còn có thể khoe với bạn bè là bố tớ biết chế tạo tên lửa, me tớ biết chế tạo robot.

Thế nhưng anh hiện tại thì sao?

Chẳng lẽ lại bắt Tiểu Thu phải khoe với bạn thế này----

Bố tớ có thể tính nhẩm tăng giảm thặng dư của số có chữ số trở lên? Bố tớ có thể tay không giải được phương trình bậc ? Bố tớ có thể phân tích nhân tử của tất cả các số có chữ số trở lại???

Minh Ngật vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình hiện tại có chỗ tốt nào để Tiều Thu có thể lấy ra khoe khoang với bạn bè, đồng thời còn có thể khoe thắng, khiến đối phương tâm phục khẩu phục.

Minh Ngật vừa khổ sở vừa áy náy, tuổi đã cao, lại còn là một kẻ vô tích sự.

Một người bố như anh, thật sự là kéo chân của Tiểu Thu rồi.

Từ trước đến nay Minh Ngật đều nghĩ, làm nghiên cứu khoa học là chuyện cả đời người, không gấp được, cũng cầu không được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thì nửa đời sau mới có tương lai.

Thế nhưng đột nhiên ý thức được mình có thể làm mất mặt Tiểu Thu trước mặt bạn bè con bé thì trong một đêm, Minh Ngật liền sinh ra một loại ý chí chiến đấu vô cùng cường đại.

Tuy rằng lĩnh vực nghiên cứu của anh đối với các bạn nhỏ mà nói thì vô cùng khó hiểu, nhưng mà nếu như anh có thể cố gắng giành được , huy chương về cho Tiều Thu thì con bé sẽ có thể không cần lo lắng mất mặt khi ra ngoài náo loạn với lũ bạn cùng lứa!

Có con gái tâm can bảo bối làm động lực tinh thần, trên con đường học thuật của bản thân, Minh Ngật giống như là vừa được ai đó tiêm thuốc trợ lực vậy, trình độ nâng lên một tầng cao mới.

Tiểu Vũ: Long time no see =))

Tháng vừa rồi t đắm đuối với mấy bộ phim quá nên hơi lãng quên em này chút, come back rồi đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio