Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

chương 60: lily’s corner of the sky

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lớn dần, người thân sẽ lần lượt biến mất như những tấm poster cũ tróc khỏi bức tường. Hãy cố nghĩ một cách tích cực, rằng, họ đang thảnh thơi uống cà phê sáng cùng Thượng Đế, tán gẫu về chuyến du lịch nhân gian.

—————————————————————————-

Một góc trời gắt nắng vương sắc trắng tang tóc. Những khuôn mặt méo mó, nhăn nhúm trong cơn đau quặn thắt, tựa hồ ruột gan đang bị moi khoét bởi bàn tay dữ tợn với các đốt dài ghê rợn. Từng cánh môi trắng bệch run rẩy bật ra những tiếng khóc than tê tái, những cái nấc to nghèn nghẹn chọi vang không gian. Loạt ánh mắt đỏ hoe ầng ậng nước phủ phục lên chiếc quan tài lạnh toát đang được hạ xuống hầm mộ. Chợt tiếng gào man dại của người phụ nữ xé toạc nghĩa trang, cào nát những áng mây xốp trắng, cứa rách cả vòm trời vời vợi.

Hệt như bất thình lình bị đạp một cú, đầu gối cô gái nhỏ khuỵu mạnh trên nền đất cứng còng, nước mắt vỡ ra khỏi tuyến lệ đã tê liệt, từng giọt khóc mặn chát rượt đuổi nhau lăn dọc trên bờ má run run. Mọi thứ chung quanh bỗng nhòe nhoẹt dù đôi mắt ướt nhòa cố mở thật to, trận khóc òa của chính mình đã khiến đôi tai ù đặc, không một sợi âm thanh nào còn có thể lăn nổi vào màng nhĩ tắc tị của Thiên Ly.

Trong một chốc ngắn ngủi, sự câm nín phủ kín quả địa cầu. Cô gái nhỏ đeo vành khăn trắng quỳ giữa tang lễ dày đặc những tràng khóc nấc đau xé, nhưng bỗng thấy quá đỗi yên ắng như vừa chui tọt trong chiếc hộp tối om, bốn bề kín bưng, tách biệt với cả thế giới. Song song đó, Thiên Ly bắt đầu cảm thấy cơ thể dần mềm nhũn, mục rỗng giống như các bộ phận đang rã thành từng mảnh oặt èo, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy các thớ thịt đang dần bục ra hệt những chiếc cúc áo lỏng lẻo.

Nó đấy, chính nó đấy! Cái cảm giác tan nát trong ngày bà Sussan qua đời đã quay về một cách nguyên si…

Thiên Ly vừa vĩnh viễn mất đi người thầy đã dìu dắt những ngón tay bé xíu xiu của cô lướt trên phím piano, vuốt ra những nốt nhạc vụng dại đầu đời như đang bập bẹ tập nói một ngôn ngữ mới.

” Bé Ly đừng nghe anh Khiêm bảo tiếng Anh là ngôn ngữ toàn cầu nhé! Âm nhạc mới là ngôn ngữ chung của nhân loại, bé ạ! Hiểu không? Ôi, mặt ngố chưa kìa! Đơn giản thế này nhé, bé Ly rất thích theo anh Khiêm học tiếng Anh đúng không? Sau này con lớn lên, con siêu tiếng Anh như anh Khiêm thì cũng chỉ người nào biết tiếng Anh mới hiểu con thôi. Còn nếu bé Ly ngoan ơi là ngoan, chịu chăm học đàn, sau này con giỏi piano như thầy này, con chỉ cần đánh một bản nhạc, ai nghe cũng đều hiểu con! Thế cái nào hời hơn? Theo anh Khiêm hay theo thầy hời hơn? Ối, lại mặt ngố rồi! Nhóc con ma lanh! Thầy biết tỏng con hiểu nhưng giả bộ đấy nhé! Mà thôi, hôm nay thầy cho bé Ly nghỉ sớm đấy, vào phòng quát anh Khiêm một trận, quát to vào nhé! Dặn anh lần sau phải để con nghiêm túc học piano cùng thầy, cấm bén mảng tới dụ con chơi nhởi linh ta linh tinh. Cái gì? Con mới là người dụ anh trốn đi ăn vặt cơ à? ”

Ngồi thừ nơi xó phòng vắng lặng trong tư thế co quắp khá dị, Thiên Ly gác nửa gương mặt thẫn thờ lên cánh tay cứng đờ đang kê trên đôi chân thuỗn đơ, mái đầu ngẩn ngơ ngóc nhìn khung cửa rực nắng. Kể từ hôm nhận được tin thầy mất, chuỗi hồi ức ngày bé ồ ạt đổ bộ vào tâm trí, róc dần chất sống lẫn sự tỉnh táo của Thiên Ly. Sau buổi tang lễ, cô cứ buồn rượi ngồi vùi đầu vào chân hàng tiếng đồng hồ, khóc rấm rứt mãi như trận mưa rả rích.

Không tàn nhẫn, không phải là cuộc sống!

Người thầy mới hôm nào còn gọi điện giục cô về chơi, giờ đã hóa tro bụi phiêu tán theo gió. Cứ nghĩ thầy đã vĩnh viễn bốc hơi khỏi thế giới, cứ nghĩ vĩnh viễn không còn được gặp gỡ trong kiếp người này, những giọt nước nóng hổi lại vỡ ra khỏi hốc mắt cay xè của cô gái nhỏ. Mí mắt nặng trĩu rũ trên đôi mắt sưng húp ngấn nước, vị mặn chậm rãi trườn qua bờ môi khô nứt, lan khắp khoang miệng.

Không mất mát, không phải là cuộc sống!

Lớn dần, người thân sẽ lần lượt biến mất như những tấm poster cũ tróc khỏi bức tường. Hãy cố nghĩ một cách tích cực, rằng, họ đang thảnh thơi uống cà phê sáng cùng Thượng Đế, tán gẫu về chuyến du lịch nhân gian. Còn ta nán lại chốn bụi trần, hãy siêng thăm thú và chăm trải nghiệm để góp phần thú vị cho câu chuyện sắp kể, lúc ta ngồi bàn trà cùng họ trong một chiều không gian khác.

Bàn tay gầy mảnh quệt mạnh những hạt nước cuối còn níu bờ mi, lòng bàn chân dần thò xuống khỏi giường, khe khẽ ngọ nguậy trên mặt sàn mát rượi. Vươn tay mở toang cửa sổ, cô gái nhỏ vội nhắm tịt mắt khi những tia nóng rực đồng loạt nhảy bổ vào mặt. Cô đưa tay bụm mắt, chầm chậm hé mi quan sát khung cảnh bên ngoài. Những sợi nắng lách mình qua kẽ lá, vẽ thành các chiếc bóng tíu tít rượt bắt nhau trên khoảnh sân vàng rộm. Bất chợt, cún con đang nằm phơi bụng dưới hiên nhà buồn tẻ bỗng sủa gâu gâu, dọa nạt những phiến lá đang ngả ngớn trong gió, tiếng xào xạc phát ra không ngớt. Bất chợt, một cánh chim chao liệng ngang nền trời xanh thẳm treo lưa thưa vài đụn mây trắng muốt, rồi nghiêng mình đậu trên dây điện hót tíu tít.

Hôm nay, trời đẹp.

Hôm nay, ai sẽ chết?

Giữa ngày tháng tư bừng bừng nắng, căn nhà lớn nhất khu phố bị bưng bít bởi sự lạnh lẽo, cô liêu. Thiên Ly đứng nép một góc trong căn phòng u ám, ghìm chặt làn môi run trước tiếng khóc ri rỉ dai dẳng mãi không dứt. Bầu trời đột ngột sụp đổ, người phụ nữ trung niên dặt dẹo tỳ lưng vào vách tường, gượng chút sức ít ỏi còn sót lại ngồi xiêu vẹo trên giường. Cơ thể kiệt quệ đã bị bòn sạch chất sống, cả người èo oặt chỉ chực ngã quỵ nhưng hiện thực tàn khốc chẳng để người góa phụ ngất lịm, để cô nghỉ ngơi một chốc. Hơi thở nhẹ tênh tênh như thể sự sống đang dần rời bỏ cơ thể, nhưng nước mắt chẳng ngừng ứa ra trên gương mặt gầy rộc.

Ngồi lại trấn an lẫn trông chừng tránh cô quẫn trí làm bừa, mẹ kín đáo ngoắc tay gọi Thiên Ly đến gần, ghé tai thầm thì dặn cô xuống bếp nấu canh gà, mẹ sẽ cả khuyên cả ép cô ăn chút gì đó. Thiên Ly gật, ánh mắt đau cắt nán lại trên người góa phụ thêm một lát rồi khẽ quay người.

Cánh cửa khép sau lưng đậy lại mảng không gian trầm uất, Thiên Ly cúi gằm mặt lướt nhanh qua bàn thờ, sợ sẽ bị khung ảnh mới tinh sau làn hương khói sẽ siết cổ. Không thể để suy nghĩ kia nhảy ra! Linh hồn thầy đang đứng bơ vơ trên đoạn đường xa lộ, nuối tiếc nhìn cơ thể bê bết máu của chính mình nằm bất động dưới gầm xe tải… Không! Thầy chỉ là đang du hí vùng đất mới… Đúng! Mi buộc phải nghĩ thế, Thiên Ly ạ! Mà không, chính xác là như thế đấy!

Để ngọn lửa riu riu trên bếp ga, cô gái nhỏ tranh thủ đi phơi đồ trong máy giặt. Tay chạm trúng quần áo của gã, axit trong dạ dày lại trào ngược lên thực quản khiến Thiên Ly buồn nôn. Nhưng thôi nào, giờ không phải lúc ghét bỏ tên khốn ấy!

Ban công đầy nắng, gã ngồi thất thần dưới những chậu hoa treo lủng lẳng, cành lá xanh mởn đu đưa trong gió. Chiếc giỏ quần áo đầy vừa mới chìa ra, cô gái nhỏ lập tức rụt bước, chợt một giọng thều thào van lơn níu theo gót chân gấp gáp.

– Làm ơn ở lại đi! Anh xin em đấy!

Thiên Ly càng bước vội hơn.

– Bố anh mất rồi!

Lần này, gã gào.

Thiên Ly ngừng bước, ném ánh mắt nhọn hoắt về phía cánh cửa dẫn ra ban công, cẩu thả buông lơi những lời vô cảm:

– Tôi buồn nhiều vì đó là thầy tôi, là người giúp đã giúp đỡ bố mẹ tôi. Còn khi nghe nói bố anh mất, tôi chỉ muốn cười thật to!

Đầu lưỡi trơn tuột uốn ra lời lẽ độc địa, Thiên Ly cả kinh, cơn sững sờ gặm nuốt khuôn mặt thuỗn đơ. Cô hoảng sợ chính bản thân mình! Nhân cách đã tha hóa đến mức này ư?

Một tiếng thở mạnh từ ngoài ban công tai cô gái nhỏ đang đứng im thin thít hệt pho tượng. Gã chậm rãi cất lời, trong giọng nói trầm ổn chẳng hề chưa đứng chút giận dữ nào:

– Em đang ngạc nhiên! Em đang sửng sốt phát ngôn của mình! Em không muốn thế đâu, em tự biết mình khốn nạn, sai trái nhưng em không kiểm soát, kiềm chế được bản thân!

Tia sáng lạ lan ra trong đôi mắt đen láy. Thiên Ly vừa chợt nhận ra gã không đang đọc vanh vách cô như cuốn sách mở sẵn. Gã…đang thú nhận.

Nghe thấy rõ mồn một tiếng đứng dậy, tiếng bước chân dần tiến đến gần nhưng Thiên Ly không nhúc nhích, dứt khoát ngẩng nhìn gã đang đứng ngay trước mặt bằng ánh mắt thẳng tắp. Ngược nắng, gương mặt u tối của gã sắc nét như tranh.

– Em là do anh! Còn anh, do đâu do ai, em có từng thắc mắc hay muốn tìm hiểu chưa? – Đôi mắt gã buồn bã ghim lấy người cô gái nhỏ, giọng nhẹ bẫng – Anh từng thấy bố anh quan hệ cùng học trò! Một đứa bé gái nhỏ thó!

Thiên Ly kinh khiếp.

Gã cũng là nạn nhân.

—-

Chap này dài quá ~ Không có thời gian nên viết ròng rã mãi ~ các bạn comment nhiều cho Boo nhé :”)

Chap rồi, chap TL biến mất, cmt rất đã, chắc do chap khá khẩm hơn, nên giờ sẽ cố gắng ra những chap chất lượng như thế XD

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio