Chương
" Thiếu gia , cậu tỉnh táo một chút có được không ? Cậu sống như vậy , Cố lão gia , Cố phu nhân trên trời liệu có an lòng không ? " .
Cố Duật im lặng ngước đầu nhìn quản gia , ánh mắt tịch mịch đến lạ thường , đôi mắt đen láy nhưng dường như chưa ai có thể hiểu được suy nghĩ trong mắt anh .
" Lộ ... Khiết "
Giọng nói khàn đục do im lặng quá lâu của Cố Duật lên tiếng , ánh mắt lại hiện lên một chút hy vọng , nhưng không lâu liền bị dập tắt bởi câu nói của quản gia .
" Thiếu gia à , Cô Thẩm đã rời đi năm trước rồi , đã năm rồi tại sao cậu vẫn không thể buông bỏ chứ ? "
Ánh mắt Cố Duật rũ xuống , miệng nói khe khẽ nhưng đủ làm quản gia đau lòng đến mức khóe mắt đỏ hoe .
" Vì yêu " .
_____________________________
Tại Thẩm gia .
Lộ Khiết nắm tay Dạ Thiên bước vào Thẩm gia , năm khoảng thời gian không dài cũng không ngắn , vậy mà trở về rồi kí ức cứ như thước phim tua lại trong trí nhớ của cô .
Vui vẻ có , hạnh phúc có , đau buồn có , đổ vỡ có , mọi thứ vẫn còn in sâu trong kí ức của cô .
Hóa ra đi một lần lại là năm , năm trở về còn kèm theo tiểu bánh bao này , kiếp trước cô từng mất đi đứa bé , đau đớn dằn vặt lấn át tâm trí cô , vậy mà kiếp này lại sinh ra một tiểu bảo mồm mép lanh lợi như vậy quả thật trong lòng cô cứ tưởng mọi thứ như là mơ .
" Khiết nhi , còn không mau vào nhà "
Tiếng nói già nua của Lão gia thẩm vang lên , giọng nói tuy có một chút yếu ớt nhưng đủ làm Lộ Khiết thoát khỏi dòng suy nghĩ .
Ánh mắt cô nhìn người cha của mình , bỗng trong lòng xúc động không thể tả được , đã bao lâu cô không được chứng kiến người cha của mình nở nụ cười chân thật đến vậy ? .
" Tiểu bảo của bà , mau vào nhà , hai mẹ con có mệt không ? "
Thẩm phu nhân , bước ra đầu tiên đã nhìn trúng Dạ Thiên , đôi mắt cưng chiều vô cùng , bà nhanh bước ra nắm tay tiểu bảo .
Lộ Khiết nhìn bà mỉm cười , mọi thứ đều không phải là mơ , hóa ra mọi chuyện đã thật sự thay đổi , tiếng nói xúc động của Lộ Khiết vang lên .
" Ba , mẹ thật xin lỗi "
Xin lỗi vì đã để ba mẹ lại nơi này , xin lỗi vì đã một thân một mình sinh con không cho ba mẹ biết rằng mình đã có cháu , con thật bất hiếu , ích kỷ cả đời này dù có làm tất cả báo đáp cũng không trả đủ công ơn của hai người .
" Con bé này , vào nhà , vào nhà " .
Lộ Khiết mỉm cười gật đầu bước vào Thẩm gia . Một nhà sum vầy tiếng cười khúc khít vang cả Thẩm gia .
__________________________
" Cố tổng "
Người đàn ông một thân đồ vest , tiếng nói trầm ổn vang lên .
" ... "
" Cô Thẩm vừa trở về nước "
Trợ lí Bạch người kiếp trước đã theo Cố Duật từ khi anh mới bắt đầu sự nghiệp , kiếp này mọi chuyện đều do một tay trợ lí Bạch đảm đương chỉ cần Cố Duật gật đầu mọi chuyện đều được thông qua .
Nghe được câu nói đó , tay Cố Duật bỗng run rẫy , à không phải chỉ có tay mà là cả thân thể anh đều run .
Cô trở về rồi , năm anh tìm kiếm cô trong vô vọng , hy vọng rồi lại bị dập tắt , người của Thẩm gia dường như che dấu đi tất cả mọi thứ về cô , anh tìm kiếm cô , tìm đến mất bất lực .
Chỉ có đêm đến anh mới được gặp cô , gặp cô trong mơ , trong trí tưởng tượng , mỗi đêm anh lại gặp ác mộng , chỉ cần nhớ đến cô rời xa anh , tim anh quặn thắt đau .
Cuối cùng cô cũng trở về rồi , cuối cùng anh cũng được gặp cô rồi , nhưng ...
Đôi chân của anh ...
" Cô ấy ... hiện tại đang ở đâu ? "
" Thẩm gia "
" Được rồi , cậu về đi "
" Cố tổng không muốn gặp Cô Thẩm sao ? "
" Cậu nghĩ ... tôi của hiện tại nên xuất hiện trước mặt cô ấy sao ? "
Cố Duật cười chế giễu ánh mắt nhìn xuống đôi chân đã tàn phế của mình , bộ dạng thê thảm này xuất hiện trước mặt cô chỉ đáng làm trò cười .
" Tôi ... có thể đưa Cô Thẩm đến đây "
Trợ lí Bạch đau lòng nói , cậu đi theo Cố Tổng năm anh ấy tuổi , mọi chuyện anh điều chứng kiến , kể cả đôi chân đã liệt đi kia .
" Có lẽ nơi này chính là nơi cô ấy không muốn đến nhất "
Nơi mà ông nội dùng mọi thứ đe dọa cô rời xa anh , liệu cô còn muốn quay về ? .