Phiên ngoại
Chính Nguyên năm thứ hai mươi.
Dần dần có nữ nhân tiến triều làm quan. Đối với hai mươi năm trước, địa vị của nữ nhân đã được đề cao. Các nàng cũng có tư cách kế thừa gia nghiệp. Cho dù trong nhà nếu như có nhi tử, tại đại đa số tình huống, gia nghiệp vẫn như cũ sẽ không giao cho nữ nhi, chỉ là nếu như gia đình chỉ có một nữ nhi, các nàng không cần lo lắng gia sản của mình bị ngầm chiếm. Các nàng có thể hòa ly tái giá. Các nàng thậm chí thật sự giống như Tô Vân Chỉ từng nghĩ mà lên triều làm quan.
Trong Ngự hoa viên, một manh manh tiểu la lỵ đang học đi đường.
Tô Vân Chỉ đứng ở một bên nhìn. Năm tháng tựa hồ đặc biệt ưu đãi mỹ nhân. Dung mạo nàng dưới ánh mặt trời vẫn là xinh đẹp như vậy.
Tô Thanh lớn tuổi, đã không tiếp tục ra biển nũa. Nàng ngồi ở chỗ kia thảnh thơi thảnh thơi mà ăn hoa quả, ánh mắt cũng chuyển tới lui giữa bên người Tô Vân Chỉ và tiểu la lỵ. Qua một ít thời gian, tiểu la lỵ đi mệt rồi, Tô Vân Chỉ ôm lấy nàng hôn một cái, sau đó gọi người dẫn nàng xuống nghỉ ngơi.
Hôm nay Tô Thanh cũng là một nữ quan trong triều, trong tay nàng cầm một đội hải quân, hơn nữa chưởng quản mậu dịch trên biển của cả nước. Khi nàng thân là Thái phi, đem tiểu Vân Chỉ bầu bạn bên người, khi đó nàng căn bản không thể nghĩ được chất nữ của mình có thể đi đến một bước này, chính mình lại có thể đi đến một bước này.
"Các ngươi đã quyết định?" Tô Thanh hỏi.
Tô Vân Chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Đã quyết định."
Tiểu la lỵ là nữ nhi của Hiền vương, năm nay vẫn chưa tới hai tuổi. Lúc Hiền vương phi sinh nàng là khó sinh, nghe nói về sau cũng không thể có hài tử. Sau khi Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ thương nghị, quyết định thỉnh thoảng sẽ đem tiểu la lỵ đưa đến trong nội cung ở một thời gian. Các nàng có lòng muốn đem tiểu la lỵ bồi dưỡng thành người thừa kế.
Mặc dù Tô Thanh đã có chút tuổi tác, ánh mắt vẫn tương đối lợi hại, nói: "Sao lại tuyển chọn nàng? Hài tử của Cửu nương chẳng lẽ không phải thích hợp hơn sao?" Cửu nương trong miệng nàng chính là chỉ muội muội của Tô Vân Chỉ, Cửu nương gả cho ca ca của Cung Khuynh, hài tử của bọn họ có huyết mạch của Tô Cung hai nhà.
Tô Vân Chỉ lắc đầu: "Ngôi vị Hoàng đế cuối cùng vẫn là phải trả.... Nếu không, toàn bộ quốc gia đều phải lại rung động một phen. Giang sơn thịnh thế này là tâm huyết của Cung Khuynh, ta không đành lòng để người ta đạp hỏng. Hơn nữa nếu như Hoàng đế tiếp theo vẫn là Nữ hoàng, chính sách hiện hữu liền sẽ không phát sinh đại thay đổi."
Tô Vân Chỉ nói chính sách hiện hữu chính là chỉ chính sách bình quyền do nàng thúc đẩy ra.
Sóng mắt Tô Thanh vừa chuyển, không tiếp tục nói gì nữa. Tiểu la lỵ còn nhỏ, không biết tư chất của nàng như thế nào, bất quá nếu như Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh đều muốn tự mình giáo dưỡng nàng, ngày sau tệ nhất nàng cũng có thể trở thành quân chủ bảo vệ những gì đang có. Tô Thanh tin tưởng các nàng nhất định sẽ bồi dưỡng được một người thừa kế tốt cho quốc gia này.
Bất quá, tại thời khắc này, trong nội tâm của vị nữ tử Tô Thanh vốncó thói quen đi một bướcnghĩ trăm bước nàyđã âm thầm có một ý kiến. Kỳthật nữ nhi của Hiền vương ngồi trên giangsơn cũng không sai, đợi đến thời điểm thì để cho nữ nhi củaHiền vương lấy tôn tửcủa Cửu nương làm "Hoàng hậu", như thế cũng có thể coi như là tất cả đều vui vẻ rồi.
Phiên ngoại
"Khi ta xuyên qua có được quần áo xinh đẹp nhất, đeo qua đồ trang sức sang quý nhất, còn được ngủ với nữ nhân xinh đẹp thứ hai trong thiên hạ, đời này không còn gì tiếc nuối a." Tô Vân Chỉ dựa vào ngực Cung Khuynh, cợt nhả nói, "Tuy rằng ngươi không phải là người đẹp nhất, nhưng ngươi là phong độ nhất, lợi hại nhất, cũng là người ta yêu nhất."
Cung Khuynh ôm người nào đó tự phong là đẹp nhất thiên hạ vào lòng, hỏi: "Thật sự không có gì tiếc nuối?"
"Đã không có!" Tô Vân Chỉ lắc đầu nói, "Bất quá, nếu như đợi đến khi chúng ta già đi, qua đời, còn có thể xuyên trở về hiện đại, vậy càng tốt rồi."