Vi Hoàng

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi trong nội cung hoàn thành việc thay máu, Kiền Khánh đế thoả thuê mãn nguyện cảm thấy sảng khoái tinh thần, hắn rút cuộc đã đạt được tâm nguyện của mình. Bởi vì Cung Khuynh hoàn mỹ đem chính mình giấu ở phía sau Kiền Khánh đế, hiển nhiên nàng mới là người được lợi lớn nhất trong sự kiện lần này, nhưng cố tình Hoàng thượng lại cảm thấy bản thân mới là người chiến thắng.

Kiền Khánh đế nhớ đến đã vài ngày mình chưa gặp Thục phi rồi, liền muốn kêu nàng đến cùng dùng bữa.

Tỏ vẻ "Tâm tình tốt" sao, ha ha, bổn cung không muốn gặp ngươi.

Mặc dù Khả Nhạc và Tuyết Bích biết Thục phi nương nương đều là giả vờ ở trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa các nàng rất trung thành với Tô Vân Chỉ, nhưng là cổ nhân chính thống, đồng thời các nàng cũng sợ hãi quân quyền. Vì vậy, Khả Nhạc cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thật sự không gặp? Đã cự tuyệt ba lần rồi, chỉ sợ..."

Bản lĩnh nắm bắt nam nhân của Tô Vân Chỉ luôn làm cho người ta phải thán phục, trước kia nàng cũng không phải là chưa từng làm trái ý Kiền Khánh đế, nhưng trước kia đều rất chú ý đúng mực, chưa từng giống như lần này, Kiền Khánh đế sai người đến mời một lần, nàng không đi; lại mời một lần, nàng vẫn không đi. Nàng liên tiếp cự tuyệt ba lần rồi.

Tô Vân Chỉ không bận tâm nói: "Ai kêu Hoàng thượng giấu giếm bổn cung kỹ như vậy? Hắn rõ ràng tín nhiệm Hoàng hậu như thế, nhưng vẫn nhìn bổn cung phải phiền phức chạy tới chạy lui đi tìm Hoàng hậu... Bổn cung vốn tưởng rằng Hoàng thượng đau lòng ta! Chỉ sợ toàn bộ hậu cung đều đang chê cười bổn cung a?"

Nói xong, Tô Vân Chỉ liền nằm lỳ ở trên giường mà khóc thút thít.

Có Tô Quý Thái phi chỉ điểm, Tô Vân Chỉ vào cung không lâu, chỉ là trong tay cũng nắm rất nhiều thế lực ngầm. Nàng vẫn luôn rất rõ ràng những cung nhân nào trong Hoa Dương cung là do thám của Hoàng thượng, những cung nhân nào lại là do thám của Thái hậu. Nàng một mực không hề động vào bọn hắn, thậm chí làm ra vẻ không biết chuyện này, chính là muốn tương kế tựu kế. Hôm nay, nhân sự trong nội cung biến động lớn, do thám của Thái hậu đã không còn nữa, do thám của Hoàng thượng nhưng lại thay đổi.

Giờ phút này cung nữ chịu trách nhiệm quét dọn bên ngoài điện chính là người của Hoàng thượng nha. Cho nên, thời điểm Tô Vân Chỉ phát huy thực lực diễn xuất lại đến.

Mắt thấy Tô Vân Chỉ ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, trong miệng lại phát ra thanh âm nghe vào giống như thật sự đang khóc rất thảm, Khả Nhạc giựt giựt khóe miệng. Diễn xuất của Tô Vân Chỉ rất đáng phục nha, khóc lóc kể lể tất cả ủy khuất, cũng nói hết sự quyết luyến của nàng đối với Hoàng thượng, chính là bởi vì có quyết luyến mới có oán trách a!

Đợi khi khóc đến không sai biệt lắm, Khả Nhạc và Tuyết Bích sẽ đem toàn bộ người quét dọn gian ngoài cho lui xuống, chỉ nói Thục phi nương nương muốn nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại có chủ tớ ba người, Tô Vân Chỉ ngồi dậy xoa mắt, nhỏ giọng nói: "Ta đoán chừng chẳng mấy chốc Hoàng thượng sẽ đến đây. Đến, chúng ta phải hành động nhanh lên, các ngươi mau giúp ta xoa con mắt cho đỏ lên, nhìn qua giống như là vừa mới khóc vậy." Nàng ở kiếp này dù sao cũng là một quý nữ được tỉ mỉ nuông chiều trong gia tộc, làn da rất non, vừa bóp nhẹ liền sẽ để lại dấu, nếu dùng sức bóp một chút, làn da chung quanh con mắt liền sẽ sưng đỏ.

Tuyết Bích một bên giúp Tô Vân Chỉ xoa mắt, một bên nhỏ giọng mà vuốt mông ngựa, nói: "Nương nương cũng thật là lợi hại, vừa rồi ngài khóc rất giống thật." Mấu chốt không phải là khóc giống thật, mà là bộ dạng của Tô Vân Chỉ khi nói ra ủy khuất đặc biệt chân thật, thật giống như là nàng thật sự rất ủy khuất vậy.

Tô Vân Chỉ đắc ý nói: "Đó là đương nhiên! Ta tuy có hai phần là giả trang, nhưng có tám phần là thật sự cảm thấy ủy khuất a!"

"Ân?" Tuyết Bích khó hiểu. Nương nương cũng không quan tâm Hoàng thượng, sao lại thật sự cảm thấy ủy khuất?

Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, nói: "Ta vừa nghĩ tới Cung Khuynh gạt ta chuyện lớn như vậy a... Ôi, càng nghĩ càng thấy khó yên ổn. Tuy rằng ta đã đến Chiêu Dương điện xử tội rồi, chỉ là chuyện này thật thiếu suy nghĩ a. Nàng quá thiếu suy nghĩ a, thật sự là quá thiếu suy nghĩ rồi."

Tuyết Bích đã hiểu. Cho nên nói, nương nương nhà mình là lấy sự ủy khuất của nàng từ chỗ Hoàng hậu đến khóc lóc với Hoàng thượng?

Chuyện này làm sao lại... Không thích hợp như vậy?

Vốn là không thiếu thực lực diễn xuất, lại thêm tình cảm chân thật, bây giờ Tô Vân Chỉ là mười phần giống thâm cung oán phụ rồi.

"Một mảnh chân thành nương nương đối với Hoàng hậu nương nương, tâm ý bị phụ, tất nhiên là ủy khuất." Khả Nhạc vội nói.

Tô Vân Chỉ nhanh chóng lắc đầu: "Không đúng! Loại tâm tình này của ta không thể xem là ủy khuất a, ta chỉ là không cam tâm mà thôi. Ta vốn tưởng rằng nàng nhất định phải xin ta giúp đỡ mới có khả năng có chỗ đứng ở nơi hậu cung này, ai nghĩ đến cuối cùng nàng có thể đánh chiêu cờ này trước chứ? Ta à, liền thích làm chúa cứu thế cao cao tại thượng ở trước mặt nàng, nhìn nàng chật vật, cứu nàng trong nước lửa. Đáng tiếc, ta hiện tại không đảm đương nổi vị trí chúa cứu thế rồi, cho nên mới cảm thấy khó chịu a!"

Nàng nói lời này là vì thuyết phục Khả Nhạc và Tuyết Bích, nhưng bởi vì nói quá mức khẳng định, ngược lại lộ ra một loại chột dạ.

Tuyết Bích lanh mồm lanh miệng, nói: "Đây chẳng lẽ chính là 'Khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể khi dễ ngươi, người khác không có tư cách' trong truyền thuyết sao? Ta đã hiểu ta đã hiểu, lúc trước nương nương từng nói với chúng ta câu chuyện [Tình yêu của đại thương nhân và tiểu đầu bếp], hình thức ở chung giữa các nhân vật chính chính là như vậy a?"

Thâm cung cô đơn lạnh lẽo, khi Tô Vân Chỉ nhàm chán thì đi qua kể cho Tô Quý Thái phi chút ít chuyện thiên lôi cẩu huyết Mã Lệ Tô. Cái gọi là [Tình yêu của đại thương nhân và tiểu đầu bếp] chính là phiên bản cổ đại của chuyện tình tổng tài bá đạo. Lúc ấy Tô Quý Thái phi nghe đến vẻ mặt chán ghét, nhưng thật ra Tuyết Bích một mực nghe đến hưng trí bừng bừng.

Tuyết Bích dùng một loại ánh mắt "Đến a, đến a, nhanh khen ta đi" nhìn Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ bị nghẹn đến nói không ra lời.

Lần nữa bị Tô Vân Chỉ cự tuyệt, Kiền Khánh đế vốn là tương đối tức giận. Trong và ngoài cung đều cảm thấy Thục phi nương nương là chân ái của Kiền Khánh đế, nhưng kỳ thật người hắn yêu nhất chỉ có bản thân hắn mà thôi. Bất quá, sau khi hắn hiểu rõ ủy khuất trong lòng Thục phi, không biết hắn lại tưởng tượng ra cái gì, tự mình đến Hoa Dương cung vấn an Thục phi. Theo ý hắn, quả nhiên Thục phi là một lòng đều dành cho hắn a, cho nên hắn mới đối tốt với nàng một chút.

Tô Vân Chỉ thuận theo tâm ý Kiền Khánh đế mà giận dỗi một chút, nói: "... Đáng thương cho thần thiếp từ khi vào cung đến nay rốt cuộc đã không còn được gặp lại mẫu thân. Nhớ ngày đó mặc dù ta ở trong cung, nhưng một hai tháng là có thể trở về nhà. Hôm nay, ta đã thành chủ tử trong nội cung, nhưng ngay cả mặt của mẫu cũng không thấy được. Trong lòng Hoàng hậu nhất định là phiền chán thần thiếp, hết lần này tới lần khác ngài còn đứng về phía nàng. Cũng đúng, Hoàng hậu nương nương có được sắc nước hương trời, thần thiếp này tan hoang thân thể làm sao không thua kém. Chỉ sợ ngày sau trong cung này càng là không có vị trí của thần thiếp. Không bằng ta trở về nhà đi..."

Kiền Khánh đế làm sao đành lòng để Tô Vân Chỉ đi a, liền vội vàng nói: "Về sau không thể nói lời như vậy, ngươi đã là Thục phi của trẫm, trong nội cung chính là nhà của ngươi, ngươi còn có thể đi nơi nào? Nếu như trong lòng ngươi không thoải mái, chỉ cần bảo mẫu thân và tẩu tử của ngươi đưa thẻ bài tiến cung thăm ngươi một chút."

Mục đích của Tô Vân Chỉ đúng là cái này. Nàng xác thực muốn liên hệ với người nhà của mình, có thể gặp mặt là không thể tốt hơn rồi.

Nhưng mà, Tô Vân Chỉ cũng không có theo lời Kiền Khánh đế nói mà bước xuống bậc thang, tiếp tục dùng khăn che mặt, nhỏ giọng mà nức nở: "Thần thiếp làm sao lại muốn cái này? Trong lòng Hoàng thượng không phải là thật sự có Hoàng hậu nương nương rồi sao? Hôm nay người trong nội cung đều biết Hoàng hậu là một người có thủ đoạn, thần thiếp lại không cho là như vậy. Có mưu lược chẳng lẽ không phải Hoàng thượng sao? Nếu không phải Hoàng thượng giúp nàng, nàng có thể làm cái gì? Hoàng thượng cho nàng thật lớn thể diện!"

Nghe lời nói không phục của Tô Vân Chỉ, trong lòng Kiền Khánh đế phi thường sảng khoái. Đúng vậy a, lúc đó nếu không phải hắn âm thầm ủng hộ Hoàng hậu, Hoàng hậu có thể làm cái gì? Nếu là không có hắn, chuyện gì Hoàng hậu đều không làm được, đoán chừng sớm đã bị Thái hậu gặm đến nỗi ngay cả xương cũng không còn!

Trong lòng Kiền Khánh đế càng thoải mái, trong lòng Tô Vân Chỉ lại càng thoả mãn.

Kỳ thật Tô Vân Chỉ rất lo lắng Kiền Khánh đế sẽ bởi vì chuyện lúc trước mà nghi kỵ Cung Khuynh. Bất quá, nếu như hắn cho rằng sự việc lúc trước tất cả đều là công lao của hắn, như vậy Hoàng hậu trong mắt hắn liền không coi là cái gì. Người tự đại như vậy đương nhiên sẽ không cảm thấy Cung Khuynh là một uy hiếp.

Trước khi có được thực lực tuyệt đối, dù cho Cung Khuynh đã tiến được một bước, kế tiếp nàng vẫn là phải tiếp tục ở ẩn a.

Kiền Khánh đế lại dỗ dành Tô Vân Chỉ nói: "Nhìn hình dáng dấm chua này của ngươi, hôm nay trẫm cũng cho ngươi một chút thể diện! Trẫm ban thưởng cho mẫu thân của ngươi một lệnh bài tiến cung, như thế nào? Ngày sau nếu như ngươi muốn mẫu thân của ngươi tiến cung, nàng dựa vào lệnh bài là có thể trực tiếp vào cung, cũng không cần phải báo cho Hoàng hậu."

Tô Vân Chỉ càng phát ra hài lòng. Nàng đã có mạng lưới liên hệ ở ngoài cùng, lại không cần sử dụng đến thế lực ngầm trong tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio