Và cuối cùng cái ngày lễ cưới cũng xảy ra,Hạ Di trông thật tuyệt vời như một nữ thần trong bộ váy cưới,cô run run cầm bó hoa trong tay
-Trời ơi,cậu thật….đẹp đó Hạ Di
Xuyến Chi và Nghi Dung đều há hốc mồm khi nhìn thấy Hạ Di
-Cảm ơn hai bà nha,nhưng mà đám cưới ở cái tuổi này thì hơi….
-Sao đâu bà cứ nói vậy
Xuyến Chi và Nghi Dung cười xuề xòa.Ông của Hạ Di ăn mặc trông rất lịch lãm bước vào phòng chờ của cô dâu,thấy đứa cháu gái xinh đẹp của mình ông rưng rưng nước mắt,Hạ Di trợn tròn mắt khi thấy người ông lâu ngày xa cách của mình,chạy tới mà ôm chầm lấy ông
-Ông ơi…hức..cháu nhớ ông lắm-Hạ Di nức nở
-Ôi..cháu ông xinh đẹp quá,ông còn không nhận ra nữa đây này
-Ông ơi….-Hạ Di càng khóc to hơn
-Thôi,lớn rồi mà cứ khóc như con nít vậy,trôi hết phấn son là hết đẹp bây giờ,ngồi đây đi để ông ra ngoài chào khách
-Vâng
Ông Lưu bước ra khỏi cửa phòng mà lòng run run,đáng lẽ ông phải chúc phúc cho đứa cháu tội nghiệp của mình,vì sự ích kỉ của ông mà ông đã giao cô cho gia đình ấy.
Hôm nay khách mời khá đông,với thế mạnh của tập đoàn Viên,họ đã tổ chức một lễ cưới cực kì hoành tráng với những bàn tiệc sang trọng,hoa trang trí cũng được đặt từ nước ngoài về những bông hoa đẹp nhất,tuyệt vời nhất.Các ông chủ của các tập đoàn lớn trên thế giới đều tụ họp về đây để chúc mừng
Ông La cầm ly rượu vang chầm chầm tiến lại gần ông Viên đang đứng tươi cười chào khách
-Đúng là nhanh thật nhỉ-Ông La nói với vẻ châm chọc
-Ấy chà chà,ông La,thật là hân hạnh đó hả-Ông Viên cũng đáp lại với gương mặt thách thức
-Nhưng ông biết đấy,tôi sẽ lại khiến ông hối hận vì quyết định này
-Tôi sẽ chờ đấy-Ông Viên nói
Ông La bước qua với giọng cười man rợ
,Hạo Nhiên đứng dựa lưng trước phòng chờ,gương mặt cậu lạnh tanh,chỉ chăm chăm nhìn xuống đất,hôm nay cậu cũng mặc lễ phục nhưng tiếc một điều bộ y phục đó không phải của chú rể,Xuyến Chi vừa bước ra thì Hạo Nhiên quay bước đi nhanh
-Này cậu
Nghe Xuyến Chi gọi,Hạo Nhiên dừng bước
-Cô gọi tôi à?-Hạo Nhiên nói
-Ừ,tôi có chuyện muốn nói,ra đây chút đi
Cả hai đứng trước một vườn hoa gần nhà cử hành lễ,Xuyến Chi thấy Hạo Nhiên nhìn xa xăm,cô chỉ cười nhẹ
-Cậu đúng là đồ ngốc
-Cô nói cái gì?-Hạo Nhiên ngạc nhiên trước câu nói của Xuyến Chi
-Tôi đã nghe cậu nói trong lúc mê man,rằng cậu yêu Hạ Di,cậu thật đáng thương đến nỗi người mình yêu cũng chẳng thể giữ được,vậy thì cậu có quyền được ghen không,cậu yếu đuối…quá sức đáng thương-Xuyến Chi nghiêm giọng nói
-Cô thì biết gì chứ,nếu cô ấy lấy lại trí nhớ thì cô ấy cũng sẽ chẳng yêu tôi…..à!mà bây giờ cô ấy cũng có yêu tôi đâu nhỉ,cô nói đúng,tôi là kẻ đáng thương,tôi là kẻ yếu đuối
Hạo Nhiên gần như hét lên khiến Xuyến Chi giật mình,những bông hoa khẽ lay nhẹ nhàng theo gió,chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống chạm đất,trong lòng Hạo Nhiên như muốn gào khóc lên nhưng cậu chẳng thể rơi được một giọt nước mắt nào,thật đau khổ!
Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng làm lễ,mọi người đều ngồi vào bàn và chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu và chú rễ,ai cũng muốn được nhìn ngắm cận cảnh nhan sắc của cô gái may mắn được làm dâu của một gia tộc bậc nhất,ngón tay Levi lướt nhẹ trên từng phím đàn,cánh cổng chính vừa mở ra,ông Lưu nắm tay Hạ Di bước chầm chậm vào con đường hoa tiến tới chỗ của Chấn Hưng đang đứng.
Gần tới sân khấu,Chấn Hưng bước nhẹ xuống nắm tay Hạ Di,tiếng vỗ tay vang lên kèm theo sự xuýt xoa khen ngợi và cũng có những lời nói ganh đua kèm theo trong đó.Hạ Di gương mặt trong hơi vô hồn và Chấn Hưng cũng vậy
-Viên Chấn Hưng,con có muốn lấy Lưu Hạ Di làm vợ ,và hứa sẽ giữ lòng chung thủy,khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe,để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời hay không?
-Con đồng ý-Chấn Hưng nói mà không do dự
Người chủ lễ quay sang mỉm cười với Hạ Di
-Lưu Hạ Di, con có muốn lấy Viên Chấn Hưng làm chồng,và hứa sẽ giữ lòng chung thủy,khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe,để yêu thương và tôn trọng cậu ấy suốt đời hay không?
Hạ Di cúi đầu nghĩ ngợi,đầu cô bỗng trống rỗng,cô không thể tưởng tượng rằng mình đang làm gì trong hoàn cảnh này nữa
-Hạ Di…con có đồng ý không?
Chấn Hưng quay sang nhìn Hạ Di khó hiểu
-Con đồng ý ạ
Hạ Di nói mà không nhân nhượng
-Vậy có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?
Người cử hành hôn lễ nhưng chẳng ai nói gì cả
-Vậy từ nay hai con chính thức trở thành vợ chồng
Tiếng vỗ tay vang ầm lên trong căn phòng,Levi cười rất mãn nguyện,Lão bà bà thì cười tươi,Hạo Nhiên suốt buỗi lễ cũng đã nghĩ ngợi rất nhiều để rồi cuối cùng cậu cũng nở một nụ cười,Xuyến Chi ngồi gần đó cô cũng thấy nụ cười ấy của cậu,cô cũng mỉm cười nhẹ nhàng vì biết rằng trong lòng một người sóng biển đã vỗ nhẹ nhàng,yên ả
Kết thúc buổi lễ,Hạ Di đứng trên bậc cao,ở dưới là những cô gái đang chen lấn nhau để giành được đóa hoa
-Mấy bà này,xê ra coi,trời ơi-Nghi Dung hét
-Lạ nhỉ,bà mới là người xích ra đó
Không khí nhộn nhịp khiến mọi người xung quanh cười tươi.Cuối cùng lúc bó hoa được quăng lên thì chính Xuyến Chi là người chụp được
-Vậy cậu phải là người tiếp theo cưới đó-Hạ Di hét to lên
-Ơ…
Ông Lưu mãn nguyện nhìn cháu gái,ông Viên đứng cạnh đó thì nở nụ cười ghê rợn,ông ta chống cây gậy rồi đi ra hướng khỏi nhà làm lễ.Vì làm lễ xong cả hai sẽ đi tuần trăng mật nê đồ đạc được chuyển ra sẵn sàng ở sân bay.Hạ Di ôm Xuyến Chi và Nghi Dung rồi chào tạm biệt mọi người,cô vẫy vẫy tay nhìn Hạo Nhiên,cậu cũng đáp lại.Chấn Hưng cùng Hạ Di kéo vali vào trong sân bay.
Đêm đó trong cuốn nhật kí của một người đã xuất hiện vài dòng chữ
“Tôi không biết bạn đã trải qua cảm giác ấy chưa-cảm giác hụt hẫng đầy tiếc nuối khi nhận ra rằng dù mình có cố gắng bao nhiêu,có yêu thương tha thiết như thế nào,cũng không thể níu giữ một mùa hoa ở lại.
Bạn vẫn sẽ phải lớn lên hoặc già đi
Bạn sẽ vẫn phải làm những điều mình không muốn
Bạn vẫn sẽ phải rời xa hay từ bỏ một điều gì đó
Bạn vẫn sẽ phải dấn thân cho dù bạn chưa sẵn sàng….”
Hạo Nhiên đứng trước lan can nhìn ra bầu trời đầy sao,cậu cảm thấy nhẹ lòng