Hạ Di vươn vai thức dậy,bên cạnh Chấn Hưng vẫn ngủ như chết,cô mỉm cười lấy mấy ngón tay mình lướt nhẹ lên má anh rồi bước tới bức tường bằng kính nhẹ nhàng vỗ tay hai cái,bức rèm cửa màu trắng khẽ kéo qua,ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ làm sáng bừng căn phòng,Hạ Di ngồi trên mép giường nhìn Chấn Hưng trở mình,anh nheo mắt nhìn Hạ Di mỉm cười
-Còn sớm mà-Chấn Hưng vẫn nói giọng ngái ngủ
-Sáng rồi,dậy đi
Hạ Di vỗ vỗ vào lưng Chấn Hưng,anh gối đầu mình lên đùi của Hạ Di
- phút nữa thôi,anh mệt lắm
Chấn Hưng nói giọng như một con mèo con trông rất đáng yêu,nếu ai mà thấy cảnh này thì chắc sẽ ngã ngửa hộc máu mà chết vì bất ngờ mất,Chấn Hưng không còn cái vẻ lạnh lùng mà lại có vẻ dịu dàng và ấm áp đến bất ngờ.Cô vuốt vuốt mái tóc của anh mong rằng thời gian này sẽ ngừng trôi lại,bỗng nước mắt của Hạ Di rơi từng giọt,lòng cô đau nhói lên nhưng cố gắng kìm nén để không phải bật lên thành lời
“Anh Chấn Hưng,em đã nhớ lại hết tất cả mọi thứ rồi,kể từ đêm hôm qua,em đã nhớ lại hết tất cả,tại sao anh lại ngốc ngếch vậy chứ,vì em mà lại như thế.Nhưng không sao,chính em sẽ cứu anh khỏi cái địa ngục trần gian này,anh sẽ lại khỏe mạnh,anh đã liều mình cứu em như thế rồi mà…em yêu anh…em yêu anh đến điên dại mất Chấn Hưng à!”
Trong lòng Levi bỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng,anh giật mình đặt cốc cà phê xuống bàn rồi chạy nhanh đến một cái kệ sách cao chót vót,anh rút một quyển sách to và dày màu đỏ ra thì tự nhiên cái kệ xoay chuyển mở một lối nhỏ,anh bước vào bấm bấm một cái nút trên tường,một chiếc đồng hồ màu đen có cài sẵn giờ phút giây trên tường.Levi ngồi phịch xuống run run đưa tay mình lên ôm đầu
-Không thể nào,không thể nào
Trên bức tường chiếc đồng hồ đã bắt đầu tính giờ
giờ phút giây
Levi cầm chiếc áo khoác chạy như bay ra khỏi căn phòng,tay vừa bấm điện thoại gọi cho Chấn Hưng
-Thằng điên kia,cậu làm gì mà để cho con bé phát hiện ra thế
-Cái….cái gì…phát hiện ra rồi sao?
Chấn Hưng run run nói,anh bỏ chiếc nĩa xuống mà chạy nhanh ra khỏi phòng ăn,Hạ Di và Hạo Nhiên cả mọi người đều ngạc nhiên không biết điều gì đã xảy ra mà làm cho Chấn Hưng như vậy
-Hạo Nhiên đi với anh
Giọng Chấn Hưng lạnh như băng,Hạo Nhiên nhìn Hạ Di rồi nhún vai tỏ ra không hiểu chuyện gì,cậu xách áo khoác mình rồi cả hai leo lên chiếc Lamborghini của Chấn Hưng chạy ào ra khuôn viên
-Chắc ảnh có ca mổ quan trọng hay việc gì đó ở bệnh viện đó bà-Hạ Di nói để trấn an Lão bà bà.Nhưng Lão bà bà không nói gì,gương mặt bà bỗng tối sầm lại,mãi cho đến khi Hạ Di lay lay bà mới choàng tỉnh cười gượng gạo
-À…ta không sao..thôi con ăn đi ta phải lên phòng nằm nghỉ một chút
-Để cháu đỡ bà lên
-Thôi để người hầu đỡ ta được rồi
Chị người hầu gần đó hiểu ý nên chạy tới nắm tay Lão bà bà bước lên bậc thang.
-Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với hai người vậy hả,sao lại để cho con bé phát hiện ra chứ
Levi hét lên làm mấy cô gái đang mê mẩn ngắm anh,Chấn Hưng và Hạo Nhiên giật mình.Gương mặt Hạo Nhiên như vô hồn,không có cảm xúc cũng như cảm giác của Chấn Hưng bây giờ vậy.Anh run run không nói nên lời mặc dù biết điều này sẽ đến
-Hai người là đồ ngốc à,có biết lời nguyền ấy mạnh đến cỡ nào không,cả chúng ta có hợp lại cũng chẳng có cơ may mà phá vỡ được(lời nguyền nào thì mình sẽ giải thích vào chương kí ức của Hạ Di nhé)
-Có cách đấy chứ…nếu tôi chết đi thì sẽ ổn thôi-Chấn Hưng nói trong đau khổ
-Cậu là đồ ngốc hay sao à,dù cậu có chết thì cô ấy vẫn sẽ phải chết theo thôi,thế thì cả hai đều chết mà chẳng giải quyết được gì cả
-Hà…đây chẳng phải là điều anh đã bàn bạc với ông sao,giờ anh lại bi quan như vậy chứ
Hạo Nhiên đứng phắt dậy run run nhìn Chấn Hưng mà nói
-Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu để cô ấy biến mất đâu
Hạo Nhiên nói rồi bước nhanh ra khỏi quán cà phê,Levi cũng im lặng,anh lấy tay xoa xoa hai thái dương
-Cậu hãy giúp con bé hạnh phúc trong vòng năm,chỉ một năm vỏn vẹn thôi,tạm thời đừng để lộ điều này cho ai cũng như Hạ Di biết,nó sẽ làm hoang mang thêm thôi
-Ừ
Chấn Hưng ừ mà không thèm nhìn thẳng vào mặt Levi
Hạ Di xách chiếc giỏ đựng bento(cơm hộp làm theo kiểu Nhật Bản) ngồi trên chiếc sô pha đặt trong phòng nghỉ riêng ở bệnh viện của Chấn Hưng.Anh mặc chiếc blouse trắng bước vào thì ngạc nhiên,Hạ Di đứng phắt dậy
-Này,em biết hôm nay anh phải trực ca đêm nên làm tới cho anh đấy
-Đâu cần phải cực như thế,có mấy tháng hè quý giá em nên rủ bạn bè đi du lịch đi chứ-Chấn Hưng mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước cam,anh đưa cho Hạ Di một chai
-Xì…em phải mất công ngồi làm mà anh nói thế
-Mà…không biết cơm em làm có nuốt nổi không nữa,anh không muốn mình là bác sĩ phải nhờ bác sĩ khác súc ruột giúp đâu
Chấn Hưng trêu chọc làm Hạ Di xụ mặt
-Anh không ăn thôi em đem về
-Ai nói anh không ăn đâu
Chấn Hưng kéo tay Hạ Di ngồi phịch xuống,anh mở nấp hộp cơm ra rồi gắp một chiếc trứng cuộn bỏ vào miệng nhai nhai mà không nói gì cả
-Sao…sao…ngon không anh-Hạ Di nuốt nước bọt nhìn Chấn Hưng
-Anh đảm bảo một trăm phần trăm đây không phải là em làm
Chấn Hưng khoanh tay khẳng định vì anh biết rằng cô vợ ngốc nghếch hậu đậu của mình sẽ chẳng bao giờ làm được một món trứng cuộn vừa miệng như vậy
-Ừ thì…không phải em làm,chú đầu bếp làm cho em,em chỉ có việc trang trí thôi
Hạ Di xụ mặt,lấy tay bốc một miệng trứng cuộn bỏ luôn vào miệng mà nhai nhoàm nhàm
-Eo..đồ ăn của anh sao em lại bốc bằng tay,bẩn kinh
-Thì sao chứ,em ăn hết luôn cho coi
Hạ Di bốc luôn mấy miếng sushi bỏ liên tục vào miệng,Chấn Hưng thấy thế bèn đuổi theo để bắt cô lại,thế là cả hai có một cuộc rượt đuổi xung quanh phòng.
Hôm nay bầu trời rất đặc biệt,tuy không trăng nhưng lại tràn đầy những ngôi sao,Chấn Hưng ôm eo Hạ Di,cả hai nhìn ra bầu trời từ ban công phòng Chấn Hưng,bỗng Hạ Di xoay người lại đối diện với Chấn Hưng,cô vòng hai tay mình lên cổ của Chấn Hưng
-Anh này,em đã nhớ ra hết mọi chuyện rồi,anh cũng đừng nói dối em hay giả vờ gì nữa,em biết anh sẽ đau khổ lắm nhưng em đang rất hài lòng với hiện tại anh à,dù sau này có chuyện gì xảy ra thì Đối với anh, em không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong anh cho em thêm chút thời gian, để em có thể yêu anh nhiều hơn!
Hãy để mỗi buổi sáng em thức dậy trước anh ba mươi phút, làm bữa sáng cho anh và chờ anh thức dậy.
Hãy để cho em ngày nào cũng được ngủ trong vòng tay của anh, để khi em thức giấc lúc nửa đêm, em được lặng lẽ ngắm khuôn mặt anh, tìm xem có sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất trên đó hay không…
Hãy để cho em được giặt là quần áo cho anh, và để lại hơi thở của em trên đó.
Hãy để em được già đi cùng anh theo năm tháng…nha anh!Dù cho em có…
-Đừng nói từ đó ra,nếu nói anh sẽ phạt em đấy-Chấn Hưng ngắt lời Hạ Di
-Dù em có chết…hmmmmm
Chấn Hưng đặt một nụ hôn lên môi của Hạ Di
-Anh đã nói là sẽ phạt em mà
Hạ Di run run ôm chặt lấy Chấn Hưng,từng giọt nước mắt rơi xuống,lòng Chấn Hưng đau như xé khi cảm nhận được sự đáng thương của người con gái anh yêu.Nhưng chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì anh đã hứa rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô,không bao giờ….