Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn cùng đi đến phim trường.

"Mịch Mịch!" Tạ Hiểu Toàn bỗng nhiên chạm vào vai cô.

Khương Mịch giật mình, bất lực nhìn cô ấy: "Làm sao vậy?"

"Nghĩ cái gì đó? Tớ nói chuyện mà cậu cũng không phản ứng." Tạ Hiểu Toàn hơi dừng lại, sau đó cười ái muội: "À, biết rồi nha... Vẫn còn nhớ đến tối hôm qua đúng không? Tối hôm qua ở cùng với thầy Cố..."

Cô ấy cố ý kéo dài giọng, cố tình không nói hết ra.

Khương Mịch dở khóc dở cười: "Tối qua bọn tớ chưa làm gì cả."

"Đừng có mà điêu." Tạ Hiểu Toàn lắc đầu: "Tớ với Song tỷ đều nhìn được hai người ở trên thuyền ôm ôm hôn hôn. Lá gan hai người cũng lớn thật đấy, không sợ bị chụp lại à? Bọn tớ nhìn trộm thôi mà cũng thấy sợ rồi... Ây da, không đúng, là lo sợ hộ hai người."

Khương Mịch: "....."

Cô biết, cái Tạ Hiểu Toàn đang nói chính là lúc bọn họ ở trên đầu thuyền nói chuyện, bởi vì cô đang cầm quần áo của Cố Ngôn Phong nên thoạt nhìn rất giống như đang ôm hôn.

Nhưng thật ra Cố Ngôn Phong cũng chỉ nắm mỗi tay cô mà thôi.

Ngón tay Khương Mịch cuộn tròn lại, nhét vào trong túi áo.

Tối hôm qua bọn họ không nói chuyện tình cảm mà chỉ nói về chuyện hệ thống và Bách Mặc.

Không biết Cố Ngôn Phong đã có kế hoạch gì chưa...

"Tớ cảm ơn vì sự tốt bụng của hai người, được chưa?" Khương Mịch bất đắc dĩ nói: "Hôm nay tớ mời cậu ăn sáng."

"Chỉ sợ là đã có người mời trước cậu rồi." Tạ Hiểu Toàn cười đùa nói: "Mịch Mịch, cậu cũng lắm đào hoa thật đấy. Mỗi lần nhìn thấy Bách Mặc đối xử tốt với cậu thì Ngu Bạch tức giận cũng không làm gì được cả, tớ thật sự hả giận."

Theo như lời Cố Ngôn Phong nói thì bây giờ toàn bộ đoàn phim đều có ấn tượng tốt với Bách Mặc, nhất là sau chuyện bóng rổ kia.

Chuyện của hệ thống lẫn chuyện của Bách Mặc, Khương Mịch không thể nào nói rõ cho Tạ Hiểu Toàn nghe được, cô chỉ đành nói: "Hiểu Toàn, cậu biết rồi đấy, tớ chỉ... thích thầy Cố thôi, đừng có gán ghép tớ với người khác."

Tạ Hiểu Toàn vội vàng gật đầu: "Yên tâm đi, chắc chắn tớ sẽ theo phe của nam thần. Tớ cũng chỉ nói trước mặt cậu thôi, nếu cậu dám phản bội nam thần thì người đầu tiên không đồng ý chính là tớ."

Khương Mịch không có biện pháp với cô ấy, chỉ cười không nói.

Hai người vừa mới đến phòng trang điểm thì nghe được tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra thì thấy trợ lý của Bách Mặc, người này còn xách theo một đống đồ ăn: "Chắc Khương tiểu thư và Tạ tiểu thư còn chưa ăn sáng nhỉ? Đây là bữa sáng mà tiên sinh Bách Mặc nhà chúng tôi mua từ nội thành về, hai vị ăn thử chứ?"

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu, Song tỷ đã mua cho chúng tôi rồi, hai người chúng tôi không ăn hết được nhiều như vậy." Khương Mịch theo thường lệ vẫn từ chối.

"Hai người đừng ngại, đây cũng không phải thứ gì đắt tiền gì. Chẳng phải tối qua thầy Cố còn mời đoàn phim ăn cơm sao? Một đoàn phim nhiều người mời khách là chuyện bình thường. Ăn không hết cũng không sao, mỗi thứ nếm một ít là được. Theo như lời thầy Cố nói thì chính là cân bằng chất dinh dưỡng." Người trợ lý này rất biết cách ăn nói, sau đó nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn.

Khương Mịch hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói với cô ấy: "Được, vậy tôi nhận, phiền cô nói cảm ơn với Bách Mặc hộ tôi."

Trợ lý của Bách Mặc vui vẻ ra mặt, đồng ý rồi bỏ đi.

"Mịch Mịch, tại sao cậu lại nhận nó?" Tạ Hiểu Toàn không hiểu sự tình nên rất khẩn trương, thấp giọng u oán nói: "Không được cho nam thần của tớ đội nón xanh đâu."

Khương Mịch vỗ vai cô ấy: "Đi với tớ một chuyến không?"

"Đi đâu cơ?" Tạ Hiểu Toàn dù khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

Vừa hay lúc này Trình Song Song mua bữa sáng quay về, Khương Mịch cầm bữa sáng của Bách Mặc rồi thuận tay cầm lấy một phần của Trình Song Song: "Đi thôi."

Cô gõ cửa phòng trang điểm của Ngu Bạch.

Ngu Bạch vừa nhìn thấy bữa sáng trong tay cô thì mặt hơi đổi sắc, đờ người hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Cho cậu." Khương Mịch nói.

"Cậu tới để khoe khoang sao?" Ngu Bạch nghĩ Khương Mịch đến đây với mục đích không tốt nên tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.

"Đây là của Bách Mặc mua đấy, muốn hay không thì tùy cậu." Khương Mịch giơ túi đựng bữa sáng cao lên, làm bộ như muốn ném nó xuống.

Mặc dù Ngu Bạch đang tức giận nhưng thân thể lại thành thật hơn, cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Không cần cảm ơn đâu." Khương Mịch hơi mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

"Cậu...." Ngu Bạch nhìn túi bữa sáng kia, dần dần nguôi giận.

Tạ Hiểu Toàn đi theo Khương Mịch trở về phòng trang điểm của mình, hoàn toàn ngây ngốc: "Mịch Mịch, rốt cuộc cậu đang muốn làm gì vậy? Tại sao lại muốn đi trêu chọc Ngu Bạch?"

"Cậu biết đấy, từ trước đến nay tớ không muốn tranh đoạt gì với cậu ta cả, tớ vẫn luôn nhường nhịn. Nhưng hôm qua cậu ta đã làm gì?" Khương Mịch tủi thân nói: "Nếu không nhờ có Trần Thâm Thần thì thầy Cố đã lên hot search rồi. Nếu chuyện của bọn tớ bị lôi ra ngoài ánh sáng thì thầy Cố chắc chắc sẽ bị bôi đen, tớ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được."

Thấy cô nhắc tới nam thần, cơn tức giận trong lòng Tạ Hiểu Toàn lập tức sôi lên: "Lúc ấy tớ không nên rời khỏi đó mới đúng, sau đó được nghe kể lại mà toàn thân tớ toát ra mồ hôi lạnh... Nhưng mà cậu đi trêu chọc cậu ta như vậy, không sợ cậu ta sẽ ăn nói xằng bậy sao?"

"Dù sao tớ cũng nhường cho cậu ta rồi, cậu ta cũng nên cảm kích tớ chứ?" Khương Mịch kiên định nói: "Bắt nạt tớ thì có thể, nhưng muốn kéo thầy Cố xuống nước thì tớ chịu nhẫn nhịn đâu! Cùng lắm thì tớ không vào giới giải trí nữa, tớ sẽ tìm cho ra bằng được nhược điểm của Ngu Bạch, khiến cậu ta phải chịu thua."

Tạ Hiểu Toàn bị cô làm cho cảm động không thôi, bèn duỗi tay ra nắm lấy tay cô: "Tớ ủng hộ cậu."

Cảnh quay nhanh chóng bắt đầu, cảnh đầu tiên của ngày hôm nay là cảnh diễn chung của Khương Mịch và Bách Mặc.

"Khương Mịch, rốt cuộc là cậu muốn làn gì đây?" Lúc chuẩn bị, Ngu Bạch không thể nhịn nổi hỏi.

Hôm nay cô ta cầm lấy bữa sáng mà Bách Mặc mua, ăn không được mà ném cũng không xong, quả thực giống như bị nghẹn ở cổ họng.

"Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm." Khương Mịch cười đáp: "Cậu im miệng đi."

(Câu thành ngữ này có nghĩa là đã nhận được lợi ích từ người khác thì phải nên mềm mỏng với người ta.)

Vốn dĩ tích cách của Ngu Bạch rất hay nóng nảy, trước kia Khương Mịch nhường nhịn cô ta thì cô ta còn cảm thấy khó chịu, bây giờ Khương Mịch vừa mở miệng ra chế giễu thì cô ta lập tức nổi lửa lên: "Cậu cho rằng cậu có tí nhan sắc, có Cố Ngôn Phong làm chỗ dựa là tôi sẽ sợ cậu à?"

"Đương nhiên là không rồi, làm sao cậu có thể để thầy Cố vào mắt chứ?" Khóe miệng Khương Mịch cong lên, nụ cười giống như nhìn thấu được rất cả: "Nhưng mà Bách Mặc cứ tình nguyện đưa bữa sáng cho tôi đấy, có cách nào đâu? Tôi đã từ chối rồi nhưng cậu ta cứ ép buộc, cậu nói xem, có phải cậu ta rất... cặn bã không?"

Trước mắt Ngu Bạch biến thành một màu đen, cô ta giơ tay lên như muốn đánh người.

"Nhắc nhẹ chút, camera vẫn còn đang quay đó." Khương Mịch không hề sợ hãi: "Hai ngày nay hình như cậu NG hơi nhiều, cậu đoán xem đạo diễn Gia sẽ nghĩ như thế nào đây?"

Ngu Bạch nghe vậy thì hơi bình tĩnh lại.

Hai ngày nay tâm trạng cô ta không tốt, lúc diễn quả thực cũng bị ảnh hưởng, khiến Gia Vĩ có chút đau đầu, nói diễn xuất của cô ta lúc cao lúc thấp, giống như tàu lượn siêu tốc vậy.

Vốn chỉ là một người mới, biểu hiện của Ngu Bạch như vậy đã được tính là không tồi, nhưng ở trong đoàn phim này thì thật đúng là ngọa hổ tàng long.

(Ngọa hổ tàng long: Nói về những người có tài năng, có năng lực nhưng luôn ẩn mình, chờ thời, không khoe khoang, thể hiện, lúc cần thì mới thể hiện ra.)

Bách Mặc thì không nói làm gì, hắn là diễn viên gạo cội, diễn xuất hay trình độ đều không thể nghi ngờ; mà Khương Mịch là học trò của Cố Ngôn Phong, dĩ nhiên sẽ không kém hơn Bách Mặc; ngay cả diễn xuất của nam phụ Trần Thâm Thần tuy không kinh diễm nhưng cũng luôn ổn định, các nhân vật nhỏ bé khác thì không đáng nhắc đến, Ngu Bạch khinh thường việc so đo với họ.

Cứ như vậy, Ngu Bạch gần như được coi là người có diễn xuất kém nhất ở đoàn phim này, điều này khiến một người giỏi giang từ nhỏ như cô ta không thể nhẫn nhịn được.

"Cậu không sợ tôi sẽ đem những lời cậu nói nói lại cho Bách Mặc nghe à?" Ngu Bạch rụt tay lại hỏi.

Khương Mịch vẫn cười tủm tỉm: "Đi nói đi, chẳng phải Bách Mặc thích cậu hiểu chuyện, biết phải trái nhất sao? Cậu nói, cậu ta nghĩ như thế nào về tôi thì không nói, nhưng cậu đoán xem cậu ta sẽ nghĩ gì về cậu đây?"

Ngu Bạch thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Trước khi quay bị Khương Mịch ra một đòn kích thích như vậy, trạng thái của Ngu Bạch kém đến kinh người, số lần NG trong một buổi sáng đều đếm không xuể.

"Ăn cơm trước đã, buổi chiều lại tiếp tục." Gia Vĩ không thể nào quay nổi nữa: "Ngu Bạch, cô qua đây."

Cả buổi sáng này giống như là đang công khai đày đọa khiến hốc mắt Ngu Banh đỏ ửng. Nhưng khi đứng trước mặt Gia Vĩ, cô ta vẫn quật cường hất cằm, sự kiêu ngạo không cho phép cô ta thất thố.

"Tại sao cô lại thế này hả?" Gia Vĩ vừa nhìn thấy cô ta liền đau đầu: "Không phải là không có thực lực, nhưng tại sao lại phát huy không ổn định? Có phải gặp chuyện gì rồi không? Cô cứ nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được cô. Các cô đều còn trẻ, không có kinh nghiệm hoặc không biết điều chỉnh cảm xúc là chuyện bình thường, nói ra sẽ tốt hơn một chút."

"Thật xin lỗi." Ngu Bạch nói.

Cô ta biết bản thân không biểu hiện tốt, chuyện bị Khương Mịch khiêu khích cũng không thể nói cho Gia Vĩ biết được, bởi vì nói cho ông ta biết cũng như không.

Bình thường Gia Vĩ giống như tôn phật Di Lặc, nhưng là một đạo diễn nổi danh, giới hạn sự tốt bụng của ông ta cực kỳ ngắn.

"Vậy cô tự mình điều chỉnh đi." Gia Vĩ lạnh mặt nói: "Dù tôi xem trọng cô cỡ nào thì cũng phải vì đoàn phim mà suy xét."

Ông ta chỉ nói vậy thôi nhưng Ngu Bạch có thể hiểu được. Cô ta tìm một góc khuất trốn những người khác, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, Ngu Bạch vội vàng muốn xoay người, nhưng giây tiếp theo đã bị người ta ôm lấy.

"Đừng khóc." Bách Mặc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta: "Chỉ là một cảnh quay thôi mà. Đợi lát nữa tớ đối diễn với cậu thì chắc chắn có thể qua."

Ngu Bạch không hé răng, nhưng cũng không tránh đi.

Im lặng trong chốc lát, cuối cùng Ngu Bạch vẫn mở miệng: "Sáng hôm nay Khương Mịch đưa bữa sáng cho tớ, là..."

Cô ta cắn môi, không nói tiếp được.

"Là trợ lý của tớ mua cho cậu ấy, đúng không?" Bách Mặc lắc đầu, vẻ mặt không thể diễn tả: "Cậu ấy khoe khoang trước mặt cậu à? Như vậy thật đúng là... Hầy, tiểu nhân đắc chí."

"Xin lỗi nhé, đấy không phải ý của tớ, là ý của công ty. Cậu cũng biết mà, cậu ấy có bối cảnh, công ty không thể để tớ đắc tội với cậu ấy được." Bách Mặc càng ôm Ngu Bạch chặt hơn: "Thiệt thòi cho cậu rồi."

Ngu Bạch càng tủi thân hơn, hốc mắt đỏ bừng: "Tớ không thiệt thòi gì cả, nhưng tớ không chịu nổi khi cậu ta nói cậu... Nói cậu nịnh bợ cậu ta."

"Nhịn một chút đi, đợi hợp đồng của tớ hết hạn rồi, lúc đó tớ sẽ mở phòng làm việc riêng, đến lúc đó việc đầu tiên tớ làm là sẽ đưa cậu về, đảm bảo sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa." Bách Mặc thề thốt nói.

Buổi chiều quay phim, trạng thái của Ngu Bạch đã tốt lên rất nhiều, cảnh sáng nay quay mãi không xong cuối cùng cũng qua.

Gia Vĩ nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp trạng thái của cô ta đang tốt nên điều chỉnh lại phân cảnh, để Ngu Bạch diễn với nam phụ trước.

Khương Mịch tạm thời không có việc gì làm, đành cầm kịch bản tới tìm Bách Mặc: "Bách Mặc, có thể đối diễn với tôi không?"

Bách Mặc hơi mỉm cười: "Đương nhiên là có thể rồi. Nhưng tại sao hôm nay cậu lại muốn đối diễn?"

Trước kia Bách Mặc đã tìm Khưong Mịch để đối diễn một lần, nhưng bị từ chối, Khương Mịch nói cô không có thói quen đối diễn.

"Còn không phải là sợ bị NG sao?" Khương Mịch không vui nói: "Tôi không muốn làm thêm ca đêm nữa đâu, thức khuya mau già lắm."

"Cậu đẹp như vậy mà, có già thì cũng là tiểu tiên nữ." Bách Mặc nói.

"Ây da, miệng cũng ngọt quá đấy." Khương Mịch bật cười: "Cậu cũng nói như vậy với Ngu Bạch phải không?"

Bách Mặc: "Đương nhiên là không."

Hắn dừng lại, rồi nói thêm: "Cậu xinh hơn Ngu Bạch nhiều."

Khương Mịch chịu đựng cơn ghê tởm đang trào lên toàn thân: "Đối diễn đi."

Bởi vì hôm nay đã bị NG quá nhiều nên cuối cùng vẫn phải tăng ca.

Khi Khương Mịch kết thúc công việc thì đã gần giờ đêm, khi quay về khách sạn thì đụng phải Ngu Bạch ở dưới lầu, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như đang đợi cô.

Khương Mịch làm bộ không thấy cô ta, muốn trực tiếp đi qua, nhưng bị Ngu Bạch gọi lại.

"Có việc gì sao?" Khương Mịch hỏi.

"Thật xin lỗi." Ngu Bạch dường như đã biến thành một con người khác: "Hôm nay trạng thái của tôi không tốt, hại cậu phải tăng ca rồi."

Khương Mịch chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Không sao đâu, là con người thì ai mà chẳng có cảm xúc, trạng thái không tốt là điều khó tránh khỏi, cậu không cần phải để trong lòng. Nếu lần sau trạng thái của tôi không tốt thì mong cậu cũng có thể thông cảm."

Ngu Bạch: "......"

Không đúng, tại sao Khưong Mịch không châm chọc cô ta?

Như vậy không giống với Khương Mịch nha.

Không khí quỷ dị yên lặng trong chốc lát, Khương Mịch vô tội lên tiếng: "Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn trở về phòng ngủ."

Khi về phòng, Tạ Hiểu Toàn còn chưa kịp phản ứng lại: "Hai người lại chơi trò gì vậy?"

"May mà trời tối nên tớ mới nhìn thấy cậu ta rút điện thoại trong túi ra, chắc là định ghi âm." Khương Mịch khươ tay: "Hôm nay tớ vừa khiêu khích cậu ta xong, vậy nên cực kỳ mẫn cảm."

Tạ Hiểu Toàn: "... Các cậu đang diễn phim cung đấu đấy à?"

"Không có gì đâu, sắp xong rồi." Khương Mịch vỗ vỗ bả vai cô ấy.

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, toàn bộ đoàn phim đều nhận được mùi thuốc súng giữa nữ chính và nữ phụ. Bách Mặc yên ổn ở giữa, không những không cảm thấy bực bội mà còn còn cực kỳ vui vẻ, nụ cười cũng thêm sáng lạn, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.

Khương Mịch lén nhắn tin cho Cố Ngôn Phong: [Thầy Cố, mọi việc đều ổn thỏa, có thể hành động bước tiếp theo rồi.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio