Hiệu quả thu được khá hài lòng, Hạ Khinh Chu ném khăn giấy đi và đứng dựa vào bàn.
"Không sao, dù sao em cũng say."
Phần lớn thời gian, anh là người kiểm soát cảm xúc chứ không phải bị cảm xúc khống chế. Cũng giống như lúc này, anh có thể dễ dàng đặt mình vào vị trí của một nạn nhân hào phóng.
Vì vậy Giang Uyển xin lỗi anh: "Thực xin lỗi, em rất ít uống rượu, khi say không biết sẽ ra sao... như thế này..."
Tùy ý.
Anh gật đầu: "Anh hiểu rồi. Chỉ là hôn lên mặt thôi, không sao đâu."
Cô lặp lại câu nói cuối cùng của anh: "Không sao ư?"
Anh cười, nhưng lại như có ý gì đó: "Dù sao cũng không thể bắt em chịu trách nhiệm với anh mà."
Anh vẫn luôn nghĩ, trước đây anh không thể hoàn toàn bước vào trái tim của Giang Uyển bởi vì cô biết quá rõ mình muốn gì.
Nếu quá lý trí, sẽ trở nên máu lạnh.
Giờ đây, cô đã thực hiện được ước mơ của mình, không còn lo lắng gì nữa. Cũng nên đến lượt anh rồi.
Không biết cửa sổ bị gió thổi lúc nào, rèm cửa phấp phới khắp nơi, mưa bay vào trong. Hạ Khinh Chu cau mày khó chịu, cảm thấy gió này thổi thật không đúng lúc. Anh đi đóng cửa sổ, bỏ qua câu hỏi tu từ mà Giang Uyển có vẻ vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Chịu trách nhiệm với anh?"
- --------
Bọn đều đến tiễn Hạ Dã, trong nhà cũng không có ai khác.
Giang Uyển đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, còn Hạ Khinh Chu đang cùng cô xem. Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo, dáng ngồi có phần lười biếng và ung dung, nhưng sự chú ý của anh hoàn toàn không ở trên TV.
Mà luôn nhìn Giang Uyển.
Cuối cùng bỏ chân xuống, ngồi thẳng dậy, ho khan vài tiếng. Dùng tiếng ho để che đậy hành động sang bên một chút.
Cũng may, Giang Uyển xem rất nghiêm túc nên không để ý. Khi cô định thần lại thì Hạ Khinh Chu đã ngồi bên cạnh cô rồi. Gần đến nỗi, quần áo đang chạm vào nhau.
Đầu tiên cô ngửi thấy mùi thơm của gỗ mun trên người anh, sau đó mới tỉnh táo lại. So với hương gỗ mun thì mùi đàn hương nồng hơn.
Giang Uyển không quá để ý tới việc tại sao anh lại ngồi gần mình như vậy, nhưng lại nhớ đến chuyện trước đây đã từng gặp anh ở ngoài chùa.
"Em nhớ trước đây anh không tin mấy điều này."
Câu hỏi không đầu không cuối, Hạ Khinh Chu ngẩng đầu nhìn cô: "Cái gì?"
Cô nói, "Đền chùa."
Hạ Khinh Chu cười nhẹ: "Thực ra hiện tại cũng không tin."
Cô nhướng mày: "Ồ?"
Hạ Khinh Chu chợt nhận ra mấy năm nay cô quả thực đã thay đổi.
Trở nên "xấu" hơn.
Anh lại chỉ cười nhẹ: "Nhưng thà tin còn hơn là không, không phải sao?
Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt anh vẫn luôn có chút u buồn, "Những năm đó, anh không hề biết tin gì về em. Mỗi ngày đều lo sợ, nhưng anh không thể giúp gì, chỉ có thể ở nhà chép kinh cầu nguyện, nghĩ lại cũng hơi ngốc. Nhưng cuối cùng em cũng bình an quay lại rồi."
Mấy ngày nay cùng Giang Uyển gặp lại, anh chưa từng nói một lời nghiêm túc.
Khó có câu thổ lộ tấm lòng như này.
Nói xong, anh lại cụp mắt xuống, cảm thấy thuốc lá quả thực là một thứ tốt để giải tỏa cảm xúc. Khi chạm vào mép hộp thuốc lá, nghĩ tới Giang Uyển vẫn còn ở bên cạnh, sức lực của anh càng tăng lên. Anh không rút tay về cho đến khi cạnh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, gây ra một chút đau đớn.
"Lúc đó em luôn nghĩ, nếu mình chết đi thì trên đời này ai sẽ là người buồn nhất".
Giang Uyển lấy ra bùa hộ mệnh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hình thêu tinh xảo, "Nhưng mà mỗi lần em đều không dám nghĩ sâu, cho nên cũng không dám để lộ chút tin tức nào."
Một là sợ anh sẽ buồn, hai là sợ anh sẽ không thể quên được cô.
Nếu cô đã chọn con đường này thì đã đến lúc phải từ bỏ con đường kia.
Không thể để chiếm dụng cả hai được.
Vì vậy, cô đã chọn để Hạ Khinh Chu ở lại.
Mơ hồ nhớ tới khi còn bé, anh mặc đồng phục cấp ba, trèo qua tường tìm cô, hai mắt đỏ hoe: "Giang Uyển, ở trong mắt em, anh chỉ là gánh nặng cản trở bước tiến của em ư?"
Hiếm khi anh ấm ức như vậy, một kẻ dù trời có sập xuống cũng không hề sợ hãi, giờ phút đó lại không thể nói thêm lời nào.
Như thể nói thêm một từ nữa là sẽ khóc.
Cô nói: "Hạ Khinh Chu, nếu phải lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn con đường cũ."
Hạ Khinh Chu hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng châm một điếu thuốc, đi ra khỏi nhà hút hơn nửa. Mãi cho đến khi thuyết phục được bản thân, anh mới dập thuốc và bước vào.
"Không sao cả," anh nói, "Bây giờ không phải đã trở lại sao, ít nhất anh đã đợi được."
Giang Uyển nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Thậm chí đôi khi anh còn tự cảm thấy kì quái, tại sao mình lại thích một người lâu đến vậy.
Thích đến mức khăng khăng một lòng.
Nếu làm lại tất cả, liệu anh có còn thích cô không?
Anh không biết.
Nhưng cuộc sống không thể lặp lại, nếu đã thích thì phải chấp nhận số phận của mình.
Dự báo thời tiết cho biết sẽ không có mưa vào ban đêm. Có lẽ để chuẩn bị cho ngày nắng hôm sau, gió cũng ngừng thổi. Thời tiết cuối cùng cũng dịu đi giống như cuộc sống cuối cùng họ cũng bình tĩnh lại.
Âm dương sai lệch nửa đời người, nhưng số phận lại xoay chuyển mọi thứ về như ban đầu. Nhưng nếu thực sự giao cuộc đời mình cho ông trời quyết định, đó mới là điều ngu ngốc nhất.
Tình cảm này có thể kéo dài cho đến khi họ gặp lại nhau, là một mình Hạ Khinh Chu phải vật lộn để duy trì. Anh không tin vào duyên số, cũng không tin nguyệt lão se duyên gì cả.
Anh tin vào chính mình.
Là nhà tư bản làm việc dựa theo trái tim, nhưng thực tế luôn coi lợi ích ở khắp mọi nơi.
Duy chỉ trong những vấn đề liên quan đến Giang Uyển, tất cả các nguyên tắc đã bị đảo lộn, xuất phát điểm là liệu nó có giúp ích cho cô hay không.
Anh không tin vào số mệnh, nhưng anh luôn gặp một chút may mắn.
Nếu lỡ như?
Bên ngoài cửa sổ trời tối dần, và TV tự động chuyển sang chương trình tiếp theo.
Khu nhà vắng vẻ và yên tĩnh trở nên náo nhiệt trở lại vì họ đã tiễn Hạ Dã xong trở về. Dù cho không bao lâu sau, nhóm sẽ bị phân tán và đi theo con đường riêng biệt.
Vé của Giang Uyển là tấm vé ngày kia, bay đến Bắc Thành.
Cô nói rằng mình muốn đến thăm mộ bà trước khi đi.
Quê hương của cô là Hải Thành.
Đây là một trong những lý do tại sao Hạ Khinh Chu chọn ngôi chùa ở đây để cầu nguyện cho cô.
Sáng sớm hôm sau, khi những người khác còn đang ngủ say, Giang Uyển mới yên tâm dậy tắm rửa, vì sợ làm ồn họ.
Tuy nhiên, cô lại nhìn thấy Hạ Khinh Chu đã ăn mặc đẹp đẽ và đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Có thể là ngày hôm qua có duyên gặp gỡ với chủ nhà trọ, nên hôm nay mới đi vào thuận lợi như vậy.
Giang Uyển nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề, lại lộ ra một chút khí chất văn nhã bại hoại.
Không tránh khỏi cười một tiếng, thật lâu mới hỏi: "Hôm nay tổ chức tiệc tối sao?"
Anh lắc đầu, đồng thời đứng lên.
Khi đứng dậy, ánh mắt của Giang Uyển chuyển từ nhìn xuống thành nhìn lên. Không thể không nghĩ đến những lời của Chu Gia Mính, những người ưa nhìn thì mặc gì cũng đẹp.
Hạ Dã đã từng cười nhạo cô, không thể quên được người đó có phải vì thèm muốn sắc đẹp của người ta hay không.
Bây giờ nghĩ lại, những gì anh ấy nói không có phải là vô lý.
"Hôm nay không phải đi thăm bà ngoại sao?"
Khi nói, giọng anh hơi khàn.
Giang Uyển nghe thấy giọng nói của anh có gì đó không ổn, hỏi: "Tối hôm qua anh ngủ không ngon?"
Anh gật gật đầu, nhíu mày: "Ngủ không nhiều."
Giang Uyển nhìn anh.
Hạ Khinh Chu khẽ cười, trong lòng đột nhiên muốn ôm cô để nạp năng lượng.
"Thức khuya cũng không có gì lạ, chờ một lát là ổn."
Cô đứng thẳng người, giọng điệu hiếm thấy nghiêm túc: "Anh có biết tác hại của việc thức khuya nghiêm trọng như thế nào không?"
Cô gái ít nói trước đây, tại sao sau khi trở thành bác sĩ lại hay cằn nhằn như vậy.
Hạ Khinh Chu vẻ mặt vô tội: "Thế nhưng mỗi ngày anh đều bị như thế này."
Chính vì vậy, sắc mặt cô trở nên khó coi hơn cả khi trước. Cô ngồi dậy, nắm lấy cổ tay anh, đặt lên đùi, dùng đầu ngón tay bắt mạch, nhìn đồng hồ trên tường. Lông mày nhíu từ đầu đến cuối, ngày càng sâu hơn.
Tại sao nhịp tim lúc đầu bình thường sau đó lại nhanh như vậy.
Cô rút tay về: "Khi nào anh có thời gian, đến bệnh viện kiểm tra chi tiết hơn, anh thức khuya nhiều tim đập không đều."
Hạ Khinh Chu rút tay về, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ nơi vừa rồi cô chạm vào.
Không phải nên kiểm tra chút sao? Đã ba mươi tuổi rồi, chỉ cần được chạm vào thế này thôi cũng có thể khiến tim đập loạn nhịp như thế.
Giang Uyển mãi mới phản ứng lại. Cô do dự nhìn Hạ Khinh Chu đang cười, lại nhìn cổ tay trái đã bị chạm vào của anh.
Như thể trên đó có thứ gì.
Cô khẽ mím môi, vô thức đưa bàn tay vừa bắt mạch ra sau lưng.
Vậy nguyên nhân khiến anh rối loạn nhịp tim là... cô?
Xem ra cơ thể quả thật không có bệnh gì nặng.
Sau khi hỏi anh ăn gì, cô tùy tiện làm một bữa sáng. Trứng chiên với bánh mì nướng khô và một chút mứt là bữa sáng của cô.
Hạ Khinh Chu đơn giản ăn một ít bánh mì.
Bữa sáng coi như đã xong.
Trước đây, Hạ Khinh Chu đã từng cùng Giang Uyển đến nghĩa trang thăm bà một lần. Lúc đó hình như cô chỉ mới mười sáu hay mười bảy tuổi, Giang Ly đã xé nát di ảnh của bà cô. Giang Uyển một mình khóc cả nửa đêm, sau đó mang theo chứng minh thư đi ra ngoài mua vé tàu, muốn về quê.
Lúc đó là mùa đông, tuyết rơi dày đặc, Hạ Khinh Chu chạy ra ga xe lửa để tìm cô. Cùng đi với cô. Tàu ngồi ghế cứng và chạy suốt một ngày một đêm.
Có thể là bởi vì đúng dịp xuân vận, trên xe náo nhiệt, người qua người lại.
(春運 hoặc 春运 - chūn yùn) là chuyến trở về nhà ăn Tết, đoàn tụ gia đình, đón của các lao động làm việc ở các nước khác, địa phương khác trong ngày Tết (chủ yếu xảy ra ở Trung Hoa lục địa). Xuân vận kéo dài ngày.
Chiếc bàn nhỏ bị mấy người ngồi đối diện ngồi chiếm hết, để đầy đồ ăn nhẹ và nước.
Hạ Khinh Chu để Giang Uyển ngủ trên đùi mình. Anh cởi áo khoác và đắp cho cô.
Mộ của bà ở lưng chừng núi, họ phải leo lên.
Ngay khi Giang Uyển nhìn thấy bia mộ của bà ngoại, cô đã khóc rất thảm thiết. Không giống như bây giờ, trưởng thành rồi, không khóc được nữa.
Hái một ít bông cúc hái dọc đường, buộc bằng ruy băng, và đặt trước bia mộ của bà. Cô nói chuyện với bà một lúc lâu, Hạ Khinh Chu tự giác bước sang một bên chờ cô nói xong.
Mãi cho đến khi thắp hương, anh mới bước tới, dùng bật lửa mang theo bên mình thắp lên, rồi vẩy ngọn lửa, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt.
Cầu nguyện xong, đặt nén hương lên trước mộ.
Lần đầu tiên đến, anh đã thề với bà ngoại rằng anh sẽ cưới Giang Uyển và bảo vệ cô. Nhưng lần này, anh lại lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
Bà ngoại ơi, hãy báo mộng cho cháu gái của người, để cô ấy đồng ý cưới cháu đi ạ.
Tác giả đặt đề mục chương treo đầu dê bán thịt chó ghê cơ!!!