Hạ Khinh Chu để điện thoại ra xa một chút, chờ chị ấy mắng xong mới cầm lại gần, đáp lại một cách qua loa: "Mấy ngày này có lẽ là không được."
Hạ Nhất Chu nghe mấy lời của anh thì tức giận: "Cậu chủ Hạ ơi, cậu có thể cho tôi biết điều gì làm cậu vui đến mức không muốn về nhà hay không?"
Anh nhìn Giang Uyển đang ở bên cạnh, quả thật trong lòng cảm thấy cực kì vui vẻ.
Anh rất muốn đưa Giang Uyển về ra mắt cha mẹ, nhưng anh cũng biết tính của cô. Bọn họ mới ở bên nhau, cũng phải cho cô một khoảng thời gian thích nghi. Hạ Khinh Chu chưa bao giờ ép buộc cô bất cứ chuyện gì.
Trong lúc Hạ Nhất Chu còn đang tức giận, Hạ Khinh Chu liền tắt máy, dáng vẻ như không để tâm tới chuyện này lắm.
Giang Uyển hỏi anh: "Chị Nhất Chu gọi tới sao?"
Hạ Khinh Chu cười cười: "Em cũng hiểu chị ấy đó."
Không cần hỏi cũng biết nội dung cuộc gọi là gì, Giang Uyển khuyên anh: "Em cảm thấy anh vẫn nên về đi. Ngày ba mươi anh đã không ở nhà, mấy ngày này mà ở ngoài thì cũng không hay cho lắm."
Canh trong bát của cô đã hết, Hạ Khinh Chu lại lấy thêm bát khác cho cô: "Thiếu mấy ngày này cũng chẳng sao."
"Nhưng đây là đón năm mới mà, không giống ngày thường được."
Bên cạnh không có chút động tĩnh gì, đến cả chút hồi âm cũng không có, Giang Uyển liếc nhìn một chút. Lúc này, Hạ Khinh Chu đang dựa vào người cô, ánh mắt mang theo ý cười: "Giang Uyển, em có phát hiện ra gì không?"
Cô ngập ngừng: "Phát hiện ra gì?"
Anh đi tới, ôm cô vào lòng, gối đầu lên vai cô: "Em càng ngày càng thích quản anh rồi."
Trong lòng Giang Uyển âm thầm thở dài, còn anh càng ngày càng thích động tay động chân. Cô sờ sờ đầu anh, giống như với Tiểu Quai vậy, nhẹ giọng nói: "Em biết anh muốn ở bên em nhưng em cũng không phải kiểu rời xa anh là sẽ không sống được. Chỉ là vài ngày thôi mà, không sao cả. Em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh."
Với Giang Uyển, Hạ Khinh Chu cứng mềm đều ăn, chỉ là sự mềm mỏng của cô lại dễ làm anh giơ tay bỏ vũ khí đầu hàng ngay lập tức.
Anh cũng không kiên trì nữa, thật sự bốn chữ "ngoan ngoãn chờ anh" có lực sát thương quá lớn. Anh luồn ngón tay vào tóc cô, xoa nhẹ vài lần, rồi ép cô nép sát vào người anh. Môi và lưỡi hòa quyện cho tới khi cô không thở nổi thì anh mới buông ra.
Rời môi cô một chút, anh đưa tay xoa trán của cô, giọng nói trầm thấp đến nỗi mang theo chút âm bọt khí: "Ăn cơm xong anh sẽ về."
Giang Uyển gật đầu, nói không cần gấp gáp.
Sau khi Hạ Khinh Chu rời đi, Giang Uyển một mình xem TV trong phòng khách. Thỉnh thoảng nhìn lướt qua ga giường và chăn mền treo ngoài ban công, suy nghĩ của cô lại phân tán, nghĩ đến cảnh tượng đêm qua. Cô thậm chí còn không nhớ ga trải giường đã được thay hay giặt khi nào.
Có lẽ nhân lúc cô ngủ say, Hạ Khinh Chu đã làm tất cả những chuyện này. Còn khó tưởng tượng hơn là một người đàn ông như anh khi phơi quần áo sẽ có bộ dạng như thế nào.
Giang Uyển dựa vào sofa cười thành tiếng.
Khi Hạ Khinh Chu vừa về đến nhà, Hạ Nhất Chu đã giận dữ mắng anh một trận. Nói anh bây giờ có tiền đồ rồi, ngày thường không về nhà thì thôi đi, giờ đến cả năm mới cũng không biết đường mà trở về.
Hạ Khinh Chu thản nhiên đáp, nói mấy ngày nay có việc quấn thân.
Hạ Nhất Chu cười: "Chuyện gì có thể làm em bận được chứ, cậu chủ Hạ không phải nổi tiếng là thoát thân nhanh lắm sao?"
Anh bế Hạ Kinh Dương đang đòi trèo lên đùi ra: "Là em quấn lấy người khác."
Hạ Nhất Chu sau khi nghe những lời anh nói thì có vẻ ngờ vực: "Em quấn lấy người khác?"
Chị ấy và mẹ Hạ đang ngồi trên sofa cùng liếc nhìn nhau, có lẽ là do sự nhạy cảm của phụ nữ, nhận thấy có điều gì bất ổn ở đây.
Không lẽ nào cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, bắt đầu tìm bạn gái rồi sao?
Hạ Nhất Chu ho khan một tiếng: "Đã như vậy, sao không mang người trở về để xem xét một chút. Không phải người tầm thường nào cũng có thể vào cửa nhà họ Hạ được. Mẹ và chị phải xem xét trước một lượt."
Nhà họ là một gia đình danh giá, vẫn rất xem trọng chuyện môn đăng hộ đối. Sinh ra trong gia đình như vậy, việc trọng đại như kết hôn bản thân khó tự làm chủ được. Mọi chuyện đều phải đặt lợi ích lên trên hết.
Chỉ là mẹ Hạ vẫn luôn nuông chiều con trai, chỉ cần anh thích là được. Càng không nói đến bây giờ anh lại mang tâm lý lạnh nhạt với nhân duyên, kể cả ném một người phụ nữ lên giường anh cũng sẽ thờ ơ lãnh đạm.
Hiếm lắm mới thấy anh rung động, chỉ cần không phải cụt tay cụt chân hay bị bệnh thần kinh thì bà cảm thấy mọi chuyện đều có thể xem xét.
Dì giúp việc pha cà phê rồi mang qua, cười với Hạ Khinh Chu, nói hiếm khi anh mới về một lần, nên đi nấu thêm cho anh vài món ngon. Hạ Khinh Chu mỉm cười cảm ơn bà ấy, nói không phải phiền phức như vậy.
Hạ Kinh Dương ngày thường giống như con khỉ nghịch ngợm, nhảy lên nhảy xuống, hơn nữa nó chỉ ngoan ngoãn ở trước mặt Hạ Khinh Chu.
Hạ Nhất Chu cũng vui vẻ nhàn nhã, trực tiếp ném nó cho Hạ Khinh Chu.
"Em nói gì đi, khi nào em mang người về đây. Nhà ở đâu, đang làm nghề gì?"
Hạ Khinh Chu nhấc Hạ Kinh Dương rời khỏi người mình: "Mọi người từng gặp rồi."
Hạ Nhất Chu sững sờ: "Gặp rồi sao?"
Chị ấy và mẹ Hạ nhìn nhau, cả hai người đều nghĩ về cùng một người. Có thể nắm được Hạ Khinh Chu, họ lại còn gặp rồi thì chỉ có thể là cô gái nhà họ Giang kia mà thôi.
"Giang Uyển đã về nước rồi sao?"
Hạ Khinh Chu gật đầu: "Trở về Trung Quốc được một thời gian rồi."
Hạ Nhất Chu hỏi ngang: "Vậy bây giờ hai đứa... ở bên nhau rồi?"
Hạ Khinh Chu bình tĩnh thừa nhận, không hề nghĩ muốn che giấu: "Ừm, bên nhau rồi."
Hạ Nhất Chu và mẹ Hạ lại nhìn nhau.
Đây chắc chắn là tin tốt.
Bây giờ mẹ Hạ không dám mong gia đình nửa kia xứng với nhà họ Hạ nữa, hy vọng duy nhất của bà là Hạ Khinh Chu có thể nhanh chóng kết hôn và để bà được bế cháu mà thôi.
Mà giữa hai người, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay của Giang Uyển.
Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà hai đứa nó lại có thể bên nhau lần nữa.
Mẹ Hạ cũng không hỏi nhiều, mà chỉ hỏi anh, "Nếu đã ở bên nhau, sao không đưa nó về cùng?"
Bà cũng đã nghe nói về biến cố của gia đình họ Giang. Sau khi Giang Thành vào tù, những người khác đều di cư ra nước ngoài.
Giang Uyển làm gì còn người thân ở Bắc Thành nữa đâu?
Hạ Khinh Chu chán nản cầm tạp chí lật xem: "Đợi thêm một thời gian, chờ cô ấy thích ứng trước đã."
Mẹ Hạ không quan tâm thời gian thích ứng này sẽ mất bao lâu, bà chỉ muốn mau chóng lên lầu cảm tạ Bồ Tát. Sau bao nhiêu năm thờ cúng, cuối cùng cũng được như ý muốn.
Hạ Kinh Dương đã bị ném xuống nhiều lần, cuối cùng cũng leo lên được đùi ông cậu của mình và nằm xuống theo ý muốn.
"Cậu ơi, cậu sắp kết hôn ạ?"
Hạ Khinh Chu mặc kệ nó.
Nó lại hỏi: "Kết hôn với chị xinh đẹp lần trước ạ? Con cũng thích chị ấy. Cậu ơi, hay là cậu lấy người khác đi? Con cũng muốn kết hôn với chị ấy."
Hạ Khinh Chu khép lại tạp chí trong tay, cười hiền lành yêu cầu nó lặp lại những gì vừa nói.
Hạ Nhất Chu vội vàng ôm nó đi: "Con nói bậy bạ gì đó? Mới bao tuổi mà đã nghĩ tới chuyện này. Ngày thường cậu đánh con ít quá phải không?"
Hạ Kinh Dương nhìn vẻ mặt Hạ Khinh Chu: "Ông cậu nhỏ nhen."
Hạ Khinh Chu còn chưa bắt đầu ăn bữa cơm đó, Hạ Nhất Chu đã thúc giục anh, muộn như vậy sao còn không về đi, đừng để Giang Uyển ở nhà một mình, dù sao cũng là đón năm mới, ở nhà lạnh lẽo quá không hay.
Hạ Khinh Chu: "Nghe chị nói câu này em còn tưởng là tự em vội vàng muốn trở về ăn bữa cơm này đấy."
Hạ Nhất Chu liếc anh một cái nói: "Em ít âm dương quái khí thôi. Nếu như em sớm nói đang ở cùng Giang Uyển thì chị cũng đâu vội vàng gọi về. Nói cho cùng vẫn là lỗi của em. "
Mẹ Hạ vội vàng mở bếp chuẩn bị các món ăn, còn không quên hỏi thăm tin tức từ Hạ Khinh Chu.
Làm sao lại ở bên nhau? Cả hai bên đều tự nguyện sao? Không phải con dùng thủ đoạn cưỡng ép người ta chứ?
Nói câu này như thể con trai bà là một kẻ xấu xa, có thể làm bất cứ chuyện gì vậy.
Hạ Khinh Chu đi tới bên bàn ngồi xuống, giọng điệu lười biếng: "Con tìm người dọa cô ấy, nếu cô ấy không bên con thì sẽ chặt ngón tay của cô ấy. Cô ấy sợ hãi nên đồng ý luôn ạ."
Mẹ Hạ trừng mắt nhìn anh: "Nghiêm túc."
Trong lòng bà rất vui vẻ, ít nhất nghe được giọng điệu thoải mái của Hạ Khinh Chu, xem ra không có ẩn tình nào khác. Mẹ Hạ dặn dò phòng bếp chuẩn bị thêm một số món ăn: "Đem về đưa cho Giang Uyển."
Nghĩ xong, bà lại lo lắng hỏi Hạ Khinh Chu, "Giang Uyển có kiêng kỵ gì không?"
Hạ Khinh Chu nói: "Không cần phiền phức đâu ạ."
Mẹ Hạ vặn lại: "Phiền gì mà phiền, chỉ là một bữa cơm thôi. Con làm bạn trai thế hả? Không ở nhà với người ta lại tự mình về nhà".
Hạ Khinh Chu: "..."
Ăn được nửa bữa, Hạ Khinh Chu bị đuổi về. Sợ bỏ bê người con dâu khó khăn lắm mới có được, mẹ Hạ đã cho thức ăn vào hộp và yêu cầu anh nhanh chóng mang về.
Khi Hạ Khinh Chu trở về nhà, Giang Uyển vừa thu dọn bát đũa. Nhìn thấy hộp thức ăn trong tay anh, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái bụng no: "Có lẽ không có phúc hưởng rồi."
Hạ Khinh Chu để hộp thức ăn sang một bên, ôm lấy cô: "Mẹ anh kêu mang về. Vốn dĩ không cần phiền phức như vậy."
Anh quá dính người, chẳng qua chỉ mới một tiếng không gặp mà phảng phất cứ như là một thế kỷ.
Dù đã ăn no nhưng thức ăn trong hộp cũng không được lãng phí. Giang Uyển bọc lại bằng màng bọc thực phẩm và cho vào tủ lạnh.
Trước đây cô đã từng đến nhà họ Hạ vài lần, cũng từng ăn cơm ở đó. Các đầu bếp trong gia đình anh đều là đầu bếp nổi tiếng, thành thạo các món ăn. Mẹ Hạ là một người rất thích tận hưởng cuộc sống, có yêu cầu đặc biệt cao về thức ăn, quần áo, nhà ở và đi lại.
Ngửi mùi thức ăn thơm phức, dù đã ăn no nê nhưng những con sâu tham lam trong bụng lại như thức tỉnh.
Hạ Khinh Chu nhướng mày, cười dọa cô: "Bình thường đồ ăn anh nấu ăn hai miếng đã kêu no. Sao bây giờ no rồi mà vẫn muốn ăn tiếp hả?"
Giang Uyển cười nhạo anh ngây thơ.
Đêm đó Hạ Khinh Chu rất ngoan ngoãn, nghĩ đến hôm qua là lần đầu tiên của cô. Nếu anh lại quá dữ dội, thân thể cô cũng chịu không nổi, nên cho cô một khoảng thời gian thích ứng.
Anh ôm cô vào lòng, bảo cô kể về những điều đã trải qua ở nước ngoài trong mấy năm qua. Giang Uyển kể cho anh nghe mọi chuyện một cách chi tiết.
Mấy chuyện nguy hiểm, cô sợ anh lo lắng nên chỉ kể sơ qua.
Thường thì những lúc như thế này, Hạ Khinh Chu sẽ rất yên lặng. Nhưng Giang Uyển có thể cảm giác được, cánh tay anh đang ôm lấy mình không ngừng siết chặt.
Giang Uyển vòng tay qua cổ anh, xoa xoa vài cái, muốn dùng cách này để xoa dịu cảm xúc trong lòng anh.
"Hạ Khinh Chu, số tiền anh quyên góp và kinh thư anh sao chép đều rất có ích. Nhìn xem, không phải bây giờ em đã an toàn trở về rồi sao?"