Vị Hôn Thê Bá Đạo

quyển 1 chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều tại nhà Huy.

Lúc này, ở trong phòng cậu là một đống hỗn độn. Nào là áo, nào là quần, nước hoa, giày,… Ôi thôi, lúc này nhìn vào căn phòng bừa bộn hết chỗ nói, nhìn vào thấy quần áo nằm trên sàn mà không có chỗ để đặt chân luôn.

Sau một hồi loay hoay trong đống hỗn độn, cuối cùng Huy cũng chọn cho mình được một bộ quần áo hết sức là vừa ý nhất trong đống không vừa ý.

Hồi sáng rõ ràng mẹ bảo là chiều sẽ đưa cậu đi mua đồ, vậy mà ba chỉ mới rủ đi làm đẹp thôi thì liền bỏ con trai yêu quý, thử hỏi trên thế giới này có người nào mà khổ như cậu không chứ!?

Chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng đã là giờ kém rồi, bây giờ mà đi đến nhà Hân nếu như không tắc đường thì cũng phải giờ hơn.

Đứng trước gương một hồi lâu, cuối cùng, Huy thốt lên một câu: “Perfect!” Sau đó nở một nụ cười rất tươi rồi mới lên đường.

Mà lúc này, ở nhà Hân thì khỏi nói rồi, người đi qua kẻ đi lại, bận bịu chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Hân đang loay hoay chuẩn bị trong phòng thì bổng nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là mẹ cô bước vào.

Thấy bà, cô chỉ ngẩn đầu nhìn, sau đó lại tiếp tục loay hoay với đống quần áo trong tủ.

Nhìn thấy con gái cứ đắng đo suy nghĩ nên mặc đồ gì, bà mỉm cười âu yếm nhìn cô rồi nói: “Con mau thay bộ này đi, mẹ vừa mua đấy!”

Nói rồi, bà đưa cho Hân một cái túi xách, nó khá là to và nặng nha, không biết bên trong là thể loại gì đây nữa a~

Đi vào phòng thay đồ, điều đầu tiên Hân làm là lấy ‘đồ’ mà mẹ cô nói ra xem thử nó thế nào.

Nhìn chằm chằm vào bộ đồ ấy một lúc lâu, Hân liền bỏ nó lại vào trong túi rồi mang ra cho mẹ mình. Vừa thấy bộ dạng ngạc nhiên của bà, cô nói: “Đây cũng gọi là đồ sao?”

“Tất nhiên rồi, mẹ đã mất rất lâu mới lựa được một bộ đẹp nhất đấy!”

Nghe mẹ nói đến đây, Hân phải công nhận rằng nhìn bộ đồ hoa văn tùm lum, vả lại dây nhựa thì chằng chịt, nhìn mà chẳng biết mặc như nào thì làm sao biết nó đẹp hay không? Bộ đồ này chỉ để cho những người trạc tuổi mẹ cô mặc thôi, cô mà mặc vào chắc già thêm mấy tuổi luôn quá@@

“Nhưng mà nó…”

Hân còn chưa dứt lời thì ba cô đã mở cửa phòng ra, ông nói: “Con chuẩn bị xong…” Vừa nói đến đây thì liếc thấy bộ đồ Hân đang cầm trên tay, mặt ông liền đen lại: “Đồ này ai đưa cho con vậy?”

Ôi trời ạ, vừa nhìn thấy bộ đồ Hân cầm ông muốn té xỉu luôn, gì đâu mà hoa văn sặc sỡ, đã vậy còn dây nhựa tùm lum, mặc vào chắc con gái ông thành cái vườn hoa di động luôn quá!

“Là tôi đưa đấy, thì làm sao? Đồ đẹp thế mà cha con ông lại chê, đúng là không có gu thẩm mỹ!”

Nghe vợ nói vậy, ông phải công nhận rằng bộ đồ thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu Hân mặc vào thì già lắm, không hợp tí nào, cái này tốt nhất nên để cho vợ ông mặc sẽ hợp hơn.

Nhìn sang Hân, ông nói: “Con trang điểm làm tóc đi, rồi sẽ có người đưa đồ mới đến.” Nói xong, ông liếc vợ mình một cái rồi nói: “Đi ra ngoài cho nó chuẩn bị đi, bà đừng có mà vào phá.”

Nói xong, ông đi thẳng xuống lầu, ngay sau đó, bà liền quay sang hỏi Hân: “Bộ này không đẹp sao?”

Hân không nói gì mà chỉ cười trừ.

Thấy cô cười như vậy, bà liền hiểu ra vấn đề, nên có hơi bất mãn, nói: “Vậy con chuẩn bị tiếp đi, bộ đồ đó thì cứ vứt đi, không cần để vào tủ đâu. Nhìn mà ngứa mắt.” Nói xong, bà đi thẳng một mạch xuống lầu luôn.

Thở dài một tiếng, mẹ cô…giận rồi…

Ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã gần giờ rưỡi rồi mà sao Huy vẫn chưa đến nhỉ? Hôm qua cô rõ ràng đã bảo là giờ đến, vậy mà giờ giờ rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy mặt mày đâu cả.

Đang còn trách Huy thì bổng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, theo sau tiếng gõ cửa ấy là giọng nói của một cô gái: “Tiểu thư, khách đã đến rồi ạ! Ông chủ bảo tôi lên gọi tiểu thư xuống….”

Hân không đáp lời của cô hầu mà trực tiếp mở cửa rồi đi thẳng một mạch xuống phòng ăn.

Đến nơi, Hân cuối đầu chào ba mẹ Huy rồi liếc mắt sang Huy, thấy cậu cười với cô rồi đưa tay ra hiệu, ý bảo cô đến ngồi cạnh cậu.

Nhưng mà, Hân lại đi lướt qua chỗ ngồi của Huy, đến cạnh mẹ cô sau đó liền ngồi xuống, cứ như là không thấy Huy vậy.

Còn Huy, sau khi Hân ngồi xuống thì mặt cậu bổng nhiên đen lại, liền đứng dậy sau đó đi sang cạnh Hân.

Quay mặt sang nhìn người bên cạnh, Hân nói: “Anh làm gì vậy? Về chỗ ngồi đi!”

“Thì chỗ của anh là ở cạnh em mà!” Nói rồi, Huy thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh Hân.

Câu nói này của Huy thì không khiến Hân ngạc nhiên, mà người ngạc nhiên là người lớn đang ngồi đây này.

Huy vừa mới nói xong thì ba cậu ho một tiếng, ý bảo ‘ở đây có rất nhiều người, tình cảm sến súa thì tối về nhà mà hủ hỉ’

Hiểu ý ba mình, Huy liền kéo ghế ngồi cạnh Hân ngay. Thế là bữa cơm bắt đầu…

Bàn ăn tuy dài, nhưng thức ăn cũng nhiều chẳng kém, thức ăn được bày ra đầy cả bàn ấy, thoạt nhìn thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là nhiều vậy ăn không hết đâu. Nhưng nhìn là nhìn vậy thôi, chứ thực ra chỉ có vài món thôi. Bởi vì bàn khá dài nên thức ăn được chia ra làm nhiều phần nhỏ, rồi được xếp trước một ghế ngồi, làm như vậy là mọi người có thể ăn được tất cả các món ăn mà không cần phải đi tới đi lui rồi.

Trong lúc ăn, cứ mỗi lần ăn một miếng cơm thì Huy lại liếc sang Hân, cứ như vậy cho đến khi ba Hân cất giọng nói.

“Hai đứa còn bao lâu thì nghĩ hè?”

“Chắc cũng tầm tháng nữa ạ, tại vì còn tuần nữa là tụi con thi học kì II, mà thi xong rồi thì cũng xem như nghĩ hè ạ.” Huy đáp.

Nghe câu hỏi của ba mình, Hân không khỏi tò mò. Nghĩ hè thì làm sao? Chẳng lẽ lại muốn bắt cô sang Mỹ ư? Hay định sắp xếp cho cô và Huy có một kỳ nghĩ hè lãng mạn ở nơi nào đó?

Đang còn mãi suy nghĩ thì bổng nhiên ba cô lại nói: “Vậy khi nào nghĩ hè thì hai đứa chuẩn bị làm lễ đính hôn đi.” Nói với Hân và Huy xong, ông quay sang nói với ba Huy: “Anh thấy như vậy có được không?”

Câu nói của ba Hân vừa thốt ra, Huy liền đồng ý ngay. Còn Hân, cô thì có lẽ vẫn chưa tiêu hóa được lời của ông

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio