Mặc dù chỉ mới bước sang mùa thu, nhưng thời tiết ở đây đã bắt đầu se lạnh, giống như báo trước một năm học mới sắp bắt đầu.
Hôm nay đã là thứ , vậy là chỉ còn ngày mai nữa thôi, là Hân và Huy phải bắt đầu đến trường rồi.
Ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi, tay Huy cứ cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, bởi vì toàn chiếu tiếng Anh, nghe nhiều nên thành ra đau đầu, chuyển tới chuyển lui cuối cùng cũng không xem được kênh nào.
“Thứ là học rồi, em lo không?” Vì chẳng có kênh nào vừa mắt Huy, thế nên cậu quyết định tắt luôn ti vi, rồi ôm Hân vào lòng, hỏi.
“Em thì không sao, chỉ lo cho anh thôi, dù sao em cũng học ở đây năm còn gì.” Nói xong, Huy cũng không đáp lời cô.
Nói không lo thì không đúng, mà nói lo thì nhìn mặt cậu giống lắm sao? Dù sao thì cậu học không tệ, tiếng Anh cũng rất tốt, vậy chắc là không sao đâu nhỉ.
Lúc này, tại bệnh viện.
Trong hành lang vắng lặng, mùi thuốc khử trùng bao phủ khắp nơi, cứ mỗi lần thấy bác sĩ và y tá thay phiên nhau chạy trối chết thì điều đó cũng có nghĩa là có khả năng một người sắp rời khỏi thế giới này.
Nhìn những người đi qua đi lại trên hành lang vắng lặng, vì là khu cách li nên ít có người qua lại, chứ nếu không thì chắc cô sẽ nghĩ trên đời này chẳng còn ai.
Mẹ cô vì không có tiền chữa trị, đến nay bệnh tình đã rất nặng, cũng có khả năng sẽ ra đi vào ngày mai không chừng…
Nghĩ vậy, cô tự nở một nụ cười chế giễu. Đúng, là cô đang chế giễu bản thân mình, chỉ có việc kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà cô cũng không làm được, cô, thật đúng là đứa con bất hiếu mà.
Muốn sống sót ở cái đất nước này đúng thật không dễ dàng chút nào. Muốn kiếm được việc làm càng không phải dễ.
“Mẹ cô sao rồi?”
Đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng nói vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ đó của cô. Là vị bác sĩ trẻ lần trước.
Cô chỉ cuối đầu, im lặng không đáp. Nhưng mà có vẻ sự im lặng này của cô cũng chính là câu trả lời cho vị bác sĩ.
“Vẫn chưa tìm được việc làm sao?”
Lần này cô vẫn không đáp, chỉ gật đầu.
Vị bác sĩ này cũng không nói gì nữa, tay đút vào túi áo blouse trắng, làm bộ dáng của cô dựa lưng vào tường.
Một lát sau, vị bác sĩ này mới nhìn cô, nói: “Theo tôi thấy thì với tình hình hiện tại của mẹ cô nếu không làm phẫu thuật chắc chắn sẽ không qua khỏi.”
“Tôi biết…” Cô phải cố gắng lắm mới nói ra được câu này, và câu nói của anh lại là câu mà cô mặc dù biết là sẽ nghe nhưng vẫn không muốn nghe.
“Vậy cô đã kiếm được tiền chữa trị chưa?”
Câu này, cô không trả lời được không?
Mà, dường như anh ta biết rõ cô sẽ không đáp, nên anh ta tiếp tục nói: “Tôi không thể cho cô tiền để chữa trị cho mẹ, nhưng tôi sẽ trả công nếu cô làm việc cho tôi.” Nói xong, anh ta nhìn thằng vào mắt cô, trong mắt anh ta hiện rõ vẻ đắc ý vì anh ta chắc chắn rằng cô sẽ làm.
Và đúng như suy nghĩ của anh ta, cô ngay lập tức đáp lời: “Có thật không? Anh sẽ giúp tôi?”
“Tôi không giúp cô, mà là cô làm việc cho tôi, tôi trả tiền!”
“Không phải là việc phạm pháp chứ?” Cô ta mặc dù trong lòng rất vui vì sắp cứu được mẹ, nhưng cũng không khỏi đề phòng người đứng cạnh mình.
“Không! Cô suy nghĩ kĩ đi rồi đồng ý vẫn chưa muộn, cũng không phải việc dễ đâu…” Nói rồi, anh ta vẫn giữ nguyên tay trong túi áo, những quay lưng về phía cô bắt đầu rời đi.
“Làm sao tôi có thể liên lạc với anh?”
“Tôi tên Ronal!” Nói xong, anh ta lấy trong túi quần ra một mảnh giấy nhỏ, trông có vẻ giống tấm danh thiếp, rồi đặt trên bệ cửa sổ, sau đó lại tiếp tục đi.
Còn cô, vẫn đứng yên một chỗ nhìn bóng lưng Ronal khuất dần, sau đó mới chậm rãi tiến đến chỗ đặt mảnh giấy kia. Khi cầm lên, quả thật đây là một tấm danh thiếp.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, và hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Hân và Huy.
Sáng sớm, hai người đều cố tình dậy rất sớm, rồi nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày học đầu tiên của mình.
Ở trường học, không khí vô cùng náo nhiệt, thật đúng là khác nhau với các trường ở Việt Nam. Mọi người đều rất thân thiện, chào hỏi nhau một cách tự nhiên và có khi thân nhau sau mấy câu nói ấy chứ.
Huy và Hân cũng không mất nhiều thời gian để tìm đến lớp học, chỉ tội vì trường rộng nên đi có chút mỏi chân thôi.
Ngày học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là đến nhận lớp rồi đến giờ lại ra về.
“Reng…reng…”
Vừa ngồi vào trong xe để chuẩn bị về nhà thì bổng nhiên Hân có điện thoại, là của Ronal.
Thấy cô vẫn cứ chần chừ không nhận máy, Huy cũng theo quán tính mở miệng hỏi: “Sao em không nghe?”
“Là của Ronal…”
Huy im lặng một lát, sau đó cậu mới chậm rãi nói: “Vậy sao em không nghe máy?”
Nghe câu này, Hân vẫn im lặng không nói, lí do cô không nghe chẳng phải là cậu biết rất rõ sao? Còn không phải là vì cậu sao?
Thấy Hân không đáp, vả lại đúng lúc tiếng chuông điện thoại tắt, Huy nói: “Gọi lại đi xem anh ta có việc gì.” Nói xong, Huy liền khởi động xe rồi nhanh chóng lái ra khỏi trường.
Hân nghe vậy cũng định gọi lại cho Ronal, nhưng chưa kịp bấm gọi thì anh ta đã gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?...Để em xem lại rồi gọi cho anh…Được.”
“Anh ấy muốn mời chúng ta đến nhà chơi.” Nói chuyện với Ronal xong, Hân liền quay sang Huy nói cho cậu nghe về nội dung cuộc nói chuyện.
“Khi nào?”
“Cuối tuần.” Hân đáp.
“Được.” Nói xong, Huy quay sang nhìn Hân cười, sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ tập trung lái xe.
Còn Hân, nghe câu trả lời của Huy tất nhiên không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Những này sau đó, việc học của cả hai đều dần đi vào quỹ đạo. Sáng đi học, chiều về lại ở nhà xem ti vi, tối thì Huy lại nấu cơm, ăn cơm xong thì cả hai cùng nhau ngủ, cứ như vậy mà trôi qua tuần lễ, cũng đã đến ngày hẹn với Ronal.
Lúc đang chuẩn bị trong phòng, có thể là do nhàm chán không có gì làm nên Huy bật hỏi: “Nếu là cuối tuần đi thì sao anh ta mời sớm vậy?”
Ngẫm nghĩ một lát, Hân nói: “Chắc là anh ấy trừ hao thời gian để em năn nỉ anh.”
Huy lại vừa cài cúc áo ở cổ tay vừa nhìn Hân cười, nói: “Anh khó tính lắm sao?”
“Không phải khó tính, nhưng anh vốn không thích anh ấy mà.”
Nói xong, Hân lại đến lấy áo khoác cho hai người, nhân tiện xịt một ít nước hoa cho Huy và cô.
“Đúng là anh không thích, nhưng anh không muốn vì vậy mà em phải mất đi người bạn.” Nói rồi, Huy nắm tay Hân xuống lầu, khóa cửa cẩn thận rồi cậu vào gara lái xe ra.
Từ nhà Hân phải đi hơn tiếng mới có thể đến nhà của Ronal, cũng không phải vì đường xa mà do cuối tuần nên xe cộ đi đông hơn bình thường, tốc độ Huy có thể đi cũng chỉ có km/h nên khi đến nơi, bữa tiệc đã được chuẩn bị xong.
Nhìn thấy Huy và Hân, Ronal ngay lập tức bước đến chào hỏi hai người, sau đó mời ra khuôn viên phía sau nhà để ăn tiệc.
Bữa tiệc này cũng không ít người tham gia, đa số là đồng nghiệp của Ronal. Liếc mắt thấy Hân và Huy, anh ta nói mấy câu với vài người đang uống rượu cùng, sau đó bước đến hai người.
“Hai người đến rồi à?” Nói xong, anh ta đưa tay ý bắt tay với Huy, và Huy cũng đáp lại.
“Cũng vừa đến thôi.” Hân đáp.
“Vào trong đi.” Nói xong, anh ta đi trước dẫn đường, Huy và Hân theo sát phía sau.
Đây là một bữa tiệc buffet, được bày trí ngoài trời.
Tính ra thì nhà của Ronal cũng thuộc dạng khá giả, anh ta làm bác sĩ thì hỏi một ngày kiếm bao nhiên tiền chứ, chưa kể đến những giải thưởng anh ta được nhận,… Kể ra cũng là một người có địa vị trong xã hội.
Bàn ăn được xếp thành một hàng duy nhất, trên đấy bày đầy đủ các món ăn, thức uống, nhưng nhiều nhất vẫn là đồ Tây.
Đi đến bàn để rượu, Ronal lấy ly rượu đưa cho Hân và Huy, nhưng tay Huy chưa kịp chạm đến ly thì Hân đã ngăn lại: “Anh ấy còn lái xe.”
“Không sao đâu.” Huy đáp, sau đó nhận lấy ly rượu trên tay Ronal, rồi cậu quay sang nói với Hân: “Nếu anh mà có say thì em lái xe là được rồi.”
Nghe vậy Hân cũng không nói gì, chỉ nhìn Huy rồi cười, sau đó đến lấy đĩa cho hai người, gắp thức ăn cho Huy và cho cả mình, tìm một chỗ thích hợp rồi cả hai người họ cùng ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Bởi vì sợ Huy sẽ say nên Hân chọn cho mình một ly nước cam.
“Hôm nay anh làm em bất ngờ thật đấy!” Đang ăn thì bỗng nhiên Hân lên tiếng, khiến không gian vốn im lặng bỗng chốc bị phá vỡ.
“Anh đã nói rồi, anh không muốn vì anh mà em phải mất đi một người bạn.” Nói xong, hai người lại nhìn nhau cười.
Lại một khoảng lặng trôi qua, thức ăn trong đĩa Huy và Hân cũng đã ăn gần hết, lúc này Hân mới lên tiếng: “Có chuyện này em nghĩ em cần nói với anh.”
“Em nói đi.”
“Thật ra trước đây em đã từng tỏ tình với anh ấy…” Nói đến đây, Hân lại im lặng không nói nữa, giống như muốn để cho Huy hỏi điều gì đó nhưng cậu không hỏi, vì cậu biết ‘anh ấy’ mà Hân nói là ai.
Hân lại nói tiếp: “Nhưng anh ấy đã từ chối em, anh ấy bảo em vẫn còn nhỏ lắm…”
“Vậy trước đây em ghét anh là cũng vì anh ta?” Lúc này, Huy mới hỏi ra thắc mắc trong lòng cậu.
“Cũng không hẵn… Lúc đó cũng có một phần em giận ba mẹ nên mới như vậy. Nhưng từ khi thích anh, em mới nhận ra cái gọi là thích mà em nói với Ronal, không phải là sự yêu thích giữa nam nữ, mà chỉ là thích làm bạn với anh ta…” Nói đến đây, Hân dường như nhớ đến điều gì đó, cô lại quay sang nhìn cậu, nói: “Nhưng trước đây em có nói ghét anh sao?”
“Không có.” Huy khẳng định: “Nhưng em không thích anh, vậy không phải là ghét sao? Em còn nói anh bị hoang tưởng…”
Nghe vậy Hân ngay lập tức mỉm cười, cô nói: “Không thích không có nghĩa là ghét, nhưng ghét lại chính là không thích.”
“Được rồi, được rồi!” Huy nói đến đây, lại muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Huy vòng tay qua ôm lấy vai Hân, hai người lại ngồi một lúc lâu, đến khi tiệc tàn thì Ronal mới đến chỗ hai người: “Anh xin lỗi, anh bận tiếp mấy người bạn nên không nói chuyện cùng hai em được.” Nói xong, anh ta lại đưa tay gãi gãi đầu, tỏ vẻ áy náy.
“Không sao, nhưng hôm nay sao anh lại mời bọn em đến đây?” Hân hỏi.
“À, chỉ là anh muốn mời hai em đến nhà chơi thôi, không có ý gì đâu.” Nói xong câu này với Hân, anh ta lại quay sang Huy hỏi: “Thức ăn hợp khẩu vị chứ?”
Huy không đáp lại nhưng mỉm cười gật đầu, bây giờ cậu đang bắt đầu thử một lần gỡ bỏ thành kiến với anh ta.
Khách khứa mà Ronal mời bây giờ cũng ra về gần hết rồi, mà ngày mai dù sao cũng là chủ nhật, Hân cũng không muốn phá vỡ ngày nghĩ tốt đẹp của anh, cô đến chào tạm biệt rồi sau đó cả hai người cùng lên xe về.
Lúc chuẩn bị khởi động xe thì Huy mới phát hiện chìa khóa làm rơi ở trong nhà Ronal nên định đi lấy, bảo Hân ở trong xe đợi cậu.
Hân cũng không nói gì, cô chỉ bảo cậu tìm nhanh rồi về, nếu không thấy thì không cần tìm, bắt xe về là được, về nhà sẽ làm chìa khóa mới rồi đến lấy xe.
Vào đến nơi lúc nãy cậu và Hân ngồi ăn, tìm đến tìm lui lại không thấy chìa khóa, Huy lại nhanh chóng đi một vòng chỗ bày tiệc tìm lần nữa cũng không thấy đâu. Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Chưa về à, em tìm gì vậy?” Là ronal.
“Chìa khóa xe, rớt mất rồi.”
“Có phải cái này không?” Nói rồi, Ronal giơ hai chiếc chìa khóa lên, được móc vào một cái khóa hình trái tim, đây là móc khóa do Hân tự làm. Mặc dù không được đẹp lắm nhưng Huy rất thích.
“Đúng vậy!” Huy bước đến lây chiếc chìa khóa trong tay Ronal, sau đó cũng chỉ cảm ơn anh rồi đi ra ngoài, Hân vẫn đang đợi cậu.
Nhưng thật không may mắn, khi vừa xoay người lại thì Huy lại va phải một người giúp việc trong nhà, thức ăn thừa mà cô ta đang bê đỗ hết lên người cậu, cô ta cuống quýt xin lỗi: “I’m so sorry, I didn’t intentionally…” Cô ta liên tiếp lặp lại mấy lần, giọng nói thì lắp ba lắp bấp.
Huy cũng không để ý nhiều, mặc dù có chút khó chịu nhưng vì Hân đang đợi cậu nên thôi. Chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu không sao rồi nhanh chóng đi ra xe.
Ra đến xe thì thấy Hân đã ngủ rồi, chắc là cô mệt lắm. Cậu cũng không gọi Hân, vẫn để yên cho cô ngủ.
Khi vừa đưa xe vào ga ra cũng là lúc Hân tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh thì biết là đã về đến nhà, sau đó dường như quá mệt mỏi, cô cũng không có ý muốn xuống xe.
Thấy vậy, Huy tháo dây an toàn cho cậu, sau đó cũng tháo dây an toàn giúp Hân rồi bế cô vào nhà.
Sau khi đặt Hân xuống giường, Huy bắt đầu đi tắm, khi trở ra đã thấy Hân cuộc tròn trong chăn ngủ rồi. Cậu đến gọi cô dậy: “Mau dậy tắm rửa sạch sẽ đi, rồi ngủ, để người bẩn đi ngủ sẽ dễ ốm đấy.”
Hân vẫn lười biếng không muốn mở mắt, cô nói: “Sáng mai rồi tắm, giờ em buồn ngủ quá!”
“Em mau dậy đi tắm đi, nếu không anh tắm giúp em nhé?”
Nghe câu này của Huy, Hân ngay lập tức ngồi bật dậy, cô bảo Huy lấy đồ cho mình sau đó chân loạng choạng bước vào phòng tắm.
“Anh để đồ ngoài đây nhé!”
Hân nghe vậy cũng không đáp, cô chỉ tắm qua loa sau đó mở cửa lấy quần áo Huy chuẩn bị cho cô mặc vào.
Đang định bước ra ngoài thì mắt Hân lại nhìn tới đống quần áo bẩn, cô thở ra một hơi mệt mỏi sau đó bước đến bỏ chúng vào máy giặt.
Cầm đến cái áo của Huy lúc nãy, thấy toàn dầu mỡ, cô nhìn có chút khó chịu, thuận tay vứt vào sọt rác. Áo này là do cô tặng cậu, nhưng dù sao cũng không phải cô chỉ tặng cậu một cái áo này, vả lại dính đầy dầu mỡ thế kia mà bỏ vào máy giặt thì mấy cái còn lại cũng bẩn hết, mà nếu có giữ lại cô cũng không rảnh giặt tay lại, thế nên vứt luôn cho khỏe.
Bây giờ thật sự Hân rất muốn ngủ, mắt cô đã bắt đầu mở không lên rồi, ra ngoài lại thấy Huy đang xem ti vi, cô liền đi đến cạnh cậu: “Áo anh sao bẩn thế?”
“À, lúc nãy không cẩn thận đụng phải người giúp việc, thức ăn cô ta đang cầm đỗ hết lên người anh nên…” Giọng Huy nói có chút áy náy, dù sao cũng là đồ Hân tặng mà lại bị cậu làm thành như vậy, chắc cô giận lắm.
“Mà cái áo đâu rồi, em giặt rồi à?”
“Không, em vứt rồi.” Nói xong, Hân đi đến giường nằm xuống, kéo chăn lên đắp kín mặt sau đó bắt đầu ngủ.
Nghe vậy Huy cũng không nói gì, cậu bước đến giường nằm xuống cạnh Hân, một tay ôm eo cô, một tay đưa xuống đánh vào mông cô: “Có phải là em làm biếng giặt nên vứt đi không? Hả?”
“A… Đau đấy!!”
“Ai bảo em làm biếng, đây là hình phạt!” Nói rồi, Huy lại đánh vào mông Hân vài cái nữa.
Thật ra đánh cũng không mạnh, nhưng cứ liên tiếp đánh vào một chỗ như vậy nhiều lần cũng có chút đau, Hân hất tay cậu ra, nói: “Vậy anh có giặt được không?” Không đợi Huy đáp, Hân nói tiếp: “Không giặt được đúng không? Vậy mà dám đánh em! Anh chết đi!” Nói xong, Hân lập tức giơ tay lên định đánh vào mộng Huy, nhưng cậu lại nhanh tay hơn lật người lại…
“Bộp” một tiếng, tay Hân liền đánh xuống chỗ không nên đánh, mặt cô bắt đầu đỏ lên, tay cũng chưa nâng lên, vẫn giữ nguyên tư thế cũ cho đến khi Huy hét lên.
“AAAA!!! Em muốn giết anh hả?”
“Em… Em không cố ý… Anh có sao không? Có đau lắm không?” Hân nói rất gấp, giọng nói cũng theo đó mà câu được câu mất, tay cũng nhanh chóng rút về.
“Lỡ ‘nó’ hư rồi thì sau này em xài cái gì đây?” Huy vừa nói tay vẫn còn để ở chỗ đó, đau, thật sự rất đau.
“Em không cố ý… Ai bảo anh né làm gì, nếu anh không né thì…” Mắt Hân bắt đầu ngấn nước, thấy Huy đau như vậy cô đương nhiên rất xót, tất cả là đều tại cô hết, không biết ‘nó’ có việc gì không nữa.
“Đến đây, đền cho anh!” Nói xong, Huy mạnh mẽ kéo Hân vào trong lòng cậu, ôm cô rất chặt, sau đó kéo chăn lên trùm kín đầu cả , sau đó…sau đó…
“Á! Anh đụng vào chỗ nào thế? Buông tay anh ra!! Nhanh lên!!!”
“Á! Đau đấy! Lỡ ‘nó’ hư thật thì em làm thế nào đây? Sau này không xài được đừng trách anh nhá!”
“Á! Lương Gia Huy!!! Anh là tên biến thái!!!!!!”
“Anh chỉ biến thái với em thôi!!!”
Cơn buồn ngủ của Hân cũng không còn nữa, thay vào đó là sự tỉnh táo, cô phải tỉnh, nếu cô mà không tỉnh ngủ chắc chắn cậu sẽ đem cô làm thịt mất!
Lúc này, tại nhà Ronal.
“Công việc mà anh nói chỉ có vậy thôi sao?”
Trong căn phòng yêu tĩnh chỉ có hai người, một nam một nữ, đứng đối diện nhau. Khoảng cách mặc dù rất xa nhưng đủ để thấy rõ mặt người đối diện.
Ronal không đáp lời cô, anh ta nói: “Tên của cô hình như tôi chưa biết thì phải…”
“Tôi tên Minh.” Cô nhanh chóng đáp, sau đó lại tiếp tục nói chuyện lúc nãy: “Công việc này thật sự quá dễ dàng, chỉ cần đỗ đồ bẩn lên người của anh ta là tôi sẽ cứu được mẹ sao? Anh không lừa tôi chứ?”
“Công việc chỉ mới bắt đầu…”