Sáng hôm sau Huy dậy đặt biệt sớm, cậu dậy nhưng không ra khỏi giường, chăm chú ngắm nhìn người con gái đang ngủ bên cạnh mình.
Không lâu sau mắt Hân khẽ động, sau đó từ từ mở ra. Thấy Huy đang chăm chú nhìn mình, cô không khỏi hạnh phúc, nói: “Dậy rồi sao không mặc đồ vào? Làm như đẹp đẽ lắm vậy.”
“Vậy em nói xem có đẹp không?”
“Anh cút đi!!”
Huy không những không cút đi, ngược lại cậu còn chui vào chăn rồi ôm chặt lấy Hân, khẽ thì thầm bên tai cô: “Còn đau không? Có đi được không?”
Hân nghe vậy thì thản nhiên đáp lời: “Không đau, đi được.”
“Da mặt em dày thật đấy!” Huy thật không ngờ cũng có ngày da mặt Hân dày như vậy. Chuyện giường chiếu đối với cô nói thẳng ra như vậy mà lại không thấy ngại. Thật đáng sợ.
“Cũng do ở gần anh cả đấy!” Nói xong Hân vén chăn lên, nhặt lấy bộ quần áo tối qua bị Huy vứt dưới đất lên mặc vào rồi đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Sau khi Hân vén chăn lên thì để lộ ra một vệt màu đỏ đậm ở trên giường, Huy nhìn thấy nó thì không khỏi hạnh phúc.
Sau khi Hân trở ra từ trong toilet thì thấy Huy vẫn chưa mặc quần áo vào, cô không khỏi tức giận: “Xuống mặc quần áo vào rồi đi ăn sáng, nhanh lên!”
Huy nhìn thẳng vào mắt Hân, sau đó nhướng mắt về phía cái vệt đỏ kia. Hân theo ánh mắt của Huy nhìn xuống thì…mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô tức giận đi tới cầm quần áo dưới đất lên ném vào mặt Huy, nói: “Đi mặc quần áo vào ngay lập tức!!”
Huy thấy vậy thì không khỏi buồn cười, lúc này cậu mới ngoan ngoãn cầm quần áo lên mặc vào rồi chậm chạp vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Vé máy bay đã đặc sẵn từ hôm qua, sau khi ăn sáng xong cả ba người cùng nhanh chóng ra sân bay.
Đến nơi thì còn cách tiếng nữa máy bay mới cất cánh, lần này thì Huy theo sát Hân để trông chừng cô luôn, tránh cô bị kẻ gian bắt đi.
Và cuối cùng họ cũng thuận lợi lên máy bay về Việt Nam. Khi đến nơi đã là giờ sáng, cả ba người ai nấy đều mệt mỏi. Thật sự lúc này chỉ muốn nằm xuống giường rồi một giấc đến tối hôm sau.
Nhưng mà cuộc đời nào có được như ý nguyện? Sáng hôm sau Hân và Huy đều phải lên đường trở về nhà Hân rồi.
Đến nơi thì bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng, mẹ cô tự mình ra đứng trước cổng đợi con gái cưng.
Thấy xe của hai người từ phía xa thì bà vô cùng mừng rỡ, bước lên phía trước vài bước để đón cô.
Hân vừa từ trên xe bước xuống đã nhanh chóng nhào vào lòng bà, cô nói: “Con nhớ mẹ quá!”
Bà mỉm cười đáp lời: “Mẹ cũng nhớ con nữa. Để mẹ xem đi mấy tháng về ốm hay mập lên nào!” Nói rồi bà xoay người cô hai vòng xem xét.
Chồng ba từ phía trong bước ra thấy cảnh này thì ho nhẹ hai tiếng, nói: “Về rồi thì mau vào ăn cơm đi, cơm canh nguội hết rồi kìa!”
Hừ, con gái yêu mẹ quá nhỉ, mẹ yêu con gái quá nhỉ? Ông đứng đây nãy giờ cũng phải hơn phút rồi nhỉ, thế mà lại chẳng thèm chạy đến ôm ông. Bất công quá mà! Hân làm sao biết được rằng nếu không có ông thì mẹ cô làm sao sinh ra cô chứ.
Càng nghĩ càng tức, ông hậm hực bước vào trong nhà trước mọi người. Hân đứng đấy thấy vậy thì không khỏi buồn cười, cô chạy nhanh đến ôm ông từ phía sau, nũng nịu nói: “Con cũng nhớ ba nữa, con nhớ ba đến nỗi không ngủ được luôn ấy.”
Nghe vậy sắc mặt ông vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng không khỏi vui mừng: “Vào ăn cơm đi, đừng có mà nịnh tôi.”
Nói xong ông dẫn đầu đoàn người đi vào trong nhà. Hôm nay nhà Hân đông vui hẳn nha, có ba, mẹ, cô và Huy, anh Nam và chị Như đến nữa.
Ăn xong bữa trưa, cả nhà ngồi tụ hợp trong phòng khách nói chuyện rôm rã cả buổi. Mãi đến lúc anh Nam và chị Như trở về thì lúc này Huy mới lên tiếng.
“Ba, mẹ. Tụi con muốn kết hôn.”
“Cái gì?” Cả hai ông bà cùng nhau đáp, thật sự là một tin tức quá bất ngờ.
“Tụi con muốn kết hôn.” Hân lập lại một lần nữa.
Ba cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Có sớm quá không? Bây giờ hai đứa chỉ mới…”
Ông vừa nói đến đây Hân đã ngắt lời: “Không phải trước đây ba nói là sớm muốn gì cũng phải cưới sao? Cho dù tụi con không yêu nhau nhưng sau này vẫn phải về một nhà. Bây giờ tụi con chỉ muốn làm sớm một chút…”
Nghe đến đây mặt ông bắt đầu trở nên nghiêm nghị, ông quay sang nói với Huy: “Tối nay bảo ba mẹ con đến bàn chuyện kết hôn nhé.”
Mẹ Hân ngồi một bên cũng bất ngờ, rõ ràng là đồng ý mà bày đặt làm màu. Không sợ tụi nhỏ cười vào mặt.
Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người đều quay quần trong phòng khách nhà Hân để bàn về chuyện kết hôn. Mẹ Huy ngồi một bên nãy giờ cứ cười suốt, bà nói: “Ngày mai mẹ dẫn con đi xem áo cưới nhé, bạn của mẹ trong nghề thiết kế nên…”
Lời còn chưa nói hết đã bị chồng mình chen vào: “Chuyện áo quần cứ để từ từ, lo mà bàn chuyện khách khứa kìa.”
Nghe vậy bà cũng im lặng không nói nữa, nhưng mắt lại liếc ông một cái rõ xén.
Lúc này ba Huy lại quay sang nói chuyện với ba Hân: “Vậy anh đã chọn được nhà hàng nào chưa?”
“Chuyện đó không phải anh lo sao?” Ba Hân bị bất ngờ với câu hỏi, ông trợn tròn hai mắt hỏi ngược lại ba Huy.
“Cái gì mà tôi lo? Anh là ba cô dâu thì phải lo chuyện này chứ!!”
“Ba cô dâu lo vậy ba chú rễ không lo à?”
Huy và Hân ngồi một bên nghe nhức cả đầu, cô nháy mắt với cậu ra hiệu rồi bỏ đi lên phòng.
Thấy cô đi mẹ cô lập tức bắt lấy tay cô, hỏi: “Con đi đâu vậy?”
“Con lên phòng, chuyện này mọi người cứ quyết định đi.”
Nói xong Hân lập tức bỏ đi, Huy cũng đi theo ngay sau đó.
Lúc này ở dưới phòng khác lại tiếp tục tranh luận một hồi, khoảng tiếng sau người giúp việc lên phòng gõ cửa, gọi Huy về.
Cậu tức giận bước ra mở cửa, quát: “Bảo ba mẹ tôi về trước đi, đêm nay tôi ở lại đây.”
Câu nói vừa dứt thì Hân từ phía trong bước ra, nói: “Anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi, từ đây đến ngày kết hôn tốt nhất đừng gặp nhau.” Nói xong Hân không chút lưu tình đẩy Huy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ngày cưới cuối cùng cũng được định, là ngày của tháng sau. Hội trường cũng đã chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy, hoa trang trí đi theo hai tone màu là trắng và tím. Từ hoa hồng, bong bóng, khăn trải bàn, ghế và rèm cửa tất cả chỉ có hai màu trắng – tím. Một sự kết hợp vô cùng hài hòa và lãng mạng.
Hôm nay cả Hân và Huy đều cùng nhau đi chụp ảnh cưới, tất nhiên là có cả hai mẹ đi theo rồi.
Còn nơi chụp ảnh là một studio nổi tiếng bậc nhất thành phố, cũng là người quen của mẹ Huy.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày chụp ảnh đầy mệt mỏi, ngày mai lại phải đi đăng kí kết hôn. Rắc rối thật!
Về đến nhà Hân lập tức nằm ườn ra giường, thật sự không còn sức lực để làm việc nữa, bây giờ cả ngủ cô cũng thấy không còn sức ngủ.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, cuối cùng ngày mai cũng là ngày cô lên xe hoa về nhà chồng. Đối với cô, đối với Huy hạnh phúc biết bao.
Tối hôm đó mẹ cô ngồi trong phòng nói chuyện với cô cả tiếng đồng hồ, nào là dạy cô về làm dâu là phải như thế nào, phải làm cái gì trong ngày đầu tiên, rồi nói một hồi bà còn chuyển sang cái đề tại nhạy cảm ấy nữa. Nghe mà mặt Hân đỏ hết cả lên.
Nói một hồi đến giờ, bà mới bảo cô ngủ sớm để mai dậy sớm chuẩn bị, kẻo không kịp.
Nghe lời bà cô tranh thủ nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ nhưng vẫn không ngủ được. Mãi đến giờ đêm điện thoại Hân lại vang lên tiếng báo có tin nhắn, cô cầm lên xem thì thấy là Huy.
‘Em ngủ chưa?’
Cô nhìn màn hình một lúc lâu, mỉm cười rồi nhanh tay ấn phím trên màn hình đáp lời.
‘Em ngủ rồi.’
Rất nhanh bên kia đã nhắn lại: ‘Thế ai vừa trả lời tin nhắn anh vậy?’
Hân nhìn tin nhắn một lúc lâu, sau đó mới trả lời: ‘Là người mà ngày mai sẽ trở thành vợ anh đấy.’
‘Thế sao em bảo em ngủ rồi?’
‘Thì em ngủ rồi nhưng bị tin nhắn của anh đánh thức.’
Sau khi gởi tin nhắn này đi, mãi đến nửa tiếng sau vẫn không thấy Huy đáp lại, cô lập tức giở điện thoại ra nhắn tiếp: ‘Anh đâu rồi? Ngủ rồi à?’
Rất nhanh Huy đã nhắn lại: ‘Vẫn chưa.’
‘Thế sao nãy giờ không trả lời tin nhắn của em?’
Huy đọc dòng tin nhắn này xong thì bật cười, cậu không gởi lại tin nhắn cho cô nữa mà gọi cho cô luôn.
“Sao vậy?” Hân hỏi.
“Tại lúc nãy em bảo vì anh nhắn tin nên em mới thức dậy, nên anh không nhắn nữa.” Huy đáp.
“Em chỉ nói đùa thôi, anh tin à?”
“Đương nhiên là tin rồi!”
Hân nghe vậy thì mỉm cười, cũng không đáp lại lời của Huy.
“Anh ngủ không được.” Huy chậm rãi nói.
“Vậy sao? Sao lại không ngủ được?”
“Thì… Ngày mai chúng ta kết hôn rồi, anh cứ cảm thấy nó giống như là mơ vậy.”
Hân nghe vậy thì lại bật cười, lại đến giờ sến súa của Huy rồi.
Huy lại tiếp tục: “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Không phải lúc trước bàn rồi sao? Sao giờ anh lại hỏi em?”
“Thì tại giờ anh không muốn đi đảo nữa, anh muốn chơi trên đất liền.”
“Nhưng em muốn tắm biển…” Hân đáp.
“Về nhà anh xây cho em cái biển nhân tạo.”
“Không. Anh ngủ đi, ngày mai mà đến trễ thì đừng trách em!” Nói xong Hân liền cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng nay nhà Hân rộn ràng hẳn lên, mới giờ sáng cô đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ rồi, xuống nhà ăn qua loa một chén cháo rồi lại lên phòng cho thợ trang điểm chỉnh chu lại khuôn mặt của mình.
Ngày hôm nay cô phải là cô dâu đẹp nhất!
Chiếc váy cưới mà Hân sẽ mặc là một chiếc váy phồng to, đây là kiểu ôm sát người với đường vòng eo dẫn tới một phần chân váy xoè rộng, cổ áo thiết kế nằm thấp dưới vai, để lộ xương cổ và bờ vai thon, hai tay chỉ che một phần nhỏ cánh tay trên, đuôi váy được thiết kế rất dài và to.
Áo cưới mang một màu trắng thuần khiết không hề có pha lẫn tạp màu, từng chi tiếc trên chiếc áo cưới này đều được tỉ mỉ thực hiện. Nghe nói chỉ với việc đính những viên pha lên lên thân áo cũng phải mất đến hơn một năm.
Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi đâu đó, và đúng giờ sáng bên đàn trai đã có mặt đầy đủ, chuẩn bị rước dâu.