Vị Hôn Thê Này Rất Khó Trị

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gặp lại Trần Anh Trị là chuyện mà Tiểu Nhã đã đoán trước được, chỉ là không đoán được sẽ là ngày kia thôi.

Doanh nghiệp Trần thị là điển hình doanh nghiệp theo mô hình gia tộc. Chức vụ quan trọng gần như đều bị gia tộc có thế lực hoặc các trưởng bối có thủ đoạn chiếm giữ. Trong đó bao gồm cả cha mẹ Trần Anh Trị, cho dù không có cống hiến gì to lớn, nhưng chỉ cần không làm việc cẩu thả là có thể chiếm được vì trí tốt, giữ đường sau này giúp đỡ con cái của chính mình, ‘tận dụng triệt để’ bổ nhiệm chức quan béo bở.

Sau khi xuất ngũ, Trần Anh Trị liền được cha hắn xếp vào tổ mua sắm. Ba tháng sau thăng chức trở thành tổ trưởng tổ mua sắm, nhưng Trần Anh Trị vẫn cảm thấy không vừa lòng với hiện tại. Hắn cho rằng danh thiếp của hắn in thiếu hai chữ chức vụ ‘quản lí’, nếu không thì bảo hắn làm sao có mặt mũi đưa ra cho người khác?

Nhưng công ty không phải của một mình ba hắn, không có chỗ dựa vững chắc đừng nghĩ được lên chức nhanh. Vì thế ba Trần quyết định căn cứ vào truyền thống giúp con tìm hiểu đối tượng để hẹn hò, tốt nhất là tài mạo đều có. Tất nhiên, so với dung mạo bên ngoài thì người phụ nữ có tiền tài là lựa chọn thứ hai. Dù sao tiểu thư nhà có tiền cũng không có chỗ nào xấu, vì bọn họ đã sớm chỉnh dung () từ lâu rồi.

Trước khi hẹn hò, cần phải đưa con trai tham gia vào các trường hợp giao tiếp xã hội. Để cho Trần Anh Trị đưa khuôn mặt đẹp trai của hắn ra ngoài ‘chào hàng’. Ba Trần, mẹ Trần rất tin tưởng có rất nhiều thiên kim tiểu thư trông mặt bắt hình dong ().

Tiểu Nhã gặp lại Trần Anh trị ở trong một vườn hoa hiện đại ngoài trời, các doanh nghiệp gia đình tham gia là vì con gái tổ chức tiệc trà đính hôn, nghi thức đính hôn để ở sau, buổi tối còn có một buổi vũ hội.

Tiểu Nhã cùng đi Tôn Liễu Tĩnh tham dự nghi thức đính hôn vào buổi sáng, Trần Anh Trị thì bị mẹ Trần lôi từ công ty đến, trong trường hợp này thường có rất nhiều thiên kim tiểu thư đến góp vui, nếu không bọn họ mua một đống hàng hiệu biểu hiện ở chỗ nào?

Khương Thiên Nghê cũng bồi mẹ cô ta tham dự, tuyên bố ngày sau kết hôn phải tổ chức tiệc cười lớn hơn hôn lễ của cô dâu này.

Trần Anh Trị nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại Tiểu Nhã ở trong trường hợp này, mà thấy cô ăn mặc lộng lẫy, tươi cười sáng sủa, còn nữa hắn nhìn ra đôi hoa tai màu hồng nhạt trên tai của cô là hàng thật.

Thực ra Tôn Tiểu Nhã liếc nhìn một cái liền nhận ra Trần Anh Trị, hắn không thay đổi nhiều, vẫn phóng khoáng tự nhiên như ngày nào, đúng là trời sinh tốt số.

Cô khó hiểu chính mình không một chút nào xúc động khi nhìn thấy hắn, may mắn hôm nay cô đeo đôi hoa tai màu hồng nhạt, đây là quà sinh nhật mà Khương Triệu Đồng tặng cho cô.

Cô không vội cùng hắn chào hỏi, một chút cũng không gấp.

“Tiểu Nhã? Cô là Mã Tiểu Nhã?” Trần Anh Trị chủ động lại tự nhiên bước lên chào hỏi: “Cách ăn mặc của cô khác xưa nhiều quá, giống như biến đổi thành một người khác vậy.”

Tiểu Nhã nhíu mày, lộ tươi cười: “Trần Anh Trị?” Thật khéo! Không ngờ gặp anh ở trong này. Nhưng mà, học trưởng, tôi đã trở về bên cạnh ba tôi đã ba năm rồi. Tôi họ Tôn, tên gọi Tiểu Nhã, Tôn Tiểu Nhã.”

Cô thật sự có yêu người đàn ông này hay sao? Cô hoài nghi.

Tại sao hắn lại có thể cười không có chút nào ngượng ngùng xấu hổ? Giống như hành động ‘con rùa đen rút đầu’ trong quá khứ là một người khác làm?

Luôn luôn là như vậy, người bị tổn thương thì trong lòng vẫn còn đau nhức. Kẻ đầu sỏ gây tội ác làm tổn thương người khác thì sớm đã vứt chuyện đó ra khỏi bộ não.

“Học trưởng, vị này là vợ của ba tôi Tôn phu nhân, chủ tịch phu nhân của doanh nghiệp Tôn thị.” Nụ cười của cô còn ngọt hơn cả đường mật.

“Cô là thiên kim của Tôn thị?” Trần Anh Trị không chút nào che giấu sự xem thường của hắn. “Tại sao trước kia cô không nói ba của cô là Tôn đổng sự ()?”

“Chuyện này rất quan trọng à?” Tiểu Nhã nhếch môi cười hỏi: “Mặc kệ ba của tôi là ai, tôi vẫn là tôi thôi.”

“Làm sao lại giống nhau?” Trần Anh Trị khôn suy nghĩ nói. Nếu sớm biết cô là con gái của Tôn thị thì tôi đã không chia tay cô rồi. (Ngữ: cặn bã! Cút!)

Tiểu Nhã lắc đầu. Kinh nghiệm xã hội của vị học trưởng này còn non lắm, ý đồ quá rõ ràng. So sánh với Khương Triệu Đồng liền phát hiện rõ rệt sự khác biệt giữa mây và bùn. ()

Nghi thức đính hôn kết thúc, tất cả các tiểu thư chưa kết hôn đều đi đến bên cạnh cô dâu chúc mừng, có thể dính không khí vui mừng.

Đang tự giúp mình trong buổi tiệc trà xã giao, Khương Thiên Nghê dựa sát qua thăm dò: “Người đẹp trai khi nãy nói chuyện với cô là ai?” Tìm được chỗ yếu, lập tức đi tố cáo với anh hai.

“Cô nói Trần Anh Trị? Hắn là học trưởng cùn trường với tôi.” Tiểu Nhã cười yêu kiều ngọt ngào.

“Bộ dạng của anh ta thật giống ngôi sao thần tượng, thực sự chỉ là học trưởng thôi à?” Khương Thiên Nghê vừa khéo thích anh đẹp trai kia.

Tiểu Nhã âm thầm khẽ cắn cánh môi! Hỏng bét! Tật xấu nho nhỏ của cô lại muốn phát tác rồi.

“Nói thật ra thì tôi cùng học trưởng từng hẹn hò một thời gian, về sau tôi bị hắn vứt bỏ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì điều kiện của hắn tốt hơn tôi rất nhiều, tôi thật sự không thể xứng đôi với hắn, đành phải chia tay. Thiên Nghê, chuyện này cô đừng nói Triệu Đồng có được không?”

“Được.” Đương nhiên không thể không nói rồi.

Khương Thiên Nghê kiêu ngạo hất mặt, càng cẩn thận đánh gía Trần Anh Trị. Hôm nay, nếu là Tiểu Nhã vứt bỏ Trần Anh Trị thì loại đàn ông này cho cô cũng không thèm. Ngược lại, nếu Trần Anh Trị vứt bỏ Tiểu Nhã thì chứng tỏ ánh mắt của người đàn ông này rất tốt! (Ngữ: có mi mù!). Tôn Tiểu Nhã bị đá là đáng đời!

Không! Tôn Tiểu Nhã không bị đá, người bị đá là Mã Tiểu Nhã, Khương Thiên Nghê không phân biệt rõ ở chỗ này.

Khương Thiên Nghê hai mươi lăm tuổi, bị ông nội ép đi xem mắt, vấn đề là những nhà có thể tươn xứng với gia thế nhà cô thì không có ai có thể đẹp trai hơn Tiết Thành Lượng.

Khương Thiên Nghê là hội trưởng ‘hiệp hội bề ngoài’, cô ta chỉ chọn một kim đồng có thể sánh đôi với ngọc nữ như cô thôi.

Tiểu Nhã cười cười định quay về bên cạnh Tôn Liễu Tĩnh.

Tôn Liễu Tĩnh đang cười mắng Lí Hà Na: “Gần đây sao không tìm được em? Không tìm thì em tự xuất hiện. Tin tức nhà ai có yến hội thì em lại rõ như trong lòng bàn tay.”

Lí Hà Na trang điểm xinh đẹp quyến rũ, mặc một chiếc váy ngực thấp, lộ ra đường rãnh thật sâu, diêm dúa lòe loẹt cùng khiêu khích khó tả: “Chị Tĩnh, người ta đang yêu.”

“Thực sự? Chúc mừng em.” Tôn Liễu Tĩnh mỉm cười: “Thì ra em tìm kim chủ, hèn chi một thời gian dài không có tới chỗ của chị khóc than. Hắn là người như thế nào? Tại sao lại không cùng em đến?”

Mấy người đàn ông bên cạnh tò mò liếc nhìn Lí Hà Na một cái. Lí Hà Na sắc mặt có chút khó coi.

“Chị Tĩnh, em biết chị giúp em rất nhiều, nhưng chị cũng không cần ở trước mặt mọi người nói trắng ra như vậy chứ. Bạn trai em mới quen đối xử với em tốt lắm, trong nhà cũng có nhiều tiên, cũng không đến mức không nuôi nổi em. Chờ em để dành đủ tiền rồi, em sẽ đem số tiền chị cho em mượn từ từ trả lại cho chị.” Dù sao cũng là lông dê mọc ở trên mình dê thôi.

“Chị em tốt nói cái gì trả hay không trả? Chị cũng hi vọng em có được hạnh phúc, không cần lại gặp gỡ người không quen.”

“Mấy lần trước là em mắt cho đui mù, nhưng lần này lại khác, chúng em thật lòng yêu nhau, hắn rất thương em, mỗi tháng đều cho em tiền sinh hoạt, còn giúp em làm thẻ tín dụng thanh toán tiền thẻ do hắn gánh vác.” Lí Hà Na có chút ít kiêu ngạo, thậm chí còn khoe khoang: “Chị Tĩnh, phụ nữ như chúng ta vẫn phải cần đàn ông nuôi sống, mới có thể sống thoải mái qua ngày.”

Tôn Liễu Tĩnh không nghe cô ta nhắc tới tên người đàn ông đó, lại chưa nhắc tới chuyện kết hôn, liền hiểu rõ Lí Hà Na đang làm tình nhân cho một vị thương gia giàu có nào đó, để cho người ta bao dưỡng, không khỏi có chút xem thường cô ta.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại bà cũng vì cô ta mà xót xa, tuổi đều hơn ba mươi làm gì có ai chịu rước về nhà? Nếu để cô ta sông những ngày cực khổ như người của tầng lớp bình dân thì chắc chắn cô ta chịu không nổi. Chịu phú thương bao dưỡn cũng không tồi.

Tôn Liễu Tĩnh thành khẩn nói: “Có cơ hội vẫn nên tìm một người đàn ông tốt kết hôn.”

Lí Hà Na nhún nhún vai.“Em cũng muốn!” Vấn đề là người đàn ông đó vẫn chưa chịu ly hôn, cưới cô.

Tiểu Nhã đứng một bên nghe, thật sự khổ sở thay Tôn Liễu Tĩnh, cũng cho rằng Lí Hà Na làm chuyện rất đáng xấu hổ. Bất kể giữa ba và Lí Hà Na là chuyện tình một đêm hay là bao dưỡng tình nhân, cô đều không thể vạch trần.

Cô híp lại đôi mắt, cười như thiên sứ: “Dì, di Lí dáng người thật tốt, trước kia đều không có nhìn ra nha!” Trước kia còn là con gái nhà lành làm sao dám mặc như vậy?

Lí Hà Na khóe miệng run rẩy một chút, ha ha cười nói: “A Na () của tôi rất thích dáng người của tôi. Hơn nữa, so với mấy ngôi sao nổi tiếng, tôi mặc như vậy còn rất kín nha.” Nha đầu chết tiệt! Minh bao ám biếm () từng chữ đều đâm chọt bà.

Đúng vậy! hai quả cầu suýt chút nữa đều rơi ra ngoài, Tiểu Nhã gật gật đầu, con ngươi cười càng xán lạng: “Nếu tôi là nam nhân, tôi cũng sẽ thích.”

Lí Hà Na miễn cưỡng cười: “Đáng tiếc cô cũng là phụ nữ, không cần ghen tị tôi.” Tuổi thanh xuân sắp hết không dựa vào dáng người lấy cái gì ăn cơm?

“Đúng vậy! Thật xấu hổ!” Tiểu Nhã châm chọc cười, nghĩ rằng nếu cô cũng mặc như vậy, nửa phần trên bán cầu lộ ra ngoài cho mọi người miễn phí thưởng thức, Khương Triệu Đồng khẳng định lãnh khốc nói: “Dứt khoát một chút, cởi sạch đi!”

Tôn Liễu Tĩnh ở trong bụng cười thầm, không lên tiếng giúp Lí Hà Na, cảm thấy cô ta cũng quá lớn mật. Nữ diễn viên lộ ngực lộ mông là vì cướp đoạt tin tức in trên báo, còn cô ta lại vì cái gi?

Lí Hà Na rất nhanh rời đi, không muốn bị mất mặt thêm.

“Dì à.” Tiểu Nhã cẩn thận tìm từ, trấn định nở nụ cười như hoa: “Dì Lí có phải hay không thay đổi quá lớn? Không biết bạn trai của dì ấy là thần thánh phương nào? Có thể gây ảnh hưởng khiến dì ấy tới tận đây?” Rõ ràng là tới diễu võ dương oai với dì, tội nghiệp dì bị lừa còn chẳng biết chuyện gì.

Cho nên Tiểu Nhã mạnh dạn đoán, người đàn ông bao dưỡng Lí Hà Na chính là Tôn Tư Hiền.

“Cô ta đắm mình tron trụy lạc, tôi cũng không quản được nhiều như vậy.” Tôn Liễu Tĩnh nói chuyện sắc bén, không chút khách khí: “Ít nhất, tôi còn may mắn từ nay về sau cô ta không còn đến xin tiền tôi nữa.” Bà vì chuyện này mà bị mẹ chồng mắng té tát.

Tìm chồng của dì lấy có gì khác nhau? Hơn nữa lấy rất nhiều.

“Chúng tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này, một phụ nữ đi làm tình nhân cho một người đàn ông, bắt đầu từ ngày đó, chúng tôi sẽ không còn là chị em với nhau nữa. Thuở bình sinh mọi người đều hận nhất chính là tình nhân đi quyến rũ chồng người khác!” Tôn Liễu Tĩnh ném đá giấu tay xong liền đi về phía chủ nhà cáo từ ra về.

Vũ hội ban đêm là thiên đường của người trẻ tuổi.

Trần Anh Trị đi, Khương Thiên Nghê đi, Tiết Khả Lệ cũng đi……

Tiểu Nhã không đi, Khương Triệu Đồng cũng không đi.

Bọn họ đi về thăm nhà mẹ đẻ của Tiểu Nhã – Mã Nghiên Dung Mã Nguyên Nguyên cùng Tiết Thành Lượng cũng có mặt ở đó, Mã Nghiên Dung tự tay nấu một bàn ăn, món ăn gia đình có hương vị của người mẹ.

Lần này Khương Triệu Đồng chủ động nhắc đến chuyện muốn đi thăm Mã Nghiên Dung, Tiểu Nhã xúc động hốc mắt đều đỏ. Đồng thời, ở Tôn gia mọi người cho rằng cô đi tham gia vũ hội. Trong khi đó bọn họ đang ở trong một căn hộ nhỏ và ấm cúng.

Khương Triệu Đồng chuẩn bị hơn mười vạn nhân dân tệ làm quà ra mắt, âm thanh lạnh lùng cao ngạo hiếm thấy nói ra những lời tình cảm.

“Mẹ! Xin mẹ hãy yên tâm giao Tiểu Nhã cho con.”

Mã Nghiên Dung xúc động rơi nước mắt ngay tại chỗ, trừ bỏ gật đầu, không nói ra lời.

Tiết Thành Lượng ở trong lòng réo lên: Oa! Vị thiếu gia tàn khốc này lợi hại hơn cả mình! Vừa mở miệng liền kêu ‘Mẹ!’ không hổ danh là đại gian thương, thủ đoạn thu mua lòng người tuyệt vô cùng.”

Nhưng mà hắn thực sự rất vui mừng Tiểu Nhã cuối cùng cũng được hạnh phúc, lúc trước là hắn đem Tiểu Nhã đưa về Tôn gia nếu Tiểu Nhã không được hạnh phúc, Nguyên Nguyên nhất định sẽ oán trách hắn cả đời.

_______________________________

() Phẩu thuật thẩm mĩ.

() Chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nhân phẩm và năng lực.

() Thành viên trong ban giám đốc.

() Khác xa một trời một vực -_-

() Mũm mỉm

() Ngoài sáng khen ngợi, trông tối châm biếm

Trên đường về nhà.

“Em đã gặp Trần Anh Trị?” Khương Triệu Đồng nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói cũng có chút vị chua: “Vị học trưởng () đó là Trần Anh Trị, người từng tổn thương em?”

“Anh làm sao mà biết được?” Ánh mắt chuyển tròn, giật mình: “Thiên Nghê mật báo tin tức cho anh biết à?”

“Nó chờ không kịp.” Từ điện thoại hắn nghe được Thiên Nghê miêu tả liền đoán ra được vị học trưởng này là Trần Anh Trị.

“Thiên Nghê thật xấu, rõ ràng đã đáp ứng với em là không nói cho anh biết rồi mà.”

“Em sợ anh biết…” Hắn còn mong chờ cô sẽ chủ động nhắc đến.

“Bởi vì em cảm thấy rất xấu hổ.” Tiểu Nhã khoa trương thở dài một hơi thật lớn. “Em tự cho là mối tình đầu của em rất vĩ đại, còn bởi vì thất bình mà khóc bù bù loa một thời gian dài, cho rằng vết thương do tình đầu gây ra cả đời này cũng không thể khôi phục,… kết quả lại gặp lại hắn. Em lại hoài nghi bản thân mình, thực sự có từng yêu hắn không? Em vì sao lại thích một người đàn ông nông cạn như vậy chứ? Rõ ràng là lớn tuổi hơn em, lại ngây thơ hơn cả em.”

“Đúng không?” Khương Triệu Đồng khóe miệng lộ ra nụ cười tươi gần như vô hình.

Tiểu diệt tình địch là bản sắc của đàn ông. (Ngữ: TT.TT ôi mẹ ơi! Anh cute quá!)

Tiểu Nhã có dự cảm cô sẽ tái kiến Trần Anh Trị và ba mẹ của hắn.

Quả nhiên, Trần Anh Trị bắt đầu đối với cô tỏ vẻ nịnh bợ săn đón, ba Trần, mẹ Trần cũng không có dùng lời nói hung ác đối với cô nữa, hai vợ chồng đều mặt mày hớn hở nịnh bợ cô, còn nói hết sức kỳ vọng có cơ hội được tiếp kiến Tôn đổng sự…

Tiểu Nhã chỉ là dịu dàng lẳng lặng cười. Cô chờ ngày này đã rất lâu rồi, cô biết bọn họ hối hận đã từng xúc phạm cô. Phương thức ‘báo thù’ của cô là không thèm quan tâm, đối với cô mỗi một câu một lời lấy lòng, nịnh bợ của bọn họ đều biến thành chuyện cười thổi qua tai, bay mất. Để cho bọn họ biết được mùi vị ngậm bồ hòn làm ngọt.

Phương pháp đơn giản nhất cũng hiệu quả nhất để xúc phạm một người đó là: Triệt để coi thường sự tồn tại của hắn, Tiểu Nhã thường bị Tôn Liễu Tĩnh cho nếm thử mùi vị này, làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì.

Trần Anh Trị và ba mẹ hắn cũng coi như là người có kiên nhẫn, da mặt đủ dày, cách vài ngày lại chạy tới những nơi có yến hội, chính là để đánh cược xem hôm nay Tôn Tiểu Nhã có đi hay không? Tổng mười lần thì cũng có hai, ba lần.

Mãi đến một buổi yến hội nọ, Khương Triệu Đồng đi tới bên cạnh Tôn Tiểu Nhã đứng, cánh tay hắn ôm choàng lấy vai cô, vẻ mặt lạnh xuống, thanh âm nghiên túc lạnh nhạt nói: “Nếu các người lại đến quấy rầy vị hôn thê của tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”

Vợ chồng họ Trần khi biết được Khương Triệu Đồng là ai liền nhanh chóng tuyên bố buông tha Tôn Tiểu Nhã, tiếp tục đi tìm đối tượng khác làm mai cho con trai.

Oán khí trong lòng Tiểu Nhã cuối cùng cũng tiêu tan.

Ba tháng sau, vô tình cô gặp lại Trần Anh Trị trong một cửa hiệu rất nổi tiếng ở khu Đồng.

Tôn Tiểu Nhã đi theo Tôn Liễu Tĩnh mua thêm một số nữ trang mới, trong lúc Tôn Liễu Tĩnh được nhân viên của cửa hàng nghênh tiếp như khách quý đưa đến phòng thay đồ, Tiểu Nhã ngồi uống trà ở một bên chờ bà. Hiện giờ cô đã có thể bình tĩnh hòa nhã xem Tôn Liễu Tĩnh mỗi tháng đều mua thêm đồ mới, muốn làm cho cô ngồi một bên nhìn bà, hâm mộ bà.

Tiểu Nhã cười châm biếm, liếc xéo túi xách nhỏ đang đặt trên đầu gối của mình, bên trong có một tấm thẻ vàng mà Khương Triệu Đồng đưa cho cô, đủ để mua tất cả những vật phẩm mới ra trong tháng của cửa hiệu này.

Lúc này, Trần Anh Trị đi vào… Không đúng. Nên nói là bị Khương Thiên Nghê kéo vào.

“Tiểu thư, tôi muốn thay quần áo.” Khương Thiên Nghê giương cao giọng nói.

“Thiên Nghê, đừng như vậy! Quần áo tôi mua cho em rất đẹp rồi!” Trần Anh Trị khó xử nói.

“Anh nói cái gì?” Khương Thiên Nghê tức giận, hổn hển nói: “Tôi nói với anh tôi thích quần áo nhãn hiệu này, vậy mà anh dám đi mua một cái áo T-shirt rẻ mạt cho tôi? Anh có ý gì hả?”

“Em trẻ trung lại xinh đẹp mặc áo T-shirt là đẹp nhất, hơn nữa áo T-shirt ở nơi này có cái nào rẻ đâu? Tùy tiện chọn một cái cũng hơn hai ngàn nhân dân tệ rồi.” Trần Anh Trị có chút không chịu nổi nói, thiên kim tiểu thư ra cửa cũng không mang tiền, trước khi gặp mặt phải tặng một bó hoa tươi, ăn cơm phải đi nhà hàng, đi khách sạn uống trà chiều, hở ra là phải tặng quà lấy lòng, tiền lương một tháng của hắn cũng không đủ dùng để hẹn hò.

“Tùy tiện chọn một bộ?” Khương Thiên Nghê nhướn đôi mày liễu lên cao: “Tôi là người mặc quần áo ‘nhãn hiệu bình thường’ sao? Nếu quần áo ở đây anh mua không nổi thì đừng có hẹn hò với tôi!”

“Được rồi! Được rồi! Em tự mình chọn đi!” Trần Anh Trị đã đầu tư không dưới hai mươi vạn, sao có thể nói bỏ liền bỏ được chứ. Hắn ở trước mặt ba mẹ khoe khoang rất có hi vọng sẽ trở thành ‘phò mã’ của tập đoàn Ích Thái, ba mẹ mới cho hắn một tấm thẻ tín dụng mặc sức hắn tiêu xài.

Tiểu Nhã đứng dậy cùng bọn họ chào hỏi, lặng lẽ kéo Khương Thiên Nghê qua một bên nói nhỏ: “Thiên Nghê, cô thật sự muốn cùng hắn hẹn hò sao? Không phải ông nội đã giúp cô chọn ra một chàng rễ tốt rồi sao?”

“Chuyện này không liên quan đến cô!” Khương Thiên Nghê bị cô bắt gặp tình cảnh xấu hổ này, cảm giác không được vẻ vang lắm: “Tôi cảnh cáo cô không được đi đâm chọc với ông nội. Trước khi kết hôn, ai cũng có quyền lợi lựa chọn.” Nói xong liền bỏ đi chọn quần áo, lúc đầu dự định mua một bộ, hiện tại cô muốn mua ít nhất phải là năm bộ. Bạn trai của cô không phải không khả năng trả tiền vài bộ quần áo, cô muốn Tôn Tiểu Nhã hiểu được điểm này.

“Cô không mua sao?” Cô hỏi lại Tiểu Nhã.

“Rất mắc.” Tiểu Nhã cực kỳ thích một nhà thiết kế khác.

“Làm sao mà mắc? Mấy thứ này cũng chưa tính là cao cấp nhất, mặc vào những ngày thường còn có thể chấp nhận.”

Khương Thiên Nghê tùy tiện chon năm cái áo, hai cái váy, một cái khăn lụa, ngay cả thử đồ cũng không thèm thử liền kêu tiểu thư bán hàng tính tiền. Trái tim của Trần Anh Trị máu chảy đầm đìa, nhưng là vì sỉ diện vẫn rút thẻ tín dụng ra. Xoát! Xoát! Xoát! (Ngữ: =]] đáng đời cưng.)

Tiểu Nhã giọng nói mang theo hâm mộ nói: “Học trưởng thật biết săn sóc, thật hào phóng. Đi mua quần áo với bạn gái cũng không hề than mệt. Thiên Nghê thật sự có phúc khí, ngày trước ngay cả cái bao tay học trưởng cũng chưa từng tặng tôi nữa.”

Khương Thiên Nghê đắc ý dào dạt: “Bởi vì tôi là cô gái trời sinh mệnh tốt, còn cô thì sao? Đừng có nghĩ cô câu được anh hai tôi là cô có thể sống hạnh phúc, nhìn anh ta đối với em gái ruột thịt còn keo kiệt, bủn xỉn, lại không nể tình đi. Chậc! Khó trách cô không có tiền mua quần áo ở nơi này.”

Tiểu Nhã không có khoe với Khương Thiên Nghê chuyện Khương Triệu Đồng ra tay hào phóng vô tư cho cô một thẻ vàng tha hồ tiêu xài với cô ta. Đây là người khôn giữ mình.

Chọc giận cô em chồng tương lai là một việc làm rất ngu xuẩn. Cô thà rằng đem Khương Thiên Nghê để lại cho Khương Triều Đồng đối phó.

Khương Thiên Nghê đem ba túi giấy đưa cho Trần Anh Trị xách, nhìn hình ảnh này giống như công chúa dẫn theo người hầu đi ra ngoài vậy.

Tiểu Nhã than thầm: Trần Anh Trị thật đáng thương. Nhà ngươi cũng coi như có tiền, cần gì phải cực khổ đeo bám tiểu thư nhà quyền thế? Trong mắt của cô ta hành động ‘vung tiền như rác’ của ngươi giống như hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Thì ra… kẻ có tiền cũng phân chia giai cấp.

Giá trị con người của Trần gia có mười tỷ, thì giá trị con người của Khương gia ít nhất cũng một nghìn triệu, đều là kẻ có tiền, nhưng xét về việc ra tay hào phóng Trần Anh Trị tranh không lại, càng đừng nhắc tới chuyện hắn vẫn còn là một đồng chí lãnh tiền lương của ba mẹ.

Tôn Liễu Tĩnh thử hết những bộ quần áo vừa ý, rồi chọn ra hai bộ tính tiền ra về. Trời bắt đầu mưa lất phất, hai người liền đi vào trong cửa hiệu gọi điện kêu tài xế đến rước. Lúc này, di động của Tiểu Nhã vang lên, Khương Triệu Đồng hẹn cô đi ăn cơm, hỏi rõ địa chỉ, lái xe đến đón cô đi.

Khương Triệu Đồng thấy hai tay cô trống trơn, cất giọng hỏi: “Em không mua gì à?”

Tiểu Nhã cười khẽ: “Một trong những lạc thú của dì chính là ở trước mặt em xài tiền thoải mái, để em trơ mắt ếch. (Ngữ: mắt to thêm, tốt chứ sao =]]]] khỏi cần dùng kính áp tròng) Em không đành lòng cướp đoạt đi niềm vui của một con người đáng thương.”

“Ăn cơm xong, anh cùng em đi mua.”

“Thật sao? Em rất vui!”

“Vui vẻ như vậy à?”

“Anh chưa từng cùng em đi mua quần áo, người ta cũng muốn bắt chước trong phim, từ phòng thay quần áo đi ra, đến trước mặt bạn trai xoay vòng quanh, hỏi ‘Có đẹp không? Có đẹp không?’”

“Anh nên nói cái gì? ‘Đẹp lắm! Đẹp lắm!’ à?” Khương Triệu Đồng mỉm cười.

“Thực sự đẹp lắm à?” Tiểu Nhã tiếp tục diễn.

“ Không có ai mặc đẹp mắt hơn so với em!”

Tiểu Nhã ha ha cười nói: “Triệu Đồng. Anh thật sự là có thiên phú. Một chút liền hiểu.”

Khương Triệu Đồng khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt mang một ý nghĩ sâu xa khác: “Hôm nay, em có thể chậm rãi mua, mua thoải mái, không cần trở về quá sớm. Tốt nhất là em nên qua đêm ở chỗ anh, ngày mai rồi trở về.”

“Vì sao?”

“Anh lái xe đến đây đón em, cách chỗ em đang đứng phía trước một trăm mét, anh nhìn thấy ba của em ôm Lí Hà Na đang dạo phố mua sắm, trừ phi ông trời phù hộ, bằng không chắc là Tôn phu nhân sẽ trông thấy bọn họ.”

“Cái này…” Sẽ dẫn đến một cuộc chiến ác liệt với quy mô lớn à.

“Hãy nghe anh nói, Tiểu Nhã, bắt gặp liền bắt gặp, đúng lúc đem mọi chuyện bày ra, kết thúc cho xong.” (Ngữ: đúng á, khỏi edit nữa. Tác giả: biến!)

Tiểu Nhã rùng mình, lập tức hiểu được dụng ý của hắn. Đau dài không bằng đau ngắn! Thời gian càng kéo dài, lỡ như Tôn Tư Hiền nảy sinh tình cảm thật đối với Lí Hà Na thì không hay cho lắm.

“Em thực sự rất đồng tình dì. Tuy rằng em và dì ấy không có quan hệ máu mủ, đối xử với em cũng không quá thân thiết, nhưng ít ra em cũng có thể hiểu vì sao dì ấy đối xử với em như vậy. Nếu đổi lại là em, không chắc em có thể so sánh được với dì ấy.” Cô hơi chau mày, vẻ mặt hoang mang: “Tuy ba là người thân nhất, ngược lại em không thể hiểu ông ấy. Vì sao ông ta lại có thể mặt không đổi sắc hết một lần lại một lần đi ngoại tình, tổn thương vợ con? Thậm chí ngay cả bạn thân của vợ cũng cấu kết dang díu với nhau? Ông ta không cảm thấy nhục nhã hay sao?”

Khương Triệu Đồng suy nghĩ sâu xa nhìn vẻ mặt lo lắng của cô: “Đừng lo lắng, một khi chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng ngược lại càng dễ giải quyết, bà nội em sẽ giải quyết triệt để tình nhân của ba em, dì của em cũng sẽ không còn ngốc nghếch bị bạn thân lừa gạt.”

“Cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.”

Chồng và bạn thân có gian tình, đối với bất kỳ người phụ nào cũng là một chuyện vô cùng tàn khốc.

Tôn Liễu Tĩnh còn có thể tin tưởng ai? Người đồng tình với bà nhất cũng chỉ có Tôn Tiểu Nhã.

Tôn Liễu Tĩnh ở trên đường cùng Lí Hà Na đánh nhau. Ngược lại, Tôn Tư Hiền thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy, trốn đi không về nhà.

Khương Triệu Đồng đi vào khách sạn bắt được Tôn Tư Hiền, đích thân ép hắn lên xe.

“Cậu làm sao biết tôi trốn ở đây?” Tôn Tư Hiền rất ít giao thiệp với Khương Triệu Đồng, chỉ cảm thấy hắn rất khó gần gũi.

“Lần sau mời ông trốn xuống địa ngục, khi đó tôi sẽ không tìm được.” Khương Triệu Đồng giọng nói lạnh như băng.

“Cậu…” Rủa tôi chết à? Tôn Tư Hiền muốn kháng nghĩ lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khương Triệu Đồng, hắn đành đem những lời định nói nuốt hết vào trong bụng. Rất khủng bố! So với Từ Hi thái hậu nhà hắn, tên này đáng sợ hơn.

“Mẹ tôi sai cậu đến tìm tôi?” Hắn hắng giọng, tự an ủi: Không sợ! Không sợ! Con rễ tương lai thôi!

“Là Tiểu Nhã.”

“Cái gì? Con nhỏ chẳng ra gì đó dám đâm sau lưng tôi…”

“Câm miệng! Ông dám mắng Tiểu Nhã thêm một câu nữa xem.” Khương Triệu Đồng ánh mắt trầm lặng, gằn từng tiếng: “Ống rốt cuộc có phải đàn ông hay không? Tự mình gây ra tai họa, dẫn đến tai vạ, ông không tự mình giải quyết, ngược lại còn vui vẻ ôn chạy trốn. Để cho tình nhân tìm đến cửa quậy long trời lỡ đất, bản thân mình ung dung tự tại kiếm chỗ ẩn núp. Ông còn không bằng một phụ nữ. Tôi cứ đem ông thiến đi, cam đoan ông sẽ không thể nào đi ngoại tình được nữa, sẽ không gây thêm phiền phức, cũng sẽ không làm cho Tiểu Nhã xấu hổ đến mức phát khóc.”

“Cậu cậu cậu….tôi tôi tôi…. Đây là chuyện của tôi, là chuyện nhà của tôi, cậu chỉ là người ngoài…”

“Ai làm cho Tiểu Nhã khóc, người đó chính là kẻ thù của tôi. Nếu đã là người ngoài thì càng không cần phải nương tay, tôi kêu tài xế đưa ông tới bệnh viện, trực tiếp tìm bác sĩ thiến ông.”

“Cậu …cậu đừng có làm xằng bậy! Sẽ không có bác sĩ nào giúp cậu làm phẫu thuật hại người…”

“Cũng đúng, cám ơn ông nhắc nhở tôi.” Khương Triệu Đồng độc ác tàn nhẫn nói: “Bỏ ra mười vạn đồng, tìm hai tên du côn nhờ bọn họ bắt tay vào làm, không có thuốc gây mê, cũng không cần phải cầm máu, ông sống hay chết đều dựa vào số mệnh ông trời an bài đi.”

“Cậu cậu…cậu nói đùa phải không?” Tôn Tư Hiền âm thanh run run.

“Xem tôi giống đang nói đùa lắm sao?”

Tôn Tư Hiền nhìn vẻ mặt lạnh lùng kiên định của hắn, từ trong đáy mắt bắn ra hào quang rét lạnh, lòng dạ ông bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám nghi ngờ hắn hù dọa nữa.

“Cậu…cậu không thể đối với tôi xấc xược như vậy… tôi… Tôi sắp là cha vợ của cậu.”

“Người chết thì không phải.”

“Cái… cái gì?”

“Suy nghĩ cẩn thận lại, nếu đem ông thiến đi, Tiểu Nhã sẽ mất mặt vì có một người cha là thái giám, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt. Ngược lại, nếu ông bị một đám lưu manh bắt cóc, giết con tin, vậy thì không cần lo lắng nữa.”

“Cậu…”

“Dù sao ông chết rồi cũng sẽ không có ai đau lòng. Mẹ của ông đã phải chùi đít () cho ông cả đời, bà nói: bà mệt mỏi. Vợ của ông hận ông cùng bạn thân của bà ấy cấu kết làm bậy, khiến cho tôn nghiêm của bà ấy đều mất sạch, vợ của ông nói: người chồng như vậy bà không cần. Con trai của ông thấy mẹ mình khóc lóc thảm thiết, sợ hãi an ủi bà ấy, nó nói: người cha như vậy nó không cần. Về phần Tiểu Nhã, ba năm nay ông không hề để ý cô ấy, cũng chẳng quan tâm, cô ấy tự nhiên cũng không có tình cảm gì với ông rồi, có ông hay không cũng không sao hết.” Khương Triệu Đồng vặn các đầu ngón tay, lãnh khốc nói tiếp: “Ông nhìn đi, sự tồn tại của ông căn bản là không cần thiết, chỉ làm cho người nhà không thể chịu đựng, đau khổ, không có tính xây dựng. Ông còn sống để làm gì? Chết cũng không có người tưởng nhớ, ngược lại làm cho người thân đều thở nhẹ một hơi, may mắn không còn người làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ nữa.”

Hắn bình tĩnh, cảm xúc không một chút phập phồng, nhìn hắn kiêu căng, ngạo mạn khinh người gằn từng tiếng, từng chữ giống như được chui ra từ hầm băng lãnh lẽo. Tôn Tư Hiền sợ hãi, lạnh từ trong xương tủy toát ra.

“Cậu cậu…nói bậy…tôi…tôi không tin.” Thanh ấm của hắn bị nghẹn lại ở trong yết hầu, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh. Cả đời hắn sợ nhất là phải đối mặt với người có ý chí và khí thế hùng mạnh, như vậy sẽ làm cho hắn mệt mỏi chịu không nổi.

Mắt thấy xe đã chạy ra khỏi nội thành, chạy lên núi ở ngoại ô, càng đi xung quanh càn yên tĩnh, Tôn Tư Hiền hoảng sợ, lộn xộn…

“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”

“Vừa nãy tôi nói gì ông không nghe rõ sao?” Khương Triệu Đồng hỏi lại, còn tặng thêm một nụ cười lạnh tóc gáy: “Tôi sẽ cho ông hiểu, con người của tôi không bao giờ nói đùa.”

“Cậu…cậu thực sự muốn..”

“Chỉ cần ông chết đi, nỗi sỉ nhục của Tôn gia mới có thể chấm dứt.”

Trái tim của Tôn Tư Hiền thẳng tắp rơi xuống. Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng nghiêm túc.

“Ông cứ an tâm mà rời đi! Hựu Thừa đã mười sáu tuổi, hai năm sau tôi sẽ bắt đầu đào tạo cậu ta, tôi sẽ huấn luyện cậu ta thành một người nối nghiệp xuất sắc. Đây là chuyện tôi hứa với bà nội, cũng là ‘của hồi môn’ mà tôi yêu cầu. Đem Tôn Hựu Thừa rèn luyện nên người!”

“Mẹ tôi…”

“Bà ấy cảm thấy rất tuyệt vọng về ông, cho nên đem hi vọng toàn bộ gửi gắm trên người Tôn Hựu Thừa.”

Xe chạy đến một chỗ đất trống không người, đột nhiên xuất hiện bảy, tám người to con vạm vỡ mặc quần áo màu đen, mở cửa xe, lôi Tôn Tư Hiền ra ngoài…

“Oa a….các người muốn làm gì… Triệu Đồng cứu tôi… cứu mạng…. cứu mạng…”

Khương Triệu Đồng lái xe rời đi, quẳng lại một mình Tôn Tư Hiền với bảy, tám người đàn ông vạm vỡ.

Quả thực, Tôn Tư Hiền không dám tin loại chuyện này thật sự xảy ra. Vừa rồi hắn sợ thì sợ dù sao Khương Triệu Đồng cũng là người văn minh. Hắn làm sao có thể cấu kết lưu manh giết người vứt xác?

Hắn thật sự có tội ác tày trời như vậy sao? Hắn thực sự bị báo ứng sao?

Mấy người đàn ông này bắt đầu lột quần áo hắn, cởi quần hắn…

“Đừng… Các người muốn làm cái gì?” Tôn Tư Hiền giữ chặt quần lót, hắn cả đời chưa từng bị đàn ông cởi đồ, ghê tởm khốc rống lên: “Buông tôi ra… Buông tôi ra…”

“Ít rầy rà đi! Không cởi làm sao thiến ‘cái đó’ của ông được chứ. Hay là muốn một đao mất mạng?”

“Không cần …” Tôn Tư Hiền khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Quỳ xuống cầu xin: “Các vị đại ca, van xin các người không cần..không cần đem tôi thiến… Khương Triệu Đồng cho các anh bao nhiêu tiền, ta cho các anh gấp đôi, không, gấp mười…. Tôi cho các anh gấp mười lần. Thực đó, tôi không dám lừa các anh đâu… chỉ cần các anh tha cho tôi,… không cần….”

Hắn khóc đến nổi tim gan đều nứt ra, khóc đến khàn cả giọng, hoàn toàn không chú ý tới ánh đèn sáng, lóe lên không ngừng còn kèm theo tiếng răng rắc, răng rắc…

Bảy , tám người kia giống như nhận được mệnh lệnh tự động rời đi, nhảy lên chiếc xe đậu cách đó không xa, lái xe bỏ đi.

Tôn Tư Hiền nước mắt tùy ý để gió thổi khô, sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. ()

“Đứng lên mặc đồ vào, cần phải trở về.” Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc làm cho người ta sợ hãi.

“Khương Triệu Đồng, là cậu…” Tôn Tư Hiền đứng lên, bộ dạng muốn liều mạng với hắn.

“Ông tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ rồi hãy làm.” Khương Triệu Đồng giơ máy ảnh trong tay lên, cười lạnh: “Lần sau ông đi ra ngoài ngoại tình nữa bị tôi bắt được, tôi liền đem mấy tấm ảnh ‘quỳ xuống cầu xin tha mạng’ này tung ra ngoài.”

Tôn Tư Hiền vừa sợ vừa tức, vừa tức lại sợ.

“Cậu ..cậu….cậu…tiểu tử thối, khó ưa. Cậu về quản cha của cậu là được rồi, quản tôi làm chi?”

“Thứ nhất, cha tôi không có giống như ông, lưu lại cục diện hôn loạn cho tôi thu dọn. Thứ hai, cha của tôi không có chọc Tiểu Nhã khóc.” Khương Triệu Đồng xoay người thúc giục: “Mời lên xe, tôi đưa ông đi bệnh viện.”

“Bệnh viện?” Tôn Tư Hiền chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Khi nãy khóc lóc quá mức, giọng nói đều khàn.

“Cha vợ bài ta, bà nội bị ông chọc tức ngã bệnh rồi.”

Cho dù là đứa con phá sản, nghe tin mẹ ngã bệnh nằm viện, đáy lòng cũng không cho phép xẹt qua một trận hoảng sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio