Trời mưa thật tồi tệ.
Rõ ràng không có lợi cho bay trên không, nhưng vẫn có máy bay chiến đấu liều mình cất cánh, mù quáng thả bom.
Lúc Tông Anh lao xuống, chú Diêu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi người giúp việc chạy đến nói với ông: “Nhà máy ở Áp Bắc bị đánh bom, Tam thiếu gia đang ở trong toà nhà bị sập kia! Phu nhân bảo chú nhanh chóng qua đó tìm người!” Chú Diêu bỗng bừng tỉnh, chạy ra sân sau tìm xe như con ruồi không đầu.
Sắc trời ngày một trầm, mưa càng lúc càng to, phải mất một lúc lâu xe mới khởi động được.
Trước khi ra ngoài, chị dâu cả từ trong nhà đi ra, đưa một chiếc dù vào trong xe cho Tông Anh.
Cho dù chưa nghe người khác kể về mối quan hệ giữa Tông Anh và Thịnh Thanh Nhượng, nhưng nhìn phản ứng của Tông Anh, cô cũng đoán được một hai, vì vậy khom người an ủi: “Đừng luống cuống, sẽ tìm được cậu ấy thôi.”
Đèn xe chiếu vào cửa sắt của dinh thự nhà họ Thịnh, chú Diêu ra sức ấn còi: “Mau mở cửa ra!”
Người giúp việc vội vàng tiến lên mở cửa chính, xe nhanh chóng chuyển bánh, kéo theo cả vũng nước, “brừm…” Âm thanh bị khoả lấp trong tiếng mưa, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên mui xe, ngột ngạt nặng nề, hệt như tiếng mưa đá.
Một chặng đường nguy hiểm, khẩn cấp, khó khăn thi nhau ập đến.
Mưa gió khiến những cây to ven đường đổ xuống gây cản trở, xe đành phải đi đường vòng.
Đi qua cánh cửa sắt của Tô Giới công cộng, băng qua sông Tô Châu, đi về phía trạm xe lửa phía Bắc, khắp nơi là những đống đổ nát, hoang vu, trong trời đất không một bóng người, ngoài tiếng mưa rơi, chỉ còn sự im lặng đáng sợ.
Nhìn con đường trước mặt, chú Diêu luống cuống đến mức trán toát mồ hôi, vừa lái vừa lẩm bẩm: “Tháng trước đâu phải thế này, đâu phải thế này… Nhưng chắc hẳn đã đi đúng đường, hẳn là hướng này, phải rồi…”
Mãi đến khi trời tối hẳn, xe rốt cục lái vào cửa chính nhà máy.
Cửa bị sập một nửa, khói bụi do cuộc đánh bom mang lại sớm bị nước mưa dập tắt, không có đèn đường chiếu sáng như thời hiện đại, càng không có ánh trăng soi đường, chỉ có những nơi đèn xe lia qua tạm thời còn nhìn rõ.
Bên trong, một người trông thấy ánh sáng liền loạng choạng chạy đến, đập vào cửa sổ xe, khàn giọng nói: “Mọi người rốt cuộc đến, không tìm thấy Tam thiếu gia, không tìm thấy…”
Tông Anh bất chấp che ô, xuống xe liền hỏi: “Đó là toà nhà nào?”
Trong mưa, người nọ thở hổn hển một cách khó nhọc, chỉ vào đống đổ nát phía Tây Bắc, nói: “Tôi chỉ nhớ sau khi ăn trưa, Tam thiếu gia liền đến toà nhà bên đó kiểm tra đối chiếu các hạng mục, chưa thấy ra.”
Mưa đổ xuống, che phủ trời đất, Tông Anh không nói hai lời chạy về phía đống đổ nát.
Cô đã từng đến hiện trường những vụ sập đổ, kinh nghiệm nói cho cô biết, khả năng sống sót trong tình huống này cực kỳ nhỏ bé, nhưng vào thời điểm này, kinh nghiệm và lý trí hoàn toàn bị đánh bay, chỉ còn bản năng tìm kiếm.
Sấm rền chớp dật, nước chảy ồ ạt ra ngoài theo phần ống nước bị nổ tung, các cây cột nhà nằm ngổn ngang xen kẽ, gỗ bị lửa thiêu cháy đen, cho dù bị nước mưa không ngừng cọ rửa, mùi vị khó ngửi vẫn không ngừng xộc vào xoang mũi.
Tông Anh dùng tay trần lật những mảnh vỡ lên, ướt lạnh lại trơn trượt, nước mưa chảy dọc theo tóc, thấm vào cổ áo, khiến toàn thân cô ướt đẫm.
Đầu ngón tay chạm vào sợi vải, lần tay xuống mò mẫm, một cánh tay cụt trần trụi, gần như bị nghiền nát nét lộ ra…
Tay Tông Anh run lên, nỗi sợ hãi tựa như dòng điện chạy từ trái tim đến khắp toàn thân, đầu ngón tay lạnh lẽo và chết lặng vì thiếu ô xy…
Không thể nào…
Rõ ràng anh đã nói sẽ về chung cư trước mười giờ tối, nhưng hiện tại trời đã tối, trong đống đổ nát trước mắt, chỉ có những thi thể căn bản không cách nào phân biệt.
Bên tai là tiếng than phiền đầy nôn nóng của chú Diêu “Cứ thế này thì sao tìm được? Cơn mưa này quá lớn, cản hết tẩm nhìn, căn bản không nhìn rõ được!”, và cả tiếng gọi ầm ĩ của công nhân nhà máy với đồng nghiệp.
Không biết tìm kiếm bao lâu, Tông Anh phân không rõ trên mặt là mồ hôi hay nước mưa, trong quá trình khom lưng cúi đầu tìm kiếm, đầu óc không tránh khỏi ứ đọng máu, sức cùng lực kiệt đến mức tim đập dồn, chân run rẩy, tất cả chỉ vì một niềm mong mỏi…
Cô hy vọng anh còn sống, không chỉ vì lo từ nay trở đi mình không thể trở lại năm , mà đơn thuần, bức thiết hy vọng anh, sống sót.
Ông trời không thương xót, trái lại còn liên tục bố trí trở ngại.
Nhiệt độ giảm mạnh, ngay cả gió cũng càng lúc càng lớn, nước mưa cản tầm mắt, sấm nổ bên tai, Tông Anh đứng thẳng dậy, trời đất như quay cuồng, đầu óc liên tục kêu ong ong, mở mắt ra, trước mặt một màu đen sì.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi, giọng nói kia càng ngày càng gần, nhưng cô không cách nào phân biệt nó từ đâu tới, cũng không nghe rõ nội dung.
Tiếng bước chân dồn dập dẫm qua vũng nước và đống đổ nát, đến sau lưng cô, giọng nói kia mới trở nên rõ ràng: “Tông tiểu thư!”
Đến cùng với tiếng gọi mang hơi ẩm ngày mưa, mệt mỏi cùng lo âu, là mùi hương quen thuộc của anh, Tông Anh bất giác xoay người lại, nửa gương mặt anh được tia chớp chiếu sáng, chẳng mấy chốc lại bị bóng tối bao phủ…
Trong tiếng sấm vang rền, cô đưa tay ra theo bản năng, gần như ngay khi chạm vào làn da cổ tay anh, cô liền giang tay ôm lấy đối.
Muốn hỏi rõ kết quả, đầu óc lại hỗn loạn, lời nói đến cổ họng cũng bị chặn lại, nỗi căng thẳng, bối rối và kinh hoàng tràn ngập cõi lòng nhưng không chỗ giải phóng khiến thân thể cô run lên.
Thịnh Thanh Nhượng ôm lại cô, cổ và má cô ướt sũng, những ngón tay ôm chặt nơi gáy anh lạnh như băng, chóp mũi cô tựa lên yết hầu anh, nhịp thở dồn dập mất trật tự phả lên da anh – lúc này anh mới cảm nhận được một chút sức sống và hơi ấm.
Anh đưa tay vuốt những sợi tóc ẩm ướt trên trán cô, cằm tựa sát lên trán cô, vỗ về tâm trạng căng thẳng của cô: “Không sao, tôi ổn mà, tôi ở đây.”
Lo âu quá mức tích lũy qua nhiều giờ, nhất thời khó có thể hồi lại, Thịnh Thanh Nhượng buông tay ra, cô lại ôm anh chặt hơn, theo bản năng mượn cái ôm này khiến lý trí khôi phục bình thường.
Trên đầu là mưa, bên cạnh là gió, xa xa là tiếng gọi ầm ĩ của chú Diêu và các công nhân vẫn đang tìm kiếm đồng nghiệp may mắn còn sống sót. Không rõ trôi qua bao lâu, Tông Anh thả tay ra, kiệt sức thở dài, gần như khuỵu xuống.
Lúc này, chú Diêu chạy đến, sau khi nhận ra Thịnh Thanh Nhượng, ông đầu tiên trợn tròn mắt hô lên: “Tam thiếu gia?! Chẳng phải cậu…”
Thịnh Thanh Nhượng nhất thời không kịp giải thích cho ông, anh khom người bế Tông Anh lên, nói với chú Diêu: “Chú mở cửa xe đi.”
Chú Diêu bừng tỉnh, vội vàng chạy đi mở cửa xe, Thịnh Thanh Nhượng đặt Tông Anh vào ghế sau, sau đó chính anh cũng ngồi vào: “Về chung cư ở Tô Giới Pháp.”
Chú Diêu còn chưa thoát khỏi trạng thái căng thẳng hoảng hốt và trở lại bình thường, đôi tay ngấm nước cầm tay lái, đèn ô tô bật sáng, khởi động mấy lần mới thành công quay đầu xe, xe xóc nảy đi trên con đường lầy lội.
Sau khi ổn định tinh thần, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, ông mới hỏi: “Rốt cuộc, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thịnh Thanh Nhượng cố gắng nói một cách ổn định: “Một rưỡi chiều, Uỷ ban di dời gọi điện thoại tìm tôi giải quyết việc gấp, tôi liền ra ngoài một chuyến. Từ Uỷ ban di dời đi ra, lại tiện đường về dinh thự một chuyến, chị dâu nói mọi người đã ra ngoài.” Anh thoáng ngập ngừng, nước mưa chảy dọc theo ống tay áo trắng tinh của anh, trên mu bàn tay bị thương trước đó, máu thấm qua lớp vải xô: “Là lỗi của tôi, đi quá đột ngột, không kịp thời chào quản lý nhà máy một tiếng.”
Thời gian đánh bom là hai giờ chiều, anh rời đi không lâu, nhà máy liền bị loạt bom đạn mù quáng rơi xuống phá hủy cả tòa nhà, không ai ngờ rằng vào thời tiết này lại có oanh tạc.
Anh nói lời này cho chú Diêu nghe, đồng thời cũng để Tông Anh nghe.
Xe lái về phía trước, cảm xúc của Tông Anh dần dần ổn định, không rõ là buồn, vui hay may mắn, cô chỉ im lặng đưa tay ra, cầm chặt tay trái của Thịnh Thanh Nhượng.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, nhiệt độ bên ngoài thong thả tăng trở lại, mưa gió ngoài xe cũng không còn đáng sợ nữa.
Trong Tô Giới tối om, đến chung cư, Diệp tiên sinh mặc áo len ngồi sau quầy phục vụ ngủ gà ngủ gật, trên quầy, một cây nến sáp ong sắp cháy hết, ngọn lửa lay động yếu ớt, dường như chỉ không để ý một cái liền bị cơn gió bất ổn dập tắt.
Thời tiết xấu khiến chung cư bị cúp điện, Thịnh Thanh Nhượng mò mẫm, tìm được một cây nến, quẹt diêm, ngọn lửa liếm lên bấc của ngọn nến, trong phòng xuất hiện một quầng sáng.
Đưa tay vặn vòi nước, nước tuôn ra khỏi đường ống, thật may mắn, hệ thống cung cấp nước uống vẫn sử dụng được bình thường.
Cầm trong tay ngọn nến, anh bước đến trước sô pha, đặt nến lên bàn trà, lại xoay người vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ ra phòng khách; còn Tông Anh, vì toàn thân ướt sũng nên vẫn đứng ở cửa.
Thịnh Thanh Nhượng cầm áo vào phòng tắm, bên trong cũng thắp một cây nến, lại lấy khăn mặt ra, đến bên Tông Anh, phủ khăn lên mái tóc đang nhỏ nước tí tách của cô.
Anh khép nhẹ lòng bàn tay lại, vò mái tóc ướt đẫm của cô qua lớp khăn mềm mại, cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn: “Sẽ cảm lạnh đấy, cô đi thay quần áo đi.”
Tông Anh ngẩng đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng ánh sáng quá mờ, thị lực có tốt đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ cảm nhận được hơi thở và âm thanh.
Mãi đến khi anh buông tay ra, lui về phía sau nửa bước, Tông Anh mới lặng lẽ vào phòng tắm.
Sau khi đóng kín cửa phòng tắm, Thịnh Thanh Nhượng quay lại phòng ngủ thay bộ quần áo ướt sũng ra, đun một bình nước, quay lại ghế sô pha ngồi.
Yên tĩnh, một loạt hình ảnh lần lượt hiện ra trong đầu, một cảm xúc khó hiểu dấy lên từ đáy lòng – chưa có ai từng thật lòng quan tâm đến sự sống chết của anh như vậy.
Anh vô thức quay đầu lại, Tông Anh vừa hay mở cửa phòng tắm đi ra.
Trong phòng khách chỉ có nguồn sáng duy nhất trên bàn trà, Tông Anh bước đến bên sô pha và ngồi xuống, thân hình thon gầy bọc trong áo choàng tắm bằng lụa đen vẫn lạnh lẽo.
Ánh lửa dịu dàng lay động, hai người ngồi trên ghế sô pha canh giữ ánh sáng yếu ớt này, nhất thời không có gì để nói, cũng không cần nói.
Thịnh Thanh Nhượng đưa cho cô một ly nước nóng, cầm lấy cái chăn bên cạnh, ngả sang phía cô, tay phải đưa qua sau vai cô, định đắp cho cho cô, Tông Anh quay đầu sang, hai khuôn mặt kề sát lại.
Dưới ánh sáng tờ mờ, không chỉ hơi thở, mà ngay cả những thay đổi tế nhị trên khuôn mặt đều thu hết vào mắt, hàng mi Thịnh Thanh Nhượng bất giác chớp khẽ, chóp mũi chạm nhau, trước mắt chỉ còn hình ảnh mơ hồ, lúc hai bờ môi chạm vào nhau, Thịnh Thanh Nhượng bỗng nhiên dịch ra, thu tay lại.
Tay cầm chén trà của Tông Anh siết chặt rồi nới lỏng, đầu ngón tay thoáng run lên, cơ vai căng cứng phút chốc thả lỏng.
Anh cố tránh ánh mắt cô, nói một cách ổn định: “Còn dư hai tiếng, cô cứ đi nghỉ một lát đi, đến giờ tôi sẽ gọi cô.”
Nghe vậy, Tông Anh nán lại nửa phút, khép chặt tấm chăn trên vai, cuối cùng đáp một tiếng, cầm cốc trà lên gác.
Một cây nến có chiều dài như vậy, thời gian cháy khoảng hơn sáu mươi phút, Thịnh Thanh Nhượng im lặng ngồi trên ghế sô pha nhìn bấc đèn cháy hết, lại thắp một cây khác, lúc cây nến thứ hai cháy hết, anh đứng dậy lên gác.
Anh đưa tay gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời, lại thử gõ thêm lần nữa, vẫn không nhận được hồi đáp.
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên ập đến, Thịnh Thanh Nhượng lập tức mở cửa phòng, hô “Tông tiểu thư” mấy lần, nhưng Tông Anh không phản ứng gì, tựa như hôn mê.
Đồng hồ để bàn trong phòng khách thong thả chuyển động, nhưng chung quy càng lúc càng tiến đến gần mười giờ đúng.
Thịnh Thanh Nhượng nôn nóng, trán đổ mồ hôi, khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, anh bế Tông Anh xuống tầng dưới, bật công tắc đèn hành lang chung cư năm .
Tuy không rõ số điện thoại gọi cứu thương ở thời đại này là bao nhiêu, nhưng anh vẫn cầm ống nghe điện thoại nhà riêng lên, gọi vào số di động của Tiết Tuyển Thanh.
“A lô, Tông Anh? Có chuyện gì vậy?” Tiết Tuyển Thanh rõ ràng cảm thấy bất ngờ, lại “a lô” một tiếng, quả nhiên nghe thấy giọng Thịnh Thanh Nhượng.
“Tiết tiểu thư, xin lỗi vì khuya rồi mà vẫn quấy rầy, Tông Anh đột nhiên hôn mê, hiện tại tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng tôi không biết rõ tình trạng bệnh của cô ấy, cũng không có quyền quyết định thay. Tôi muốn thông báo cho người thân hoặc bạn bè của cô ấy, nhưng trong tay tôi chỉ có phương thức lạc của cô, nên mong cô hỗ trợ liên lạc với họ, hoặc phiền cô đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng anh dồn dập, nhưng vẫn mạch lạc.
Tiết Tuyển Thanh nghe xong, dằn xuống nỗi bất an trong lòng, bỗng cầm chìa khóa xe trên bàn: “Anh đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất đi, tôi lập tức đến ngay.”
Thịnh Thanh Nhượng cúp điện thoại, lấy nốt số tiền mặt ít ỏi để trong tủ cạnh cửa, bế Tông Anh xuống dưới nhà.
Lần đầu tiên anh cảm thấy tốc độ của thang máy hiện đại cũng chậm chạp, mỗi con số trên màn hình thay đổi chậm đến sốt ruột.
Lao thật nhanh ra khỏi cửa chung cư, vừa hay một chiếc taxi đang dừng trước cửa chờ khách, ngay khi nó chuẩn bị quay đầu xe rời đi, Thịnh Thanh Nhượng cản nó lại.
Tài xế taxi tức giận nhìn ra, biết mạng người quan trọng, thậm chí xuống xe hỗ trợ mở cửa xe.
Xe chạy trên đường cái khô ráo, ven đường có đèn đường, trên đầu có trăng sáng, tấm biển của bệnh viện cần mẫn phát sáng trong đêm tối.
Thở hồng hộc đến phòng khám khẩn cấp của bệnh viện, vào phòng cấp cứu, gắn thiết bị giám sát, Thịnh Thanh Nhượng bị ngăn ở bên ngoài. Sau một hồi bận rộn, lưng áo sơ mi của anh ướt đẫm, sức cùng lực kiệt.
Bác sỹ hội chẩn bên ngoại khoa não vội vàng chạy tới, kiểm tra xong, lại đi ra tìm người nhà hỏi han tình hình, anh bước đến chỗ Thịnh Thanh Nhượng, cúi đầu điền vào bản kê khai, nói: “Cũng may là đưa đến kịp thời, nếu để muộn hơn tất không kịp cứu chữa, anh là gì của Tông Anh?”
Anh nói, đoạn ngẩng đầu, trông thấy mặt Thịnh Thanh Nhượng.
Phía sau có y tá gọi: “Bác sỹ Thịnh, anh mau tới đây một lát!”
Đồng tử của Thịnh Thu Thật đột nhiên co lại, tay cầm bút khựng lại giữa chừng: “Anh là ai?”
—
Lời tác giả:
Thịnh tiên sinh: vẻ mặt không còn gì luyến tiếc