Không ai biết họ đã nghe bao lâu.
Thân hình gầy gò của Hình Học Thục lảo đảo, gần như sắp khuỵu xuống.
Tông Khánh Lâm một tay dùng sức đỡ lấy vai Hình Học Thục, đưa mắt về phía người mở cửa là Tông Anh.
Sau hôm chia tay trong không vui ở biệt thự, hai cha con chưa nói chuyện với nhau câu nào, đối mặt trong trường hợp này, trong lòng cả hai đều dậy sóng, tờ giấy mỏng kéo căng bên ngoài mắt thấy sắp bị sóng lớn xé rách, Tông Anh lên tiếng trước. Cô nói: “Ba chỉ cần nói cho tôi biết, cái chết của mẹ có liên quan đến ba không?”
Cô gằn rõ từng chữ một, giọng nói trong hành lang yên tĩnh trống trải lạnh lùng khác thường.
Tông Khánh Lâm siết chặt nắm đấm, nhịp thở rõ ràng tăng nhanh, cánh mũi không ngừng phập phồng, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lúc nói chuyện, hàm răng đều run rẩy: “Cái chết của mẹ mày liên quan gì đến tao? Chẳng phải tao đã bảo mày đừng điều tra sao?!”
Từ trước đến nay, ông ta luôn đinh ninh rằng Nghiêm Mạn có vấn đề về tinh thần nên mới tìm đến cái chết, nhiều năm trôi qua, dù cũng từng sinh lòng hoài nghi, nhưng so với sự thật, tự sát là suy đoán dễ khiến người ta chấp nhận hơn cả. Hiện thời, đoạn ghi âm bày ra trước mặt, phải thừa nhận không chỉ sự thật Nghiêm Mạn không tự sát, mà còn phải thừa nhận từ trước đến nay ông ta luôn lừa mình dối người để sống yên tâm thoải mái – “Mẹ mày bị bệnh, cô ta chết vì gieo gió gặt bão, không liên quan gì tới tao, tao không muốn điều tra”.
Tông Anh nhìn chằm chằm ông ta, đem từng thay đổi trên nét mặt thu hết vào mắt, một phút sau, cô chán nản cụp mắt.
Phán đoán vững chắc mấy năm qua bị đạp đổ, ông ta mới đầu kinh ngạc, tiếp đó là phẫn nộ, sau lại trốn tránh và phủ nhận… Chỉ không có phiền não.
Ông ta không liên quan đến vụ án rơi từ trên lầu cao này, cũng không biết gì, nhưng sự thật chuyện Nghiêm Mạn không chào mà đi bị vạch trần, ông ta không cảm thông, càng không đau lòng, để mặc lửa giận bao vây bản thân, từ chối chấp nhận sự thật và phủi bỏ trách nhiệm, thật vô tình vô nghĩa.
Không còn gì để hỏi, Tông Anh quay đi, song lại ngoảnh đầu lại: “Xuyên tạc số liệu cũng không liên quan đến ba sao?”
Tông Khánh Lâm bị chọc đúng chỗ đau, giận dữ mắng: “Mày thì biết cái gì?!”
“Tôi quả thật không biết.” Tông Anh ngoảnh lại, lành lùng liếc ông ta: “Nhưng ít ra tôi biết, nếu không phải các người làm giả số liệu vì lợi ích, mẹ sẽ không chết.”
Lúc này, Tiết Tuyển Thanh bước đến đóng cửa, cô chắn trước mặt Tông Anh, đưa mắt nhìn lướt qua Hình Học Thục đang thì thào một mình.
Trong tiếng bác bỏ đầy hoảng hốt “Không phải sự thật, không phải vậy…”, Tiết Tuyển Thanh nói: “Nếu không phải Lữ Khiêm Minh đưa túi ma tuý kia, Tông Du sẽ không sốt ruột xác nhận, vụ tai nạn dưới hầm sẽ không xảy ra, Hình Học Nghĩa cũng không chết, ấy vậy mà bà vẫn tin tưởng Lữ Khiêm Minh có thể giúp mình, thậm chí không tiếc chắp tay nhường cổ phần và di vật của Hình Học Nghĩa, thật đáng tiếc.”
Tiếp đó cô ngẩng đầu nói với Tông Khánh Lâm: “Đề nghị ông điều tra mối quan hệ giữa bà Tông đây và Lữ Khiêm Minh, cho dù nóng lòng cứu con cũng không nên ác độc đến mức toan tính lấy tim của người sống chứ.”
Nói xong, Tiết Tuyển Thanh đưa tay đóng kín cửa phòng họp.
Tông, Lữ bất hòa nhiều năm, trước đó, nghe thấy Hình Học Thục gọi điện thoại, Tông Khánh Lâm đã nghi ngờ rồi, vốn định nén nhịn, về nhà lại tính tiếp, nhưng bị lời Tiết Tuyển Thanh kích thích, ngay khi cánh cửa khép lại, ông ta giật lấy di động của Hình Học Thục, nhanh chóng tìm mục nhật ký điện thoại, mười giây sau đỏ lừ mắt nổi giận, nói: “Cô đã làm những gì hả?”
Không có người đỡ, Hình Học Thục kiệt sức ngồi bệt xuống hành lang, ngẩng đầu khóc lóc cãi lại: “Tiểu Du ra nông nỗi này, anh đã làm gì?! Anh cái gì cũng kệ! Tôi đâu còn cách nào khác? Tôi đâu còn cách nào khác…”
Trong phòng, bốn người không mở miệng, chỉ nghe bên ngoài nổi lên tranh chấp, tranh chấp dừng lại, nhanh chóng nghe thấy tiếng điện thoại di động bị ném xuống đất đánh “cạch”, ngay sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng chỉ còn tiếng khóc thổn thức nho nhỏ – Tông Khánh Lâm ném điện thoại di động, mặc kệ Hình Học Thục khóc đến mức gần như mất lý trí, không ngoảnh lại, cứ thế mà đi.
Cảnh sát Tưởng thở dài, nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà Tông Anh, không nên bình luận trước mặt cô, chỉ đứng dậy rót cho cô một cốc nước: “Uống nước đi.”
Ngoài phòng, tiếng khóc không dừng lại, Tông Anh nhìn cánh cửa kia, không đưa tay ra.
Tiết Tuyển Thanh thay cô nhận lấy cốc nước kia, đang cân nhắc nên nói thế nào cho ổn thỏa, điện thoại di động lại đột nhiên rung lên.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là “Tiểu Trịnh”, Tiết Tuyển Thanh bắt máy, đầu dây bên kia, Tiểu Trịnh nói liền một mạch, Tiết Tuyển Thanh chỉ chốt một câu “Hiểu rồi, cậu tiếp tục chú ý” rồi cúp điện thoại.
Cảnh sát Tưởng hỏi: “Chuyện trong cục à?”
Tiết Tuyển Thanh gật đầu nói: “Thẩm Giai bị tạm giam.”
Tông Anh quay đầu nhìn cô: “Thẩm Giai?”
Tiết Tuyển Thanh đáp: “Đã đối chiếu vân tay trên túi ma túy và trong ảnh, thống nhất, nhưng đều không phải của Lữ Khiêm Minh, mà là của thư ký Thẩm Giai.” Cô cất điện thoại đi, mím môi suy nghĩ, lại nói: “Hiện tại phía Lữ Khiêm Minh có chút mờ ám, có lẽ định để Thẩm Giai nhận tội thay mình. Có điều, thí tốt giữ xe, cũng phải xem có vứt được tốt không, Thẩm Giai thoạt nhìn cũng không phải loại người tầm thường, cho dù anh ta tình nguyện gánh tội thay Lữ Khiêm Minh, đốt nhà, chở ma tuý, giao dịch bộ phận cơ thể người, vụ án của mẹ cậu, nhiều chuyện như vậy, chỉ cần có một chứng cứ thích hợp, họ Lữ cũng trốn không thoát. Huống chi hiện tại Hình Học Thục đã trở mặt với ông ta, chó cắn chó cũng là một màn kịch vui.”
Cảnh sát Tưởng không chịu nổi ngột ngạt, đứng dậy mở cửa sổ.
Làn gió ẩm ướt mát mẻ tận tình trút vào phòng, thổi tung giấy ghi chép trên bàn khiến chúng kêu “sột soạt”.
Lại có người gọi vào di động của Tiết Tuyển Thanh, cô liếc qua, định tắt nhưng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia giục cô đến hiện trường, cô nói: “Hiện tại em có một số việc, có thể gọi Tiểu Thôi đi thay em được không?”
Bên kia nói: “Tiểu Thôi cũng ra ngoài, em mau đến đó đi, anh lập tức gửi địa chỉ cho em.”
Lúc này Tiết Tuyển Thanh đương nhiên không muốn đi, nhưng có nhiệm vụ khẩn cấp, không đi không được.
Cô cúp điện thoại, nhíu mày cúi đầu vuốt tóc mái, đang không biết mở lời thế nào, Tông Anh lại nói với cô: “Cậu đi đi.”
Tiết Tuyển Thanh ngẩng đầu nhìn mặt Tông Anh, vẻ mệt mỏi che lấp toàn bộ xao động trong lòng, vào những lúc thế này, càng cố tỏ ra bình tĩnh, có lẽ càng đau khổ.
Cô không biết phải an ủi ra sao, chỉ duỗi tay nắm chặt tay Tông Anh: “Về sớm nghỉ ngơi, có chuyện thì tìm tôi.”
Tiết Tuyển Thanh đi rồi, ngoài cửa Hình Học Thục không biết bị y tá nào dẫn đi, cảnh sát Tưởng lại đợi thêm nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định đi trước.
Trong phòng họp chỉ còn một mình Tông Anh, mười phút sau, lục tục có bác sĩ và y tá cầm cặp lồng đựng cơm vào ăn, cả phòng dậy mùi thức ăn, cô đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua phòng bệnh của Tông Du, cô dừng lại một lát, đối diện với biển “cấm thăm bệnh”, cô cuối cùng cúi đầu cầm ô, đi về hướng thang máy.
Màn mây dày đặc đè nặng cả thành phố, còn chưa vào chiều, sắc trời đã ảm đạm.
Hạt mưa thi nhau đập lên mặt ô đen nhánh, rõ ràng đến mức như đang trực tiếp rơi vào màng nhĩ.
Ngày cuối cùng của tuần lễ vàng, vì trời mưa xảy ra tai nạn, con đường càng thêm tắc nghẽn, tài xế xe taxi mất kiên nhẫn ấn còi, thân thể đồ sộ của xe bus bị kẹt giữa đường, tiến hay lùi đều khó, xe cứu thương của bệnh viện tuýt còi ra hiệu nhường đường, chỉ có những chiếc xe máy ven đường nghiền nước mưa chạy qua như bay.
Tông Anh không nhớ mình đi bao lâu mới đến chung cư .
Ngoài cửa, lá ngô đồng rơi đầy đất, những chạc cây khô héo trần trụi, chúng cũng lặng lẽ mang theo cả mùa đông vắng lặng.
Vào chung cư, đập vào mặt vẫn là cơn lạnh, cửa thang máy đề biển đang sửa chữa, chỉ có thể đi cầu thang bộ.
Ánh sáng hắt qua ô cửa sổ hẹp không đủ để chiếu sáng cầu thang, trong không gian chật chội đầy mụi bụi bặm ẩm thấp.
Tông Anh lẳng lặng leo một mạch lên tầng cao nhất, tựa vào tường trắng vừa được quét vôi lại, tim đập thình thịch, song nhịp thở lại vô cùng có kiểm soát.
Lúc cô còn bé, thang máy chung cư còn chưa thay mới, thường xuyên ngừng hoạt động, chỉ có thể leo cầu thang, hì hục hì hục leo lên tầng cao nhất, lười biếng tựa trước cửa nhà thở, nhân tiện kể khổ vọng vào nhà: “Mẹ ơi, thang máy lại hỏng, con leo lên đây mệt chết đi được!”
Nghiêm Mạn mở cửa, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô và nói: “Leo cầu thang đã mệt như vậy là không được, ngày thường bảo con rèn luyện nhiều, đã thấy có lý chưa?”
Kể khổ không thành còn bị dạy bảo, tuy cũng có chút không vui, nhưng dù sao cửa mở ra, mẹ sẽ xuất hiện.
Cô lấy chìa khoá ra khỏi túi, lại nắm chặt, cuối cùng ngẩn ngơ nhìn phía trước…
Hiện tại dù chơi xỏ lá thế nào, than thở ra sao, chào đón cô cũng chỉ còn cánh cửa khép chặt.
Sống trơ trọi nhiều năm qua, đến khoảnh khắc này, tất cả nỗi đau thương tuôn trào khiền lồng ngực như nghẹn ứ lại, hốc mắt dãn ra, chóp mũi ửng đỏ.
Tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà cũ kỹ vang lên, đèn trên trần hành lang bỗng chốc sáng lên, cô bé hàng xóm đi đến bên cô, chìa hộp bánh ngọt trên tay ra: “Chị rốt cuộc cũng về rồi, em đã phát xong bánh cho mấy nhà khác, chỉ còn mỗi chị thôi! Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của em, mẹ bảo đưa cái này cho chị!”
Giọng cô bé trong trẻo non nớt, đầy vui vẻ vì được tổ chức sinh nhật, cô bé không hề nhận ra sự khác thường của Tông Anh, chỉ mải nói: “Trong hộp có bánh ngọt vị dâu tây cực ngon, nhưng mẹ nói bánh này dễ hỏng, chị phải ăn nhanh mới được.” Nói xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Tông Anh, mở to đôi mắt bồ câu, hỏi: “Sinh nhật chị ngày bao nhiêu?”
Đèn hành lang bỗng vụt tắt, Tông Anh chỉ đáp lại cô bé bằng sự im lặng.
Mượn ánh sáng tờ mờ, cô bé cẩn thận nhìn Tông Anh, nhưng chỉ thấy cô cúi đầu, mặc dù đã che miệng thật chặt, vẫn phát ra tiếng ngẹn ngào kiệt lực đè nén.
Nước mắt rơi xuống sàn, gió thổi vào cửa sổ nhỏ trong hành lang khiến nó kêu lạch cạch.
Ngày này, tại thành phố nào đó ở Trung Bộ, trời cũng đổ mưa.
giờ phút tối, Thịnh Thanh Nhượng ngồi trong một cửa hàng tiện lợi, mở điện thoại di động, dùng % lượng pin còn lại gọi điện thoại cho Tông Anh.
Nhưng di động của cô nhắc nhở tắt máy, gọi vào máy bàn cũng không ai bắt máy.
Nhớ tới chiếc di động bị ném hỏng của cô, anh tự nhủ cô chắc hẳn vẫn chưa kịp đi sửa, mà lúc này cô đại khái đã nhập viện, hiển nhiên ở nhà không ai nghe điện thoại.
Vì vậy anh tắt di động, đưa mắt nhìn poster chuyển phát nhanh treo trên tường cửa hàng tiện lợi.
Anh quay đầu hỏi nhân viên trực ban của cửa hàng: “Hiện tại gửi từ đây đến Thượng Hải, nhanh nhất bao nhiêu ngày thì đến nơi?”
Nhân viên cửa hàng đang bận ghi danh sách thực phẩm hỏng, không ngẩng đầu lên, hời hợt trả lời: “Đến Thượng Hải à? Nhanh nhất chắc hôm sau.”
Hôm sau đến nơi.
Thịnh Thanh Nhượng nhanh chóng mở cặp tài liệu, lấy giấy bút, cúi đầu viết thư.
Nhân viên trực ban của cửa hàng hoàn thành công việc nhìn anh, người thanh niên trí thức thoạt nhìn lạc hậu này đang vùi đầu viết thư, gấp cẩn thận tỉ mỉ, cất vào phong thư chuyển phát nhanh, viết thông tin người nhận lên hoá đơn, cuối cùng trịnh trọng giao phong thư vào tay anh ta: “Làm phiền anh, mong anh nhất định gửi đi thật nhanh.”
Anh trả tiền, nhân viên cửa hàng tốt bụng thay anh gạch bỏ phần ký tên nhận tin nhắn nhắc nhở, bên ngoài mưa to dừng lại, dưới ánh đèn đường, thành phố yên tĩnh, thanh sạch lại đẹp đẽ, trong phòng ngập tràn mùi thức ăn chín trong nồi nước dùng.
Ti vi treo tường phát tin thời sự buổi đêm, trong khi chuyển cảnh, anh trông thấy logo toà nhà quen thuộc…
Sincere.
—
Lời tác giả:
– Boy dân quốc: Đừng ăn linh tinh! Cô bé kia từng cho anh uống sữa hết hạn đấy! Ps: Không! Ngờ! Gửi! Thư! Hôm! Sau! Đã! Đến! Thượng! Hải!
– Cô bé nhà bên: Công công suốt ngày nói xấu em trong phần Câu Chuyện Nhỏ thôi!
—
Một vài ảnh về chung cư :