Gương mặt còn đang vui sướng,hớn hở ngay lập tức trở nên trắng bệch,khóe môi cô chợt co rút lại.
"Anh thật là, ngày Cá Tháng Tư qua lâu rồi, sao còn đùa như vậy?"Thật chẳng vui chút nào.
"Anh đang nói nghiêm túc, kết thúc được rồi."
Một trận chua xót truyền đến, gặm cắn trái tim đang rỉ máu.
Ai có thể giải thích cho cô có chuyện gì xảy ra được không?"
Cô còn nhớ như in, mới ngày hôm qua hắn còn dẫn cô đến rạp chiếu phim, lúc ấy cô đã nhìn ngắm hắn đến mức đến khi bộ phim kết thúc cũng không biết nội dung phim là gì.
Khi tản bộ trên con đường nhỏ, hắn còn nói yêu cô, thậm chí bọn họ còn trao cho nhau nụ hôn nồng nàn.
Vậy mà hôm nay...hắn lại muốn chia tay cô.
Không thể nào.
Đúng vậy, đây chắc chắn là trò dùa dai của hắn thôi, mọi khi hắn rất thích trêu chọc cô mà.
Hạ Lam bất ngờ đứng dậy làm chiếc ghế tạo vẽ ra một đường ma sát mạnh xuống mặt đất, tạo ra tiếng két chói tai.
"Em vừa nhớ ra mình có việc bận, em về trước."
Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười này có bao nhiêu cứng nhắc, miễn cưỡng và giả tạo.
Hơn nữa,ý cười còn không chạm đến đáy mắt.
Không đợi Nam Khương đáp lời, Hạ Lam đã lao ra khỏi quán cà phê, nói đúng hơn là cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi sự thật nghiệt ngã đau lòng.
Có những con người sự thật đã hiện ra trước mắt nhưng vẫn cố tránh né, thậm chí còn tự mình lừa dối người.
Không biết Hạ Lam đã chạy bao lâu mà đôi chân bỗng trở nên nặng nề, cô ngã quỵ xuống đường không quan tâm đến ánh mắt hiếu kì của người đi đường.
Đôi mắt cô giờ đây đã vô hồn trống rỗng, hai bàn tay siết chặt đến mức những móng tay ghim vào lòng bàn tay mình.
Tuy nhiên, Hạ Lam không cảm thấy đau vì tim cô bây giờ còn đau gấp bội.
Người đi đường không ngừng qua lại dò xét, tiếng xe cộ tấp nập dường như cũng không thể đưa cô ra bóng ma của sự đau khổ đến tột cùng.
"Đại tỷ, sao chị lại ở đây?"Huệ Giang cùng với đám bạn đang định rủ nhau đi đánh bạc, vô tình nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ ở đây.
Cả đám nữ sinh mặc quần áo xấu xí, cách trang điểm kì dị cùng màu tóc nhuộm nhiều màu nổi bật xuất hiện đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý, chán ghét và xa lánh của người đi đường.
"Chị đi đánh bạc với tụi em không? Đảm bảo hôm nay ăn được một vố lớn!"
"Không"
Thanh âm khàn khàn có chút nức nở truyền đến tai Huệ Giang.
...!
"Đại tỷ! Đủ rồi, chị đừng uống nữa."
Huệ Giang ngồi bên cạnh Hạ Lam cố ngăn cô uống tiếp.
Không hiểu hôm nay đại tỷ bị làm sao nữa? Khi không lại kéo cả lũ vào quán rượu, chị ấy đã uống liên tiếp hai chai rồi.
Bọn họ còn chưa có một giọt trong bụng đây này.
Đại tỷ! Giành rượu với đàn em là không tốt đâu! Xấu lắm đấy!
"Tụi mày phiền chết được, mau tránh ra!"Hạ Lam cứ uống ly này đến li khác, hai má đã nhiễm đỏ.
Mẹ nó! Sao càng uống lại càng buồn thế này? Uống rượu giả sầu cái thá gì không biết!"
"KHÔNG UỐNG NỮA!CHÁN CHẾT!"
Hạ Lam đứng dậy bỏ đi không màng đến tiếng gọi của lũ đàn em phía sau.
Bất chợt, một bóng dáng mà cô luôn yêu thương, nhớ nhung đập vào mắt cô.
Hai mắt tỏa sáng như người trong sa mạc bỗng tìm được ốc đảo nhưng một khác sau đó lại trở nên âm trầm, giận dữ.
Bởi lẽ, hắn đang ôm một người con gái...không phải cô.
Cô tức giận hét lên:
"CON Đ KIA!TAO ĐÃ CẢNH CÁO MÀY RỒI!"
Hạ Lam nắm tóc ả kéo ra khỏi người Khương Nam tát lên tục vào mặt ả, tiếng chát chát vang lên không dứt.
Động tác của Hạ Lam quá nhanh khiến cho cặp tình nhân đang trong nụ hôn cò chưa kịp tình táo.
"CON ĐÀN BÀ ĐIÊN NÀY! MAU BỎ CÔ ẤY RA!"
Hạ Lam cảm thấy một lức đạo mạnh mẽ hướng tới vai mình, đẩy cô ra khiến cho cô ngã xoài trên đất.
Kế đến, một tiếng chát vang lên.
Gò má của Hạ Lam bị lệch hẳn sang một bên, khóe miệng rỉ máu, gò má bắt đầu sưng lên.
Có thể thấy hắn đã đánh mạnh đến mức nào.
"Nam...Anh đánh em?"Hạ Lam ngây ngốc,không thể tin nhìn người trước mặt.
Người đàn ông luôn ôn nhu, đối xử dịu dàng với cô giờ lại đánh cô?
Cô ngước mắt nhìn hắn nhưng chỉ nhận được ánh mắt chán ghét, lạnh lẽo đến tận xương.
"Hạ Lam, tôi cảnh cáo cô, không được đụng đến bạn gái tôi."
"Anh đang nói gì vậy? Em mới là bạn gái anh."Vừa nãy uống không ít rượu nhưng cổ họng cô bây giờ lại khô khốc đến lạ thường.
"Tôi với cô chia tay rồi."Hắn tàn nhẫn nhắc lại một câu mà cô sợ nhất, câu nói ấy như hóa thành một con dao sắc bén đâm vào trái tim cô đến tan nát.
Chán ghét trong mắt hắn bỗng trở nên ôn nhu ấm áp khi anh quay lại nhìn Quế Xuân.
"Quế Xuân! Em không sao chứ?"
"Anh ơi em đau."Ả nói bằng giọng nỉ non, như một con thỏ nhỏ bị ủy khuất vùi vào lồng ngực hắn.
Còn không quên để lộ một con mắt, đắc ý châm chọc nhìn cô.
"Hạ Lam, cô làm tôi cảm thấy thật ghê tởm."Nói xong, anh ôm ả rời đi.
Hạ Lam nhìn hai bóng lưng chồng lên nhau trên đất do ánh hoàng hôn chiếu vào.
Hai cái bóng như hai mà một dính chặt vào nhau, dường như ý muốn nhắc nhở cô rằng hai người họ vốn nên thuộc về nhau...!
Hình ảnh này càng lãng mạn càng xao xuyến lòng người bao nhiêu thì tim cô lại càng đau bấy nhiêu.
Trời bỗng nhiễm một màu tối đen, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống.
Ông trời...có lẽ cũng đang khóc.
Hạ Lam bước đi như người vô hồn dưới màn mưa giá lạnh, lớp trang điểm trên mặt sớm đã bị mưa xóa đi.
Mái tóc màu đỏ rũ rượi,vài sợ tóc dính vào gương mặt cô.
Một lúc sau, cô nhìn về phía trước, cô ngạc nhiên một lúc rồi cười khổ.
Cô vậy mà lại bất tri bất giác đi đến nhà anh.
Hạ Lam ngồi trước cổng đợi hắn về mặc cho từng giọt mưa, cơn gió lạnh lẽo tấn công vào người.
Tầm hai tiếng sau, Hạ Lam nghe được tiếng bước chân ngày một tiến gần, khuôn mặt đang gục đầu vào đầu gối bỗng ngước lên.
"Nam, anh đã về" Giọng nói cô tràn đầy kinh hỉ.
Buồn thay, Nam Khương coi cô như không khí mà bước qua, lấy chìa khóa bên trong túi quần muốn mở cổng.
Hạ Lam nhào tới ôm lấy lưng hắn khiến cho cả người hắn khựng lại.
"Buông ra."
Cô không những không buông thậm chí còn ôm chặt hơn.
"Nam, anh chia tay với cô gái đó đi, em sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chúng ta làm lại từ đầu có được không?"Hạ Lam hèn mọn cầu xin hắn.
"Hạ Lam, cô điên rồi."
Đúng vậy, cô điên rồi, thật sự điên rồi.
Nói cô ngu ngốc cũng được, cố chấp cũng được, lụy tình cũng được.
Chỉ là...cô không muốn mất anh.
Cô không muốn buông bỏ người đàn ông này, người đã dạy cô biết yêu, người duy nhất mang cho cô ấm áp trong đời.
Khương Nam dùng hết sức kéo cánh tay vòng trên người mình, không chút lưu tình đẫy cô ngã xuống.
"Hạ Lam, cô có biết trước đây tại sao tôi lại theo đuổi cô không?"
Cô khó hiểu, tò mò nhìn anh.
"Cô vẫn còn nhớ Hải Xu chứ?"
Nghe cái tên này cả người cô chấn động, cái tên mà dù có chết cô cũng không bao giờ quên.
Thấy thái độ của cô, hắn cười trào phúng:
"Tôi với nó đã thực hiện một cuộc giao dịch, chỉ cần tôi quen với cô tháng rồi vứt cô đi như một chiếc giày rách, nó sẽ đưa tôi triệu."
Sắc mặt Hạ Lam tái nhợt, không thể tin những gì mình đang nghe.
"Cuộc gặp gỡ của chúng ta là do tôi và lũ đàn em của nó sắp đặt.
Không ngờ cô dễ dàng chui vào lưới như vậy, mà thôi cũng nhờ sự ngu ngốc của cô mà tôi có dược một khoản tiền không nhỏ.Hôm qua là ngày tròn tháng chúng ta hẹn hò, tô đã cho cô buổi hẹn hò lí tưởng trước khi chia tay, cô còn muốn gì nữa?"
"Không thể nào." Hạ Lam lẩm bẩm, cô bịt chặt tai lại không muốn nghe nữa.
"Nghĩ lại tôi cảm thấy thật nể phục bản thân mình vì chịu đựng cô tận tháng trời.
Cô phải biết sau mỗi lần ôm hôn cơ thể dơ bẩn của cô, tôi đã phải mất mấy tiếng đồng hồ để đánh răng, tắm rửa nhằm xóa bỏ dấu vết kinh tởm của cô."Lời hắn nói càng lúc càng cay nghiệt khiến cho tim cô muốn vỡ tan.
Nam Khương nhìn cô cười mỉa mai sau đó mở cổng vào nhà để mặc cho cô gái nhỏ ngồi dưới cơn mưa lạnh lẽo..