Địa điểm tiếp theo chính là công viên giải trí.
Hôm nay là chủ nhật cho nên người đến rất đông, phải rất vất vả mới mua được vé.
Thiên Vĩ nhìn theo bóng dáng cô chen chúc giữa đám người không ngừng bị xô đẩy, anh thầm trách mình vô dụng.
Không lâu sau đó, Hạ Lam giơ hai chiếc vé, cười rạng rỡ: "Em đã mua được vé rồi này, chúng ta đi."
Nhìn Hạ Lam quay trở lại với gương mặt cô đã lấm tấm mồ hôi, tóc mai dán vào da thịt, hơi thở cô hơi gấp gáp làm anh đau lòng không thôi.
Công viên giải trí trực tiếp bị liệt vào danh sách đen của Thiên Vĩ.
Hạ Lam chẳng để tâm đến Thiên Vĩ đang đau xót cho mình, cô lôi kéo anh lên tàu siêu tốc.
Tàu siêu tóc bắt đầu khởi hành, tiếng thét chói tai của du khách truyền đến như muốn xé rách màn nhĩ cô.
Hạ Lam không phải là người thích luyện thanh nên không hét như họ.
Gì chứ, thay vì la hét vô bổ thì nên giữ giọng để nói chuyện yêu đương với bạn trai chắc chắn tốt hơn nhiều.
Hạ Lam mở mắt, hưng phấn nhìn xe đang trượt đến những khúc quanh hóc hiểm, lúc nhanh lúc chậm.
Lúc xuống tàu siêu tốc, tâm trạng Hạ Lam hết sức phấn khởi, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
Cô nhìn Thiên Vĩ, thấy tóc anh hơi rối bén giơ tay vuốt vuốt tóc anh.Tóc Thiên Vĩ cực kỳ mềm mại, chạm vào cô đã không muốn tách ra, cho nên tư thế vuốt tóc liền hóa thành xoa đầu, tóc Thiên Vĩ đã rối lúc này lại sắp thành ổ quạ.
Thiên Vĩ thấy tình hình không ổn, vội ngăn cô.
Hai tay chỉnh sửa tóc mình, gấp gáp hỏi: "Em còn muốn chơi trò gì?"
"Xe điện đụng."Lời vừa nói ra, Hạ Lam đã cảm thấy hối hận, muốn đánh mình một trận.
Thiên Vĩ tất nhiên nghe được lời nói của cô, cả người anh hơi chấn động, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng: "Không sao, anh nhìn em chơi cũng được mà."
"Không muốn chơi."Khuôn mặt hớn hở lúc nãy đã tắt hẳn, cô trầm giọng nói.
"Em muốn chơi cáp treo."Hạ Lam giơ tay chỉ dãy cáp treo ở đằng kia.
Hạ Lam thích những trò cảm giác mạnh, câu trả lời lúc nãy của cô cũng chính là xuất phát từ thói quen, còn ngồi cáp treo đối với cô là hết sức tẻ nhạt và nhàm chán.
Lần trước đến đây cô không bao giờ thèm ngó đến.
Cô nắm tay Thiên Vĩ đi đến khu cáp treo.
Khi đi ngang qua ngôi nhà ma, nghe được âm thanh rùng rợn, bước chân cô bất giác đi nhanh hơn.
Người ngồi cáp treo không nhiều nên việc mua vé cũng không vất vả như lần trước, nhanh chóng hai người đã yên ổn ngồi trên cáp treo.
Cảnh vật bên dưới dần thu nhỏ lại, cô nhìn xuống, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thành phố từ trên cao, mọi thứ như biến thành những dấu chấm nhỏ trong một thế giới rộng lớn, màu lá xanh xen lẫn màu sắc của những tòa nhà vẫn hiện lên càng rõ ràng, tạo nên cảm giác bình yên.
Cô nhận ra ngồi lên cáp treo không hề nhàm chán như cô tưởng, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Lam không biết từ đầu đến giờ Thiên Vĩ vẫn luôn ngắm nhìn cô.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm cho gương mặt đã vốn trắng nõn của cô càng thêm trong suốt, ánh sáng chiếu nhẹ lên hàng mi cong cong khiến cô mang một vẻ đẹp nhu hòa.
Thiên Vĩ vươn tay vén tóc cô ra sau tai, sự chú ý của Hạ Lam dời lên người Thiên Vĩ, cô nắm bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, đầu tựa vào vai anh.
"Không cho phép anh rời khỏi em!"
Thiên Vĩ nhìn cô đầy ôn nhu: "Hai chúng ta sẽ mãi bên nhau, nhất định."
Anh nghe nói mối tình đầu sẽ không bao giờ đạt được kết cục trọn vẹn, nhưng anh vẫn mong cô là người duy nhất mà anh yêu, cùng nhau hưởng trọn hạnh phúc cả đời.
Hạ Lam nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Không được nuốt lời, cũng không được yêu người khác."Cô biết tính cách mình rất vặn vẹo, điên cuồng, thậm chí có phần biến thái.
Những hành vi bạo lực ngày trước chẳng là gì.
Nếu một ngày anh phản bội cô đến với người khác, cô sẽ làm gì hai người họ, ngay cả cô còn chưa biết được...!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn anh càng thêm phức tạp và rối rắm.
Thiên Vĩ dĩ nhiên không hiểu được tâm tư của cô, chỉ nói: "Chỉ yêu em."
Nói rồi, đôi môi anh hạ xuống đặt lên môi cô gái nhỏ.
Bên trong cáp đang chậm rãi di chuyển, trên thành phố đang chìm vào sự nhộn nhịp và hối hả, có một cặp tình nhân đang trao cho nhau một nụ hôn, nụ hôn của họ không cuồng bạo mãnh liệt mà vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đã đủ chứng minh cho tình yêu sâu đậm họ dành cho nhau.
...!
Tối hôm đó, Hạ Lam trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Hình ảnh con ma hồi sáng vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô, cứ nhắm mắt lại cô sẽ có cảm giác như có một ai đó đang đứng trước giường nhìn mình.
Cô thở dài, đành ngồi lên bàn lấy sách vở ra học, tuy nhiên cơn buồn ngủ dâng lên như thủy triều khiến cô không thể tập trung được, nên cô đành đóng sách vở lại, ngã người lên giường.
Bàn tay cô đặt lên trán, sắc mặt ũ rũ.
Không lẽ cô phải thức trắng đến hết đêm nay thật sao?
Bất chợt, Hạ Lam như nhớ ra cái gì đó.
Cô ngồi dậy cầm điện thoại, gọi cho một người.
"A lô."Ngữ điệu tức giận và khàn khàn truyền đến từ bên kia điện thoại.
"Huệ Giang, mày qua nhà tao nhanh lên."
Huệ Giang giật mình, nhỏ giọng phản kháng: "Bây giờ đã hơn giờ rồi đấy,chị muốn bố mẹ đánh em què chân hay sao?"
Nhớ cô quá thì ngày mai gặp cũng được mà, đâu cần kêu gấp như vậy làm gì?
"Cấm nói nhiều, qua liền cho tao."Ngữ khí Hạ Lam liền gấp gáp, mau chóng thúc giục.
"Được, em qua ngay."
Sao hôm nay đại tỷ lại kêu cô đến nhà chứ?Thật khó hiểu.
____
Tui rải cẩu lương chứ cũng tự ăn ko ít cẩu lương mn ạ.
Đối với đứa FA lâu năm như tui thiệt đáng sợ.????.