Dựa theo phong thư, cảnh sát lập tức huy động lực lượng đến hai địa điểm được nhắc tới.
Lý Sinh nhìn qua kính xe, cảnh vật cứ hiện rồi lùi về sau hiện rõ trong con ngươi đen láy.
Mặc dù không biết người đưa phong thư kia có mục đích gì nhưng anh ta vẫn muốn đến đó, biết đâu sẽ tìm được manh mối.
Tâm trạng anh cứ chìm trong nỗi mê mang cho đến khi xe cảnh sát dừng trước chung cư bỏ hoang Khiên Thai.
Chung cư này nằm trong một con hẻm nhỏ, gần bãi phế liệu.
Cách đây năm, người dân vẫn còn cư trú ở đó, nhưng họ đều di dời đi nơi khác khi Chính Phủ phát lệnh đập phá nhằm xây một tòa nhà cao tầng.
Tuy nhiên, dự án đó vẫn trì trệ đến tận bây giờ.
Chung cư kia cứ thế bị bỏ hoang, không một ai sinh sống.
Lý Sinh và đồng nghiệp bước vào trong, anh ta lớn tiếng nói: "Các cậu mau lục soát kỹ tòa nhà này!"
Nói xong, anh ta bắt đầu nhìn khắp nơi, chân đi lang thang qua các phòng ở.
Chung cư này vốn cũ kĩ và thêm việc bị bỏ hoang quá lâu, nên hầu như sơn tường đều bị bong tróc hết cả, mạng nhện giăng kín các góc tường, tranh ảnh trên tường bị phai đi, đồ đặc người dân để lại phủ một lớp bụi thật dày.
Cả chung cư bao trùm một không khí âm u, ảm đạm đến mức ai cũng có thể cảm nhận được.
Một lát sau, một thiếu niên trẻ mặc cảnh phục đi đến, trầm giọng khai báo: "Đội trưởng, tụi em không thấy có gì bất thường cả."
Lý Sinh nhíu mày, siết chặt tờ giấy trong tay.
Không lẽ mọi chuyện chỉ đơn thuần là một trò đùa.
"Tìm lại một lần nữa."
"Vâng"
Lời vừa dứt, anh ta quay lưng bỏ đi.
Lý Sinh bước đi chậm rãi cẩn thận quan sát từng nơi một, cứ thế mà anh ta lại đi đến nơi đỗ xe.
Đột nhiên, một viên gạch dưới chân bỗng nhiên sụp xuống làm anh ta suýt nữa té ngã.
Lý Sinh nhìn xuống, nhận ra viên gạch đã bị vỡ một góc, nhìn kĩ hơn, đôi mắt liền lóe lên một tia nghi hoặc.
Vì một phần gạch đã bị vỡ, anh ta có thể thấy một cái khe bên dưới.
Lý Sinh cúi xuống, dùng tay quăng viên gạch sang một bên, sau đó mới phát hiện những viên gạch xung quanh căn bản không hề dính chặt với nền đất.
Cho nên, khi các viên gạch được vứt đi, một cánh cửa được thiết kế nằm ngang hoàn toàn bại lộ.
Ngón tay Lý Sinh đưa vào khe cửa, hơi dùng lực đẩy lên, căn hầm tối om dần xuất hiện.
Anh xoay người, nói: "Tiểu Huân, cậu đi theo tôi."
Căn hầm rất tối, nên anh ta phải dùng đến đèn pin.
Đi được nửa đường, hai người thấy một cánh cửa.
Lý Sinh vặn tay cầm, nhận ra cửa đã khóa, vì vậy anh dồn lực đạo về một chân đá sập cánh cửa.
Cánh cửa vừa rơi xuống, không gia bên trong hiện ra.
"Trời đất!"
Thiếu niên đi sau anh ta không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Một mùi hôi tanh bốc lên khắp tầng hầm làm cho người ta không nhịn được nôn mửa, dưới sàn toàn là phân gián và có vài sinh vật bọn họ không biết là gì, còn có quần áo vươn vãi.
Trong một góc, có hai bộ xương đang nằm cạnh nhau, một lớn một nhỏ.
Bộ xương lớn quần áo chỉnh tề, bộ xương còn lại thì hoàn toàn trống rỗng.
"Đội trưởng, tám phần hai người này chính là cặp tình nhân bị mất tích tháng trước rồi."
Lý Sinh xoay người lại nhìn cậu ta, nói:
"Phải làm kiểm tra pháp y mới khẳng định được."
Bọn họ đã tìm thấy hai thi thể ở nơi này, vậy còn núi Ngự Lâm thì sao?
Anh ta vừa nghĩ đến, điện thoại trong túi liền vang lên.
Không chờ anh ta đặt câu hỏi, bên kia đã mau chóng trả lời.
"Tụi em vừa tìm được một chiếc vali kích cỡ lớn, bên trong có chứa một thi thể đã bị phân hủy."
"Thi thể?"
"Phải, theo khám nghiệm sơ qua thì người chết là một người đàn ông."
"Được, tôi biết rồi."
Chỉ trong vòng một ngày, bọn họ đã tìm thấy ba thi thể một cách quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức anh ta phải nghi ngờ.
Rõ ràng có người âm thầm chỉ đường cho họ sau các vụ án.
Người đó là ai? Và có mục đích gì?
...!
Mọi thứ quá mức mông lung cho đến khi kết quả kiểm nghiệm pháp y và lý lịch được đặt trên bàn.
Quả thật, cặp xương bọn họ tìm thấy ở khu chung cư chính là của đôi tình nhân đó.
Còn thi thể được giấu trong vali không phải ai xa lạ mà chính là chồng của bà Diệp - Ông Quang, nói đúng hơn là người chồng sau.
Tất cả nạn nhân đều có mối quan hệ với con bé đó, và bọn họ phát hiện ra rằng con dao cắm trên người bà Diệp có dấu vân tay của Hạ Lam.
Mọi thứ đều chỉa mũi nhọn vào cô bé.
Thủ phạm đã biết, nhưng người thì đến giờ vẫn tìm không thấy.
"Tiểu Lý, hết giờ rồi, cậu về nhà nghỉ đi."
Cục trưởng từ văn phòng bước ra, thấy Lý Sinh suy nghĩ muốn bạc cả đầu, liền lên tiếng khuyên nhủ.
"Chút nữa cháu sẽ về."
Lý Sinh nói với cục trưởng một tiếng rồi tiếp tục xem hồ sơ.
...!
Bà Lăng đứng bên ngoài gõ cửa phòng Thiên Vĩ rất nhiều lần mà không thấy anh lên tiếng.
Sự sốt rột và lo lắng dâng lên càng lúc càng nồng đậm, thấm vào đáy lòng đến bứt rứt, khó chịu.
Trước đây, con trai bà cũng từng như thế, không biết nó có làm gì dại dột không?
Nghĩ thế, sắc mặt bà tái nhợt, tim đập dồn dập: "Mẹ vào được chứ?"
Thế nhưng, vẫn không có thanh âm nào đáp lại bà.
Tay bà Lăng vặn tay cầm, mở cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn nên rất tối, bà chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của con trai dưới ánh trăng khẽ chiếu vào qua cửa sổ.
Bà giơ tay bật đèn lên, ánh sáng tỏa ra, gương mặt anh tuấn lập tức hiện rõ.
Bà thấy Thiên Vĩ đã gầy đi nhiều, khuôn mặt cũng trở nên hốc hác, đôi mắt đầy tơ máu, đáy lòng bà đau như cắt.
Bà Lăng bước đến mép giường nhìn con trai.
"Con xuống ăn cơm đi."
Đôi mắt phủ lên một mảnh mờ mịt nhìn sang mẹ.
"Cô ấy nhất định sẽ không sao đúng không mẹ?"
"Chắc chắn không sao, con nhìn lại bộ dạng con xem, khi con bé trở về mà thấy con thảm hại như thế sẽ mắng con một trận đấy, ngay cả gặp con cũng không thèm."
Thiên Vĩ bị mẹ thuyết phục, khẽ gật đầu, xuống phòng ăn.
Anh tự rót cho mình một ly nước, từ nãy đến giờ cổ họng anh gần như khô khốc.
Ông Lăng đang làm việc, nhìn thấy Thiên Vĩ đi xuống, liền đóng laptop.
Tuy nhiên, ông chưa kịp làm gì, màn hình laptop đã tối đen, vài giây sau lập tức bật lại, nhưng không phải là giao diện ban đầu mà là một video.
Trong video chỉ thấy mặt một người phụ nữ trung niên, sắc mặt bà ta vô cùng hoảng sợ, nước mắt chảy ướt cả gò má.
"Tôi không hề giết chồng tôi, là con bé Hạ Lam, chính nó gây ra, là nó."
Video chỉ kéo dài chưa đến giây nhưng cũng đủ khiến cho người ta kinh hãi.
Âm thanh rất lớn, vang vọng khắp phòng, Thiên Vĩ đứng gần đó cũng có thể nghe được.
Sắc mặt anh tái nhợt, bàn tay run rẩy, ly nước cầm trong tay rơi xuống vỡ toang..