Nếu là những người khác khi nghe những lời này chắc hẳn sẽ tức đến đỏ mặt tía tai, mắng chửi cô một trận, sau đó đuổi cô ra khỏi phòng ngay lập tức, nhưng Lăng tổng thì không như vậy, ông chỉ hơi ngạc nhiên, cả người sững lại như đang suy ngẫm điều gì, một lát sau thì bật cười.
Đôi mắt ông nhìn cô càng tăng thêm vài phần tán thưởng và từ ái, ngón tay ông gõ từng nhịp trên bàn, chậm rãi nói:
"Ta phải xem bản lĩnh của con đã."
"Vâng"
Hai tay Hạ Lam nắm lại thật chặt, bên trong con ngươi đen láy lộ ra sự kiên định.
"Chuyện của hai đứa, chúng ta sẽ không quản."
Tuy ông đã tỉnh dậy sau tai nạn đó, nhưng sức khỏe của ông không còn được như trước nữa.
Hơn nữa, ông và Yên Nhiên cũng đã lớn tuổi, con cháu tự có phúc của con cháu, bọn họ nên hưởng tuổi già thì hơn.
Hạ Lam biết ông đã ngầm đồng ý chuyện của hai người, trầm giọng nói:
"Con sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt."
Đó là lời tự hứa của cô, cũng là giao ước giữa hai người."
Trên gương mặt soái khí của ông bất chợt hiện lên một nụ cười, nhưng một lát sau ông không còn tâm trạng để cười được nữa.
Trong phòng ngủ, bà Lăng siết chặt gối, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt hung hăng trừng Lăng tổng.
"Lăng Thiên Tuấn, ông trả lời cho tôi! Sao ông dám tùy tiện quyết định mà không thèm hỏi ý kiến của tôi hả? Ông có còn xem tôi là vợ ông nữa không?"
Bà Lăng cầm gối, đánh lên người ông.
Lăng tổng vừa tránh ma chưởng của vợ vừa nói:
"Mấy ngày trước, ai là người nói muốn có cháu để ôm hả? Tôi đã thành toàn cho bà rồi còn gì?"
Cái gối đang giơ trên không trung chợt dừng lại, bà Lăng có chút cứng họng.
Tuần trước, bà Lăng hẹn bạn bè cũng đi dạo phố, mua sắm.
Khi bọn họ đang uống trà thì thấy thằng nhóc Quân Niên đến đón bà Quân, điều khiến bà để tâm là thằng nhóc đó thế như còn dẫn theo hai đứa nhỏ, đứa bé nào cũng tròn tròn mập mạp như bánh bao làm đám phu nhân yêu thích không thôi.Bà Lăng không khỏi hâm mộ, kể từ hôm đó ngày nào bà cũng lải nhải bên tai Lăng tổng là muốn có cháu để ôm.
Cả người bà Lăng cứng lại, nhưng vẫn cố chấp nói:
"Con bé đó không phải người tốt."
"Nó đã hoàn lương rồi."
"Con bé đó không phải hình mẫu con dâu của tôi.".
Tìm truyện hay tại || .C OM ||
"Nhưng là hình mẫu người vợ của con trai bà."
Ông Lăng bình tĩnh, thong dong phản bác lại từng câu nói của vợ.
Bà Lăng tức đến đỏ mặt.
Bà luôn thích những cô gái nết na, dịu dàng, thùy mị, đương nhiên họ cũng sẽ được xuất hiện trong danh sách tuyển vợ cho con trai, nhưng những cái đức tính kia sẽ xuất hiện trên người con bé Hạ Lam ư?
Không bao giờ.
"Đừng quên con trai bà đã cắn răng chờ con bé đó năm rồi đấy, bà muốn nó độc thân cả đời sao?"
Bà Lăng dần bị thuyết phục, mặt cũng xụ xuống.
Cốc Cốc
"Vào đi."
Một người phụ nữ trung niên mở cửa bước vào, cầm theo hai chiếc túi, nói:
"Đây là lễ vật cô Hạ Lam mang đến ạ."
Lăng tổng mở chiếc túi, thấy bên trong là một chai rượu vang Pháp, đáy lòng không khỏi có chút kích động, ông là người thích sưu tập rượu vang, nên đương nhiên cực kỳ thích món quà này, tận sâu con ngươi hổ phách lóe lên sự vui sướng, ông vội vàng đem chai rượu đến thư phòng.
Biểu cảm vui sướng của ông hoàn toàn lọt vào mắt bà Diệp, bà quăng cho ông một cái nhìn khinh thường.
Từ khi nào mà ông trở nên dễ dãi thế hả?
Bà không thèm nhìn chiếc túi, cứ thế vùi mặt vào gối.
Một lát sau, bà ngồi dậy, vươn tay lấy chiếc túi.
Bà chỉ nhìn qua một chút, sau đó sẽ trả lại cho con bé đó, bà mới không thèm quà nó tặng.
Trong lòng bà Lăng thầm nhủ.
Vài giây sau, bà cầm trong tay một chiếc túi xách Gucci.Hai mắt bà sáng lên, gương mặt hiện lên nụ cười thật tươi.
Con dâu bà rất có mắt nhìn nha.
Trong khi ông bà Lăng đang thưởng thức món quà gặp mặt thì Thiên Vĩ và Hạ Lam đang đứng chờ ở cục dân chính.
Thiên Vĩ nhìn Hạ Lam đang nắm tay mình, lúc nãy anh cứ lo bố sẽ nói gì đó làm cô tổn thương, không ngờ sau ra khi ra khỏi thư phòng, cô lại nhanh chân chạy vào phòng, còn lấy chứng minh thư của anh, cuối cùng anh ngây ngốc bị cô đưa đến đây để đăng ký kết hôn.
Anh cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cứ như là một kịch bản, mà anh là diễn viên còn cô chính là đạo diễn.
Hạ Lam không để tâm anh đang thất thần, tay kéo anh đến bàn làm việc điền thông tin vào giấy kết hôn.
Quá trình vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi cục dân chính.
Hạ Lam mở quyển sổ màu đỏ, nhìn ảnh của hai người, trong mắt hiện lên ý cười.
Cô quay sang nhìn anh, nói: "Anh là chồng em." Kiếp này là chồng em thì sẽ mãi là chồng em, nếu anh bỏ trốn em sẽ chặt chân anh.
Thiên Vĩ tất nhiên không biết suy nghĩ táo bạo trong lòng cô, chỉ nhu hòa gật đầu.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thiên Vĩ nhìn màn hình rồi nhanh chóng bắt máy, giọng Quân Niên lập tức truyền đến.
"Này, vợ cậu về rồi đúng không? Qua nhà tôi một chút, có vợ rồi đừng quên anh em đấy."
"Được"
Tâm trạng Thiên Vĩ rất tốt, anh sảng khoái đồng ý.
...!
"Heo nhỏ, chai rượu của anh đâu mất rồi?" Quân Niên từ trong phòng nói vọng ra.
"Bị em uống sạch rồi."
Huệ Giang đặt quyển sách trong tay xuống.
Gương mặt hung tợn của Quân Niên hiện lên sự tội nghiệp và đáng thương, giống như một chú chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
"Em đừng đùa, mau lấy ra đi, Thiên Vĩ sắp đến rồi."
Huệ Giang không mềm lòng, liếc mắt nhìn hắn.
"Ai bảo hôm trước anh không cất rượu cho đàng hoàng vào, Tây Tây uống được rồi đấy.
Anh có biết rượu rất hại cho trẻ con không hả?"
"Heo nhỏ, anh sai rồi, lần này anh sẽ không tái phạm nữa."
Quân Niên nịnh nọt, bóp bóp vai cho vợ.
"Được rồi."
Huệ Giang hất tay hắn ra, đi vào một căn phòng.
Quân Niên nhìn theo bóng dáng của vợ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên truyền vào tai hắn.
Nhìn thấy người đến là Thiên Vĩ và Hạ Lam, hắn không khỏi hớn hở.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, hắn và Thiên Vĩ đều phải tập trung gầy dựng sự nghiệp cho gia đình, cho nên số lần hai người gặp nhau không nhiều.
Hắn nhìn Hạ Lam, nói to.
"Mừng cô trở về."
Hạ Lam hơi cười, nói: "Cảm ơn anh."
Thiên Vĩ vừa ngồi xuống liền cảm thấy góc quần mình bị níu lại, anh nhìn xuống, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Bên chân anh là cậu bé tầm , tuổi, đường nét trên gương mặt cậu bé rất giống Quân Niên nên khi nhìn vào người ta không khỏi thấy cậu có chút hung dữ, nhưng cậu lại thừa hưởng đôi mắt to tròn ngập nước rất giống Huệ Giang làm ngũ quan cậu có vẻ nhu hòa hơn nhiều.
Môi phấn hồng khẽ mở, một giọng nói non nớt vang lên: "Chú Vĩ, chào chú."
Cậu bé cũng không quên Hạ Lam đang ngồi bên cạnh anh, mặt nhỏ quay sang nhìn cô, nói: "Chào cô."
Hạ Lam hơi gật đầu.
Bảo cô nói lời ngon ngọt dỗ một đứa trẻ là chuyện không thể nào.
Cô thật sự không làm được.
Thiên Vĩ ôn nhu xoa đầu cậu bé.
"Tây Tây thật ngoan."
Gương mặt mũm mĩm của Tây Tây treo lên nụ cười xinh xắn đến nỗi đôi mắt híp lại thành một vầng trăng non, lộ ra cả hàm răng sún đáng yêu vô cùng.
Tay tạo thành nắm đấm nhỏ vỗ lên ngực, giọng tràn đầy tự hào.
"Con vốn là đứa bé ngoan."
Nói xong, cậu bé quay sang nhìn Hạ Lam.
"Con rất thích cô."
Tâm tư của trẻ con rất đơn giản, chúng không ngần ngại biểu lộ cảm xúc của mình cho đối phương biết.
Hạ Lam giật mình, thắc mắc hỏi:
"Tại sao?Chúng ta chỉ mới gặp nhau."
"Vì cô rất xinh đẹp nha." Tây Tây hớn hở đưa ra một câu trả lời.
"..." Trẻ con cũng bị nhan khống nữa ư?
"Tây Tây, con mau lên phòng chăm em đi."
Huệ Giang cầm chai rượu bước ra, nhìn thấy Tây Tây liền bảo.
Tây Tây vâng một tiếng, chân nhỏ bước lên cầu thang rồi mất hút ngay ngõ rẽ.
Quân Niên thấy rượu, đôi mắt hắn sáng lên, vội lấy chai rượu từ tay Huệ Giang đặt xuống bàn.
"Cậu uống đi, rượu này tôi mua được từ hồi đi công tác đấy."
Quân Niên lôi kéo Thiên Vĩ uống say đến quên trời quên đất.
Huệ Giang ngồi bên cạnh Hạ Lam, ghé vào tai cô nói nhỏ:
"Chị phải đền bù cho người ta đấy."
"Ừ"
Hạ Lam hiểu được ý của Huệ Giang, cô gật đầu.
Thực chất, tâm trạng Hạ Lam lúc này đang cực kỳ tồi tệ.
Bà đây cũng muốn có con.
Xem ra cô phải nỗ lực nhiều hơn rồi, đôi mắt cô thèm thuồng nhìn Thiên Vĩ, khẽ liếm khóe miệng.
Thiên Vĩ vốn đang cùng Quân Niên đang bàn chuyện làm ăn không hiểu sao tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng..