Hải Băng ngây ngốc nhìn cái người vừa cướp điện thoại của mình, không những thế còn ăn nói linh tinh bây giờ thì nhe răng cười đáng ghét, cô giận đến nỗi không nói được gì, đôi mát ngấn lệ và cô ôm mặt....khóc.
Thực ra, đây là một thói quen khó bỏ của cô. Lúc nào thấy bất công mà không làm gì được là cô lại.....oà lên khóc. Lúc đầu khóc vì tức còn lúc sau khóc vì xấu hổ. Và bây giờ khi biết mình vừa làm một hành động vô cùng ngốc nghếch, Băng tiếp tục gào lên, bao nhiêu uất ức lúc bên anh được cô lôi anh tinh cả gốc lẫn lãi.
Thấy bỗng dưng cô lại khóc, Thành Nguyên vội vàng ngồi dậy, anh luống cuống không biết làm thế nào. Con gái khóc trước mặt anh không ít nhưng bất thình lình thế này thì anh chưa thấy ai như vậy bao giờ, cho nên bây giờ anh chẳng biết nên làm sao.
- Này! Đừng khóc nữa mà! Nín..nín đi mà...
Hình như thấy anh ấp a ấp úng như vậy thì cô lại được tiếp năng lượng, gào to hơn lúc trước gấp vạn lần. Thừa biết mình bị chơi xỏ nhưng giờ anh chẳng suy nghĩ gì được ngoài việc làm sao để cô nhóc lạnh khôgn ra lạnh nóng không ra nóng này ngừng khóc. Thành Nguyên kéo Hải Băng vào lòng, nếm thử cảm giác dỗ dành người yêu, ai nói rất tuyệt chứ! Nhảm nhí!
- Đều là anh sai! Anh sai, nên em nín đi! Anh hứa sẽ không như vậy nữa!Lần sau anh sẽ hỏi ý kiến em, em khôgn đồng ý có đánh chết anh cũng không làm! Anh hứa đó!
Ôi, ai mà nhìn thấy cảnh này thì chắc anh chui xuống đất luôn quá. Cứ ở gần cô thêm vài ngày nữa thì anh sẽ không còn là Hoàng Thành Nguyên mất, nhưng rời xa anh cũng chẳng muốn! Ở bên cô anh cảm thấy mọi thứ đều trở lên trên cả tuyệt vời. Bao nhiêu muộn phiền đều tan biến, màu đen của nỗi đau cũng nở hoa ngát hương thơm . Chẳng khi nào thoải mái như được bên cạnh Băng.
Phải chăng, anh đã đi quá giới hạn?
- Thật sao?
Băng lập tức lau nước mắt, ngước lên hí hửng hỏi anh. Một vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên đôi mắt xám, đối lập với nụ cười tươi rói trên gương mặt cô.
Phút chốc, Thành Nguyên bị hoá đá.
Hay thật! Anh bị cô lừa cơ đấy!
Bàn tay Nguyên nắm chặt, những đường gân xanh nổi lên, nghe rõ tiếng kêu răng rắc của xuơng cốt. Đôi mắt tím hừng hực lửa, trông anh vô cùng tức giận. Chưa bao giờ Thành Nguyên nghĩ rằng mình lại trở nên như một tên ngốc vì con nhỏ ương bướng này, hơn nữa còn bị cô chơi ột vố nhớ đời, đã vậy lúc trước anh còn cuống cuồng lên nữa chứ.
- Lý Hải Băng!
Anh gằn từng tiếng, lời nói chứa hàm lượng bom mìn quá mức cho phép.
Thấy căn phòng này sắp bị nổi tung, Hải Băng lập tức thu nụ cười trên môi lại, co dúm người, thút thít vài cái trông vô cùng đáng thương. Ha ha! Cô đã biết điểm yếu của anh rồi!
Dù không muốn nhưng sự giận dữ trong lòng anh dịu đi, chính anh cũng dang muốn oà lên mà khóc đây. Ai bảo anh muốn trả thù cô làm chi, à đúng rồi!
TRẢ-THÙ!
Khốn khiếp! Bấy lâu nay sao anh có thể quên được chứ?
Phút chốc, gương mặt lãng tử của anh đã được thay bằng cái mà người ta thường gọi, ác ma.
Nhìn thấy sự thay đổi nhanh như chong chóng của người đối diện, Hải Băng theo bản năng lùi lại, không quên khịt mũi cái cuối cùng. Sao mà anh ta có thể thay đổi đáng sợ như vậy được chứ?
- Hình như tôi đã quá nuông chiều em rồi thì phải.
Nguyên lên tiếng, giọng anh trầm lặng, lạnh đến có thể giết người trong tức khắc.
Ngửi thấy mùi chết chóc, Hải Băng gó quanh căn phòng, tìm chỗ nào để tẩu thoát, nếu còn ở đây, cô sẽ thành cá đông lạnh mất.
Như biết được ý nghĩ của cô, Thanh Nguyên nhếch môi. Đôi mắt tỏ rõ sự cao ngạo, cợt nhả.
- Ở đây em có chạy bốn phía thì vẫn mang tên Hoàng Thành Nguyên anh thôi! May mắn nếu mọc cánh thì em có thể sẽ thoát được đấy!
Có thể không hiểu thật hoặc là cố tình chọc tức anh, Hải Băng ngước mắt lên nhìn trần nhà, xem xét kĩ từng đường nét để công phá lối ra duy nhất bây giờ.
Hành động này của cô thật sự khiến anh rất muốn cầm dao, làm thật cho cô biết thế nào là sợ. Nhưng anh chơi chưa đủ, không thể để cô chết dễ dàng vậy được.( Anh có thật là nam chính em muốn xây dựng thật đẹp vậy không anh? rưng rưng)
- Em có biết nấu ăn không? Mà không biết thì cũng đó là việc của em. Anh đói rồi, xuống nhà nấu cho anh ăn đi!
Hải Băng nhìn anh không chớp, nhà anh có nhiều người hầu như vậy, thuê về để ngắm hay sao mà bắt cô đi nấu cho anh ăn ? Mà có nấu cô cũng chẳng dám để anh thưởng thức. Thừa hơi!
Thấy thái độ dửng dưng của Hải Băng, Thành Nguyên dùng ánh mắt sắc như dao nhìn cô vài giây, hiệu quả rất nhanh, chỉ phút chốc đã không thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đâu, chỉ còn đọng lại hương thơm của oải hương trong không khí.
Thành Nguyên hít một hơi rồi anh bước vào nhà tắm, trước khi thưởng thức cơm do...Nghĩ đến đây anh khựng lại, cái này có giống vợ nấu cho chồng ăn không.
Không hiểu sao, đôi môi anh hơi cong lên, nét mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn. Và dù nước nóng đến nỗi giết chết được người vẫn khiến anh dễ chịu vô cùng.
Niềm vui đơn giản đến vậy thôi....
(Kìa chú là chú ếch con có đôi là đôi mắt tròn, lalalala, phút tự kỉ đã xong, giờ mời m.n trở lại với câu chuyện)
Kiều Linh mở cửa phòng hội học sinh, nhỏ suýt lộn nhào vì vấp phải đống sách đứng chắn hiên ngang trước cửa. Kì lạ thật, Duy Khang có bao giờ để phòng bừa bộn như vậy đâu. Nếu không phải thấy anh đang ngồi trên ghế sofa nhỏ còn tưởng mình nhầm phòng lá cái chắc. Có lẽ, anh có chuyện bực mình.
- Anh sao vậy?
Duy Khang không nói tiếng nào, ôm chầm lấy Kiều Linh, như sợ rằng sẽ mất cô vậy. Cảm xúc trong anh vô cùng hỗn độn, anh là một thằng tồi, vô cùng tồi tệ.
Sao anh lại trở nên như vậy chứ?
Tuy hơi bất ngờ nhưng cũng đã khá quen nên Kueef Linh nhẹ nhàng xoa lưng anh như muốn nói"Em ở đây!. Cô rất thích cái cảm giác anh cần cô như thế này. Giống như cả thế giới thuộc về mình vậy.
- Trời ơi! Sao hai người lại nỡ làm tổn thương đến tâm hồn trong sáng của tôi thế này?
Một giọng nói vô cùng mia rmai vang lên, Kiều Linh và Duy Khang quay đầu lại.
Là Tùng? Anh tới đây làm gì?