Hải Băng bước vào lớp, chân mới đặt đến cửa thì tai đã bị những tiếng kêu khóc thảm thiết làm cho tai chấn thương khá nặng. Dù là lớp của mình nhưng cô vãn có vẻ de dè, thập thò ghé mắt vào trong thì nhìn thấy hàng ngũ cãn bộ uy nghiêm đang khóc thút thít như hôm nay là Ngày Tận Thế. Khó hiểu nhưng cô mặc kệ, bước vào ngồi xuống chỗ rồi lôi mp ra nghe, mở volumn to nhất để át đi cái âm thanh thảm thương kia.
- Híc! Sao bọn chúng dám đánh anh Thành Nguyên như thế chứ? Đúng là lũ khốn mà!- Lớp trưởng Quỳnh An lấy khăn mùi xoa yểu điệu lau nước mắt, nghiến răng nói với sự tức giận.
- Nhất định bọn chúng sẽ phải nếm cái giá đắt! Ý động hiếp yếu, lúc đó nếu không phải có một mình ở phòng để đồ thì chắc chắn anh Thành Nguyên đã cho chúng tơi bời rồi!- Bằng thái độ phẫn nộ hơn, bí thư Mỹ Cẩm nắm chặt tay, mắt tràn đầy niềm tin đủ thấy cô là một fan hâm mộ cuồng nhiệt như thế nào.
Hải Băng ôm đầu, gục xuống bàn. Sao mở to như vậy mà vẫn nghe được mấy thứ vô bổ như vậy chứ, cô nhắm mắt thật chặt, nếu có thể thì chắc chẵn sẽ đóng cả cái tai của mình lại luôn. Nhức đầu!
Nhưng chưa yên bình được bao lâu thì headphone đã bị bàn tay nào đó giật ra khỏi tai cô, Hải Băng mở mắt, ngước lên nhìn cái kẻ phá hoại kia. Quỳnh An sao? Đôi mắt cô tràn ngập ngạc nhiên.
- Giờ này mà bạn có thể ngồi nghe nhạc như vậy sao? Anh Thành Nguyên đang nằm trong viện, người làm fan như chúng ta không thể nhàn hạ như vậy được!- Lớp trưởng trừng mắt, giọng nói đầy bực tức.
Hải Băng nhíu mày, cô phát bực vì sự vô lí trong câu nói của Quỳnh An, ánh mắt cô không nhìn người đối diện như.......sinh vật lạ. Thành Nguyên? Thành Nguyên là ai? Cô hâm mộ anh ta hồi nào? Trong suốt mấy năm qua, trong cô chỉ có Duy Khang, một là Duy Khang, hai là Duy Khang và ba cũng là Duy Khang. Những người khác đối với cô chỉ là không khí. Vậy mà bây giờ Quỳnh An nói cô hậm mộ cái tên Thành Nguyên nào đó,thật sự rất vô lí mà.
Nhưng, chẳng muốn đôi co để gây thêm chuyện, Hải băng nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thấy hành động lạ lùng này, Quỳnh An khó hiểu hỏi.
- Bạn làm gì vậy?
- Cầu nguyện!- Hải Băng đáp gọn, mong sao vừa được lòng của cô nàng lớp trưởng kiêu kì kia.
Gât đầu tỏ vẻ vừa ý, Quỳnh An khoanh tay đi lại chỗ của mình, tiếp tục câu chuyện về thủ lĩnh còn đang dang dở. Tính cô là thế, mình thế nào thì người khác cũng phải như vậy, và hơn nữa từ trước đến giờ chưa có ai dám làm trái ý cô cả. Tất nhiên, Hải Băng- người được mệnh danh là người mặt trăng- cũng không ngoại lệ.
Ti hí nhìn tình hình, thấy Quỳnh An dãd đi, Hải Băng lại tiếp tục lẩm bẩm nhưng la fmột câu nói có nghĩa, lúc trước cô nói lằng nhằng cho có lệ thôi.
- Cầu mong ông Trời cử một thiên sứ nào đó mang cô lớp trưởng đó ra khỏi đời của con, con cảm ơn ông nhiều.
Dứt lời, cô lại thứ thái đeo tai nghe, nhắm hờ mắt. Điệu nhạc buồn vang lên biến mọi muộn phiền như tan biến,thay vào đó là sự hòa mình vào giai điệu.
Bỗng, đôi mắt cô mở to như nhớ ra điều gì. Một mình? Phòng để đồ? Không phải nói đến tên đó chứ? Cô có linh cảm không lành, liệu anh ta có tìm mình tính sổ không nhỉ? Cầu mong là không.
Băng thở dài, cấm mình từ bây giờ có tò mò lung tung, tránh như bây giờ.
- Hải Băng!
Tiếng nói gọi tên cô khiến Hải Băng giật mình , không may hất đổ đống sách vở trên bàn. Nhìn hành động này của Băng, lại với gương mặt hơi tái kia, Kiều Linh vội vàng ngồi xuống cạnh cô, nhỏ lo lắng.
- Băng, bạn không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
- Không có gì- Cô nở nụ cười yếu ớt, gương mặt tái nhợt hẳn đi, có lẽ do quả tim yếu ớt trong người cô.
- Bạn nói dối vốn không giỏi mà!- Kiều Linh gắt- Có phải bạn lo lắng quá nên ảnh hưởng đến tim không?
Cô cúi đầu, không trả lời. Vì Linh nói đúng và vì, có chuyện nhỏ đã nhầm.
- Thôi, bạn đừng lo lắng nữa!- Linh vuốt lưng cô, nhỏ biết dù có hỏi thì Băng cũng không nói, vì vậy tốt nhất llà không nên- Lát thể dục, bạn cứ ở trên lớp đi!
Băng mỉm cười, gật đầu. Linh dẵn giống như đe dọa vài câu nữa rồi cầm bộ đồ thể dục xuống dưới, trên còn mình cô.
Nhìn theo bóng nhỏ, môi cô mấp máy chỉ đủ ình nghe. Đôi mắt đen ánh lên những tia khiến người khác khó hiểu. Cô rất giỏi về che giấu cảm xúc! Như cô vẫn yêu Duy Khang, còn Kiều Linh thì tưởng cô đã xóa tên anh rồi.
Và còn nhiều chuyện khác nữa.
---oo---
Trong căn phòng bệnh vip, Thành Nguyên trở người liên tục dù cho những vết thương cứ nhói lên. Anh thật sự muốn khâu cái miệng đang thút thít kia của Na Lộ, anh có chết đâu am fnhỏ trông có vẻ thảm thương vậy. Vơ cái gối đáp mạnh vào mặt nhỏ, Nguyên bực tức quát.
- Nín đi! Anh xin em đó!
Na Lộ phụng phịu mặt, ôm chiếc gối vào lòng vẻ mặt buồn thiu. Nhỏ giận.
- Na Lộ!
Lập tức gương mặt nhỏ sáng bừng lên khiến Thành Nguyên cũng không giấu nổi bất ngờ.
- Dạ?
- Đưa anh cái gối!
Gương mặt nhỏ lại xị xuống, dùng hai tay đưa cho Thành Nguyên. Dù biết rằng anh có chết cũng không mở lời xin lỗi, nhưng nhỏ vẫn mong chờ.
- Còn nữa...
Na Lọ ngẩng đầu lên, niềm hy vọng lại nhen nhói trong nhỏ.
- Ra ngoài dùm anh đi!- Thành Nguyên chẳng để ý đến cảm xcú cua rnhỏ, tuyệt tình nói.
- Vậy anh ngủ đi nhé- Nhỏ đứng dậy, bước ra ngoài.
Thành Nguyên thoải mái nằm ngửa người, âm thanh yên tĩnh thật tuyệt vợi. Nhưng mới được vài phút, anh bật người dậy, vết thương ở lưng đã bị anh ném vào xó xỉnh nào không hay. Hình ảnh có người con gái đó cứ chập chờn trong tâm trí anh, khiến lúc nào anh cũng nhớ đến với sự tức giận. Nhắm mắt hình dung lại hình ảnh lúc đó. Mái tóc dài, đôi mắt nhung huyền, không xinh, cũng chẳng bình thường. Anh mở mắt, cả người toát ra sự chết chóc. Gan to lắm! Dám phớt lờ anh như vậy, từ trước đến nay chỉ có cô ta. Bàn tay anh nắm chặt, những đường gân nổi lên, báo hiệu cho sự xui xẻo của kẻ nào đó.
- Đừng để tôi bắt được cô, nếu không cô chết chắc!
Cạch.
Cánh cửa phòng bật mở, Từng bước vào suýt bị dáng vẻ của Thành Nguyên hù cho rớt tim. Anh khép nép.
- Đại ca, anh....
Thấy sự sợ hãi của Tùng, Nguyên thu ánh mắt lại, ngả lưng dựa vào đầu giường, mắt nhắm hờ.
- Có chuyện gì không?
Thở phào nhẹ nhõm, Tùng nói tiếp.
- Anh tính xư lí bọn chúng thế nào ạ?
Nguyên đưa tay lên mân mê môi, mỗi lần suy nghĩ anh đều làm như vậy. Cái anh muốn không phải trả giá, mà là niềm vui trong cuộc sống buồn tẻ của mình. Một ý ý lóe lên trong đầu anh. Rất tuyệt, như vậy chắc hẳn sẽ rất thú vị.
- Em đi lấy toàn bộ hồ sơ con gái trường mình cho anh, em có hai mươi phút- Thành Nguyên nở nụ cười ma quái, khiến người khác vô cùng tò mò nhưng không có ý sẽ hỏi anh, nếu chưa muốn chết.
- Vâng!
Dù thắc mắc ngập đầu nhưng Tùng không dám hỏi, anh cúi đầu rồi bước ra ngoài, anh hiểu Thành Nguyên ghét nhất là bị tra khảo lí do việc mình làm. Linh cảm cho anh biết, đại ca có đồ chơi mới. Tùng thở dài, tội nghiệp cho cái kẻ kia.
Đúng hai mươi phút Tùng quay lại sau khi đại náo trường học, anh đưa chồng hồ sơ cho Thành Nguyên. Nhìn tập hồ sơ cao ngất ngưởng, Nguyên tỏ vẻ chán nản. Nguyên nhắm hờ mắt, ra lệnh cho Tùng.
- Tìm cho anh những cô gái có mái tóc đen, mắt đen.
Nếu ở trường khác thì người như vậy rất nhiều còn đối với Phan Minh, con gái không tóc đỏ thì vàng, rất ít người để màu đen. Vì vậy, việc tìm ra cô gái đó không phải dễ, hay nói cách khác, cơ hội trốn thoát của con là con số .
Tùng nuốt khan. Không hiểu đại ca nghĩ gì nữa, nhiều như vậy bắt anh tìm hết sao? Nhưng chẳng còn ccáh nào khác, anh bắt tay vào tìm kiếm. Bên cạnh, Thành Nguyên đang dần chìm vào giấc ngủ.
Khi cơn đói đánh thức Thành Nguyên dậy, Tùng cuối cùng cũng tìm xong. Trong anh bơ phờ, ngồi cũng chẳng còn vững.
- Em về trước đi.
Lễ phép cúi đầu Tùng đứng dậy bước ra ngoài phóng xe về nhà ngủ.Đại ca thật biết hành người khác mà.
Còn lại một mình, Thành Nguyên chạm tay vào bản đầu tiên, nghĩ gì đó lại lựa tập cuối cùng. Anh đang thử cái gọi là định mệnh.
Đôi môi anh nhếch lên, ánh mắt tỏ vẻ thích thú.
- Lý Hải Băng!
Thịch.
Băng đưa tay lên tim, nó vừa bị lệch một nhịp. Hình như....sắp có chuyện gì đó xảy ra.