Trans: Yuxin
Edit: Trần Hiểu Lam
Giang Trí Trí đi theo sau nữ lễ tân dẫn đường, bước vào sâu căn phòng tận cùng bên trong khu văn phòng chính là nơi làm việc của Tổng giám đốc.
Mọi lối đi trên đường, cô đều gắng nhớ lại trong đầu với nhiều chi tiết khác nhau. Bởi rất có thể chúng sẽ có ích làm tư liệu sống viết văn của cô áp dụng sau này.
Từ ánh nhìn thực tế, kể từ khi Trí Trí bước vào tòa nhà này, bản thân cô đã nhịn khá nhiều lời cảm thán chính mình. Tục ngữ có câu: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, vì thế các công ty mới nổi hiện giờ thật có nhiều tiền lắm nha!
Sàn nhà sáng loáng phản chiếu như gương soi, nhìn là biết đây là công nghệ tân tiến hiện nay. Tiếp theo, là tấm biển logo cực lớn trên tường cùng với các phục trang của mấy nữ nhân viên xinh đẹp đang mặc...là đủ hiểu rõ công ty phát triển ra sao. Nhưng quan trọng nhất, chính là tấc đất tấc vàng của văn phòng CBD và công xưởng công ty với tên gọi DreamWorks đã chiếm tới mười một tầng diện tích toà nhà. Khi mà chỉ tính tiền thuê mỗi mét vuông nơi đây một ngày đều tính bằng tiền Đô-la Mỹ.
Viết văn được vài năm, Giang Trí Trí dần có thói quen điều tra tư liệu. Trước khi đến đây hôm nay, cô đã điều tra sơ lược qua bối cảnh cổ phần và tình hình sở hữu của công xưởng DreamWorks này, phát hiện ra nó và tập đoàn Ngụy Thị có quan hệ mật thiết.
Ngụy gia trước kia là làm thực nghiệp mà thành lập đi lên, sau đó bắt kịp kinh doanh đất đai mà phất lên. Tiếp theo, dựa vào việc bán đất công xưởng mà gia nhập vào ngành công nghiệp sau khi đã thành công chuyển đổi, và cả tòa nhà lớn này cũng là một trong những cơ nghiệp của tập đoàn.
Người sáng lập công xưởng DreamWorks và CEO hiện tại cũng là họ Ngụy, nhưng công ty đã không còn làm thực nghiệp, hay kinh doanh bất động sản nữa. Công ty hiện hướng theo giống như mô hình ngành công nghiệp mới nổi dưới nền kinh tế của thời đại Internet.
Những công ty như vậy hiện đang phát triển rất nhanh chóng mãnh liệt, chiếm phần lớn các tòa nhà trong khu tập đoàn này. Không chỉ dựa vào bóng cây bảo vệ sẵn có của gia tộc, vị Ngụy Tổng trẻ tuổi này tuyệt đối không giống như người ta nói thế hệ đời thứ hai chỉ biết ngồi không hưởng thụ.
Thời đại học, Trí Trí theo học chuyên ngành hộ lý. Sau khi tốt nghiệp, cô cũng bắt đầu làm hộ lý tư nhân cao cấp. Công việc đầu tiên là phải bay qua Mỹ, nên ở đó cô cũng tiếp xúc qua không ít hoàn cảnh gia đình được gọi là thế hệ giàu có thứ hai: lưu học sinh, trợ giảng,...và họ đa phần đều thông minh nhiệt tình, thành tích thực sự không thua kém bất cứ người bình thường nào khác.
Cô không tự chủ khi nghĩ đến người đàn ông nằm bên cạnh mình trong giấc mơ. Anh ta rất cao, to béo nên nửa chiếc giường ngủ cũng bị anh ta đè bẹp vì trọng lượng lớn... Anh ta cũng rất đẹp trai, nội tâm có chút trầm mặc khi luôn cúi đầu, tướng mạo trong ký ức của cô chỉ là vẻ bề ngoài sâu đậm, còn lại thì đều có chút mơ hồ.
“Giang tiểu thư?”- Cô nghe sau lưng có tiếng mở cửa, liền vội vàng đứng dậy, đối mặt với ánh mắt của Ngụy Thiệu Viễn liền đưa tay ra: “Rất vui được gặp anh!”
Có chút quen mắt, đây là ấn tượng đầu tiên của cô, tiếp xúc rồi mới cảm thấy anh ta rất cao lớn thanh tú sáng sủa, phong độ lịch lãm.
Cô đã đọc và cũng viết rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được Tổng giám đốc trẻ tuổi “sống” và đẹp trai giống như trong sách viết. Cô không có trái tim hoa si, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút căng thẳng.
Lòng bàn tay Ngụy Thiệu Viễn ấm áp và khô, trong khi bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, nên nhanh chóng bắt tay anh một chút rồi cực nhanh rút tay về.
Ngụy Thiệu Viễn để thư ký đem qua cho cô một ly cà phê, một ly latte, nhiều sữa nhiều đường. Giang Trí Trí không kiên nhẫn nên ngẩng đầu nhìn đôi mắt của anh nhiều hơn.
Thiệu Viễn đã ngồi vào bàn làm việc phía sau, lưng thẳng tắp, hai tay nắm lại để trên bàn trước mặt, đôi môi mang theo ý cười: “Nghe nói là Phương Như giới thiệu cô tới đây?”
“Đúng vậy, cô ấy là nhân viên công ty con của các anh, anh nhớ cô ấy chứ?”
Thẳng thắn mà nói, hôm nay cô đến đây đều không ôm hy vọng to lớn có thể gặp được Ngụy Thiệu Viễn. Phương Như gọi anh là sếp tổng, bởi vì studio cô ấy đang đảm nhận khi nó chỉ là chi nhánh nhỏ dưới trướng của anh. Bản thân cô ấy cũng nói mặc dù có chút liên hệ, nhưng xem ra Ngụy Thiệu Viễn không hẳn nhớ đến cô ấy là ai.
Bây giờ nhìn lại, anh ta không chỉ nhớ, còn rất nể mặt cho dù đang bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian cho việc tiếp đón bạn của nhân viên mình.
Ngụy Thiệu Viễn cười cười: “Hóa ra trong mắt nhân viên, tôi không hợp tình người vậy sao?”
“Không không, tôi không có ý như vậy.” Cô liền vội vàng giải thích. Cô vốn dĩ không phải là người khéo léo nhanh nhẹn, vài năm nay lại chỉ chết dí ở nhà, việc cùng người khác giao tiếp vì thế càng ngày càng giảm đi rồi.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không để ý, đặt tay hai bên ghế tì lên trên, cả người thong thả dựa lưng vào ghế: “Cô nói thử xem, là việc gì?”
Giang Trí Trí lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đặt trước mặt anh: “Là như này, tôi là một tiểu thuyết gia, có phát hành trên mạng tác phẩm nhiều kỳ với nhiều đề tài khác nhau. Nhưng đúc kết lại, có nhiều lĩnh vực tôi không hiểu lắm. Do đó, tôi muốn thu thập thêm một số tài liệu, nên chỉ có thể xin sự giúp đỡ của các chuyên gia mà thôi.”
Trên danh thiếp in tên cô, tên thật Giang Trí Trí, có phương thức liên hệ là số điện thoại và Wechat, cũng như kèm theo các tác phẩm tiêu biểu và địa chỉ các bài đăng theo kỳ trên mạng của mình.
Bản thân cô cũng không muốn cho người khác biết danh tính của mình, chỉ là cảm thấy đối với người kinh doanh như Ngụy Thiệu Viễn mà nói thì càng quen với việc trao đổi danh thiếp. Tính ra cô cũng để đề phòng khi không thấy được mặt anh, nhưng ít nhất cũng để lại các phương thức liên lạc, đó mới là ý nghĩa đặc biệt.
Ngụy Thiệu Viễn liếc mắt nhìn tấm danh thiếp một cái, liền hỏi: “Tư liệu của cô là thế nào?”
Giang Trí Trí gật đầu cắn môi, cảm thấy nói ra có chút xấu hổ: “Tôi bây giờ đang viết về nam chính là tiểu thịt tươi của làng giải trí, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc qua, cũng không hiểu gì về nghề này. Vì vậy tôi muốn tìm một người thật sự trong phương diện này, có thể sống cùng nhau, thấu hiểu một chút.”
Cô vội vàng bổ sung: “Tôi không thật sự muốn tìm một tiểu thực tập sinh mới nổi gì đó, chỉ cần ở trong phạm vi như là một diễn viên thường hoặc là ca sĩ đều được.”
Ngụy Thiệu Viễn im lặng không lên tiếng.
Giang Trí Trí có chút quẫn bách, xấu hổ ngước nhìn anh. Tiểu thuyết trên mạng trước mắt mặc dù đã được nhiều lần đưa lên màn ảnh nhỏ và truyện tranh, cũng được rất nhiều công chúng biết đến và đón nhận. Nhưng đối với các tác giả sáng tác phía sau vẫn có không ít hiểu lầm. Có người nghĩ rằng vài vị tác giả này rất có tiền, hoặc có người lại cảm thấy những tác giả viết văn như vậy sẽ là những kẻ ăn không ngồi rồi.
Giang Trí Trí là nhà văn toàn thời gian, từ trước đến nay viết văn được coi là nghề nghiệp chính đáng. Nhưng bất cứ nghề nghiệp gì cũng đều giống nhau, khi chỉ có một số ít người trên đỉnh kim tự tháp, còn lại đa số là người sống ở đáy tháp với cuộc sống tạm bợ qua ngày. Chưa kể vẫn còn có rất nhiều nhà văn không chuyên khác ngay cả việc mưu sinh còn lo không nổi nữa là.
Cô tất nhiên không thuộc về đỉnh kim tự tháp, vậy mà vẫn đàng hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, dường như cảm thấy có chút nực cười.
Nhờ cô bạn thân giúp đỡ và lại đưa ra yêu cầu như vậy với người lạ trước mặt thật không giống nhau. Đặc biệt là đối diện trước Thiệu Viễn, con người trị giá trăm tỷ, bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian đến nghe cô nói chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy cô không biết trời cao đất dày là cái chắc.
Càng suy nghĩ về hoạt động tâm lý của Ngụy Thiệu Viễn, mặt Giang Trí Trí càng nóng, suýt nữa muốn nói bỏ đi rồi đứng dậy ra về.
“Vì sao nhất định muốn viết về chủ đề giải trí?” Anh đột nhiên hỏi một câu, giọng nói không chút hứng thú.
Giang Trí Trí ngẩn người, nghĩ một chút: “Bởi vì đề tài này tương đối được hoan nghênh.”
Danh sách đặt mua sách trên các website lúc trước toàn dẫn đầu là những sách giải trí, được rất nhiều người đọc tìm kiếm, cũng từng được bán bản quyền cho phim truyền hình. Trước mắt thị trường cũng đang có xu hướng nghiêng về chủ đề này nên người viết rất nhiều.
“Lúc trước cô từng viết rồi à?”
“Tôi đã từng viết qua hai bộ, chẳng qua đều uổng sức cả...vì thành tích không tốt lắm.” Cô xấu hổ trả lời.
“Vậy vì sao không thử đề tài khác?”
Hiếm thấy được anh ta sẵn sàng hiểu vấn đề, giữa lời nói dường như cũng không có bất kỳ coi thường tâm tư của cô.
Giang Trí Trí nói: “Thật sự lúc trước tôi là viết cổ văn, đã xuất bản một cuốn sách dài . từ, bán cũng không tệ. Nhưng bây giờ tình cảm đô thị được khán giả đón nhận ngày càng tăng, cũng được thị trường hoan nghênh hơn. Vì thế sách cũng dễ bán ra các loại bản quyền khác nhau hơn, bản thân tôi cũng muốn kiếm chút lợi nhuận mà.”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô chằm chằm: “Lẽ nào cô rất thiếu tiền?”
“Thiếu, rất thiếu.” - Giang Trí Trí thành thật gật lấy gật để, vừa sợ anh ác cảm, quyết định vẫn là nói ra lý tưởng: “Tất nhiên có thể kiếm lời là tốt nhất, thách thức bản thân cũng rất quan trọng nữa. Người khác có thể viết tốt, tôi tin tôi cũng có thể như vậy!”
“Vậy vài người viết tốt như thế, bọn họ cũng đều giống cô là tìm trong phạm vi liên quan cùng trải nghiệm cuộc sống hay sao?”
Giang Trí Trí không hiểu lắm mục đích anh ta hỏi là gì, trả lời lại: “Chuyện này nói không tốt lắm, nên ít nhiều gì tôi cũng tự tìm kiếm chút tư liệu, ngược lại không nhất định phải thật sự trải nghiệm cuộc sống. Suy cho cùng, tác giả viết về chủ đề tình yêu và hôn nhân cũng không nhất thiết là từng kết hôn.”
Có một số người thậm chí đến chuyện yêu đương như thế nào cũng chưa từng trải qua, và cô là một ví dụ điển hình.
Ngụy Thiệu Viễn lại hỏi tiếp một câu: “Vậy tôi mạo muội hỏi một câu, Giang tiểu thư đã kết hôn chưa?”
Cô sững sờ trong giây lát, vô ý phủ định: “Không có, tôi vẫn còn độc thân.”
Không phải cô cố ý bỏ qua việc kết hôn ở Las Vegas, chỉ là cuộc hôn nhân ngắn ngủi hoang đường…sao có thể chắc chắn được đây?
Ngụy Thiệu Viễn chầm chậm thu lại nụ cười, tay vừa nắm chặt lại, nghiêng người nói: “Giang tiểu thư, thực sự cô không biết công ty của tôi là làm nghiệp vụ gì, đúng không?”
“Tôi biết dưới trướng của anh có công ty giải trí và tập đoàn Ngụy thị của các anh chính là cổ đông lớn...”
“Đây chỉ là cấu trúc số cổ phần nắm giữ, lên mạng tìm một chút thì bất kỳ ai đều có thể tìm ra. Tôi hỏi là công ty chúng tôi cụ thể làm gì, cô có hiểu không?”
Giang Trí Trí bị anh hỏi, cô vẫn thật sự không hiểu, hơn nữa cô có thể cảm thấy được đây không phải đáp án anh muốn nghe.
“Có vẻ tôi không nên hiểu nhỉ?” Ngụy Thiệu Viễn lại nói, “Cô Phương Như kia không nói vì sao để cô tới tìm tôi à?
“Cô ấy nói sẽ có nhiều việc lớn hơn cùng anh thương lượng.”
Anh không nói không rằng, nhìn cô một hồi, bỗng nhiên đứng lên nói: “Xin lỗi Giang tiểu thư, kế tiếp tôi có một cuộc họp rất quan trọng phải tham dự, về việc này hôm nay trước tiên chỉ có thể nói đến đây. Tôi sẽ kêu thư ký của tôi tiễn cô về.”
Ơ? Đây là tình huống gì vậy?
Giang Trí Trí ngốc nghếch nhìn, một khoảnh khắc trước vẫn nói chuyện rất tốt mà, sao đột nhiên hạ lệnh đuổi khách rồi? Cô có nói câu nào không đúng hay sao, chẳng lẽ gây lỗi với anh ta rồi à?
Não cô quay cuồng như cối xoay gió, Ngụy Thiệu Viễn lại đi nhanh một bước trước cô mở cửa phòng, nho nhã lịch sự thể hiện cô có thể đi rồi.
Chị thư ký nghe tin tức đã tới đợi sẵn một bên, tim Giang Trí Trí đập nhanh như muốn vỡ ra, mang theo thứ cảm giác nhục nhã không cam chịu.
Cô cảm thấy không thể chỉ đi như vậy, thế nào cũng nên tranh thủ một chút, vì thế mới đi được hai bước đã quay đầu lại nói: “Ngài Ngụy, tôi thừa nhận đối với công ty của các anh tôi không hiểu lắm, về sau nhất định tôi sẽ quan tâm hơn, nhưng lần này anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Cô nói rất chân thành, thậm chí có vài phần khẩn thiết. Ngụy Thiệu Viễn lại từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô, bước trở lại phía sau bàn làm việc, chỉ nói với thư ký một câu:
“Lily, đóng cửa lại!”