Mặc dù có thể còn cả ngàn từ, nhưng cô có thể viết trong phút, cũng có thể viết xong trong tiếng đồng hồ.
Ngụy Thiệu Viễn không thể nhịn được nữa, xuống giường ôm lấy cô, trở tay lấy laptop của cô.
“A, em vẫn chưa viết xong!”, cô giãy giụa trong lòng anh, duỗi cánh tay cố với lấy laptop.
“Viết chưa xong, cũng giống như công việc của anh làm mãi cũng không xong, cho nên sức khỏe vẫn là trên hết.”, anh áp cô trên giường: “Thời gian có hạn, em thật sự muốn bỏ rơi anh một mình ở đây sao?”
“Anh có thể làm công việc của anh…”
“Anh đã làm xong rồi.”
“Vậy để em làm xong đã.”
“Không được, lại đây với anh trước.”
“Vẫn nên để em viết xong trước chứ, mấy ngày nay tiền nhuận bút của em có hơn một ngàn, a…”
Cô chưa nói xong, Ngụy Thiệu Viễn không ngó ngàng gì tới hôn lên môi cô, sờ mó một trận, mới nói: “Anh ra hai ngàn!”
“...”
Trí Trí bị ăn sạch, hai người càng ngày càng hài hòa, cô vẫn còn là lính mới trên con đường này, trong khi Ngụy Thiệu Viễn đã là một tài xế kỳ cựu, chầm chậm thử nhiều tư thế, cố gắng làm cô thoải mái, thuận tiện cũng thỏa mãn bản thân.
Lần vừa rồi rất tốt, anh ôm cô tận hưởng dư vị còn lại, Trí Trí cũng đã ngồi dậy mặc quần áo: “Em còn phải viết nốt chương.”
Lúc này Ngụy Thiệu Viễn không còn gì để nói, anh bỗng nhiên ý thức được rằng cô không phải không có biên giới giữa công việc và cuộc sống, mà là cuộc sống bị công việc lấn át hoàn toàn.
Anh rất hiểu cô, chuyện viết văn của cô hoàn toàn không phải vì tiền, cũng như lúc đầu làm công việc hộ lý cao cấp vậy, khi cô không thiếu tiền cô cũng tình nguyện làm vậy, hơn nữa nhất định sẽ làm tốt, ngoài lý tưởng và trách nhiệm, anh nghĩ không ra lý do cô cố gắng chống đỡ như vậy.
Anh không có cách nào can thiệp việc viết lách của cô, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc cô viết ít đi một tý, dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, sau đó khi anh tập thể hình anh sẽ kéo cô theo, nhưng nếu không được anh chỉ đành mỗi sáng thức dậy chạy bộ gọi cô thôi.
Giang Phức Lan ngủ rất ít, mỗi ngày đều dậy rất sớm, Trí Trí thường ngủ rất trễ, nên dậy cũng trễ, cho nên vẫn luôn là bà mở cửa cho Ngụy Thiệu Viễn, gặp anh rồi cũng không nói điều gì, bảo anh vào, sau đó giúp anh gọi Trí Trí.
Tất nhiên mười lần hết tám lần không kéo cô dậy được, anh chỉ có thể tự mình chạy trước, sau đó mua đồ ăn sáng cho hai mẹ con họ, dặn dò Giang Phức Lan nhớ phải dặn Trí Trí ăn sáng.
Mặc dù anh cũng biết, lời dặn dò này bà không hẳn ghi nhớ, nhưng sau khi thành thói quen rồi, bản thân Trí Trí cũng biết rõ, không thể ngủ quá muộn, nhất định phải dậy sớm ăn bữa sáng tình yêu anh mang đến.
Cô đã nói với anh đừng như vậy, anh còn phải đi làm.
“Em cùng anh dậy sớm chạy bộ, anh sẽ không mua đem qua nữa, mình có thể cùng ăn với nhau.”
Haizzz, đáng tiếc cô không làm được.
Ban ngày cô ẩn náu, ban đêm cô mới hoạt động sống như động vật hoạt động về đêm, chỉ khi cô nhập hàng hay dẫn Giang Phức Lan đi khám bệnh mới ra ngoài.
Ngụy Thiệu Viễn đã giúp cô hẹn trước phòng khám của một chuyên gia thần kinh, để cô dẫn mẹ qua đó khám bệnh, vốn là anh cũng muốn đi cùng, Giang Phức Lan mặc dù có chút không nói cười tùy tiện, tinh thần không tốt luôn nghĩ Trí Trí vẫn còn đang là học sinh trung học, nhưng cũng không biết vì sao mỗi khi thấy anh từ trước tới nay cũng không làm khó dễ gì, thậm chí còn phối hợp với anh giúp anh tấn công Trí Trí.
Mẹ vợ đối xử tốt với anh, anh tất nhiên cũng phải biết ơn, nhưng mà bởi vì tạm thời phải đi công tác ở thành phố gần đây, chỉ có thể để Trí Trí một mình dẫn bà đi.
Kết quả anh vừa mới họp xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thư ký Lily liền báo điện thoại gọi điện đến, Trí Trí té xỉu ở bệnh viện.
Đúng vậy, chính cô té xỉu mà không phải người bệnh như Giang Phức Lan.
Kỳ thực Trí Trí cũng không biết lại xảy ra chuyện như vậy.
Cô cùng mẹ đi bệnh viện, chuyên gia hỏi tỉ mỉ tình hình của mẹ cô, làm một vào kiểm tra, ghi đơn thuốc. Thang máy bệnh viện lúc nào cũng đông và chậm, ngay cả bệnh viện tư nhân cao cấp cũng không ngoại lệ. Cô vì muốn tiết kiệm thời gian nên quyết định đi thang bộ, đại khái mới đi được vài dãy cầu thang, đổ nhiều mồ hôi, sau khi trở lại phòng khám bệnh cô liền cảm thấy có chút nhức đầu chóng mặt chân không vững, đỡ mẹ mình ngồi xuống cô liền yếu ớt ngã xuống.
Khi tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, cô vốn là tưởng mình bị cảm nắng, nhưng bác sĩ nói cô thiếu máu cộng với mệt nhọc quá độ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô từ người dẫn bệnh nhân đi khám bệnh nhưng lại biến thành bệnh nhân.
Thảm rồi, nếu Ngụy Thiệu Viễn mà biết tin này nhất định sẽ lại “tụng” cô một hồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Quả nhiên, tối muộn anh liền trở về, nhìn thấy cô ở trong phòng tay đang lột nửa quả cam, thấy anh đến cũng ngây ngẩn cả người, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, chột dạ ngồi đợi anh mắng.
Đã năm lần bảy lượt nói với cô phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Vậy mà vẫn phạm lỗi này, cứ thế mà té xỉu, xem có nên mắng hay không chứ.
Nhưng Ngụy Thiệu Viễn vốn không nói gì cả. Anh đến bàn rút khăn giấy ướt lau sạch tay, rồi lấy quả cam trong tay cô, giúp cô lột nửa quả còn lại, sau đó đút từng miếng cho cô ăn.
Quả cam này cực kỳ ngọt.
Trí Trí từ từ ăn hết, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng sớm thả lỏng, nhỏ tiếng nói: “Sở trường của anh là trở về nhanh vậy sao?”
“Em nói xem?”, anh lại lấy tờ khăn ướt khác giúp cô lau miệng, sau đó mới lau tay cho bản thân: “Người yêu của anh bị té xỉu, anh còn có tâm trạng ở bên ngoài kiếm tiền sao?”
Lời nói như vậy, giống như hai người là vợ chồng vậy.
“Anh không giận em sao?”
“Nếu anh tức giận, em định làm gì?”
Trí Trí nhìn thấy bốn bề vắng lặng, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Vậy em sẽ hối lộ anh.”
“Ừ, em có thể bắt đầu hối lộ được rồi.”
Trí Trí tiến lại gần môi anh, thấy anh phối hợp vươn cao đầu, ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm, ý cười không giữ được nữa, khúc khích cười ra tiếng.
Ngụy Thiệu Viễn trừng mắt nhìn cô, liền chủ động hôn lên môi cô, chạm đến môi cô rồi lại nhanh chóng giữ lấy lưỡi của cô. Trong hơi thở của cô vẫn còn hương vị ngọt ngào của cam, làm trấn tĩnh tâm tình bấn an của anh từ khi nghe tin xấu từ cô.
Xa nhau hai ngày ngắn ngủi, nếu như không phải bây giờ cô trở thành bệnh nhân, anh nhất định sẽ không chỉ hôn một cái là bỏ qua cho cô.
Anh cũng sẽ không hỏi cô bác sĩ nói thế nào, dù sao anh đã hiểu rồi, cô là do làm việc quá độ cộng với việc ăn uống không điều độ mới dẫn đến bệnh tình như vậy. Những lo lắng lúc trước của anh toàn bộ đều ứng nghiệm cả rồi.
“Sức khỏe chính là tiền vốn để kinh doanh, những cái khác trước chúng ta không nói, em có từng nghĩ qua nếu như em bệnh rồi ngã xuống mẹ em sẽ làm thế nào, ai chăm sóc cho mẹ em?”
Anh không mắng cô, anh chỉ là đau lòng, cho nên có đạo lý liền cùng cô nói đạo lý. Sau đó nghĩ cách làm cô nghe lời____ anh tịch thu laptop của cô, không cho phép cô trong thời điểm nằm viện này lại viết văn tiếp hay sắp xếp công việc trên mạng.
Trí Trí đáng yêu cùng anh thương lượng: “Hay là để em viết một ít, nếu không trong lòng em không yên. Em bảo đảm không thức khuya, cũng không miễn cưỡng bản thân.”
“Không được.”
“Xin anh mà, em còn phải đứng trên bảng xếp hạng, có thêm nhiệm vụ mới nữa, không thể một chữ cũng không viết thêm mà…”
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh đã vào khu bình luận bên dưới tương tác giúp em rồi, cũng đã liên hệ với biên tập rồi, bản thảo chưa viết xong thì thôi, sức khỏe mới là quan trọng nhất, đây là nguyên văn của biên tập của anh.”
“...”
Được rồi, cô sẽ không hỏi anh làm sao đăng nhập được vào tài khoản của cô. Đối với bộ mật mã Tiểu Bạch tạo cho cô mà nói, sao có thể phòng được ông lớn như Ngụy Thiệu Viễn chứ, anh nghĩ dùng cái gì liền dùng cái đó, còn chọc giận anh nói không chừng anh sẽ trực tiếp hack cả nhà người ta.
“Cửa hàng trực tuyến anh đã giao cho Bạch Tuấn Kỳ rồi, em yên tâm, cậu ấy sẽ giúp em điều hành cửa hàng, đảm bảo thu nhập sẽ không thấp hơn lúc trước. Nhiệm vụ hàng đầu cũng là duy nhất của em bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt, nên ngủ sớm chút.
Anh rất đau lòng, nhìn cô gầy ốm như tờ giấy mỏng, báo cáo sức khỏe cũng thấp hơn bình thường rất nhiều, anh rất sợ cô sẽ bị bệnh nan y, anh sợ đúng như anh nghĩ thì bầu trời của anh sẽ sụp đổ.
Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, muốn cùng cô có thời gian tươi đẹp bên nhau nên mới cố gắng từng chút như vậy, ông trời ngàn vạn lần đừng đùa giỡn anh như vậy.
Trí Trí nhìn thấy mỗi ngày anh đều đến với cô, lặng lẽ không nhiều lời, dường như có rất nhiều tâm sự vậy, ngược lại an ủi anh: “Anh có tâm sự gì phải không, đừng cất giấu phiền muộn vào lòng.”
Cô bây giờ thật sự rất biết làm nũng, lắc lắc tay anh, hoặc chỉ là cười nhẹ, lòng anh liền mềm nhũn.
Anh ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hỏi cô: “Trí Trí, em thích đi du lịch không?”
“Ừm, cũng hơi thích thôi. Không muốn đi Nam Cực, Úc cũng được, muốn đi nơi nào có nhiều đồ ăn ngon nữa.”
Ngụy Thiệu Viễn bóp mặt cô: “Nhóc tham ăn.”
“Căn bản chính là phong cảnh có thể xem qua tranh ảnh và phim tài liệu, chỉ có món ăn là tự mình trải nghiệm!”
“Ừm, vậy đợi em khỏi bệnh, chúng ta đi du lịch.”
“Đi đến đâu vậy? Mở bản đồ thể giới ra, em tùy tiện ném phi tiêu, ném trúng chỗ nào chúng ta đi chỗ đó?”
Anh cười: “Được.”
Trí Trí không khỏi không thèm muốn, lần trước cô đi du lịch cũng là khi đi Mỹ lúc trước thôi, sau này mẹ cô xảy ra chuyện, cô cũng không còn cơ hội đi ra ngoài chơi nữa, điều kiện kinh tế cũng không cho phép.
Hôm nay có Ngụy Thiệu Viễn rồi, đi du lịch giờ sẽ thành hai người, nhất định có rất nhiều chuyện chưa từng trải nghiệm qua.
Anh thấy cô vui vẻ như vậy, nhẹ nhàng xoa tay cô: “Vậy… em thích trẻ con không?”
A, vấn đề này, Trí Trí cảm thấy cần phải thận trọng trả lời. May mắn thay giữa hai bọn họ cô mới là người mang thai, bằng không nhìn thái độ của Ngụy Thiệu Viễn cô dường như cho rằng chính anh mới là người mang thai!