Trí Trí ở phòng tập chơi một lát, những thiết bị dụng cụ đối với cô mà nói vẫn còn chưa quen thuộc, thế là cô đợi Ngụy Thiệu Viễn đến dạy mình.
Nghe Bạch Tuấn Kỳ nói anh còn có chứng chỉ huấn luyện viên thể hình cấp quốc gia, lúc đi thi chỉ vì muốn vui chơi, để lại kỷ niệm về sự nghiệp thể hình của mình thôi, nhưng thật không ngờ lại đạt được thành tựu như vậy.
Ngụy Thiệu Viễn đi ra khỏi phòng làm việc của mình, nhìn thấy Trí Trí quả thực rất kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
“Không phải anh bảo em nên ra ngoài nhiều chút sao, đi vòng vòng liền đi đến chỗ của anh, không hoan nghênh em sao?”
“Sao lại thế được.”, anh xoa đầu cô: “Em đợi anh một lát, anh đi thay đồ.”
Anh đến phòng thay đồ thay một bộ trang phục thể thao, lại đem cho cô một bình nước, gọi thư ký mang đến một phần trái cây.
Trí Trí cười: “Này, em là đến luyện tập hay là đến uống trà chiều vậy?”
“Cái gì cũng được, không sao cả. Nếu em thấy mệt thì ở bên cạnh nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.”
Dáng người cô đều đặn, không mập không gầy, chỉ cần bồi bổ, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cũng không cần tập luyện cường độ mạnh như anh, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được.
Anh cùng cô chạy bộ, làm vài động tác khởi động, rồi lại cùng đạp xe, được vài vòng đã khiến cô đổ mồ hôi, anh liền để cô nghỉ ngơi, bản thân lại tiếp tục tập luyện trên máy Smith.
Trí Trí vừa uống nước vừa nhìn Ngụy Thiệu Viễn tập luyện say sưa. Mặc dù anh không khác gì với vẻ ấm áp nhẫn nại thường ngày, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, hôm nay anh có chuyện phiền lòng.
Anh lúc trước đã nói với cô công ty gặp chuyện phiền phức, xem ra chính là chuyện này làm anh thấy phiền lòng.
Trí Trí quyết định làm vợ hiền một lần, thấy anh tập cũng nhiều rồi, liền cầm khăn và nước đi qua: “Mệt rồi phải không, lau mồ hôi đi.”
Đưa nước trong tay cho anh, cô cầm khăn nhón chân lên lau mặt cho anh.
Ngụy Thiệu Viễn cầm tay cô: “Em làm ra chuyện xấu gì rồi sao? Mau khai thật đi.”
“A, có chuyện xấu gì đâu chứ?”, cô có thể làm chuyện xấu gì được?
“Vậy sao đột nhiên dịu dàng vậy? Không phải có câu châm ngôn xưa “Vô sự hiến ân cần” hay sao, nói anh nghe xem có chuyện gì?”
Trí Trí ấn khăn lên mặt anh dùng sức xoa xoa: “Chuyện gì chuyện gì? Đúng rồi, em chính là vô sự hiến ân cần đấy, không phải kẻ gian thì là người trộm cắp thôi, anh theo em hay là không theo đây?”
Ngụy Thiệu Viễn cầm khăn xuống, cười: “Tất nhiên theo rồi, không phải còn có câu châm ngôn “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu” sao?”
“Anh hiểu biết nhiều thật.”, Trí Trí cười, cùng ngồi xuống ghế với anh: “Nghe Tiểu Bạch nói gần đây anh bận tới mức không có thời gian ăn cơm, anh phải chú ý sức khỏe của mình chứ, nếu không sẽ té xỉu giống như em.”
“Sẽ không đâu, anh tự biết rõ sức khỏe của mình như thế nào mà.”, anh khoát tay lên vai cô: “Nếu như em không yên tâm, có thể đến thăm anh mỗi ngày giống như hôm nay, cùng ăn cơm, cùng tập luyện với anh.”
“Được sao?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Trí Trí vui vẻ gật đầu, cho dù cô không giúp được anh chuyện gì trong công việc, nhưng cùng anh tăng ca, ở bên cạnh quan tâm anh cô vẫn có thể làm được.
Ngụy Thiệu Viễn biết cô nghĩ điều gì, nắm thật chặt tay cô nói: “Anh hy vọng em mỗi ngày đều có thể đi dạo bên ngoài, phơi nắng một chút, đều là suy nghĩ cho sức khỏe của em, nếu như em có thể đến chỗ của anh, tất nhiên anh rất là vui. Nhưng em nếu có bất kỳ áp lực gì, không muốn qua đây thì cũng đừng miễn cưỡng đến.”
“Không miễn cưỡng, cũng xem như là em trải nghiệm cuộc sống.”
“Ừm, em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, tác phẩm tiếp theo em muốn viết nam chính là tổng tài sao?”
Anh rốt cuộc muốn trở thành hình mẫu nhân vật dưới ngòi bút của cô sao?
“Không có đâu, tác phẩm kế tiếp của em dự định sẽ viết về bác sĩ, nam chính chính là nam hai trong tác phẩm lần này, là bác sĩ khoa ngoại, rất được các độc giả hoan nghênh.”
“Bác sĩ sao? Xung quanh em dường như không có người bạn thân nào làm bác sĩ, có thể viết tốt được không?”
Hay là viết anh đi, CEO đẹp trai trẻ trung lại nhiều tiền, từ một người có cân nặng gần kg nỗ lực tập luyện trở thành người đàn ông có dáng vẻ gầy ốm nhưng khi cởi quần áo lại cơ bắp săn chắc, vừa có thể truyển cảm hứng, vừa có tình tiết lôi cuốn người đọc.
“Khá khó viết, em muốn tìm một người làm cố vấn.”, Trí Trí nhìn anh cười: “Kế hoạch tìm bạn trai của DreamWorks còn không? Giúp em tìm một người thiên sứ áo trắng, để cùng nhau chịu áp lực, nói chuyện về đời người.”
Nói xong cô liền bị anh búng vào trán: “Em nghĩ đẹp thật.”
Trí Trí xoa trán: “Sao vậy, các anh không phải là lấy khách hàng làm gốc sao? Em không phải là khách hàng của các anh à?”
Ngụy Thiệu Viễn khẽ cắn tai cô: “Tất nhiên em là khách hàng của công ty anh, hơn nữa còn là khách hàng quan trọng nhất, cao quý nhất, cho nên phải do đích thân anh phụ trách đến cùng, như vậy còn chưa đủ hài lòng sao?”
Tai là nơi Trí Trí mẫn cảm nhất, không chịu nổi được sự chọc ghẹo, bị anh làm cho nhột muốn chết, liền cười đẩy anh ra. Hai người cùng cười đùa một hồi, cô lại một lần nữa dựa vào vai anh, Ngụy Thiệu Viễn ôm lấy cô, dường như lại có chút thở dài: “ Nếu như em thật sự cần, anh có thể giúp em liên hệ với người bạn làm bác sĩ, em có vấn đề gì có thể hỏi ý kiến của họ.”
“Tốt như vậy sao?”
Anh nhéo mũi cô: “Chung Doãn không phải cũng là anh giới thiệu cho em sao?”
“Nhưng thật ra anh cũng đã ghen không ít phải không, anh có thừa nhận không?”
“Anh thừa nhận.”, Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô: “Yêu một người sẽ sinh ra dục vọng muốn độc chiếm, đặc biệt là đàn ông, đây là do gen di truyển từ bản năng, từ thời nguyên thủy đã là như vậy, họ muốn đảm bảo đứa trẻ mà người bạn đời mình sinh ra là hậu nhân của mình. Nếu như sự ham muốn này quá mạnh mẽ sẽ trở thành sự trói buộc, điều này sẽ không liên quan gì đến tình cảm. Anh từng nói rồi, em muốn làm chuyện gì cứ việc làm, anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em, mà không phải là trói buộc em.”
Trí Trí nhạy bén bắt được sự lo lắng phía sau lời nói của anh, ôm chặt tay anh: “Đang êm đẹp sao lại nói đến chuyện này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nói với cô cũng không sao. Ngụy Thiệu Viễn nói: “Chồng cũ của Chung Hướng Vãn quay lại rồi, chuyện công ty bị thu mua gần đây có thể liên quan đến hắn.”
Trí Trí kinh ngạc: “Chồng cũ? Chính là cái tên đã đánh cô ấy sao?”
“Ừm.”
“Không phải bọn họ đã ly hôn lâu rồi sao? Sao lại như âm hồn không tan thế?”
Ngụy Thiệu Viễn trầm ngâm một lát: “Hắn ta hẳn là nhắm vào anh, năm đó bọn họ ly hôn, là anh giúp Hướng Vãn rời khỏi nơi bọn họ từng sống, sau đó giúp cô ấy về nước, ẩn náu một khoảng thời gian dài. Tòa án Mỹ đã ra lệnh cấm chế đối với hắn, không cho phép hắn đến gần Hướng Vãn, nhưng bây giờ hắn cũng về nước, đã ra khỏi phạm vi cấm chế, chỉ có thể lại suy nghĩ cách khác.”
“Vậy anh có thể có nguy hiểm gì không?”
Trí Trí biết đàn ông có khuynh hướng bạo lực gia đình nghiêm trọng như vậy thường sẽ xem phụ nữ là đồ vật của hắn, một khi cảm thấy đồ vật vượt ra khỏi khống chế của mình, nhất định sẽ thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Cho nên loại người này không chỉ có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ mà còn có tâm lý muốn trả thù kịch liệt. Ngụy Thiệu Viễn và hắn đã từng là bạn, hai bên đều có sự hiểu biết nhất định với nhau, cô sợ đối phương sốt ruột muốn báo thù, làm ra hành động quá khích tổn thương anh.
Ngụy Thiệu Viễn vuốt mái tóc cô: “Anh không sao, hắn hẳn là còn chưa đến nỗi uy hiếp đến sự an toàn của người thân anh, nhiều nhất cũng chỉ đối phó với anh trên thương trường, anh có thể ứng phó được.”
“Vậy chị Vãn thì sao, chị ấy biết hắn đã trở lại chưa?”
“Hẳn là chưa biết, anh vẫn chưa kịp nói cho cô ấy, gần đây cô ấy cũng không ở thành phố Tân Hải.”
“Cô ấy ở đâu rồi?”
“Cùng Chung Doãn đi chụp hình rồi, hiện giờ đi núi Đại Hưng An chụp hình ngoại cảnh.”
Ồ, vừa nói đến điều này Trí Trí lại nghĩ đến. Khoảng thời gian trước nhìn thấy poster phim, có hai nam chính, Chung Doãn là một trong số đó, không ngờ rằng đã đề máy đi ngoại cảnh chụp hình rồi.
Bây giờ Chung Doãn đã đảm đương làm lưu lượng chuẩn, trên thực tế trong nhóm của bọn họ đã có vài người gần đây phát triển không tồi, có thể nhìn ra được là thành quả kinh doanh đầy tâm huyết của Chung Hướng Vãn. Chẳng qua điều kiện của bản thân Chung Doãn đã đủ vượt qua thử thách, còn đặc biệt nỗ lực, lại có Ngụy Thiệu Viễn phía sau ủng hộ, tài nguyên đều được chia sẻ, một đường lên như diều gặp gió, lập tức liền có vai nam chính cho cậu.
Nguyên tác của bộ phim Chung Doãn đóng cũng được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng, được một công ty khác mua lại, mời phòng làm việc của Chung Hướng Vãn cùng nhau hợp tác quay hình, nguồn đầu tư xa xỉ, và cũng được nhiều khán giả đón nhận.
Sau khi nổi tiếng Chung Doãn thật sự quá bận, luôn mãi theo đuổi các bộ phim và show truyền hình, đủ loại diễn xuất, tập luyện cũng rất cực khổ, nên không liên lạc được nhiều với Trí Trí.
Lần trước bài đăng Weibo nhìn như vô tình của cậu đã cứu vớt cô từ dưới đáy vực lên, đã tạo cho tiểu thuyết và các tác phẩm của cô hiệu ứng chính diện không tưởng tượng được. Cô vẫn luôn muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn anh một lần, nhưng đáng tiếc anh lại bận hối hả ngược xui, tới mức không có thời gian gặp mặt, cô cũng chỉ có thể gửi WC để bày tỏ tấm lòng của mình.
Chung Doãn cũng không khách khí, cô gửi WC, anh liền trực tiếp gọi điện thoại lại: “Muốn mời tôi ăn bữa cơm phải không, lần này tôi không chê bánh sầu riêng nữa đâu. Cô nên nhớ kỹ, lần sau gặp phải chuyện gì khó khăn, đừng để ở trong lòng rồi tự bản thân mình giải quyết, xung quanh cô còn nhiều bạn bè mà, tôi không phải bạn bè của cô sao?”
Trong lời nói của cậu cô cảm nhận được sự che chở, làm cho cô cảm thấy cậu rất man, nhưng cùng với sự ấm áp trầm ổn của Ngụy Thiệu Viễn lại không giống.
May mắn một khoảng thời gian, mặc dù không nhiều, nhưng có thể trải qua nhiều chuyện như vậy, dường như cậu cũng trưởng thành lên không ít, sự kiêu ngạo bất tuân đã được phóng đại thành một loại sức mạnh khác, dường như đã có thể bảo vệ và chăm sóc được cho người bên cạnh.
Không biết vì sao, nghĩ đến điểm này, Trí Trí không còn lo lắng cho Chung Hướng Vãn, cảm thấy cho dù là tên chồng cũ kia trở lại, Chung Doãn cũng có thể bảo vệ tốt cho cô ấy.
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho Phương Như, làm trợ thủ cho Chung Hướng Vãn, cô ấy cũng cực kỳ bận rộn, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện được với Trí Trí, cô không nhịn được kinh ngạc: “A, cậu nói Ngụy tổng với cậu căn bản chưa từng ly hôn à, các cậu vẫn luôn là vợ chồng sao? Trời ơi, thật sự là… thật là…”
Xin thứ lỗi cho sự nông cạn từ của cô lúc này, cô không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung được sự kinh ngạc này.