Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

chương 17: hách tuấn tú và ngài hàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối hôm trước ngài Hách làm tổng kết năm đến đêm muộn, bất đắc dĩ phải ngủ trễ.

Kết quả mộng còn chưa thành đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Ngài Hách uể oải mở mắt, liếc điện thoại di động đặt bên cạnh, ngủ được đúng sáu tiếng, nhưng hắn không hề cảm thấy thoải mái sau khi nghỉ ngơi, đầu nhói lên từng cơn.

Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, mang khí thế chủ nhà không mở cửa thì không bỏ qua.

Ngài Hách buồn bực vén chăn, vuốt qua loa mái tóc, ra khỏi phòng ngủ.

Đi qua phòng cho khách, ngài Hách kéo cửa ra nhìn, Hách Tuấn Lãng ngủ như heo con, thằng nhóc này chính là loại người có thể ngủ cả vạn năm nếu không ai gọi nó dậy.

Ngài Hách nhìn bên ngoài qua mắt mèo trên cửa, sau đó thấp giọng cười mắng một câu, mở cửa.

Nhưng cửa vừa mở, một bóng người ngay lập tức nhảy lên người ngài Hách.

“Anh!”

Hách Tuấn Tú đu thân lên người ngài Hách, hai chân nhảy phóc lên không chạm đất.

Ngài Hách bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Quay về sao không báo một tiếng.”

Hách Tuấn Tú nhảy xuống khỏi người anh trai, nói: “Vốn định cho anh bất ngờ cơ, ai ngờ máy bay đổi lịch khởi hành, bọn em đến sớm hơn dự định. Lúc nãy có gọi nhưng anh không nhấc máy.”

Chắc lúc đó ngài Hách đang ngủ say như chết.

Ngài Hách xoa đầu Hách Tuấn Tú: “Sao lại nhuộm rồi?”

Hách Tuấn Tú thích ăn diện, bản thân lớn lên rất ưa nhìn, đã thế da dẻ còn rất trắng, bây giờ nhuộm tóc màu đay, không những không lộ vẻ nữ tính, trái lại càng thêm phần trẻ trung rạng rỡ.

Hách Tuấn Tú hạnh phúc cười: “Bởi vì anh Hàn() nói nhuộm tóc càng đẹp hơn.”

Ngài Hách ngẩng đầu, nhìn Hàn Ân Tuấn() đang đứng trước cửa.

Hàn Ân Tuấn cũng không khác ngài Hách mấy, đều là người vai rộng hông nhỏ chân dài. Cũng không hổ danh lớn lên ở Hàn Quốc, tóc hắn xoăn tự nhiên, mặc áo choàng dài màu xám thời thượng, đúng chuẩn một oppa thành thục.

Hàn Ân Tuấn xách theo bao lớn bao nhỏ, mỉm cười, “Anh.”

“Ừ, mau vào đi.”

Thú thật ngài Hách không quá thích Hàn Ân Tuấn, bởi vì vào lần đầu tiên nhìn thấy cậu em rể này, hắn có thể phát hiện ra người đàn ông này vô cùng cơ trí, hơn nữa khí thế này, hiển nhiên không phải dạng tầm thường.

Ngặt nỗi hắn chính là người có thể cưa cẩm được đứa em trai như hoa như ngọc của mình.

Hách Tuấn Tú đổi dép lê, điều đầu tiên làm là chạy ào tới phòng cho khách, xách Hách Tuấn Lãng đang ngủ say lên, ôm vào lòng, ra sức xoa nắn.

“Ai u, nhìn chàng trai của ba có đẹp trai không nào~”

Hách Tuấn Lãng bị ôm đến tỉnh, mặt vô cùng thúi, mở mắt ra nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ của papa.

Ngài Hách đứng cạnh cửa, cười nói: “Hai đứa em còn biết đường trở lại, Tuấn Lãng sắp trở thành của anh rồi.”

Hách Tuấn Tú cười khà khà: “Tân hôn mà, em phải trải nghiệm cho đã thế giới của hai người.”

Ngài Hách yên lặng cảm thán trong lòng, ân ái quá ta, kết hôn hơn hai năm rồi giờ mới tân hôn à.

Thực tế, Hách Tuấn Lãng và Hàn Ân Tuấn không cùng huyết thống.

Hầy, chuyện này kể ra rất dài dòng.

Mấy năm trước Hách Tuấn Tú có du học ở Hàn Quốc, tốt nghiệp xong thì ổn định việc làm ở đó. Ngài Hách còn rất đau lòng, cha mẹ xuất ngoại làm ăn thì thôi đi, đến cả em trai yêu dấu cũng sinh sống ở Hàn Quốc không trở về, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao.

Kết quả là xảy ra chuyện thật.

Hách Tuấn Tú là Omega, thêm vào đó tính cách lại hoạt bát hào phóng, lớn lên ưa nhìn tươi trẻ, vì vậy trong vòng tròn quan hệ của Hàn Quốc, cậu nóng đến bỏng tay.

Cũng không hề khoa trương khi nói Hách Tuấn Tú là con cừu non xinh đẹp nhất trong giới.

Cố tình thế nào Hách Tuấn Tú lại thích gã Phác.

Gã Phác là một giáo sư đại học, hai người gặp nhau trong một quán bar.

Có lẽ Hách Tuấn Tú có hứng thú với tình thầy trò. Dù sao thì cậu bị mùi hương tri thức đặc biệt trên người gã hấp dẫn, sau đó không kiềm nổi mình.

Hách Tuấn Tú đầu óc choáng váng, cùng một người mới quen chưa tới hai tuần, chưa được một tháng đã sống chung với nhau.

Mấu chốt là gã Phác dẻo miệng, nói ngọt đến nỗi Hách Tuấn Tú không nghĩ được gì, yêu thích đến hết lòng.

Bây giờ nghĩ lại, có thể gã Phác kia không phải là cáo già trong tình trường, mà là một thằng đàn ông tồi tiêu chuẩn.

Đáng tiếc Hách Tuấn Tú của lúc đó không thấy như thế, nhìn gã ta dưới lớp filter, hoàn toàn nhấn chìm bản thân trong biển tình mơ mộng.

Sau đó, Hách Tuấn Tú mang thai. Thời gian đó gã Phác đang đi công tác, cậu cũng không nói chuyện này cho gã ta, tính để dành cho gã một niềm vui bất ngờ.

Kết quả vào một buổi tối nọ, Hách Tuấn Tú nhận được điện thoại từ bạn gã, nói rằng gã bị tai nạn xe cộ.

Đợi đến lúc Hách Tuấn Tú chạy tới bệnh viện, cấp cứu đã không thành, gã qua đời.

Nỗi bi thương như sóng lớn còn chưa kịp kéo tới, Hách Tuấn Tú đã nhìn thấy bên giường của gã có một người phụ nữ đang gào khóc, bên người còn có một đứa nhóc tầm tám tuổi.

Đại não cậu chấn động, liều mạng chạy ra khỏi bệnh viện, đỡ lấy thân cây ven đường dồn dập thở dốc, gào khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó không nhịn được bắt đầu nôn mửa.

Nguyên lai gã luôn lừa cậu, gã đã sớm kết hôn.

Lời ngon tiếng ngọt bấy lâu nay chỉ là lừa gạt trẻ nhỏ, e rằng đi công tác cũng là giả.

Gã coi cậu như trẻ nhỏ mà lừa gạt, nếu không có biến cố bất ngờ này xảy ra, có lẽ Hách Tuấn Tú sẽ còn trầm mê trong mộng đẹp này rất lâu nữa.

Một năm sau, ngài Hách nhận được một cuộc gọi, em trai muốn về nước.

Ngài Hách vui không tả nổi, hứng thú bừng bừng chạy tới sân bay để đón người, kết quả lại đón được hai người, Hách Tuấn Tú và đứa nhỏ trong lòng cậu.

Sau đó lúc về nhà, Hách Tuấn Tú kể lại hết thảy, đầu ngài Hách sắp nổ tung, nếu không phải gã Phác đã chết, ngài Hách thực sự sẽ phóng tên lửa đến Hàn Quốc, đánh chết thằng chết tiệt đó.

Mẹ kiếp, em trai bảo bối của mình bị lợn ủi rồi.

Ngài Hách cảm thấy chuyện này không giấu diếm được, do dự mãi vẫn kể cho cha mẹ đang làm ăn ở Anh Quốc. Cha Hách, mẹ Hách thâu đêm bay về nước, một nhà bốn người ngồi trong phòng khách, lại nhìn đứa nhỏ chưa biết nói đằng kia, không ngừng thở dài.

Ngài Hách đau đớn nghĩ, trong ấn tượng của hắn, em trai vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Thằng bé không những bị truyền tiếng xấu, lại còn khó kết hôn.

Bản thân mình đã không lấy được vợ thì chớ, em trai mình thì không ai thèm lấy, vậy phải làm sao đây…

Cuối cùng người một nhà quyết định, đứa nhỏ không thể bỏ, nuôi thì nuôi đi, trước mặt người ngoài thì nói đây là đứa trẻ Hách Tuấn Tú nhận nuôi ở Hàn Quốc.

Nhưng cô dì chú bác trong nhà không phải người ngốc, Hách Tuấn Tú là một Omega chất lượng tốt, rảnh đến điên hay sao mà nhận nuôi trẻ con? Tất nhiên, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, cũng không nói chuyện này ra ngoài.

Sau đó, Hàn Ân Tuấn xuất hiện.

Có đôi lúc ngài Hách không nhịn được nghĩ, có phải Hàn Ân Tuấn xuất hiện quá đúng lúc hay không?

Nhưng bất kể là cố ý hay không cố ý, thậm chí là có mục đích khác đi chăng nữa, Hàn Ân Tuấn thực sự rất yêu thương Hách Tuấn Tú.

Đẹp trai nhà giàu lại nuông chiều hết mực, cũng không quan tâm đến chuyện có con nhỏ.

Trên đời này còn bao nhiêu đàn ông tốt như thế?

———-

() Bản gốc là Hàn tiên sinh, không biết tác giả thích từ “tiên sinh” nhiều thế nào nữa ;)) Vì khó edit nên mình để là “anh Hàn” nhé, cưới nhau năm rồi mà vẫn dùng kính ngữ luôn

() Tác giả vẫn gọi Ân Tuấn là “Hàn tiên sinh”, mãi đến sau sau mới lộ tên cơ. Nhưng góc nhìn thiên về ngài Hách, gọi em rể là ngài Hàn cứ sượng sượng, gọi là “cậu Hàn” thì không thấy vẻ bí ẩn của Ân Tuấn, nên mình mạnh bạo leak tên sớm luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio