Lễ cưới chính thức bắt đầu, trong đại sảnh chỉ mở một ngọn đèn màu xanh nước biển, nhuộm bầu không khí thêm phần hài hòa.
Đầu tiên, màn ảnh lớn chầm chậm chiếu những đoạn phim, đó là ảnh chụp chung của cô dâu chú rể, hai người yêu nhau từ đại học, vẫn luôn gắn bó đến nay, thật khiến người khác phải hâm mộ.
Đoạn phim kết thúc, chú rể đứng trên sân khấu, MC vừa cảm xúc dạt dào vừa khua môi khoắng mép nói liên tục hai mươi phút, cuối cùng cũng mời được cô dâu ra.
Cô dâu mặc âu phục trắng, treo dây cáp, từ trên trần nhà thả xuống, lúc chạm đất, chú rể đón được cậu, ôm vào lòng.
Khách khứa đồng loạt vỗ tay, MC cảm xúc dâng trào khua tay múa chân, khuấy động bầu không khí lên cực điểm.
Hai chú rể trao nhẫn xong thì tới phần người lớn hai nhà phát biểu.
Ngài Hách nhìn một bàn xếp đầy món ngon trước mặt, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Mẹ của chú rể nhỏ rất kích động, đứng trên sân khấu nói không ngừng, còn cảm động phát khóc.
Khách khứa hai nhà cũng rất lịch sự chờ đợi, vỗ tay theo nhịp điệu, không một ai động đũa.
Bụng ngài Hách kêu ùng ục, ngồi vỗ tay đến tê rần.
Nghi thức tiến hành xong xuôi, MC cầm microphone, cuối cùng cũng nói: “Mời mọi người dùng tiệc.”
Cả phòng như được giải phóng, tiếng đũa thìa được nhấc lên vang vọng không dứt.
Ngài Hách mở cờ trong bụng, cầm đũa lên xong lại không biết ăn gì.
Ngay lúc ấy, một đôi tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cầm đũa gắp một miếng gà cay lớn, đang định bỏ vào bát hắn.
Ngài Hách khựng lại, quay sang nhìn Lương Chính, được quan tâm thế này, tự dưng hơi sợ.
Thật không đúng lúc, miếng gà cay kia còn chưa kịp hạ cánh an toàn, ánh đèn từ đâu đột nhiên rọi tới, chiếu thẳng vào hai người.
Khách khứa đồng loạt nhìn sang, hai người dưới ánh đèn bỗng chốc trở thành tâm điểm, mà Lương Chính vẫn đang duy trì tư thế gắp đồ ăn cho ngài Hách.
“Tiếp theo, xin nhường chỗ cho bạn tốt của chú rể, cũng là siêu sao nóng bỏng tay, Lương Chính! Anh ấy sẽ dành tặng cho mọi người một ca khúc! Xin một tràng pháo tay chào mừng ạ!”
Lương Chính ngay lập tức điều chỉnh trạng thái, đặt đũa xuống, nhanh chóng đứng dậy, ánh đèn bám theo hắn, hướng thẳng lên khán đài.
Mọi người nhiệt tình vỗ tay.
“Cảm ơn mọi người, tôi xin dành tặng mọi người một bài hát trong album của tôi ‘Yêu người đến khi ngày tàn’. Và cũng gửi lời chúc cho đôi tân nhân hôm nay, chúc hai người bên nhau đến răng long đầu bạc!”
Tiếng dương cầm đệm nhạc chậm rãi vang lên.
Lương Chính có kỹ thuật hát tốt, dù ở tiệc cưới không có thiết bị âm nhạc chuyên dụng nhưng thanh âm hát ra vẫn hoàn mỹ.
Dưới ánh đèn, Lương Chính rực rỡ đến chói mắt, hắn tập trung hát, dù người dưới đài hầu hết đang mải ăn cũng không ảnh hưởng tới hắn.
Ngài Hách nhìn Lương Chính trên sân khấu, cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy, nhiều năm trôi qua, Lương Chính thay đổi rất nhiều. Tuy ngoại hình vẫn vậy, nhưng có chút không giống.
Ngài Hách gắp miếng gà cay Lương Chính vừa cho hắn, cắn một miếng. Nhưng hắn ăn quá vội, bị sặc ớt, bỗng chốc ho khan không ngừng.
Tình hình khẩn cấp, ngài Hách với lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, bấy giờ mới dừng ho.
Thầy Chu nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Anh Hách… Ừm… Cái ly đó là của tôi.”
Ngài Hách kinh ngạc, vội vàng đặt ly xuống, đột nhiên đỏ mặt: “A… Xin lỗi…”
Ngài Hách đặt ly xuống xong, lại nghĩ bụng, mình uống ly của người ta rồi, sao người ta uống tiếp được nữa.
Vì vậy định cầm ly về.
“Xin lỗi thầy Chu, cậu dùng ly của tôi đi, tôi vẫn chưa dùng.”
Nhưng thầy Chu lại phẩy tay, không nhận ly của hắn.
Ngài Hách vừa ngạc nhiên vừa khó xử: “Nhưng mà, tôi uống ly kia rồi.”
Thầy Chu chỉ mỉm cười: “Không sao.”
Hả? Không sao á?
Sau đó, thầy Chu cầm ấm trà lên, rót đầy nước vào cái ly mới bên cạnh ngài Hách, rồi tự mình đưa cho hắn.
“Chắc là hơi nóng một chút, uống cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Ngài Hách ngơ ngác nhận ly, tay vẫn còn run run.
Tim hắn đập như sấm rền, bụng thì đầy nghi hoặc, má ơi… sao thầy Chu hôm nay cũng không giống mọi khi vậy.