Mọi người high trong phòng riêng đến hơn giờ.
Cả bọn đều đồng lòng ngừng lại, dù sao có mấy người đã có vợ con rồi. Cuối cùng không có ai quá say cả, mọi người vui vẻ chào tạm biệt lẫn nhau, nên về nhà thì về nhà.
Ngài Hách ra ngoài cùng Lương Chính, hai người đều không say, nhưng trên người đã vương mùi rượu. Ngài Hách không dám tự lái xe, nhỡ đâu đụng phải cảnh sát giao thông trên đường, bị tra ra là lái xe uống rượu thì phiền phức. Vì vậy hắn quyết định gọi người lái xe thay.
Lương Chính đi song song với hắn, ngài Hách gọi người lái xe xong, quay lại hỏi hắn ta: “Cậu định về thế nào?”
Lương Chính đáp: “Tự mình đi thôi.”
Ngài Hách: “Cậu không lái xe tới.”
Lương Chính cười, lắc đầu.
“Chỉ là lúc này… Không muốn về lắm.”
“Người môi giới chưa tìm được nhà cho cậu sao?”
“Ừ. Giờ vẫn đang ở khách sạn.”
“Vậy…” Ngài Hách cũng cười: “Qua nhà tôi ngồi một lúc.”
Mắt Lương Chính sáng rực lên: “Rất hân hạnh!”
…
Chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào khu chung cư xa hoa, dừng lại trước một căn biệt thự.
Người lái xe thuê rời đi, ngài Hách lái xe vào gara, tới lúc hắn ra khỏi nhà để xe đã nhìn thấy Lương Chính đứng trong sân.
Ngài Hách lấy chìa khóa mở cửa chính, vào trong phòng bật đèn. Lương Chính theo hắn vào trong, khóe môi vẫn nở nụ cười: “Căn này tốt quá, vị trí và loại nhà cũng ổn. Ồ, cũng tự trang trí nhà cửa nè.”
Ngài Hách nhanh chóng cởi áo khoác, lấy cho Lương Chính một đôi dép khác từ trong tủ giày.
“Cũng không hẳn, có mời người tới giúp nữa.”
Hắn ngồi xuống ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt, ngửa đầu ra sau.
Lương Chính tiếp tục đi tới đi lui, vừa xem vừa xuýt xoa: “Một mình ở nhà lớn thế này không sợ cô đơn à.”
Lương Chính vào bếp, trong bếp không có nhiều gia dụng, chỉ có một ít nồi bát muôi chậu, trong tủ lạnh đến rau dưa cũng không có.
Lương Chính hỏi: “Cậu không thường làm cơm à?”
“Ừ, chủ yếu ăn ở công ty.” Ngài Hách đáp.
Lát sau, hắn nghe thấy bên tai có bước chân tới gần, vừa mở mắt, Lương Chính cầm hai ly rượu lấy từ bình brandy nhiều năm tuổi mà hắn sưu tầm được ở nước Pháp thời gian trước.
“Cậu lấy luôn bảo bối ra, rốt cuộc cậu là khách hay tôi là khách?” Ngài Hách bất đắc dĩ cười: “Trễ thế này vẫn muốn uống à, sợ là lát nữa say thật đấy.”
Lương Chính ngồi bên cạnh, ung dung thong thả rót rượu: “Say thì cứ say, sợ gì. Lại nói trước đây chúng ta có quen biết, nhiều năm rồi khó khăn lắm mới gặp lại, đêm nay nhất định phải không say không về!”
Ngài Hách nhìn ly rượu trong tay, chậm chạp không uống.
Lương Chính nhìn thấy trên bàn trà có một hộp cờ cá ngựa, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Hắn cầm hộp lên, giơ về phía ngài Hách: “Chỉ uống không thì nhàm quá, chúng ta chơi cá ngựa đi, ai thua thì uống, thế nào?”
Ngài Hách đáp: “Được.”
…
Gần hai giờ đêm.
Ngài Hách không thể tin nổi, hắn và Lương Chính, hai người đàn ông lớn tuổi đầu lại trẻ trâu đến nỗi chơi trò cá ngựa của trẻ con suốt mấy tiếng.
Hắn thua rất nhiều, rượu làm mụ mị đầu óc, đại não tiến vào trạng thái đình công.
Rượu brandy nồng độ cao, dư vị cũng mạnh, Lương Chính cũng không khá hơn, chỉ thấy hắn ta ngửa cổ dựa vào ghế salon, mặt đỏ bừng, mắt lim dim ngủ.
Ngài Hách mơ màng nhớ tới Lương Chính gần đây có scandal với một người mới nào đó, tính hóng hớt nổi lên, hắn thuận miệng hỏi đối phương.
Lương Chính không kiêng dè, ợ ra một hơi rượu, đáp: “Cậu tin mấy cái này làm gì chứ.”
“Là bạn à?” Ngài Hách hỏi.
Lương Chính nghĩ bụng, đoạn đáp: “Cũng không hẳn. Thực sự thì trong giới giải trí này tôi không có một người bạn thật lòng. Người trong vòng quá giả tạo, gió chiều nào theo chiều ấy.”
Ngài Hách quay sang nhìn đối phương: “Mấy năm nay cậu sống thế nào? Cậu nổi tiếng trong giới lắm mà.”
Lương Chính cũng quay sang nhìn hắn, đôi mắt phượng thon dài quyến rũ nhìn qua: “Nếu như tôi nói, có người bao nuôi tôi, cậu tin không?”
Ngài Hách khiếp sợ: “Thật ư?”
Lương Chính đẩy đầu hắn về chỗ cũ, bắt đầu bật cười ha hả: “Năm đó tôi hot được là do tôi may mắn, nắm được thời cơ. Nhưng cậu thấy đấy, tôi ở trong giới này không có chỗ dựa, liệu có tồn tại một tôi của ngày hôm nay không?”
Ngài Hách cố gắng hối thúc đại não đình trệ của mình chuyển động… Bị bao nuôi… Vậy chắc chắn là…
Sau đó hắn đường hoàng nghiêm chỉnh nói với Lương Chính: “Cậu vẫn nên từ bỏ loại quan hệ này đi, sau này có khó khăn gì thì có thể tìm tôi, sao lại biến mình thành loại người thế này chứ? Tự hành hạ mình.”
Lương Chính vỗ vai hắn: “Cậu muốn gì chứ, tôi cũng không phải ở thế bị động. Vả lại tôi không thấy mình bị thua thiệt.”
“Tại sao?”
“Bởi vì số tôi may, gặp được thằng ngu.” Nói xong, miệng Lương Chính không ngừng nhếch lên.
Ngài Hách không hiểu, hắn chỉ biết đó là khuôn mặt đắc ý tiêu chuẩn.
…
Lúc ngài Hách tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu nặng người lâng lâng, mí mắt không nhấc lên nổi. Hắn nhìn một vòng xung quanh, bản thân mình đang dùng một tư thế quái dị để ngủ trên ghế salon. Lương Chính cũng ngủ trên salon, tư thế nằm cũng không ổn lắm, ngã chổng vó lên trời, bởi vì tay dài chân dài mà một tay một chân bị chạm đất.
Ngài Hách nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ, hắn vội vã vươn tay, lay Lương Chính tỉnh ngủ.
Mãi đến khi Lương Chính chịu mở mắt, hắn mới nhanh chóng đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị một cơn đau đầu tập kích. Hắn đành phải vừa day thái dương, vừa lần vào phòng tắm.
Lương Chính xoay người, cơn buồn ngủ vẫn ùn ùn kéo đến. Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, hắn trừng to hai mắt, tay quơ lung tung vớ lấy cái điện thoại, không nhìn người gọi là ai, tiếp máy.
“Alo?”
“Ừm… Anh là?” Từ trong điện thoại truyền tới một giọng nam hiền lành dễ nghe.
Lương Chính giơ điện thoại ra trước mặt, híp mắt nhìn mấy giây. Ồ, là điện thoại của đẹp trai à.
Người gọi ghi là thầy Chu.
Lương Chính đáp: “Xin chào, tìm Hách Tuấn Anh phải không? Cậu ta vừa rời giường, đang tắm, anh gọi lại sau đi.”
Lương Chính đang định cúp máy thì đối phương lại lên tiếng: “Đợi đã. Anh là… Lương Chính, anh Lương à?”
“À, phải. Chúng ta quen nhau à?”
“Gặp trong lễ cưới hôm qua.”
Lương Chính nhớ lại, quả thật có một người đàn ông ngồi ở phía bên kia của ngài Hách, hình như giọng nói cũng giống vậy.
Người đầu dây bên kia im lặng chốc lát, Lương Chính khó chịu đối phương không nói gì sao không tắt máy, lại nghe Chu Mạt hỏi một câu kỳ lạ: “Hai người… sao ở một chỗ?”
Đại não của Lương Chính vẫn chưa tỉnh ngủ, không nghĩ sâu xa, giải thích: “À, tôi ở nhà cậu ta. Hôm qua uống với nhau nhiều quá, nên mới dậy trễ.”
Chu Mạt ồ một tiếng.
Lương Chính ngáp một cái, hỏi: “Anh có việc gì không? Gấp thì để tôi gọi cậu ta tới.”
Chu Mạt lại nói: “Không cần, cũng không phải việc gấp, cũng không cần nói tôi vừa gọi đến. Làm phiền rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Lương Chính xoa xoa mái tóc rối như tơ vò, đặt điện thoại về chỗ cũ, ngã đầu vào gối tiếp tục cơn mộng đẹp.