Ngài Hách đã yêu rồi, hôm nay tan tầm rất sớm.
Chúng nhân viên xì xào bàn tán: Ông chủ ba tốt chỉ biết cống hiến hết mình cho công ty đi đâu mất rồi?
“Mọi người nghĩ coi, không chỉ đi trễ về sớm, mà lúc mở họp cũng đờ người ôm điện thoại không rời tay, -% là rơi vào lưới tình rồi!” Nhân viên bộ phận tài chính Tiểu Trương tỏ ra vô cùng có kinh nghiệm phân tích.
Mọi người nghe xong vô cùng kinh hãi, hóa ra ông chủ chúng ta đã im hơi lặng tiếng thoát khỏi đội ngũ trai nhà giàu quý giá độc thân sao?!
Người ấy là ai? Chúng ta có cần tìm kiếm thông tin trong vòng ba phút, dự trù mọi tình huống cho ông chủ không!
Trợ lý Vương lặng lẽ bưng cốc trà đi ngang qua, anh nhớ tới lần nọ nhìn thấy sếp Hách cười khúc khích không rõ lí do trong phòng làm việc, đột nhiên cảm thấy giả thiết của Tiểu Trương chuẩn không cần chỉnh!
Hôm đó, ngài Hách hấp tấp ra về không quá ba tiếng, toàn bộ trên dưới công ty mỗi người chêm một câu, cuối cùng ai cũng biết chuyện.
Ông chủ nhà chúng ta biết yêu rồi!
…
Ngài Hách vội vã lái xe tới vườn trẻ. Sắp hết năm rồi, công việc trong công ty ngày một chất đống, cơ hội gần gũi bồi dưỡng tình cảm với thầy Chu ngày càng ít, số lần gặp mặt gần đây có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngài Hách nhận ra, một ngày không gặp thầy Chu sẽ bức bối muốn chết, mấy ngày liền mới gặp một lần tựa như hành xác.
Hiện tại vườn trẻ đã nghỉ đông, lúc ngài Hách đến nơi, vườn trẻ chìm trong yên tĩnh.
Đông đến, trời mau tối, thầy Chu gọi điện thoại tới bảo còn một số việc nhỏ chưa hoàn thành, bảo ngài Hách có thể vào tìm mình.
Ngài Hách xuống xe, vui vẻ chạy vào vườn trẻ. Ông chú bảo vệ đang ngồi trong phòng nhỏ ăn bánh xèo xem tivi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bánh xèo.
Ngài Hách tìm tới phòng làm việc của thầy Chu, nhìn thấy anh đang lau lọ hoa, quay lưng về phía mình.
Thầy Chu vẫn đang mặc đồng phục của giáo viên nhà trẻ, cũng không biết có phải quần áo được phát nhỏ hơn hay không, anh mặc bộ đồ này lộ rõ đường cong cơ thể. Bấy giờ anh cầm khăn ướt, hai tay áo xắn lên chỉnh tề, lộ ra cánh tay trắng trẻo thon dài, dưới ánh đèn, mạch máu khớp xương hiện ra rõ ràng.
Phòng nhỏ ấm áp, ấm đến nỗi ngài Hách cảm thấy cổ họng mình khát khô.
Thầy Chu quay lại nhìn hắn, nở nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi, để cậu phải đợi tôi.”
Ngài Hách vui, nhìn thấy thầy Chu thì rất vui, nghe thầy Chu nói chuyện lại càng vui hơn, có thể ngồi cạnh thầy Chu lại càng vui vui hơn nữa.
“Không sao đâu. Vậy, tôi có giúp gì được không?” Ngài Hách như cún bự nhiệt tình nhích lại gần thầy Chu.
Thầy Chu lau lọ hoa xong, lúc xoay người vô tình chạm phải tay ngài Hách. Một lần chạm phải này, anh nắm lấy tay hắn.
“Sao tay lạnh thế này?” Thầy Chu quan tâm hỏi.
Hắn hơi xấu hổ: “Lúc nãy ở bên ngoài, hôm nay lạnh lắm.”
Anh buông tay hắn ra, dúi vào tay đối phương cốc nước thủy tinh trên bàn.
“Ủ tay đi.” Thầy Chu cảm giác như mình đang chăm sóc một đứa trẻ: “Cậu ngồi đây một lát đi, tôi lo được.”
Bé ngoan Hách Tuấn Anh ôm cốc ngồi xuống ghế, nhìn thầy Chu bận việc, lại tranh thủ lúc anh quay lưng đi, lén lút chụt chụt một vòng miệng cốc.
Nước trong cốc vẫn còn nóng, tay ngài Hách từ từ ấm lên, hắn đặt cốc về chỗ cũ, lại bướng bỉnh nhích lại gần thầy Chu.
Thầy Chu lấy ra một bảng màu, bắt đầu vẽ lên giá sách. Anh nhìn ngài Hách, hỏi: “Muốn vẽ cùng không?”, đoạn đưa cho hắn một cây cọ.
Ngài Hách cầm cọ, cẩn thận vẽ một chuỗi pháo hoa nhỏ màu đỏ.
“Trông được không?”
Thầy Chu cười rộ lên: “Không tệ đâu.”
Ngài Hách được bơm động lực, xắn tay áo vẽ không ngừng nghỉ, thầy Chu dở khóc dở cười nhìn hắn vẽ ra một đống hình vẽ nhỏ.
Một mảng tường được trang trí đỏ rực bừng bừng sức sống, bầu không khí cũng ấm áp hẳn lên.
Ngài Hách nhân cơ hội thầy Chu đang lơ đãng, ngón trỏ còn đang dính thuốc màu trắng, quẹt một vệt lên mặt thầy Chu.
Thầy Chu giật mình sợ hết hồn, bỗng dưng nổi hứng muốn đùa giỡn, ngón tay cũng quệt màu xanh, tấn công lại hắn.
Hai người càng chơi càng vui, càng đùa càng thích chí. Đột nhiên, ngài Hách bị vấp ngã, cả người mất thăng bằng nhào vào lòng thầy Chu, mà chính anh cũng không ngờ đối phương bị ngã, cả hai cùng ngã lăn ra đất.
Lúc hắn mở mắt ra thì khuôn mặt thầy Chu đang gần trong gang tấc.
Gần… gần quá…
Gần đến mức anh có thể cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của người phía trên, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp run rẩy của người phía dưới.
Giác quan thứ sáu của hắn nói với hắn, đây là thời cơ tốt.
Thời cơ tốt để hôn.
“Anh Tuấn…” Thầy Chu nhỏ giọng gọi hắn.
Chỉ cần, chỉ cần nhích thêm một xíu nữa, môi có thể chạm vào…
Nhưng…
“Anh Tuấn…” Thầy Chu do dự lên tiếng: “Cậu… Hình như cậu chảy máu mũi…”
Hắn sực tỉnh: “Cái quái…”
Ngài Hách vội vàng sờ mũi, quả nhiên cả tay đầy máu.
Hắn hoảng loạn bịt mũi bật dậy, hai người kết thúc tư thế thân mật một cách đầy í ẹ.
Thầy Chu rút từ trên bàn mấy tờ giấy ăn, đưa cho ngài Hách đang vô cùng hoảng loạn.
Hắn vừa lau mũi vừa buồn bã.
Thật là, đang hay thì đứt dây đàn…