Thực tế, Hứa Đình và Triển Kiếm đã quen nhau từ rất lâu, hai người không chỉ là bạn cùng lớp hồi cấp ba mà còn là bạn cùng bàn một năm. Tiếc là tính tình hai người không hợp nhau, một năm này cãi nhau liên miên.
Hứa Đình xinh đẹp học giỏi, không có nhiều bạn bè, là một người kiêu ngạo. Triển Kiếm tính tình táo bạo lại độc mồm độc miệng, vừa hết tiết là kéo một đống bạn bè đi buôn dưa cà dưa muối. (buôn dưa, tán phét)
Hứa Đình không ưa y, Triển Kiến ngồi trong giờ tự học chỉ ăn với ăn, hết que cay đến cổ vịt, đống đồ ăn kia toát ra mùi hương mê người, Hứa Đình không nhịn được cơn thèm, vô cùng ảnh hưởng tới năng suất học tập.
Triển Kiếm cạn lời, cậu đói bụng là chuyện của cậu, trách tôi làm gì, cậu muốn ăn tôi cho cậu ăn là được mà?
Hứa Đình không chịu đựng được y, Triển Kiếm ngồi trong lớp toàn ngủ gà ngủ gật, đến cả tiết số học của thầy giáo “ác ma” cũng ngủ được. Mà công thức toán học vốn khô khan, con mọt ngủ của Triển Kiếm còn lây sang Hứa Đình, khiến Hứa Đình cũng muốn gật gù.
Triển Kiếm lại cạn lời, cậu buồn ngủ thì cậu ngủ, trách tôi làm gì, buồn ngủ mà cũng lây à? Nói tào lao lừa trẻ con à.
Hứa Đình khăng khăng giữ quan điểm, nếu có người ngáp thì người bên cạnh cũng ngáp theo, buồn ngủ có tính truyền nhiễm.
Đợt kiểm tra sức khỏe năm cấp ba có mục xác định giới tính thứ hai.
Ngày ấy còn thịnh hành “đường ⅜ “, Hứa Đình cầm thước đo đạc nửa buổi, cuối cùng cũng vẽ được một đường ⅜ hoàn hảo. Thỉnh thoảng tay Hứa Đình bị y chạm vào còn trừng người ta nửa ngày.
Triển Kiếm trợn trắng mắt, cả hai đều là Omega, làm vậy làm gì chứ?
“Lần trước cậu làm gì ấy, hừ, rơi hết phấn ra chỗ tôi.” Hứa Đình bĩu môi.
Triển Kiếm thích trang điểm và ăn diện từ hồi cấp hai.
Triển Kiếm nhìn Hứa Đình bĩu môi vừa buồn cười vừa thú vị: “Lần tới sẽ cẩn thận hơn.”
Lúc nghỉ giữa giờ, nhân lúc Hứa Đình úp mặt xuống bàn ngủ bù, Triển Kiếm lén lút tô son cho cô, mãi tới tối đó Hứa Đình về nhà soi gương mới phát hiện.
Hứa Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi, mất ngủ cả tối đó, sáng hôm sau đi tìm Triển Kiếm để tính sổ.
Cũng không thể nói là đánh nhau, cùng lắm là nhéo mấy cái đạp mấy cái, Triển Kiếm cao hơn cô, mấy cú đánh của cô còn bõ bèn gì.
Triển Kiếm cảm thấy ngồi cùng bàn với Hứa Đình rất thú vị, chạy đi xin thầy giáo cho hai đứa học kỳ sau lại cùng bàn tiếp, Hứa Đình tức sắp chết rồi.
Đánh đánh cãi cãi một hồi, mối quan hệ giữa hai người không tốt không xấu, nhưng sau sự kiện hồi lớp ấy, mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.
Chuyện kể ra cũng máu chó lắm, Hứa Đình thích đội trưởng đội thể thao, chỉ có mình Triển Kiếm biết chuyện này. Triển Kiếm cũng có trong đội thể thao nên thường thường sẽ giúp Hứa Đình để ý một ít hoạt động của đội trưởng. Mãi tới khi sắp tốt nghiệp, Triển Kiếm cổ vũ Hứa Đình đi tỏ tình, Hứa Đình khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, ấy thế mà có người nói đội trưởng đi tìm Triển Kiếm để tỏ tình.
“Cậu muốn biến tôi thành trò hề à!” Hứa Đình giận dữ chất vấn.
“Oan tôi quá! Tôi cũng có biết đâu…” Triển Kiếm cũng bất đắc dĩ.
Dù biết Triển Kiếm không cố ý thì Hứa Đình cũng khó nuốt trôi cục tức này. Triển Kiếm cũng thấy có lỗi nên không dám nói chuyện với Hứa Đình, Hứa Đình thấy y không để ý tới mình thì càng bực bội hơn, hai người cứ thế chiến tranh lạnh tới khi tốt nghiệp.
Trong buổi họp lớp mấy năm sau, Triển Kiếm kể chuyện cười để khuấy động bầu không khí, ai mà ngờ lại đâm vào chỗ tức của Hứa Đình, hai người suýt chút nữa thì ầm ĩ to, cuối cùng ra về trong bực bội.
Không ngờ nhiều năm sau đó lại ngồi một chỗ trò chuyện trong hoàn cảnh lúng túng này.
Hứa Đình không khách sáo, vào thẳng vấn đề chính: “Con trai cậu và con trai tôi yêu nhau, cậu biết chưa.”
Triển Kiếm sảng khoái cười: “Biết chứ, trước còn ăn cơm với nhau.”
Hứa Đình bị nghẹn họng, bà không ngờ rằng Chu Mạt đã gặp mặt cha mẹ Hách Tuấn Anh.
Lại còn cùng ăn cơm…
Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, Triển Kiếm tự nhiên dùng bữa. Hứa Đình lại không nhúc nhích tay, nhỏ giọng nói: “Con trai của cậu là Alpha, con trai của tôi cũng là Alpha, chúng nó ở bên nhau là không thích hợp, đúng không?”
Triển Kiếm ngừng đũa, động tác nhai cũng ngừng. Hứa Đình nhìn y, lại thấy Triển Kiếm đang cười.
Triển Kiếm đang nín cười, đôi mắt đẹp híp lại không nhìn ra dáng vẻ của một người trung niên.
“Luật pháp có cấm sao?”
“Sao cơ?”
“Tôi nói, có luật nào cấm sao? Cấm không cho Alpha ở bên Alpha.”
“… Không có.”
“Vậy cô nói câu này làm gì?” Triển Kiếm tiếp tục ăn: “Thế kỷ bao nhiêu rồi.”
Hứa Đình vẫn không buông tha: “Thái độ của cậu kiểu gì vậy, cậu đồng ý cho chúng nó ở bên nhau sao? Nói thế mà được sao?”
Triển Kiếm bất ngờ thu lại nụ cười, đáp lại: “Thực ra lúc mới biết tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng dần dà tôi chấp nhận điều ấy. Lại nói, đó là chuyện riêng của đám nhỏ, bậc làm cha làm mẹ có không đồng ý cũng vô ích.”
“Không, không phải!” Hứa Đình chợt kích động: “Bậc làm cha làm mẹ phải nghĩ thay cho con cái, không thể để chúng phải thêm sai lầm được.”
Triển Kiếm không hiểu: “Nếu muốn nghĩ cho con cái thì càng không nên quản đông quản tây, phải để chúng nó tự theo đuổi hạnh phúc bản thân. Chúng nó không phải nít ranh nữa, cô không biết à?”
Hứa Đình không thốt ra nổi câu phản đối, bà cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, ngớ ngẩn khi tới đây nói chuyện này với Triển Kiếm.
“Con trai tôi, tính tình nó vốn bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn đã vậy.” Hứa Đình chợt mở miệng: “Từ nhỏ nó đã rất thông minh, trưởng thành sớm hơn những đứa khác, cũng hiểu chuyện hơn.”
Triển Kiểm chống cằm nhớ lại: “Ừ, lớn lên cũng đẹp trai nữa.”
Hứa Đình khinh bỉ nguýt y, thiếu điều nhét cho y một tấm khăn giấy để y khỏi nói nhảm.
“Tôi với cha nó dành cho nó điều kiện giáo dục bậc nhất, nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược. Nó có điều kiện tốt cùng nền tảng tốt như thế, tại sao lại muốn làm giáo viên mầm non chứ, cái loại nghề nghiệp mà ai cũng làm được ấy!”
Triển Kiếm xen ngang bà: “Ấy, đừng có kỳ thị nghề nghiệp chứ, nghề giáo viên mầm non có chỗ nào thua kém, quan trọng là con nó thích hay không.”
“Lương cao thì sao cũng được, nhưng cái nghề giáo viên mầm non ba cọc ba đồng, nó cũng chỉ nuôi được cái thân nó, làm sao dựng nhà xây cửa được chứ!” Hứa Đình nghẹn ngào nói: “Nó cũng chẳng hay về nhà, cũng chẳng cần tiền của người nhà, tôi lo nó ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên. Rồi sau này nó già rồi, nếu có đổ bệnh thì làm gì có tiền để mời người chăm nom…”
Triển Kiếm liếc một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gả tới nhà tôi là xong rồi…”
“Cậu nói gì?!” Hứa Đình đứng bật dậy gào lên.
“Khụ khụ…” Bà lập tức ngồi xuống điều chỉnh lại cảm xúc, bà nhận ra chỉ cần nói chuyện với Triển Kiếm là bà sẽ không thể giữ được hình tượng của mình.
Triển Kiếm nhướn mày, đá lông nheo với bà: “Nhà tôi có tiền, con trai của tôi sẽ chăm sóc cháu nó.”
Vì vậy, để con trai cô làm con dâu tôi không phải hời nhất sao?!