Gõ rất lâu cũng không thấy Dung Tiếu ra mở cửa.
Thời gian dần trôi qua, kiên trì của Dung Tễ cũng theo đó mà giảm xuống, hắn không muốn tiếp tục nữa, trùng hợp lúc này lại có bạn học nam bưng một bát mì tiến đến, ngáp một cái," Cậu, đến tìm Dung Tiếu à?"
Dung Tễ mặt âm trầm, lạnh nhạt nói: "Ừm."
"Cậu ấy có vẻ là không ở rồi " bạn học nam bị sắc mặt của hắn dọa cho giật mình, thêm vào tin tức tố mạnh mẽ áp chế, không thoải mái gãi gãi đầu, "Hôm qua có người đến tìm cậu ấy, sau đó thì không thấy cậu ấy quay lại nữa."
Dung Tễ nghe vậy nhíu chặt mày, không quan tâm cậu ta, lấy ra chìa khóa bên hông, ngày hôm nay hắn mặc sơ mi trắng, không mặc quân phục, bạn học kia nhất thời không nhận ra hắn, thấy hắn có chìa khóa cũng không nói gì, quay người rời đi.
Cửa được mở ra, Dung Tễ tiến vào, tin tức tố của Dung Tiếu còn lưu lại xông thẳng vào mũi, nhìn về phía giường ngủ, có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi ngủ của Dung Tiếu, im lặng ngoan ngoãn.
Bởi vì trong phòng ngủ trừ hắn ra, cũng không còn người khác.
Dung Tễ trong lòng liền nổi đau đớn quen thuộc, lập tức quay người đóng cửa, vừa đi xuống dưới lầu vừa gọi điện thoại cho Bạch Phóng Vi, bên kia rất nhanh đã trả lời, hắn thẳng thắn hỏi: "Dung Tiếu đâu? Mẹ đưa anh ấy đến nơi nào?"
"Cái gì?" Bạch Phóng Vi nghe xong còn rất kinh ngạc, "Cái gì đưa đến chỗ nào?"
Dung Tễ kiềm chế lại lo lắng, từng chữ từng chữ: "Không thấy Dung Tiếu"
Dung Tiếu cùng Bạch Phóng Vi nói chuyện vẫn luôn nghe lời, hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bạch Phóng Vi cũng không nghi ngờ, nhưng nàng quên mất, hắn ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, còn rất biết làm người khác không rét mà run.
Bạch Phóng Vi cơ hồ cắn nát răng, không biết là việc Dung Tiếu mất tích hay việc con trai cưng chất vấn khiến nàng tức giận, sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng trực tiếp ném bay di động ra ngoài.
Dung Tễ về Dung gia, xác nhận Bạch Phóng Vi không có lừa hắn, bắt đầu lên đường tìm người.
Hắn tìm từ ban ngày đến khi trời tối, trôi qua một ngày cũng không thấy bóng dáng của Dung Tiếu.
Hết cách, hắn chỉ đành lòng trở về ký túc xá, nỗ lực hy vọng có thể chờ được thân ảnh Dung Tiếu quay về, nhưng đáng tiếc, thời điểm anh xuất hiện tại nhà bọn họ vội vàng, quyết định rời đi cũng vội vàng.
Dung Tễ ngồi trong bóng tối, ánh sáng trong điện thoại di động chiếu sáng mặt hắn, gửi cho Dung Tiếu mấy cái tin nhắn.
[ Anh đang ở đâu? ]
[ Nếu như còn sợ mẹ thì đừng lo, có em đây, mọi chuyện sẽ rất nhanh được giải quyết mà ]
[ Anh đang ở đâu? Ít nhất cũng cho em một chút manh mối chứ? ]
Ngừng rất lâu, hắn liền gửi đi hai chữ: [ Ca ca... ]
Hắn không rõ mục đích của mình khi gửi cái tin nhắn đó là gì, hắn bây giờ không khác gì một con thú hoang, mất đi phương hướng, hai mắt đỏ ngầu, một lòng muốn tìm lại bạn tình của mình, điên cuồng giao phối, dứt khoát không cho bạn tình cơ hội chạy trốn.
Dung Tễ cứ bình đạm sống trôi qua cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực.
Hắn phẫn nộ, hắn muốn rít gào, lửa giận cơ hồ cháy hết tất cả lý trí, mà bên trong gian phòng vẫn còn tồn tại tin tức tố của Dung Tiếu.
Hắn không muốn phá hỏng những gì còn sót lại.
Dung Tễ ở trong phòng ngủ đợi một đêm.
Trong phòng ngủ vốn hẳn là nên có hai người bọn họ, nhưng phòng này hắn cũng không hay đến, đồ đạc của hắn cũng không nhiều, mà trên giường còn phủ một lớp bụi mỏng, hẳn là Dung Tiếu không dám động đến đồ không thuộc về anh.
Dung Tễ biết rõ mình sẽ không đợi được anh về, đứng lên chuẩn bị rời đi,vừa mới mở cửa, lại thấy có bạn học không xa ngó đầu nhìn, thấy hắn đi ra, sợ đến vội vã thu hồi ánh mắt.
Dung Tễ đi qua: "Xin chào, cậu ở quanh phòng này sao?"
"A? À đúng đúng, tớ ở phòng bên cạnh" bạn học được hỏi có chút giật mình, "Cái kia... Mạo muội hỏi một câu, cậu có phải là Dung Tễ?"
Dung Tễ gặp tình huống này không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết mình nổi tiếng cỡ nào, gật đầu, cũng không nói lời thừa thãi: "Cậu để ý khi nào Dung Tiếu về thì nhắn cho tôi, tôi có việc tìm cậu ấy."
Bạn học nam đương nhiên đồng ý giúp đỡ, rất nhiệt tình gật đầu: "Tớ có xem qua video thực chiến của cậu, thật sự rất lợi hại, ký túc xá bọn tớ còn có fan của cậu..."
Dung Tễ rất vội, vẫn kiên nhẫn nghe cậu dông dài, sau đó cùng cậu trao đổi phương thức liên lạc, cũng không quay đầu lại chạy xuống lầu.
Đọc truyện tại để ủng hộ edit
Hắn trở về Dung gia.
Tiến vào nhà, trong nhà yên tĩnh không bình thường, hắn liền nhìn thấy đứng một loạt người hầu, trong đó có một người lớn tuổi đến đỡ lấy áo khoác của hắn biểu tình như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, nhỏ giọng: "Thiếu gia, phu nhân và tiên sinh lại cãi nhau."
Dung Tễ đang rất phiền, nghe vậy càng buồn bực, nhanh chân đi đến phòng khách, nghe thấy bên trong tiếng đồ vật bị đập vỡ, quay người liền muốn đi.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng khóc của Bạch Phóng Vi: "Dung Tư Hào, ông căn bản không yêu tôi!"
Âm thanh này phát ra đủ biết cổ họng đã bị tổn thương, dọa cho đám người hầu run rẩy, bọn họ nhìn quanh, Dung Tế xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Các ngươi đi làm việc của mình đi, hoặc là đợi một chút nữa rồi lại tiến vào."
Có hắn, bọn người hầu như được đại xá, dồn dập tản đi.
Dung Tễ đứng ở cửa, một chút ý muốn đẩy cửa tiến vào cũng không có.
Không bao lâu, Bạch Phóng Vi khóc nức nở chốc lát, lại nói: "Ông cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài có bao nhiêu dơ bẩn hay sao."
Dung Tư Hào giọng mang giận khẽ quát: "Bà nên biết điểm dừng"
"Ông tại sao lại đem Dung Tiếu về nhà?" Bạch Phóng Vi ngẩng đầu trừng hắn, "Rõ ràng không có quan hệ máu mủ, tại sao muốn nuôi nó?"
Dung Tễ dừng lại.
Hắn nhìn qua khe cửa, có thể nhìn thấy Bạch Phóng Vi nước mắt giàn giụa, nàng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, run rẩy, thống khổ muốn nói thêm.
Nàng nói: "Bởi vì ông hổ thẹn, ông mạnh mẽ. Ông cưỡиɠ ɦϊếp mẹ nó. Dung Tư Hào, cùng ông kết hôn đến bây giờ, tất cả mọi chuyện tôi đều không quan tâm, nhưng không có nghĩa là chuyện gì tôi cũng không biết, nếu ông không yêu tôi, tại sao lại muốn kết hôn với tôi?"
Có thể vì sao nữa? Đương nhiên là vì lợi ích khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.
Bạch Phóng Vi cúi đầu, đôi vai đơn bạc run rẩy, nàng vừa khóc vừa cười, "Là tôi quá ngu ngốc, hỏi vấn đề này cũng quá ngu, ông không cần phải trả lời, tôi là người hiểu rõ câu trả lời hơn ai hết."
Dung Tư Hào nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Bà là Omega của tôi, tôi sẽ bảo vệ bà cả đời, bà cũng biết tôi có lỗi với Dung Tiếu, nó ở đâu, có thể nói cho tôi biết không?"
Bạch Phóng Vi bỗng nở một nụ cười, cười đến vặn vẹo, lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi không biết, Dung Tư Hào, ông cút đi cho khuất mắt tôi."
Dung Tễ thoáng nhìn Dung Tư Hào giật giật, vội vã lùi về sau hai bước, hắn nện từng bước thong thả, kéo áo khoác trên thanh treo, lặng yên không một tiếng động từ trong cửa chính đi ra ngoài, không kinh động đến bất cứ ai.
Xe hắn dừng ngoài cửa, tiến vào ngồi trong xe, hai tay đỡ trán ---- Dung Tiếu của hắn, rốt cuộc đang ở đâu?