Dung Tễ nói rồi lại làm, được toại nguyện ôm lấy Dung Tiếu làm phiền cả một đêm, làm đến khi Dung Tiếu không nhấc nổi người lên nữa, hắn mới ôm anh tiến vào phòng tắm tắm rửa, hài lòng ngã trên giường ôm nhau ngủ.
Nhưng tới nửa đêm, ngủ không yên ổn, tâm trạng hoảng loạn, mơ thấy ác mộng.
Lúc thì mơ thấy Dung Tiếu máu me đầy mặt, thút thít né tránh tay hắn, lúc thì mơ thấy Dung gia bị cấp trên tổ chức khám xét nhà cửa, Dung gia chịu cảnh nhà tan người mất, Dung Tư Hào bị điều tra, Bạch Phóng Vi kéo theo rương hành lý, ngồi bên giường yên lặng khóc.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, duỗi tay ra, nói: "Con trai, đến trò chuyện cùng mẹ nào, một lần cuối cùng."
Dung Tễ muốn đi tới, dưới chân như bị cái gì túm lấy, không thể di chuyển được.
Hắn muốn nói chuyện, hé miệng, lại không biết Dung Tiếu đi ra từ nơi nào, uể oải dưới chân giường, nước mắt dàn dụa, Bạch Phóng Vi thay đổi sắc mặt, nghiến răng nói: "Bây giờ Dung Gia phá sản rồi, mày cũng nên giả cho Liễu gia thôi!"
Dung Tiếu không dám phản bác, run rẩy trốn vào bóng tối.
Tình cảnh lần thứ hai biến đổi.
Dung Tiếu bị mấy người đè xuốn che mặt lại, Bạch Phóng Vi sắc mặt âm trầm, lẳng lặng ở bên cạnh nhìn, sau đó Dung Tiếu bị ném lên xe hoa, xe nhanh chóng rời đi.
Lúc này Dung Tễ rốt cục có thể chuyển động, tựa như phát điên đuổi theo phía sau ô tô.
Bạch Phóng Vi thì thầm bên tai hắn: "Con trai, Dung Tiếu không thể ở với con được, trước khi đi, mẹ đuổi nó đi, đối với Dung gia vô hại nhưng lại có ích."
Dung Tễ tức giận cơ hồ có thể từ trong mộng lao ra, mắt hắn căng lên đau nhức, quay đầu lại -- Bạch Phóng Vi vẫn luôn đứng ở phía sau bỗng nhiên không thấy đâu.
Hắn kêu to: "Dung Tiếu... Mẹ!" Sau đó từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Dung Tiếu bị dọa đến tỉnh cả ngủ, hai người bởi vì đã dung hòa tin tức tố với nhau, ngủ cũng dính lấy nhau, đối với biến hóa cảm xúc của đối phương cực kỳ mẫn cảm, anh híp đôi mắt chưa tỉnh ngủ, lầm bầm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, " Dung Tễ nháy mắt thanh tỉnh, sợ hãi không thôi, ôm chặt lấy Dung Tiếu trong lòng, "Em vừa nằm mơ thấy ác mộng."
Hắn giương mắt nhìn sang cửa sổ, phát hiện bên rèm cửa đã lộ ra ánh nắng, lấy điện thoại di động ra nhìn, cũng đã hơn bảy giờ.
Từ khi tiếp nhận khóa huấn luyện quân nhân, hắn chưa từng ngủ dậy muộn như vậy.
Dù biết đã muộn, nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc rời giường, Dung Tiếu đang nằm trong lòng hắn, hành động này biết bao nhiêu thân mật cùng ỷ lại.
Sau khi hắn bình tĩnh lại, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt Dung Tiếu, cho dù trong phòng khá tối, nhưng cũng không thể che giấu được làn da trắng mềm như đậu hũ của anh.
Chỉ cần bấu nhẹ một cái, cũng hiện lên dấu hồng hồng.
Dung Tiếu trong lúc hắn ngẩn người, đã rất nhanh lại ngủ mất, môi đỏ hé mở, hô hấp đều đều, đôi môi của người đẹp như mời gọi vị hoàng tử nào đó hôn lên.
Dung Tễ tự mình suy diễn, bỗng dưng nở nụ cười, cuối cùng vẫn xốc chăn lên, rón rén xuống giường, không muốn đánh thức anh.
Vì mơ thấy ác mộng, trong lòng hắn vẫn cứ cảm thấy buồn bực, nỗi sợ hãi còn chưa tan hết, làm cái gì cũng không được nhanh nhẹn thoải mái, thời điểm ở trong bếp nấu ăn thiếu chút nữa đánh rơi bát.
Hắn cũng không rõ nỗi sợ hãi hoảng hốt này từ đâu tới.
Đọc truyện tại để ủng hộ editor
Cơm chín, Dung Tiếu cũng tỉnh, hắn đem cơm bưng qua, nhìn thấy mặt Dung Tiếu ửng hồng, trong mắt ngấn nước.
Dung Tễ tưởng lại đánh dấu khiến anh tức giận, làm bộ dạng chuẩn bị nghe chửi, dọn bàn để đồ ăn lên, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm, tối qua đã làm anh đủ mệt rồi."
Anh không mắng hắn, chỉ nhẹ nhàng nhìn lên, ánh mắt mang theo xấu hổ pha lẫn chút tức giận, anh nghẹn giọng: "Anh... anh..."
Dung Tễ yên lặng chăm chú nhìn anh.
Dung Tiếu ngượng ngùng nhìn chỗ khác: "Anh muốn đi vệ sinh."
Dung Tễ đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được, nhìn ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ của Dung Tiếu, vừa cười vừa cởi xích sắt cho anh, nhìn Dung Tiếu vội vàng chạy vào nhà tắm, trầm giọng hỏi: "Có cần em giúp không?"
Đáp án nhận được đương nhiên là không cần.
Giải quyết xong vấn đề s!nh lý, Dung Tiếu ngoại lệ chiếm được đãi ngộ đặc biệt, anh được phép ngồi ở cạnh bàn ăn cơm.
Dung Tễ cũng không xích chân anh lại, thậm chí còn giúp anh bày ghế ngồi với bát đũa ra, khuôn mặt trầm tính đẹp trai vô cùng, một chút cũng không nhìn ra hắn là một tên biếи ŧɦái cá biệt nhốt Omega của mình lại.
Dung Tiếu âm thầm hạ thấp hắn, mắng chửi trong lòng mấy trăm lần, nhưng cho dù có mắng, cũng không thể phủ nhận người em trai này của anh trưởng thành thật quá đẹp trai.
Anh ăn cơm cũng không thấy ngon, chậm rãi nhét từng miếng vào miệng, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, mắt lại cứ chăm chăm nhìn Dung Tễ.
Vốn muốn nhìn kỹ để tìm ra điểm xấu của hắn, nhưng lại nhìn quá nhập tâm, đến khi Dung Tễ ngước mắt nhìn anh, anh như bị bỏng, lập tức dời mắt qua chỗ khác.
Lỗ tai của anh bốc nhiệt, khuôn mặt nóng bỏng đến cực điểm, giống như phát sốt.
Dung Tễ hiếm khi mất tập trung, vậy mà không mượn cớ trêu đùa anh, trái lại lo lắng, nhanh nhẹn sờ trán anh, cau mày hỏi: "Anh, không thoải mái sao?"
Dung Tiếu nhất thời luống cuống tay chân, thiếu chút nữa làm đổ bát cơm, đứt quãng phản bác: "Không, không sao."
Lòng Dung Tễ lại càng loạn hơn, cơm cũng chỉ ăn được một nửa, lau miệng đứng lên, "Em có việc đột xuất phải ra ngoài một chuyến, anh cứ từ từ ăn."
Suy nghĩ một chút, hắn đem toàn bộ đồ vật liên quan đến Dung Tiếu ôm ra ngoài, thậm chí ôm hết cả mấy bộ quần áo của anh đi, Dung Tiếu ngạc nhiên há mồm nhìn, hắn thuận tiện lấy luôn điện thoại của anh.
Hắn đem đồ vật cất vào trong túi xách, "Em mang cái này lên xe, cửa nhà sẽ khóa bằng mật mã, không có mật mã cửa sẽ không mở. Anh, ngoan ngoãn đợi em về."
Dung Tiếu nhìn theo hắn đến cửa, cả người vẫn chưa phản ứng lại, tỉnh tỉnh mê mê lại nghẹn cả cơm.
Dung Tễ đang trên đường đến Dung gia, nhận được điện thoại của Bạch Phóng Vi gọi đến.
Hắn dừng xe ở ven đường, một tay đặt trên vô - lăng, một tay nghe điện thoại "Mẹ, con đang trên đường về nhà, có việc gì đợi lát nữa nói."
Giọng nói Bạch Phóng Vi không đúng lắm, "Con không cần phải về."
"Mẹ?"
"Mẹ không ở nhà."
Dung Tễ nghe vậy hơi run: "Mẹ đi đâu?"
Bạch Phóng Vi tránh không đáp, hỏi ngược lại hắn: "Dung Tiếu có ở bên cạnh con không?"
Dung Tễ dừng một chút: "Không."
Đây hình như là lần đầu tiên nàng gọi tên Dung Tễ, không mang theo chút ý tứ trào phúng nào. Dung Tễ thấy hơi kỳ quái, câu nói tiếp theo của Bạch Phóng Vi càng khiến hắn nghĩ ngợi.
Nàng nói: "Mẹ hủy bỏ hôn lễ của nó với Liễu gia."