Dung Đường phóng túng quá mức, ngày hôm sau uống thuốc đắng đến nỗi y thiếu chút nữa khóc lên.
Nhưng không còn cách nào khác, dù sao bản thân cũng đuối lý, y không thể không biết xấu hổ tìm Túc Hoài Cảnh làm nũng.
Thế nhưng qua một thời gian, y phát hiện cơ thể mình có một số thay đổi. Ngày thường dù ở trên giường cũng khó lòng mà đ ộng tình, vậy mà giờ đây cũng như những người đàn ông bình thường, thỉnh thoảng lại có phản ứng vào buổi sáng.
Một hai lần y còn nghĩ có thể là trùng hợp, nhưng thời gian dài, kết hợp với thuốc thang đã thay đổi mùi vị, rất khó để Dung Đường không nghi ngờ đến đó.
Mà chờ sau khi y hoàn toàn nhận ra, Dung tiểu thế tử trực tiếp tức giận nở nụ cười.
Hôm nay Túc Hoài Cảnh từ triều đình trở về nhà, được người hầu dẫn đến phòng ăn, hắn thắc mắc hỏi Dung Đường đâu rồi, người hầu liền đáp: “Thế tử đã dùng bữa tối sớm xong nghỉ ngơi rồi.”
Túc Hoài Cảnh lập tức lo lắng, sợ rằng Dung Đường không khỏe nên mới lên giường sớm, không muốn hắn lo lắng nên mới để người ta truyền lời như vậy. Nhưng khi hắn vội vã chạy với Đông viện, lại thấy Song Phúc đứng chắn ở cửa nguyệt, thần sắc hơi sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào lang quân của mình, nhưng cũng không dám trái lệnh thiếu gia, tận chức tận trách chặn Túc Hoài Cảnh ở ngoài, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia đã dặn, không cho lang quân vào viện của ngài ấy.”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Hắn sửng sốt, trái tim đang nhấc lên một nửa giờ hạ xuống, bước chân dừng lại, cụp mắt nhìn Song Phúc: “Vì sao?”
Song Phúc cúi đầu, không dám nhìn hắn, nhưng lời nói ra lại có phần cứng rắn: “Thiếu gia nói ‘ngài đã làm gì tự biết’…”
Nó nói xong dừng một chút, miệng ngậm lại, chuẩn bị một phen lại nặng nề phát ra một tiếng: "Hừ!”
Túc Hoài Cảnh lập tức nở nụ cười, sắc mặt hoàn toàn nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Trung bộc hiếu chủ, ngươi học khá giống đấy, đi lĩnh thưởng ở kho đi.”
Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Song Phúc nghe vậy lại mặt ủ mày chau, ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, thỉnh thoảng còn liếc về phía gian phòng sau lưng, giọng điệu ai oán: “Lang quân…”
Túc Hoài Cảnh quay lưng bước đi: “Dung Đường không muốn gặp ta, vậy ta đến muộn chút cũng được.”
“……”
Song Phúc khóc không nổi, nó nhìn Song Thọ một cái, cả hai đều thấy trong mắt đối phương một câu nói:
- “Chuyện gì thế này.”
Hai nhóc quỷ ngây thơ.
Người mà mọi người nói đã nghỉ từ lâu, đến nửa đêm vẫn trằn trọc trên giường, mãi không thể ngủ được. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cố ý không thu lại để người trong phòng biết sự có mặt của mình.
Dung Đường nằm yên, trên đầu giường treo một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt mà hệ thống để lại cho y. Dung tiểu thế tử khẽ "hừ" một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tầng cảm xúc mỉa mai.
Cửa phòng bị gõ nhẹ hai lần cho có lệ, không đợi chủ nhà mời, người đến chỉ đứng ngoài chờ một lúc, để người trong phòng chuẩn bị tinh thần, rồi tự mình đẩy cửa bước vào, chậm rãi tiến vào trong.
Dung Đường kéo chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, khuôn mặt không vui nhìn Túc Hoài Cảnh. Người sau không có chút lo lắng hay xấu hổ khi bị bắt quả tang nào, trên mặt còn nở một nụ cười xinh đẹp, đặt đèn lồ ng lên bàn, lấy ra một con gà nướng nóng hổi bọc trong giấy dầu ở phía sau cùng với một bình nhỏ đựng rượu hoa đào, nhỏ giọng hỏi trong đêm: "Dung Dung, uống rượu không?”
Dung Đường: "......”
Y có thể nói gì đây? Đại nhân vật phản diện nhà y thật sự rất biết cách làm người ta mềm lòng.
Dung Đường không động đậy, duy trì ánh mắt lạnh lùng nhìn Túc Hoài Cảnh một lúc lâu, cuối cùng duỗi tay ra, kiêu ngạo nói: "Đưa đây.”
Túc Hoài Cảnh liền cười hỏi: "Muốn ăn ở trên giường à?”
Dung Đường lườm hắn một cái: "Lấy quần áo cho ta, lạnh.”
“Được. "Đại nhân vật phản diện mềm mại đáp.
Gà nướng là từ tiệm trên phố vừa mới ra lò, rượu cũng là loại hảo hạng vừa mới mua về, được ngâm trong nước nóng, giờ đây đang ở nhiệt độ uống lý tưởng.
Dung Đường ăn một cách ngon lành, uống cũng rất thoải mái, lười biếng dựa vào lưng ghế, không muốn động đậy.
Túc Hoài Cảnh vừa dịu dàng lau tay cho y, vừa hỏi: "Đường Đường còn tức giận không?”
Dung Đường lườm hắn: "Ta giận cái gì?”
"Không biết nữa." Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói những lời khiến người khác tức giận, nhưng không đợi Dung Đường trừng mắt, lại nói: "Có lẽ Đường Đường thông minh, phát hiện ra ta đã động tay động chân gì đó với thuốc chăng?”
Dung Đường nghe vậy, tức đến mức không có chỗ nào phát ti3t, nhưng rốt cuộc vừa ăn khuya xong, cơn tức cũng theo mạch máu chạy vào dạ dày, không dồn lên đầu.
Y liếc xéo Túc Hoài Cảnh, lạnh lùng nói: " Ờ.”
Khóe môi đại nhân vật phản diện khẽ nhếch môi lên muốn cười, nhưng sợ khiến Dung Đường càng tức giận, nên nhịn lại, nhẹ nhàng nói: "Ta sai rồi, Đường Đường cho ta một cơ hội biện minh được không?”
Dung Đường: "Đã là ngụy biện rồi, tại sao còn phải cho ngươi cơ hội?”
“Bởi vì Đường Đường thương ta mà. "Túc Hoài Cảnh chẳng biết xấu hổ nói, khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Dung Đường, thân mình hơi cúi, tiếp tục lau tay cho y, dáng vẻ nước chảy mây trôi, không giống một đại nhân vật phản diện mưu lược, mà giống một công tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng, vì được cưng chiều nên đặc biệt kiêu kỳ, lại rất là ngọt ngào, rất giỏi dỗ người khác.
Tim Dung Đường đập loạn một nhịp, thầm trách mình thực sự quá vô dụng, nhưng Túc Hoài Cảnh vô tình bóp nhẹ tay y, một luồng cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến cánh tay.
Y đột ngột rút tay lại, lườm Túc Hoài Cảnh một cái, không vui chỉ thị: "Nói.”
Túc Hoài Cảnh nhân tiện nói:"Sức khỏe Đường Đường không tốt, ta lại trẻ trung khí thịnh, rất là không có chừng mực, luôn lo lắng làm tổn thương ngươi, để ngươi cùng ta làm những chuyện khốn kiếp đó ngày đêm, mất đi nguyên khí, ngược lại hại thân, vì thế mới tự ý thêm vài vị thuốc, ta sẽ không dám nữa.”
Dung Đường sửng sốt một lúc, nghi ngờ nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, không những không giảm đề phòng mà càng ngày càng tăng.
Dáng dấp của người này quá thấp, ngược lại càng khiến người ta hoài nghi.
Túc Hoài Cảnh theo sát lại nói: "Sau đó ta thấy sức khỏe Đường Đường khá hơn, hôm đó ngươi nói như vậy với ta trong thư phòng, ta suy nghĩ rất lâu, có phải ta đã quá đáng, bỏ qua cảm nhận của ngươi hay không, vì thế mới thay đổi đơn thuốc, có phải những ngày này Đường Đường….có chút phản ứng khác thường không?”
Vành tai Dung Đường đỏ lên, khí thế hung hăng yếu đi ngay lập tức, cắn răng mắng hắn: "Súc sinh…”
"Ừ, ta là súc sinh." Túc Hoài Cảnh ngoan ngoãn rót thêm một chén rượu cho Dung Đường, nói: " Đường Đường ca ca cứ coi như mình nuôi một con chó đi, thỉnh thoảng làm ra vài chuyện vô liêm sỉ cũng có thể tha thứ được.”
"Đúng không?" Túc Hoài Cảnh đưa chén rượu lên trước mặt y, ngước mắt nhìn Dung Đường, ánh mắt dịu dàng quy thuận.
Dung Đường lại nghĩ về câu trước của hắn, càng tức giận.
Không phải vì hắn cho thêm thuốc, còn dám nói y "sức khỏe yếu, khó đ ộng tình"; mà là vì rõ ràng làm mọi chuyện đều vì tốt cho y, lại không muốn y giận, từ đó hạ thấp bản thân, gần như tự đẩy mình vào cát bụi. có một khoảnh khắc trong lòng Dung Đường trào lên cảm giác " Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép".
Y không nhận chén rượu, mà từ trên cao nhìn xuống Túc Hoài Cảnh, lạnh giọng nói: "Ai dạy ngươi nói mình như vậy?”
Túc Hoài Cảnh chớp mắt, hỏi lại: "Như vậy không đúng sao?”
Dung Đường nheo mắt, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ngươi là hoàng tử thứ bảy của tiên đế, sau này sẽ trở thành hoàng đế của Đại Ngu, mở miệng nói mình là một con chó, không cần tôn nghiêm nữa sao?”
Y mắng rất dữ, Túc Hoài Cảnh bĩu môi, nói: "Nhưng ta bằng lòng.”
Dung Đường lập tức kẹt cứng.
Túc Hoài Cảnh lại nói tiếp: "Hơn nữa Đường Đường biết rõ, từ nhỏ ta đã nhà tan cửa nát, trôi giạt khắp nơi, vốn dĩ không ai dạy ta tôn nghiêm là gì. Khi ở nhà dượng, muốn ăn một bữa cơm cũng phải làm cho các biểu huynh đệ vui mới được động đũa, tôn nghiêm có ích gì chứ?”
Dung Đường: "......”
Đêm đã khuya, rõ ràng Dung Đường biết mỗi câu nói của Túc Hoài Cảnh đều có dự liệu và âm mưu, tất cả đều là giả vờ yếu đuối, nhưng vẫn không kìm được cam nguyện bị hắn tính kế.
Y im lặng một lúc, nhỏ giọng không vui: "Ngươi thật là phiền.”
Túc Hoài Cảnh chớp mắt, quyết định không nói thêm gì nữa.
Dung Đường bất đắc dĩ, thở dài, nhụt chí nói: "Sau này không được như vậy nữa!”
Túc Hoài Cảnh lập tức cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Được!”
Dung Đường: "......”
Dung tiểu thế tử trừng mắt nhìn hắn vài giây, trong lòng tức giận, phải phát ti3t, cơn say cũng từ từ dâng lên, lá gan to lên, không suy nghĩ mà đứng dậy đi về phía giường: "Lại đây.”
Túc Hoài Cảnh giống như mê mang đi theo bước chân của y, lại hỏi: "Đường Đường muốn làm gì?”
Dung Đường cởi áo khoác ngoài, ngồi lại trên giường, quay đầu liếc hắn một cái: "Hầu hạ ta.”
Túc Hoài Cảnh sửng sốt, thật sự không nhịn được, cúi đầu cúi đầu cười ra tiếng: "Được.“
……
Tình cảm nồng đậm, tình thế đang say sưa, Dung Đường chìm đắm trong những cảm giác k1ch thích đang kêu gào không thể kiềm lại, Túc Hoài Cảnh lại không biết nghĩ đến điều gì, ghé tai y khàn giọng gọi một câu: "Đường Đường.”
“Hả? "Dung Đường nheo mắt nhìn hắn, sự thuần khiết bị che lấp bởi d*c vọng, trông vô cùng quyến rũ.
Trong lòng Túc Hoài Cảnh run rẩy, không kìm lòng được mà cúi người xuống hôn y.
Một nụ hôn kết thúc, hơi thở nặng nề giao hòa, Túc Hoài Cảnh hỏi Dung Đường: "Đường Đường cảm thấy Đại sư Tuệ Miễn là người tốt sao?”
Dung Đường không hiểu, không biết vì sao hắn lại nói đến người khác trong lúc lên giường, cũng không rõ tại sao trong khoảnh khắc thuần túy nguyên thủy nhất của d*c vọng này, hắn lại nhắc đến một đệ tử Phật môn.
Nhưng đầu óc y mơ màng, khó mà duy trì suy nghĩ lý trí cũng như logic trong lúc này, y dừng lại một chút, vô thức trả lời: " Lòng đại sư có thiên hạ, phổ độ chúng sinh, tất nhiên là người tốt.”
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh lóe lên, khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi.”
Cuối thu hiu quạnh, trên giường cách một bức tường, xuân sắc lan tràn trên tấm lụa, nở ra những bông hoa lê không đúng mùa.
Tiếng cười Túc Hoài Cảnh khàn khàn, phát ra tiếng than nhẹ từ tận đáy lòng: "Rất thích Đường Đường......”
-
Lý Trường Phủ đã bị xử tử từ tháng trước.
Dù có đại xá trước đó, nhưng đối với hắn thì lòng người vẫn luôn là thứ dễ dàng thao túng, khiến Nhân Thọ Đế lật lại lệnh đại xá của mình, đưa một kẻ đã bị kết án tử hình lên pháp trường lại không phải việc khó khăn gì.
Ngày chém đầu Túc Hoài Cảnh xuống triều tới Ngự Sử đài, nửa đường không biết tại sao, ma xui quỷ khiến lệnh cho Song Thọ đánh xe tới cổng thành, hắn xuống xe đi theo đám đông một đoạn.
Túc Hoài Cảnh đã thay triều phục, mặc một chiếc áo nhạt màu giản dị, ẩn mình trong đám đông, chỉ là một công tử tướng mạo tuấn tú chứ không phải vị Trung thừa đại nhân quyết định sống chết của người khác.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo, bách tính mang tình cảm chất phác, bất kể người bị áp tải trên xe tù ai, chỉ cần bị đeo gông xiềng, lên xe tù, bị quan lớn hay hoàng đế hạ lệnh chém đầu thì đó chính là kẻ đại ác tội ác tày trời.
Có thể là tham quan ô lại, có thể là điêu dân thổ phỉ man dợ, thường thì những ngày mở pháp trường, dân thường trong kinh thành dễ bị kích động, hùng hồn lại hăm hở, từ đầu đường đến cuối phố, dùng những lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa tội nhân trong xe tù, nguyền rủa họ sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, nguyền rủa vợ con họ sống khổ sở bị người đời chèn ép. Thỉnh thoảng ném lên lá rau thối, thêm vào để bộc lộ sự phẫn nộ, cả con phố ồn ào như một bữa tiệc chè chén say sưa, cũng là một bữa tiệc không biết từ đâu mà có.
Túc Hoài Cảnh theo dòng người bước đi dừng lại, nhìn kẻ bị đẩy trong xe tù, lòng dâng lên một cảm giác trống rỗng.
Hắn nhìn đám đông đang kích động xung quanh, nhất thời không biết mình đang nghĩ gì.
Sau khi Thịnh Tự Viêm lên ngôi, ban chiếu thư phải truyền khắp cả nước trong vòng nửa năm, nhất định phải giáo hóa đến từng hộ gia đình. Chiếu thư liệt kê hàng chục tội của tiên đế, nói ông bổ nhiệm quan tham, đắm chìm trong sắc đẹp, áp bức thuế má, cấu kết ngoại địch, để mặc dân chúng trong nước lầm than, chiến tranh lan tràn.
Thậm chí có địa phương để thể hiện lòng trung thành với tân hoàng, tổ chức quan dân tuyên truyền định kỳ, hoặc bịa đặt hoặc tô vẽ, bịa đặt kể xấu tiên đế mà họ cả đời chưa từng gặp lấy một lần, thêm vào những thủ đoạn nhỏ, giảm bớt chút thuế má, ban chút ân huệ để dân cày ruộng tự nói thời tiên đế cầm quyền họ khổ thế nào, rồi nói sau khi tân hoàng lên ngôi dân làng mới có thể ăn no.
Thật hay giả ai nói rõ được?
Tiên đế chết không đối chứng, trung thần tiền triều đều bị giết, người sống sót không phải là tay sai của Thịnh Tự Viêm thì cũng là quan lại không thể nói sự thật vì hoàn cảnh.
Dân chúng kinh thành gần hoàng quyền nhất, có lẽ còn chút khả năng phán đoán đúng sai. Còn dân ở những vùng xa xôi của Đại Ngu, cả đời có lẽ chỉ gặp quan huyện hoặc trưởng làng.
Những thông tin mà họ nghe được đã qua sàng lọc đánh giá chủ quan nhiều lần, cách sống mà họ biết từ nhỏ là dân không thể đấu với quan, quan nói gì, họ tin cái đó.
Không dám không tin, không tin sẽ bị coi là dị đoan, bị kết án, bị xử tử, bị kéo ra cửa chợ, bị dân làng nhòm ngó bằng ánh mắt lạnh lùng, có thể bị chửi mắng, có thể bị ném lá rau thối như hôm nay, bị nguyền rủa chết cũng đáng đời.
Túc Hoài Cảnh đã từng nghe những lời tuyên truyền đó, từng nghe thấy phụ hoàng mình bị hạ thấp, có người còn cuồng ngôn nói rằng nên đào mộ cẩu hoàng đế đó lên cho chó hoang ăn, để tế bái cho các tướng sĩ đã bỏ mình ở biên cương, rửa sạch oan khuất của Đại Ngu.
Hắn đã từng giải tỏa ác ý một cách không phân biệt, từng căm ghét tất cả mọi người trên thế gian như nhau.
Rõ ràng hắn đã đọc sách sử, biết phân biệt đúng sai, nhưng khi nỗi đau xảy ra với chính mình, hắn vẫn không kìm được mà bị cảm xúc chi phối, sinh ra nhiều ý nghĩ không lý trí.
Mà nay cuối thu đầu đông, bầu trời Ngu Kinh bị mây bao phủ, Túc Hoài Cảnh trôi theo dòng chảy, nhìn dân chúng xung quanh, trong lòng nảy ra một ý nghĩ khác.
Dung Đường chưa bao giờ sai.
Sở dĩ dân chúng bị gọi là ngu dân, thực ra là vì không được giáo hóa.
Đã không có giáo hóa, giữa hoàng quyền và dân chúng tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, làm sao hắn có thể yêu cầu mỗi người dân trong những ngôi làng nhỏ xa xôi đều có tầm nhìn như hắn, đều biết rõ tiên đế bị vu oan hãm hại, Nhân Thọ Đế mới là kẻ cướp nước đây?
Ác ý của dân chúng không chỉ đơn thuần hướng đến tiên đế hay gia đình họ, mà giống như Túc Hoài Cảnh trong quá khứ, chỉ đơn thuần đối xử bình đẳng không phân biệt dưới công quyền, cũng như với mỗi "tội nhân" bị pháp luật xử tử.
Túc Hoài Cảnh tám tuổi có thể hận, có thể chán ghét.
Nhưng Túc Hoài Cảnh mười chín tuổi thì không thể.
Hắn muốn trả thù, muốn tạo ra một thế giới tốt hơn, không thể chỉ nghĩ đến mối thù cửa nát nhà tan của cả nhà mình.
Vương Tú Ngọc đã chọn được địa điểm ở Giang Nam, có lẽ năm sau ngôi trường nữ đầu tiên của Đại Ngu sẽ được xây dựng. Nhưng thực ra như vậy vẫn chưa đủ, không chỉ có phụ nữ cần được học, mà hầu hết mọi người trong thiên hạ đều nên có sự giáo dục cơ bản, có khả năng nhận thức nhất định mới không bị bảo sao hay vậy, đồn thành sự thật.
Nhưng thực ra việc này khó hơn rất nhiều so với việc xây dựng một ngôi trường nữ. Biết càng nhiều, mong muốn càng nhiều, dân chúng càng thông minh, quyền lực hoàng gia càng không ổn định, có lẽ đây chính là lý do từ ngàn xưa không có vị hoàng đế nào chủ động đề xuất chính sách giáo dục toàn dân.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu suy nghĩ về lợi và hại, nhưng phát hiện ra mình nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Không thể quá vội vàng gây phản tác dụng, xung quanh Đại Ngu có vô số quốc gia nhỏ dòm ngó, còn có những quốc gia mạnh như Đại Tuy, một khi trong nước liên tục xảy ra nội loạn, thì sẽ là lúc ngoại xâm tấn công.
Nhưng cũng không thể vì có ý nghĩ này mà không làm gì cả. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực.
Trong đám đông bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc, xen lẫn vài tiếng chó sủa, ngay sau đó là những tiếng hoan hô vỗ tay.
Túc Hoài Cảnh nhìn về phía đó, thấy một con chó hoang nhảy lên trước xe tù, đã bị các binh lính áp giải khống chế bằng gậy, còn Lý Trường Phủ trong xe tù đang ôm đầu lăn lộn, đau đớn không muốn sống, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, làm bẩn cả xe tù, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Con mắt bị móc ra lăn xuống đất, bám đầy bụi bẩn, bị chó hoang cắn nát, trào ra nhiều máu.
Người đứng gần nhất thoáng hiện vẻ kinh hoàng, nhưng ngay sau đó bị sự phấn khích lớn hơn thay thế, giơ tay hô to, như thể đây là điềm báo của trời: " Làm nhiều điều bất nghĩa tất tự diệt!”
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh chuyển qua lại giữa Lý Trường Phủ, con chó hoang, con mắt vỡ tung, đám đông kích động…
Một lúc sau hắn khẽ thở dài. Chậm rãi tiến lên, không thể thực sự không quan tâm, để dân chúng bị bóp nghẹt tư tưởng, trở thành "ngu dân".
Rất khó khăn, nhưng không thể không làm gì, chậm rãi bước từng bước, rồi sẽ có cách.
Giống như trận lũ lụt ở Giang Nam, hắn đã nói với Dung Đường, chỉ cần cứu được một người thì không phải là vô nghĩa.
Không thể hoàn toàn đồng nhất, nhưng dù sao... cũng không phải là chuyện xấu gì sẽ để lại tiếng xấu muôn năm.
Túc Hoài Cảnh bước ra khỏi đám đông, đi đến chỗ nhóm binh lính có phần lúng túng, hơi thở Lý Trường Phủ trong xe tù đã yếu dần, gần như không nghe thấy tiếng nữa.
Quan viên cầm đầu biết Túc Hoài Cảnh, lập tức xuống ngựa hành lễ: "Túc đại nhân.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Có chuyện gì vậy?”
Quan viên kia có chút khó xử, nói: "Đại nhân ngài xem, hình như ông ta sắp chết rồi......”
Túc Hoài Cảnh lạnh lùng nhìn Lý Trường Phủ, trong mắt không có chút oán hận hay ác ý, thậm chí không có cảm giác vui mừng vì trả được thù lớn.
Hắn chỉ bình thản nói: "Tiếp tục đi, thánh chỉ viết là chém đầu, chết trên đường áp giải là do các ngươi thất trách, sẽ bị phạt theo luật.”
Tên quan viên kia sửng sốt, mặt biến sắc, vội vàng từ biệt rồi leo lên ngựa, chạy nhanh đến pháp trường.
Túc Hoài Cảnh lại gọi hắn lại, không nhẹ không nặng nói: "Sau khi trở về nhớ gia cố xe tù, phạm nhân có pháp luật xử lý, không lý nào trước khi chết lại bị đối xử như thế này.”
Người trong xe tù nghe ra giọng hắn, sững sờ nhìn ra ngoài bằng con mắt còn lại, khuôn mặt đầy máu lộ vẻ khó tin, muốn nhìn rõ người nói có phải là người mình quen biết không, nhưng Túc Hoài Cảnh đã quay lưng rời đi.
Chỉ những kẻ mà pháp luật không xử lý được mới cần phải độc ác hơn, còn những người khác…
Túc Hoài Cảnh thật sự cảm thấy không cần thiết, không liên quan tới Lý Trường Phủ là ai, nuôi hắn bao nhiêu năm.
Lúc hắn xếp đặt khiến ông ta vào ngục bị kết án, ân oán giữa họ coi như đã kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
【Một lần nữa làm nổi bật!!!】
Không có ý viết về chính trị, không bàn về tính khả thi của giáo dục phổ cập trong thời phong kiến, trong văn bản này cũng sẽ không viết chi tiết. Tư tưởng của nhân vật chính trong văn bản không đại diện cho tư tưởng của tác giả, hành vi của nhân vật chính trong văn bản chỉ nhằm vào thời đại hư cấu trong văn bản này, không có bất kỳ liên quan nào đến những điều khác, không có bất kỳ ám chỉ nào. Nếu không thích, xin hãy coi như một câu chuyện cổ tích, cúi chào!!! Cảm ơn!!!
Chúc mọi người luôn vui vẻ~~~ Mãi yêu!!!