Tuyên dâm giữa ban ngày, quên cả trời đất, quấn quýt ôm nhau... Dung Đường rất hiếm khi trải qua những ngày hoang dâm như thế này.
Y biết có lẽ Túc Hoài Cảnh sẽ kiệt sức đến ngất đi, vốn nghĩ rằng về nhà người này sẽ có thể ngủ một giấc ngon để dưỡng sức.
Nhưng cho đến khi trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, cửa sổ trong phòng bị dán giấy, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ lại bị rèm giường cản lại, Dung Đường không biết đã ăn bao nhiêu bữa trên giường, lại mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, ngủ mấy lần, ngủ nghiêng người hoặc phía sau, nằm hoặc đè, cuối cùng cũng rời khỏi phòng, lúc này y mới cảm nhận được toàn thân đau nhức.
Lần này đại nhân vật phản diện thực sự quên hết mọi thứ, chỉ nhớ rằng người sống cần phải ăn uống, ngoài ra những cử chỉ ân cần dịu dàng thường ngày đều bị bỏ rơi trong những lần va chạm giằng co, chỉ còn lại khao khát dữ dội đáng sợ, thể hiện cảm xúc không thể xả ra của hắn.
Đòi hỏi hết lần này đến lần khác, xâm chiếm hết lần này đến lần khác, dán sát vào giữa cổ Dung Đường, hoặc hôn hoặc mổ hoặc cắn trên người y, lưu lại ấn ký hết cái này tới cái khác.
Dung Đường ngồi đờ đẫn trên giường một lúc lâu, bụng không cảm thấy đói, nhưng mắt lại đau nhức.
Khóc lóc cầu xin tha thứ quá nhiều lần rồi...
Chờ y khó khăn mặc quần áo ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mặt trời treo cao vào mùa thu, suýt nữa bị chói mắt đến rơi lệ.
Dung Đường mất một lúc mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại để thích nghi với môi trường xung quanh, cho đến khi tạm thời có thể nhìn rõ mọi vật, y mới mở mắt ra.
Xung quanh là những gian nhà lớn gấp nhiều lần so với nhà Đường Cảnh, hôm đó sau khi ra khỏi tháp Vấn Thiên, Túc Hoài Cảnh đã đưa y đến vùng ngoại ô kinh thành.
Có lẽ là tài sản riêng Túc Tiểu Thất tự mua, trước đây hắn chưa từng nói với Dung Đường nên đương nhiên Dung Đường cũng không biết ở đây còn có một suối nước nóng.
Túc Hoài Cảnh thực sự kìm nén đến mức phát điên, ngay cả khi thay bộ quần áo để giặt, hắn cũng phải kéo Dung Đường sạch sẽ bên cạnh suối nước nóng xuống nước, cùng hắn lăn qua lăn lại trong làn nước ấm, tinh lực toàn thân như không có chỗ dùng.
Dung Đường cắn răng, nhìn mỗi một chỗ trong viện này, cảm thấynhững dấu vết bị đại nhân vật phản diện nhéo ra trên người đều đau rát.
Song Phúc rụt rè xuất hiện ở cửa viện, nhìn thấy Dung Đường thì gần như muốn khóc, hốc mắt đỏ bừng, khàn giọng gọi một câu: "Thiếu gia..."
Ánh mắt Dung Đường chuyển qua, cảm xúc xấu hổ và tức giận vừa trỗi dậy trong lòng y liền bị đ è xuống.
Y nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Không phải là đã sống sót trở về rồi sao?"
Không nói thì thôi, y vừa nói ra, nước mắt của Song Phúc liền rơi xuống, lăn trên gương mặt bánh bao có phần ngây ngô, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Dung Đường bật cười: "Được rồi, ta nói sai rồi." Y đổi chủ đề: "Thỏ đâu, không phải nói trở về sẽ làm đầu thỏ cay cho ta ăn sao?"
Song Phúc nghe vậy giật mình, cuối cùng mới dám bước tới gần, nhưng ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Cậu đọc sách ít, cũng không biết nhiều chữ, chỉ khi mua sách cho Dung Đường thì mới đọc vài quyển tiểu thuyết tình cảm thịnh hành, khi đó không cảm thấy có gì hấp dẫn mê hoặc, cũng không hiểu mấy dòng chữ đen trắng trên sách làm sao lại khiến người đọc đắm chìm như vậy.
Giờ đây cậu nhìn thấy thiếu gia nhà mình lười nhác từ trong phòng đi ra, chậm rãi đi dưới ánh nắng mặt trời, áo thu mỏng manh không che được vết đỏ trên cổ, tay cử động nhẹ nhàng, dấu hôn trên cổ tay và vết cắn trên ngón tay rõ ràng, gần như khiến người ta vừa nhìn thấy liền không tự chủ mà tưởng tượng ra cảnh tượng đỏ mặt tía tai trong đầu.
Màn mềm nến đỏ, bị sóng đỏ lật ngược, Túc Hoài Cảnh bình tĩnh khắc chế như vậy, cũng sẽ không khống chế được mà cắn nhiều dấu răng ở đầu ngón tay Dung Đường.
Đó là một kiểu... hoàn toàn đánh dấu và chiếm hữu người mình yêu, để cho tất cả những ai nhìn thấy Dung Đường đều biết rằng, Đường Đường là của hắn, hắn là của Đường Đường.
Đó là một sự thể hiện cụ thể của cảm xúc trào dâng sau khi đã đi trong bóng tối mười mấy năm, đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, rất vô lý nhưng lại cố chấp kiêu ngạo.
Song Phúc từng đọc qua một câu thơ: Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng tri hữu.
(Từ khi gặp được người mang nhiều màu sắc như cầu vồng, mới biết thì ra thế gian có người như vậy)
Giờ đây cậu mới hiểu, đối với Túc Hoài Cảnh, có lẽ Dung Đường chính là cầu vồng trên trời, là ánh trăng trên mây.
Và bây giờ ánh trăng đang đứng dưới mái hiên, hoàn toàn không biết mình đã có thêm một khí chất bị thứ gì đó nhuộm đẫm, chín muồi, đuôi mắt hơi đỏ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi cái nhấc mắt, mỗi lần quay đầu đều là phong tình lưu chuyển.
Cổ họng Song Phúc hơi thít lại, lần đầu tiên không dám nhìn thiếu gia của mình.
Cậu cúi đầu, lẩm bẩm một câu nhỏ.
Dung Đường không nghe rõ: "Gì cơ?"
Song Phúc hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Lang quân phân phó, trong khoảng thời gian này cũng không cho phép cho ngài ăn cay, phòng bếp hầm cháo tổ yến bồ câu non, tiểu nhân đi bưng tới cho thiếu gia bồi bổ cơ thể!"
Nói xong cậu vội vã quay người định chạy, vừa chạy được hai bước chợt nhớ ra điều gì, do dự một lúc, đột nhiên quay người chạy vào phòng, vội vàng lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ "bốp" một tiếng khoác lên vai Dung Đường, nói nhanh như chóp: "Ngoài trời gió lớn, thiếu gia cẩn thận kẻo bị cảm, mặc thêm áo vào!"
Dung Đường hơi ngẩn ra một lúc, nghiêng đầu, nhìn thấy vai cổ mình chi chít những dấu vết mới cũ chồng chéo, cuối cùng hiểu ra câu vừa rồi của Song Phúc về việc không được ăn cay trong thời gian này là từ đâu mà ra.
Dung Đường: "......"
Nhà này không thể ở được nữa rồi.
-
Cổ ngữ thường nói, mùa thu nhiều việc.
Chuyện trong hoàng cung tạm thời kết thúc, Thịnh Thừa Lệ bị bắt vào thiên lao với tội danh mưu phản, công khai với bên ngoài rằng Thịnh Tự Viêm bị Thịnh Thừa Lệ mưu hại tới chết. Thực tế, chỉ có một số ít người biết Túc Hoài Cảnh đã biến lão thành người lợn,giam giữ ở Cung Thọ Khang của tiên thái hậu.
Dung Đường không định đến xem, Túc Hoài Cảnh cũng không muốn để Nhân Thọ Đế xấu xí làm bẩn mắt Đường Đường.
Chỉ có điều, hoàng đế đã chết, hai người thừa kế còn lại trong kinh thành thì một là nghịch tặc, một người khác có khả năng không phải huyết mạch hoàng gia.
Lục hoàng tử Thịnh Thừa Vận trước đây yên lặng canh giữ lăng tẩm trong kinh, nhưng khi mọi chuyện ở kinh thành xảy ta, hắn lập tức được đảng cũ của Hạ Kinh Nghĩa đưa về kinh thành, mưu đồ để hắn kế thừa đại thống.
Nhưng rõ ràng là Thụy vương Thịnh Thừa Minh đã lập được nhiều công lao trong chiến dịch bảo vệ vua lần này, không chỉ nhận lệnh tạm thời đảm nhận công việc quốc gia mà còn được các quan thần khẩn cầu nối ngôi vì lý do ngai vàng phải truyền hiền truyền trưởng.
Chưa kịp đáp lại, phe Lục hoàng tử lại tung tin rằng sinh mẫu của Thịnh Thừa Minh, Di phi có quan hệ bất chính, làm ô uế dòng máu hoàng gia. Thịnh Thừa Minh, với tư cách là trưởng tử của Di phi, nếu trở thành hoàng đế Đại Ngu sẽ là một sự ô nhục, làm sao có thể lãnh đạo muôn dân?
Không nói đến chuyện này thì thôi, một khi nhắc tới thì những người ủng hộ Thụy vương đều có rất nhiều điều để nói, lập tức phản bác từng câu từng chữ như châu như ngọc. Trước hết là chỉ trích Thịnh Thừa Lệ dã tâm sói lang, ngay cả chuyện hãm hại phụ hoàng cũng có thể làm được, thì ai biết được chuyện của Bát hoàng tử có phải do gã vu cáo hay không?
Lại nói, xét về xuất thân, huynh trưởng, mẫu phi và ngoại tổ của Lục hoàng tử đều liên kết với nhau mưu phản, nếu không nhờ bệ hạ nhân từ thì ngay cả Lục hoàng tử cũng phải bị giáng tội, làm gì còn có cơ hội để họ tranh cãi trên đại điện này!
Huống chi lúc ấy trong cung rối loạn, bệ hạ đã để ngự sử trung thừa đại nhân đích thân mang mật tín ra khỏi cung, giao cho Thụy vương, xem ra đã có ý định để Thụy vương kế thừa đại thống từ lâu, chỉ là sự việc xảy ra đột ngột, chưa kịp lập chiếu thư.
Nói đến cuối cùng, vị học giả già thở ra một hơi nặng nề: "Khi Thụy vương tiến cung hộ giá, Lục điện hạ còn đang quỳ trước linh vị tổ tiên mà khóc đấy!"
Lời nói sắc bén khinh miệt, mọi người trong điện đều nghe thấy.
Nơi bàn chuyện quốc gia đại sự, cuộc tranh cãi giữa hai phe đảng nghe như trẻ con giật tóc nhau.
Cuối cùng phe Thụy vương do đa phần những người ủng hộ đều là những người từng luyện miệng lưỡi trong nội các với Trương các lão, đã thắng sát nút phe Lục hoàng tử.
Ngay khi mọi người cảm thấy ngôi vị hoàng đế đã định,có thể chuẩn bị đại lễ đăng có, thì Thịnh Thừa Minh vẫn không lên tiếng bỗng đứng ra, nhẹ nhàng ném một quả bom: "Ta không xứng để kế thừa ngôi vị hoàng đế."
Quần thần khiếp sợ, hắn lại nói thêm một câu: "Lục đệ cũng không xứng."
Trong lúc nhất thời, các đại thần trong Cần Chính điện vừa mới lặng yên đã ngẩn ra vài giây, rồi đồng loạt chuẩn bị khí thế để tiếp tục cãi nhau, nhưng lại nghe Thịnh Thừa Minh hỏi: "Trong số các đại thần ở đây, có ai là triều thần từ thời tiên đế không?"
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Tiên Lục Đế, bá phụ của ta.
Hơi thở bá quan thay đổi mấy lần, hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn lại đều không nói gì.
Thịnh Thừa Minh cười nhạt: "Chư vị đều là cánh tay đắc lực của Đại Ngu, dù chưa từng dốc sức vì tiên đế, chắc cũng biết ngôi vị của phụ hoàng ta là do đâu mà có đúng không?"
Có người sắc mặt trầm xuống, không biết có tính là uy hiếp hay không, trầm giọng nói: "Thụy vương điện hạ kính xin cẩn thận."
Thịnh Thừa Minh nghiêng đầu, để thái giám truyền xuống một bức thư nhuốm máu: "Trước khi chết, phụ hoàng cảm thấy vô cùng áy náy, đặc biệt viết một bức thư nhận tội, trên đó không chỉ ghi rõ chi tiết và quá trình giành ngôi vị năm đó, mà còn đề cập đến những quyết sách sai lầm trong những năm trị vì, cũng như số lượng trung thần bị giết, lưu dân bị hại vì vui giận, cùng với..."
Hắn dừng lại, hầu kết chuyển động, như không nỡ, tay siết chặt thành nắm đấm, giọng khàn khàn: "Sự thật về việc hạ độc tổ mẫu."
Lời này vừa dứt, cả điện lặng ngắt, những vị đại thần vừa tranh cãi muốn đánh nhau giờ đây đều thất thanh.
Thịnh Thừa Minh: "Chư vị đều là tâm phúc của phụ hoàng ta, chắc hẳn nhận ra được nét chữ của người chứ?"
Mọi người cúi đầu, không biết nên dùng biểu cảm gì để nhìn vào bức thư, dù đã ở trong triều nhiều năm, lòng đã có dự liệu, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên vài tờ giấy mỏng ấy vẫn không khỏi kinh hãi.
Chữ của Thịnh Tự Viêm từng nét đều khẩn thiết, như thể viết ra tội lỗi có thể cảm động trời xanh, cầu một sự an tâm.
Giết huynh, giết mẫu, giết con...
Giết trung thần, hại dân, hôn quân...
Thông địch, mưu phản, cắt đất......
Từng việc từng việc, đều là tội chết thiên lý không thể dung thứ, khi tất cả chúng xảy ra trên một vị đế vương, thật khó không làm người ta khiếp sợ.
Có vị võ tướng nóng tính, tức giận trợn tròn mắt tại chỗ, nhìn chằm chằm dòng chữ cấu kết với Đại Tuy làm loạn biên cương, ngực phập phồng: "Đó là biên cương mà huynh đệ ta bảo vệ bằng mạng sống!"
Kết quả lại chỉ là một quân cờ bị Thịnh Tự Viêm vứt bỏ khi tranh giành ngôi vị.
Năm đó sau khi chiến dịch biên cương thất bại, Đại Ngu đã phải bồi thường không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu cho Đại Tuy, còn miễn thuế ba năm cho đối phương.
Nhưng hóa ra đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Nếu như những điều trước còn có thể quy vào đấu đá trong gia tộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, thì chỉ riêng tội cấu kết với địch này đã đủ khiến Thịnh Tự Viêm bị nghiền xương rải tro.
Sắc mặt Thịnh Thừa Minh tái nhợt, đã sớm đoán được phản ứng của mọi người khi nhìn thấy bức thư này.
Hắn hơi kéo khóe môi xuống, yếu ớt hỏi: "Chư vị đại thần còn nghĩ rằng, ta có tư cách làm hoàng đế không?"
Hắn nói: "Phụ hoàng ta, là tội nhân của Đại Ngu."
Bọn họ là con trai của tội nhân, trên người bọn họ chảy xuôi dòng máu của kẻ b án nước, làm sao bọn họ xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hưởng sự cung phụng của muôn dân, được quần thần kính yêu đây?
Trong điện yên tĩnh như chết, không ai dám trả lời những lời này của Thịnh Thừa Minh, qua thật lâu thật lâu, trong góc mới phát ra một tiếng vang yếu ớt: "Vậy còn có ai thích hợp đây?"
Thịnh Thừa Minh ngước mắt nhìn, thấy thiếu niên từng theo hắn sau hội Chiết Hoa năm ấy, mặc quan phục, đội mũ ô sa đứng ở cuối hàng, khuôn mặt non nớt đã biến mất, mày nhíu chặt, lo lắng vô cùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy cố nhân, không hiểu sao sự lo lắng và bối rối đã đeo bám trong lòng Thịnh Thừa Minh nhiều ngày bỗng tan biến đi nhiều, hắn nở nụ cười yếu ớt đầu tiên từ khi bước vào điện, nói: "Năm ấy, trong biến cố tại Ngu kinh, cô nãi nãi Đoan Ý đã cứu một vị hoàng tử."
Trong lòng mọi người chấn động, vội vàng hỏi: "Là ai? Còn sống không?"
Thái tử điện hạ chết nơi biên cương, Tam hoàng tử bị chặt đầu, họ đã không còn hy vọng vào hai vị thiếu niên tài hoa tuyệt thế ấy còn sống, nhưng có phụ huynh ngọc ngà trước mặt, nghĩ rằng những hoàng tử công chúa năm đó cũng không quá kém.
Nếu nói ra chuyện này trước khi tranh luận, họ có thể không nhận ra rằng cả hai vị hoàng tử Lục và Nhị đều không phù hợp; nếu trước khi tội trạng của Thịnh Tự Viêm bị tiết lộ, họ vẫn cố chấp nghĩ rằng, dù không phù hợp, ngai vàng của hoàng gia cũng không nên để cho người ngoài.
Nhưng Thịnh Thừa Minh đột nhiên nói ra điều này, mọi người đều nhất thời bừng sáng, nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
Thịnh Thừa Minh nhẹ giọng nói: "Thất điện hạ, Thịnh Phù Nhai."
Nói rồi ánh mắt chuyển hướng, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh đứng im lặng bên cửa sổ từ khi vào điện, nhìn cây hồng ngoài điện. Quần thần cũng theo hắn nhìn lại, trong lòng không kiềm được mà dấy lên một suy đoán vừa hợp lý vừa không thể ngờ nhất.
Nhận ra ánh nhìn, Túc Hoài Cảnh lấy lại tinh thần, ánh mắt không chút sợ hãi đáp lại mọi người.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi nói: "À...... Lâu quá không nghe thấy tên thật, thiếu chút nữa đã quên, chư vị thứ lỗi."
Ngay lập tức, màn sương mờ tan biến, sự thật sáng tỏ, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được vì sao nhiều năm qua tình hình trong kinh lại như những đợt sấm sét trên mây liên tiếp nổ tung. Hoặc là, vì sao lại nổi lên và vì ai mà nổi lên.
Ý cười Túc Hoài Cảnh thanh thiển, không mang sự áp bức, như đang thương lượng chuyện bình thường: "Vì các huynh đệ họ đều không thích hợp, vậy ngôi vị hoàng đế để ta ngồi là được, mọi người thấy sao?"
Mọi người cúi đầu nhìn tấm hổ phù lơ lửng bên hông hắn, rồi lại nhìn vị tướng quân đứng sau lưng hắn, người thống lĩnh toàn bộ Kim Ngô Vệ thủ vệ hoàng cung.
Mà quay đầu lại nhìn bên cạnh mình, hiện giờ trong triều những quan viên bộc lộ tài năng, dần dần trở thành trụ cột vững vàng, cơ hồ không có một ngoại lệ đều là vị trung thừa đại nhân này một tay đào móc, đề bạt, bồi dưỡng ra. Thế lực lẳng lặng thẩm thấu, khổng lồ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Túc Hoài Cảnh rõ ràng cười đến ôn hoà thiện lương, nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy hắn thực sự không hứng thú và cũng không cần sự đồng ý.
Đồng ý là tốt nhất, không đánh mà thắng, hòa khí sinh tài; không đồng ý cũng chẳng sao, cùng lắm là cướp ngôi, đổi quốc hiệu cũng chẳng quan trọng.
Thiên hạ này, đã sớm là vật trong túi của hắn.