Trước khi tới đại điển đăng cơ của Túc Hoài Cảnh, Lễ bộ còn bí mật làm một nghi thức đăng cơ nho nhỏ.
Lúc Lư Gia Hi nhận được mệnh lệnh sửng sốt hồi lâu cũng không hoàn hồn, xác nhận đi xác nhận lại với thái giám tuyên chỉ trong cung, kết quả nhận được đều là câu trả lời khẳng định.
Vì vậy, dưới sự chứng kiến của thái giám trong Nội Vụ Phủ, quan viên Lễ Bộ, cùng một số ngục tốt, Đại Ngu xuất hiện buổi lễ đăng cơ kỳ quặc và khó hiểu đầu tiên trong lịch sử.
Đế vương không có một bộ long bào tươm tất, chỉ đơn giản chọn vài bộ quần áo còn chưa hỏng trong biến cố cung đình của tiên đế, không chọn ngày giờ tốt, không quan tâm đ ến địa điểm nhân vật mà vội vã tổ chức lễ đăng cơ cho Thịnh Thừa Lệ một cách qua loa.
Ngay cả bản thân đương sự cũng hoang mang sợ hãi, khi gã nhận ra thì đột nhiên cười tới tê tâm liệt phế, cười đến ho sặc sụa, gần như ho ra cả tim gan. Sau khi ho xong lại bắt đầu khóc, cười lớn mà khóc, nước mắt pha lẫn máu từ mắt chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống quần áo khiến chiếc long bào vốn đã nhàu nhĩ trở nên khó coi hơn, quả thực những thứ này không nên xuất hiện trên người một "hoàng đế".
Thịnh Thừa Lệ chỉ còn một tay có thể cử động, tức giận muốn xé rách long bào xuống, nhưng lễ chưa thành, ngục tốt vừa không cho gã động đậy vừa đỡ gã lên, để gã hoàn toàn nghe xong quy trình đế vương đăng cơ của Lễ Bộ.
Chờ sau khi Thịnh Thừa Lệ thật sự trở thành hoàng đế của Đại Ngu trên danh nghĩa, ngục tốt cạnh gã mới rời đi, Thịnh Thừa Lệ phẫn hận xé rách long bào, ném xuống đất.
Thái giám tuyên chỉ vội nhặt quần áo lên, khoác trên cánh tay, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, nói một cách lạnh lùng: "Bệ hạ cần gì phải tức giận như vậy, đây chẳng phải là điều mà ngài luôn mong đợi từ trước tới nay hay sao?”
Ông ta vỗ nhẹ quần áo, cúi thấp người: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đây đúng là sự mỉa mai, là đạp lên mặt mũi của Thịnh Thừa Lệ.
Gã rốt cục nhịn không được nữa, oán hận nói: "Túc Hoài Cảnh đâu, bảo hắn ra đây!”
"Ôi chao, bệ hạ vẫn chưa rõ tình hình sao? Tục danh của Thất điện hạ là thứ ngài có thể gọi ư, không sợ thật sự bị cắt lưỡi à." Thái giám nói, giọng điệu khinh miệt.
Thịnh Thừa Lệ chết lặng nhìn ông ta, ánh mắt như có dao găm, oán hận hóa thành thực chất, như sẵn sàng lao lên cắn đứt cổ ông ta bất cứ lúc nào.
Nhưng đó là một lão thái giám đã ở trong cung nhiều năm, thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, làm sao sợ một "hoàng đế" danh không chính ngôn không thuận như gã cơ chứ.
Chỉ thấy ông ta lùi lại hai bước, vẫy tay, ngục tốt liền tiến lên ấn Thịnh Thừa Lệ xuống đất, lột hết quần áo vừa khoác lên người gã, lột từng món một.
"Điện hạ nói rồi, những bộ quần áo này đều là chất liệu tốt, không thể để cho chuột gián giòi bọ trong ngục gặm nhấm.”
Nói gì chuột gián giòi bọ, rõ ràng là nói Thịnh Thừa Lệ.
Gã bị ấn xuống đất không thể động đậy, khoé mắt như muốn nứt ra, một bên hốc mắt trống rỗng chảy xuống máu và nước mắt, đáng sợ như một lệ quỷ bị tra tấn trong địa ngục.
Lư Gia Hi bị ánh mắt đó lướt qua, trong lòng run lên, không tự chủ lùi lại phía sau.
Hắn có hơi...sợ hãi.
Nhưng chưa kịp lùi khỏi phòng giam, phía sau vang lên vài tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Túc Hoài Cảnh dẫn một nhóm người tiến vào thiên lao.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thịnh Thừa Lệ, hắn còn cau mày, trầm giọng nói: "Sao lại thành bộ dạng thế này?”
Thái giám vừa nãy còn khiêu khích trào phúng Thịnh Thừa Lệ lập tức nhũn chân, vội quỳ xuống nhận tội: "Nô tài biết sai, thực sự là tử tù không nghe lời…”
"Tử tù gì chứ," Túc Hoài Cảnh cắt ngang, "Đây là bệ hạ.”
Cảnh tượng lập tức rơi vào im lặng, không ai dám dễ dàng đáp lại lời nói này, Thẩm Phi Dực mang cho hắn một cái ghế, Túc Hoài Cảnh miễn cưỡng ngồi vào, vung tay lên, mọi người trong thiên lao đều lui ra ngoài.
Thịnh Thừa Lệ duy trì tư thế bị người ta lột quần áo, quỳ rạp dưới đất nhìn Túc Hoài Cảnh bằng ánh mắt đầy hung tợn, từ cổ họng phát ra tiếng "hừ hừ" như dã thú.
Túc Hoài Cảnh dựa vào ghế, không biết vì sao lại có một vết cắn đỏ tươi bên cổ, làm nổi bật vẻ đẹp suy đồi trên người hắn, nhìn là đã thấy giật mình, quyến rũ lòng người.
Vẻ đẹp này xuất hiện trên người khác có lẽ sẽ mang lại tai họa, nhưng khi nó thuộc về Túc Hoài Cảnh, chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không tự chủ mà tưởng tượng hắn như một bông hoa độc trên đỉnh núi cao, trên đỉnh mây mù, thánh khiết, quý hiếm, nhưng cực kỳ chết người.
Đôi mắt phượng của Túc Hoài Cảnh chưa đáp xuống, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, thờ ơ hỏi: "Ngươi biết phụ hoàng của ngươi hiện giờ ra sao không?”
Thịnh Thừa Lệ ngẩn ra, dường như nghĩ đến điều gì đáng sợ, cả người run rẩy mất khống chế, trong giây lát quên cả ánh mắt đầy oán hận khắc cốt ghi tâm kia.
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Xem ra ngươi nhớ rõ.”
"Ta treo lão lên xà nhà một ngày một đêm, tóc rụng đầy đất, rồi chặt tứ chi và bộ phận sinh dục, móc một mắt, cắt một tai." Túc Hoài Cảnh chậm rãi liệt kê, không hề thấy việc mình tra tấn hoàng đế một quốc gia có gì sai trái, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "So với lão, ngươi không cảm thấy mình rất may mắn sao?”
Đã không có thiếu tay thiếu chân, còn được làm hoàng đế một ngày, thỏa mãn giấc mơ bấy lâu.
Túc Hoài Cảnh nói: "Ngươi còn gì không hài lòng? Hửm?”
Phần cuối mang theo vài phần cảm xúc gần như dung túng, nhẹ nhàng nâng lên, hỏi một cách tự nhiên, như thể nếu Thịnh Thừa Lệ nói ra, hắn thực sự có thể giúp gã thực hiện, giúp gã thoả mãn.
Thịnh Thừa Lệ cắn răng, mở miệng nhưng chỉ phun ra một ngụm máu, tâm trạng quá kích động, khí huyết trào lên cổ họng.
Túc Hoài Cảnh nhẹ "Chậc" một tiếng, đánh giá: "Sao lại không có lễ nghi như vậy, lớn lên trong lãnh cung không có ma ma dạy ngươi cái gì là lễ nghĩa của quân tử à?”
Thịnh Thừa Lệ phẫn nộ không chịu nổi, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi nói lễ nghĩa quân tử với một tử tù?”
Tiếng nói rơi xuống đất, trong không khí yên tĩnh vài giây, chốc lát, Túc Hoài Cảnh cúi đầu cười, ngước mắt ngóng nhìn người dưới đất. Rõ ràng đang cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, lời nói cũng chẳng hề ấm áp.
Túc Hoài Cảnh nói: "Thật nực cười, trọng điểm của ngươi lại là tử tù.”
Thịnh Thừa Lệ khàn giọng, không mở miệng.
Túc Hoài Cảnh cúi người, hai tay đan vào nhau đặt trước người, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao có thể tính ngươi là quân tử kia chứ?”
Chính miệng hắn chất vấn Thịnh Thừa Lệ có phải chưa từng học qua lễ nghĩa của quân tử hay không, nhưng cũng chính hắn gằn từng lời từng chữ lạnh lùng nói: "Làm sao ngươi có thể được tính là quân tử kia chứ?”
Túc Hoài Cảnh nói: "Thời gian này ta luôn không ngừng nghĩ về, những đau khổ xảy ra với ta rốt cuộc là do ai gây ra.”
"Ban đầu ta tưởng là Thịnh Tự Viêm, nhưng khi ta đã chặt hết tay chân của lão, biến hắn thành lợn người, trong lòng ta vẫn cảm thấy trống trải. Trông như đã báo thù, nhưng thực chất lại không hề thỏa mãn, vì vậy ta nghĩ, có phải ta đã nhầm đối tượng hay không.”
Thịnh Thừa Lệ chấn động, rõ ràng trong thiên lao không có bất kỳ biến đổi nào, nhưng lại vô cớ tăng thêm cảm giác áp lực đến mức khó thở.
Gã nuốt một ngụm nước miếng, chống tay xuống đất, muốn chống người ngồi dậy, nhưng Túc Hoài Cảnh lại mất kiên nhẫn nói: "Đừng nhúc nhích.”
Chỉ ba chữ đơn giản, Thịnh Thừa Lệ lập tức ngừng động tác.
Vì thế Túc Hoài Cảnh nuốt lại sự không kiên nhẫn, tựa lưng vào ghế, toát ra vẻ lười biếng khiến người ta không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, như một con thú vừa no nê sau khi ăn uống mỹ mãn.
Hắn lấy một tấm yêu bài đàn hương từ bên người, ban đầu vật này trong tay hắn vẫn còn mới tinh sạch sẽ, nhưng trải qua năm tháng không ngừng vuốt v e, yêu bài góc cạnh trở nên trơn tru, hoa văn mây cũng được mài dịu nhẹ bóng lên.
Túc Hoài Cảnh nói: “Sau đó ta nghĩ, nếu Đường Đường xuống cứu ta, thì những khổ nạn ta trải qua chắc là để gặp được y.”
Thịnh Thừa Lệ châm chọc cười một tiếng.
Làm như đoán được phản ứng của gã, Túc Hoài Cảnh nói: "Nhưng không phải vậy.”
Vì thế mà nụ cười đó liền ngưng lại trên mặt, Túc Hoài Cảnh chậm rãi mở miệng, không có cảm xúc mãnh liệt, chỉ là bình thản thuật lại một sự thật: “ Y không phải, y đến để cứu ngươi, vậy thì ta có thể hiểu rằng, những khổ nạn ta trải qua thực ra đều do ngươi mà ra không?”
Thịnh Thừa Lệ ngay lập tức đông cứng lại, không dám động đậy, gất gao nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh.
Nhưng mà đối phương chỉ bình tĩnh thưởng thức yêu bài nhiều lần, chậm rãi nói: "Nhưng nếu ta vì ngươi mà trở nên bi thảm, thì rõ ràng ngươi là kẻ bạo lực, tại sao Đường Đường lại muốn cứu ngươi?”
Thịnh Thừa Lệ nghiến răng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại rét run, tay phải bị chặt gân run rẩy mất kiểm soát, biểu hiện sự hoảng sợ và lo lắng của chủ nhân nó.
Túc Hoài Cảnh nhìn thoáng qua rồi quay đi, chuyển chủ đề, thuận miệng như nói chuyện phiếm: "Ngươi có biết Đường Đường rất thích đọc thoại bản không?”
Thịnh Thừa Lệ: "Ta......”
"Ngươi chưa chắc đã biết." Túc Hoài Cảnh ngắt lời gã, dường như không có ý chờ câu trả lời chắc chắn: "Ngươi ngu xuẩn thế này, Đường Đường giúp ngươi đối phó ta đã tốn hết tâm lực, chắc hẳn không còn sức để đọc thoại bản, hoặc có lẽ thỉnh thoảng đi nghe vài vở kịch—”
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, suy nghĩ thoáng dao động, một lúc sau mới cúi đầu cười nhẹ, nụ cười dịu dàng hơn nhiều so với trước kia, nhẹ giọng nỉ non một câu: "Thì ra là quen biết như vậy…”
Hắn vốn tò mò, rõ ràng Kha Hồng Tuyết không có ý định thật lòng giúp Thịnh Thừa Lệ, làm sao hai người này chơi chung với nhau được, thì ra là vì lý do này.
Túc Hoài Cảnh lắc đầu, khúc nhạc đệm thoáng qua, hắn nhìn về phía Thịnh Thừa Lệ, tiếp tục nói: "Thoại bản, kịch, bình đàn*, những câu chuyện kỳ quái trong miệng người kể chuyện dưới cầu Thiên Kiều, thực chất đều là câu chuyện do người khác viết ra. Suy nghĩ trong đầu, viết lên giấy, rồi truyền xướng ra, nhân vật chính có thể là một người, hoặc là một nhóm người.”
(Bình đàn: "评弹" là một hình thức kể chuyện và hát dân gian nổi tiếng ở vùng Giang Nam, Trung Quốc, bao gồm cả Tô Châu và Thượng Hải. Nó kết hợp giữa kể chuyện (评书) và hát (弹词), thường sử dụng các nhạc cụ như đàn tỳ bà và đàn tam. Các câu chuyện thường kể về những sự kiện lịch sử, truyền thuyết và các câu chuyện tình yêu.)
Thịnh Thừa Lệ càng nghe càng lạnh, ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh như thấy quỷ, sau một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, khàn giọng hỏi: "Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?!”
Túc Hoài Cảnh lại hỏi: "Ngươi có biết điểm chung của những câu chuyện xưa đó là gì không?”
Thịnh Thừa Lệ không đáp, hắn liền tự mình trả lời:
"Đó là bất kể nhân vật chính làm gì cũng đúng, dù từng sai lầm, cuối cùng chắc chắn vẫn đúng. Và đối lập với nhân vật chính trong câu chuyện đó chắc chắn sẽ có một kẻ phản diện, bất kể hắn tốt hay xấu, nội tâm nghĩ gì, có cái gì chưa được viết đầy đủ ra, để đối lập với chính nghĩa, thiện lương, dũng cảm, đa tài, tuấn tú của nhân vật chính, kẻ phản diện chắc chắn phải xấu xa, sai lầm, khiến người ta buồn nôn.”
Khi Túc Hoài Cảnh nói những lời này, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào, mang theo chút chế giễu nhạt nhẽo, lạnh lùng nhìn người nằm sấp dưới đất.
"Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, ta đột nhiên nhận ra, nếu ngươi là nhân vật chính trong câu chuyện này, ta là kẻ phản diện đối lập với ngươi, tất cả những quá khứ thê thảm của ta đều là để làm phong phú thêm cho thiết lập nhân vật, dùng làm lý do tự nhiên để ta đối địch với ngươi." Túc Hoài Cảnh ngừng một chút, cười nói: "Ta vốn nên bị ngươi đánh bại nhiều lần, chỉ tiếc là ngươi quá vô dụng, thua dưới tay ta, vậy nên người sáng tạo ra ngươi, hoặc là tồn tại ràng buộc với vận mệnh của ngươi, bức bách tìm một người khác—hoặc có lẽ là một độc giả, đến đây để giúp ngươi đánh bại ta.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, rơi vào thiên lao tĩnh mịch, nhưng như một quả pháo nổ tung trên cánh đồng hoang, ban đầu là kinh sợ, tiếp theo là lo lắng và hoang mang vô tận.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, không giống như đối đầu với túc địch, chỉ là liếc mắt một cái không sợ hãi, chứa vài phần đùa cợt cũng như trêu tức, hắn nói: " Cứ như vậy, chẳng phải mọi thứ đều có thể giải thích được sao?”
Hàm răng Thịnh Thừa Lệ bắt đầu run lên, một lúc lâu không nói nên lời.
Túc Hoài Cảnh thưởng thức trò hề của gã một hồi, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ban cho một ân huệ: "Tạm thời ta sẽ không giết ngươi, nếu ngươi cần làm hoàng đế, ta sẽ để ngươi làm hoàng đế ngày hôm nay, ta cũng sẽ không chặt tay chân của ngươi, phụ hoàng bên kia của ngươi còn thiếu một người hầu hạ, ngươi hãy ngày ngày chăm sóc lão đi. Còn về chuyện tìm chết, ta khuyên ngươi đừng nên làm vậy, ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu ta đôi chút, thủ đoạn khiến một người sống không bằng chết của ta còn nhiều hơn nhiều so với giết người.”
Túc Hoài Cảnh mỉm cười: "Đúng rồi, nếu ngươi hầu hạ Thịnh Tự Viêm, cũng đừng để lão chết, nếu không ta sẽ biến ngươi thành người lợn, thay thế vị trí của lão. Nói thật, chẳng phải phụ tử các người huyết mạch tương thừa luôn ngấp nghé lẫn nhau sao?”
Thịnh Thừa Lệ gần như không còn cảm giác được hàm răng của mình nữa, gã căm hận siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay khảm vào thịt cũng không thấy đau, lúc này gã dường như đã quên cả sợ hãi, vật lộn bò dậy, lảo đảo đứng vững, nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh: "Tại sao? Tại sao không giết ta?!”
Thiên lao u ám và sâu thẳm, ánh mặt trời dường như chẳng bao giờ chiếu vào nơi này. Túc Hoài Cảnh treo lại tấm yêu bài bằng đàn hương bên hông, đưa tay lên, như vô tình chạm nhẹ vào vết cắn bên cổ, vẻ mặt nhu hoà khẽ nói: “Có lẽ vì ta thấy ngươi rất hữu dụng.”
Hắn nói: “Câu nguyền rủa của ngươi cũng thú vị lắm, mấy ngày nay Đường Đường rất dung túng ta, ta thấy vui, nên quyết định để ngươi sống thêm một thời gian nữa.”
Thịnh Thừa Lệ không thể tin, gần như không thể tưởng tượng nổi, gã trừng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh bằng con mắt còn sót lại: “Ngươi đều... biết rồi sao?”
Túc Hoài Cảnh cười nói: “Câu thơ đó khó hiểu lắm sao?”
Sao Tham mọc phía Tây, sao Thương mọc phía Đông, đời người không gặp nhau, di chuyển như Tham và Thương.
Không ngoài nguyền rủa hắn và Đường Đường cả đời này không gặp lại mà thôi.
Thịnh Thừa Lệ run giọng hỏi: " Ngươi không sợ sao?”
“Sợ?” Túc Hoài Cảnh lặp lại, cười đến là châm biếm: “Ngươi biết suy nghĩ ban đầu của ta là gì không?”
“Ban đầu ta nghĩ rằng, trong thiên hạ đều là kẻ ngu xuẩn, trên đời này không có lương thiện, sau khi trả thù xong, ta sẽ dùng một mồi lửa đốt cháy cả thế giới này, thiêu rụi mọi thứ.”
Hắn nói: “Nếu ngươi là nhân vật chính, có người vì cứu ngươi mà đưa Đường Đường vào đây, ta lấy chuyện đốt cháy thiên hạ này làm mối đe dọa, ngươi nói xem ta có thể trói chặt Đường Đường bên cạnh mình không?”
Thịnh Thừa Lệ liều mạng lắc đầu: "Không, ngươi sẽ không…”
"Ta sẽ." Túc Hoài Cảnh gật đầu, rất tử tế giải thích: “Nếu không có sức mạnh của quỷ thần, Đường Đường sẽ không rời khỏi ta; nếu có thần quỷ, thì thế giới này chỉ là vài dòng chữ trên giấy, ta có gì phải ngần ngại mà không phá hủy nó?”
“Dù sao... ta chỉ là một kẻ phản diện mà.” Túc Hoài Cảnh cười nhẹ nhàng: “Ngươi cứ nguyền rủa đi, ta luôn có cách khiến lời nguyền của ngươi trở nên vô hiệu.”
Hắn nói: “Đối với ta, ngươi chỉ có mỗi tác dụng đó thôi.”
Bởi vì chút nguyền rủa hư vô mờ mịt này, mấy ngày nay Dung Đường dung túng hắn vô cùng, Túc Hoài Cảnh liền cảm thấy, cái này cũng không tính là quá tệ.
Hắn nhếch môi, cất bước đi ra thiên lao,buổi lễ đăng cơ hoang đường này cuối cùng cũng kết thúc.
-
Phía tây hoàng cung, trên tháp Vấn Thiên.
Tăng nhân tóc trắng đang tưới một chậu hoa, dường như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên dừng lại, nước sắp tràn ra nên hắn kịp nâng cổ tay, nước trong bình không rơi giọt nào ra ngoài.
Hắn lắc đầu, cười ôn hoà, không phải là chiều chuộng nhiều, mà là bất đắc dĩ.
Trong chậu hoa không có thực vật, chỉ có một đám mây nhỏ màu trắng.
Tuệ Miễn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt đám mây đó, lầm bà lầm bầm như đang đối thoại với ai đó: “Ngươi nói xem, Dung thí chủ liệu có biết thất đệ của ta thực ra là một đứa trẻ ngoài trắng trong đen như hạt vừng không?”
Ngày đó khi Dung Đường đưa hệ thống này tới, nó còn là một vật không biết nói chuyện, không thể cử động, giờ đây đám mây nhỏ này đang run rẩy dữ dội trong tay Tuệ Miễn, toàn thân đều đang run, rõ ràng là tức chết, sắp bay ra khỏi chậu vọt tới bên tai Dung Đường cáo trạng.
Tuệ Miễn thả tay ra, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, ngươi cũng thấy nguy hiểm sao?”
Đám mây rung động kịch liệt! Rất nguy hiểm!
Tuệ Miễn chăm chú suy nghĩ, sau một lúc quyết định: “Vậy thì bần tăng phải rời đi thôi, nếu không sau này bị Tiểu Thất phát hiện ta muốn đưa phu quân của nó vào cửa Phật…”
Cao tăng nghĩ nghĩ, có chút ê răng, khẽ rít một tiếng: “Không ổn, không ổn, tốt nhất là sớm du ngoạn thôi, đứa trẻ nhà ta, nổi giận rồi không quan tâm ngươi có phải là ca ca của nó không.”
“... Dù sao ta cũng chưa bắt cho nó một con thỏ nào.”
Tuệ Miễn cười nhẹ, rõ ràng là đang phàn nàn, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa.
Hắn xoay người, bắt đầu thu dọn kinh sách cần mang đi, ngoài lầu gác, Đại Ngu đang đón nhận sức sống mạnh mẽ, mây và gió qua đường đều dịu dàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị ca chạy Nhị ca chạy, Nhị ca chạy xong Đường Đường chạy!
Đường Đường chạy Đường Đường chạy, Đường Đường chạy xong bị bắt về bíp - -! OvO
.