Ngày Dung Đường gặp Thịnh Thừa Lệ lần đầu tiên là ngày mười lăm tháng giêng năm Khánh Chính thứ chín, tết nguyên tiêu.
Xe ngựa từ Ninh Tuyên vương phủ đi tới hoàng cung đốt đầy than, nhiệt độ cao đến mức Song Phúc đi vào cũng sẽ đổ mồ hôi, Dung Đường khoác áo khoác sát người còn cảm thấy lạnh.
Thật ra y...... không muốn đi cứu nam chính lắm.
Lúc vừa xuyên qua bệnh ảo tưởng sức mạnh phát tác, bị hệ thống lừa liền cảm thấy mình là chúa cứu thế, có trách nhiệm và sứ mệnh cao cả đối với thế giới mới lạ này.
Nhưng đau đớn xâm nhập vào cơ thể, triệu chứng không thể chịu nổi, y nằm trên giường nửa sống nửa chết hơn mười ngày, chính Dung Đường cũng không muốn sống chứ đừng nói là cứu nam chính.
Nhưng nhiệm vụ hệ thống cũng tốt, ý nghĩ muốn chơi game cũng được, Dung Đường vẫn đi.
Cung đình tiết Thượng Nguyên là nơi phú quý nhất Ngu Kinh, có cao lương mỹ vị, có mỹ nhân rượu ngon, đế vương tướng quân ngồi cao minh đài, hồng phấn giai nhân xuyên qua lâm viên, đèn lồ ng treo trên ngọn cây, hoa mai mùa đông tràn ngập cung điện.
Rất đẹp, trong nháy mắt khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Dung Đường cảm thấy vở kịch cổ trang y xem ở kiếp trước đã trở thành hiện thực, người giấy cũng có được sức sống.
Y ghép từng người sống trước mặt với tên của vài ba nhân vật trong sách điện tử, rồi nhìn thấy thực tế của họ chứ không phải những ảo ảnh bịa đặt trong một cuốn tiểu thuyết hàng trăm nghìn chữ.
Y cần theo đèn lồ ng cung điện đi dọc theo con đường đá, vòng qua tất cả cung điện phồn hoa mê ly, đi đến một tòa lãnh cung tối tăm u ám.
Có người sốt cao, nóng đến hồ đồ, cuộn mình trong chăn lạnh như băng, nốt ruồi nơi khóe mắt như được thắp lên bằng nước mắt dưới ngọn nến, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh lửa.
‘Đáng thương muốn chết.’ Đó là nghĩ đầu tiên của Dung Đường lúc ấy.
Có thể y đã lên tiếng, cũng có thể không. Thiếu niên đang bị sốt cao ngủ không yên, Dung Đường muốn đi ra ngoài tìm thái y cho gã, nhưng vừa quay người lại, ngón tay buông xuống bên người đã bị người ta bắt lấy.
Tựa như nắm lấy một khúc gỗ trôi dạt, sức vừa cứng nhắc vừa liều mạng, sợ y chạy mất, nắm chặt tới mức đau đớn.
Nước mắt trong suốt dính vào nốt ruồi, thiếu niên co ro ở trên giường, khi mà cả tòa cung đình đều nóng bỏng náo nhiệt, ngay cả thái giám cung nữ cũng có thể hưởng dụng một bữa mỹ thực ban đêm, gã lại khóc nức nở, khàn khàn kêu: "Mẹ..."
Dung Đường thầm nghĩ, ngươi đang lừa ta.
Sau đó y bị lừa hai đời.
Từ mẹ, đến tiên sinh, đến Dung Đường......
Chính y cũng không nhớ nổi khi nào đã thay đổi, cũng không rõ nam chính mà y vẫn coi như là đứa trẻ lại có ý niệm khác trong đầu.
Nghi ngờ vô căn cứ, kiêng kị, phẫn nộ, oán hận... Để rồi cuối cùng ở trong một ngôi miếu đổ nát, dưới tượng Phật từ bi, kiên định đâm lợi kiếm vào ngực y.
Dung Đường nghĩ, y đã nuôi một con sói mắt trắng.
Y tốn thời gian bảy năm nuôi một con sói mắt trắng được thiên đạo sủng ái, sinh ra đã làm trung tâm của thế giới.
-
Lãm Nguyệt Các, đảo nhỏ giữa hồ trung tâm Phù Viên, ra vào đều cần ngồi thuyền.
Dung Đường không đến muộn, bến đò đốt đèn lồ ng, chung quanh vẫn có rất nhiều người đi lại. Túc Hoài Cảnh dẫn y lên một chiếc thuyền nhỏ đỗ ở bên bờ, dẫn theo Song Phúc đi đường thủy qua, Song Thọ thì ở lại trong viện tiếp tục thu dọn.
Trên hồ cứ cách một đoạn khoảng cách sẽ dựng lên một cây cọc gỗ dài, trên cọc đốt đèn, bóng đèn cùng bóng trăng chằng chịt ở trên mặt nước,như muốn xé nát dải ngân hà.
Dung Đường nhìn một hồi, không nhịn được, cúi người thò tay xuống hồ quấy đảo màn nước. Song Phúc nhìn mà tim run lên, nhắc nhở: "Thiếu gia, hồ nước lạnh.”
Dung Đường nắm chặt tay, hơi giật mình, Túc Hoài Cảnh hỏi y: "Lạnh không?”
Dung Đường lắc đầu: "Không có.”
Nếu Song Phúc không nhắc nhở, có lẽ Dung Đường sẽ xem nhẹ, mấy ngày nay y hiếm khi cảm thấy lạnh. Nếu trời mưa Túc Hoài Cảnh sẽ không cho y ra ngoài, ở trong phòng đợi không cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ, ban đêm dùng lò sưởi tay cũng ít, nhưng hôm nay ở Phù Viên, y thò tay vào trong hồ nước đêm xuân, thế mà cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh lẽo.
Dung Đường chọc vào hệ thống: "Ta khoẻ lên rồi phải không?”
Hệ thống vô tình phá vỡ ảo tưởng của y: [Không có khả năng đâu, cơ thể này nhiều nhất sống thêm bốn năm.]
Vì thế Dung Đường liền quy kết điều này là do thời tiết chuyển ấm, hồ nước cũng trở nên ấm áp hơn một chút, không để ý sau khi nghe thấy y trả lời thì mặt mày Túc Hoài Cảnh thả lỏng xuống.
Khắp nơi trên đảo giữa hồ đều có yến hội, hoặc thiết yến gần nước, hoặc lên cao uống rượu, cũng có lẽ tùy ý tìm một gốc cây nở hoa xuân, trải một tấm thảm ngồi dưới mặt đất, mang lên mấy đ ĩa bánh ngọt rau trộn, đánh đàn hoặc thổi tiêu. Ba năm người qua đường cũng đủ để thưởng thức quang cảnh đêm xuân.
Trước kia Dung Đường tham gia hội Chiết Hoa đều là vì kết giao nhân mạch cho Thịnh Thừa Lệ, lúc này y đến với tâm trạng khác, lại cảm thấy Tam hoàng tử thật sự biết chơi, cũng rất tiêu sái.
Huệ quý phi mạnh mẽ sắp xếp cho con út một mệnh cách lớn như vậy, lại để mặc trưởng tử trưởng thành như một hoàng tử phú quý ăn chơi đàng điếm, du hí nhân gian. Nếu không rơi vào vòng xoáy đoạt đích, Dung Đường nhìn từ góc độ khác, thỉnh thoảng cũng sẽ suy đoán cuộc sống vốn có của những người này sẽ như thế nào.
Túc Hoài Cảnh dẫn y lên Lãm Nguyệt Các.
Lầu các bốn tầng, bên trong tràn ngập ánh sáng, lầu một có hồng đài trải lụa đỏ, nhạc nhân lên đài hát hí khúc, khán giả đài cao uống rượu, bốn phía đều là hoa cỏ vừa hái xuống, khắp nơi đều là mùi thơm ngào ngạt.
Dung Đường vốn định đến bàn Kha Hồng Tuyết, đi được hai bước lại có hơi do dự, không muốn nhìn thấy Thịnh Thừa Lệ.
Đang do dự, Túc Hoài Cảnh gật đầu với Mộc Cảnh Tự, xoay người nắm tay Dung Đường đổi phương hướng.
Dung Đường liếc mắt nhìn đám con cháu nhà giàu lúc trước ở Lưu Kim Lâu.
Y vô thức nhíu mày, Túc Hoài Cảnh vẫn vô cảm, bước đi thoải mái dẫn người đi qua. Dung Tranh vội vàng đứng lên nghênh đón, Túc Hoài Cảnh cười với hắn, hai người được nghênh đón ngồi xuống hai cái ghế dưới chủ vị.
Cả bàn này đều là công tử bột, Dung Đường ngồi ở bên trong, nhất thời không biết là ai cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng Túc Hoài Cảnh mặc kệ, yến hội Chiết Hoa vốn thường xuyên thay đổi, tùy thời gom góp một bàn là có thể dùng bữa, không có nhiều quy củ như vậy. Hắn nhớ Dung Đường cả ngày không ăn cơm đàng hoàng, vừa ngồi xuống liền múc cho y một chén canh chim bồ câu hầm củ từ.
Dung Đường vừa muốn ăn, đã nghe thấy một giọng nói khinh miệt trào phúng trên bàn: "Dung thế tử đúng là tình thâm với thế tử phi, cầm sắt hòa minh, ân ái đến mức không coi ai ra gì, chủ vị còn trống mà đã đến phiên các ngươi động đũa rồi sao?”
Dưới lầu dàn nhạc tre trúc, trên lầu ăn uống linh đình, tiếng người nhạc huyên náo, bên ngoài các sóng nước nhộn nhạo, trăng khuyết treo ở trên cao, Dung Đường lập tức liên tưởng đến đêm đầu tiên gặp Túc Hoài Cảnh ở Phong Nguyệt Lâu.
Y ngước mắt nhìn về phía người lên tiếng, chính là Tần Bằng Huyên.
Dung Đường nhìn gã, thánh thót mà lên tiếng: "Thế nào? Ngươi ghen tị à?”
Giọng Tần Bằng Huyên nghẹn lại, giống như nghe được chuyện ma quỷ, không thể tưởng tượng mà trừng to mắt nhìn qua.
Dung Đường lại chỉ nhìn sang bên cạnh gã, hỏi: "Lại nói tiếp chúng ta coi như là anh em cột chèo, em rể, biểu muội của Hoài Cảnh nhà ta đâu? Ngươi không dẫn tới à?”
Dung Tranh từ lúc Tần Bằng Huyên mở miệng đã ngồi không yên, nhíu mày chuẩn bị bác bỏ, Dung Đường lại mở miệng trước hắn một bước. Dung Tranh nghe y nói câu đầu tiên xong đã rõ ràng, Tần Bằng Huyên đêm nay phải xấu mặt, vì thế lại yên lặng ngồi trở về, chuyên tâm nghe huynh trưởng oán người.
Tâm tình Dung Đường vốn không tốt, y và Túc Hoài Cảnh không đạt được thống nhất. Mặc dù đúng là y không muốn gặp Thịnh Thừa Lệ, nhưng đây là chuyện không thể tránh được.
Yến hội hoàng gia cũng tốt, bãi săn cưỡi ngựa bắn cung cũng được, y thân là Ninh Tuyên Vương thế tử, cũng không có khả năng cả đời không gặp Thịnh Thừa Lệ.
Bởi vì chút cảm xúc không tự giác tràn ra ngoài của mình mà khiến Túc Hoài Cảnh buông tha cho cơ hội này, Dung Đường ngẫm lại là cảm thấy đáng tiếc. Y còn đang nghĩ cách khuyên Túc Hoài Cảnh hồi tâm chuyển ý, Tần Bằng Huyên đã tới đụng họng súng y, Dung Đường không lấy gã khai đao chẳng lẽ còn phải buông tha gã sao?
Dung Đường giống như là vừa mới nhớ ra, quay đầu hỏi Túc Hoài Cảnh: "Đúng rồi, ngày thành thân hình như ta nghe Lý đại nhân nói biểu muội mang thai thì phải, Hoài Cảnh, ngươi đã chuẩn bị quà mừng chưa?”
Túc Hoài Cảnh biết y có tính toán cái gì, rất sủng nịch cười cười, nói: "Mới vừa hoài thai một tháng, chuẩn bị quà quá sớm cũng không tốt, đợi đến lúc sắp sinh, gia chuẩn bị cùng ta có được không?”
Giọng của hắn vang lên sát bên mặt, dịu dàng vô cùng, phối hợp với dung nhan diễm lệ tao nhã cùng tồn tại như hoa xuân trăng sáng, Dung Đường phải nhịn lắm mới nhịn xuống cái ánh mắt đang lập loè của mình.
Nhưng lúc nghe được tiếng "Gia" kia, y vẫn không khống chế được mà run lên nhè nhẹ. Túc Hoài Cảnh thuận thế bắt lấy tay y đặt ở trên đầu gối, nhìn qua thì có vẻ ngoan ngoãn đoan trang, thật ra là thờ ơ thưởng thức ngón tay y dưới gầm bàn.
Dung Đường nổi da gà, lại bị Túc Hoài Cảnh đ è xuống, sau đó y chấp nhận số phận, gật đầu, nhìn về phía Tần Bằng Huyên nói: "Không biết muội phu muốn hạ lễ gì, vừa là biểu muội Hoài Cảnh, lại là đích nữ của Lý đại nhân, ta nhất định sẽ không keo kiệt, trong phủ nếu có thiếu cái gì cái gì, không ngại thì cứ tới thẳng vương phủ của ta mà hỏi, nha?”
Túc Hoài Cảnh cụp mắt, trong mắt mang theo ý cười.
Hắn đã sớm biết tiểu thế tử miệng lưỡi sắc bén, chỉ là ở trước mặt mình Dung Đường luôn biểu hiện ra vẻ đáng yêu dị thường, thỉnh thoảng Túc Hoài Cảnh sẽ quên mất dáng vẻ được nước không tha người ta là như thế nào.
Từ lúc Tần Bằng Huyên bắt đầu tìm phiền phức cho đến bây giờ, chỉ trong vài giây, Dung Đường đã tỏ thái độ bề trên, hào phóng bình tĩnh ra tay, giẫm đạp Tần Bằng Huyên dưới chân mình.
Ngươi đã nói chúng ta không xứng, vậy ngươi tính là cái thá gì đây?
Túc Hoài Cảnh càng ngày càng yêu Dung Đường, im lặng ngồi ở một bên mặc y ra mặt vì mình, ngón tay cái được cái chăng ấn vào gân mạch của y.
Dung Đường vừa nói vừa hưng phấn, tay phải đặt ở dưới bàn, tay trái chống ở bên gò má, tùy ý quét mắt một vòng trên bàn, nhìn thấy Dung Tranh như muốn nói lại thôi.
Y híp mắt, nhìn sang xa xa, hỏi: "Nhị đệ muốn nói gì?”
Dung Tranh nghẹn đến phổi cũng đau, vừa nghe thấy giọng y liền nói: " Nếu huynh trưởng muốn chuẩn bị lễ vật cho Lý tiểu thư, cũng không cần chuẩn bị quà mừng, mà nên tặng một ít thuốc bổ điều dưỡng thân thể."
Dung Đường nhướng mày: "Tại sao?”
Lần này không đợi Dung Tranh nói chuyện, trên bàn đã có công tử không ưa Tần Bằng Huyên lên tiếng, rất là khinh bỉ: "Bởi vì tiểu thiếp của hắn sảy thai rồi.”
Vẻ mặt Dung Đường hơi giật mình, vô thức nghiêng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, người sau vẫn vững vàng ngồi ở chỗ ngồi, vẻ mặt thoải mái, thấy y nhìn qua thậm chí còn nở nụ cười.
Dung Đường run lên, vội vàng nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh lại, dùng tay còn lại đập xuống bàn, cả giận nói: “Sao có thể như vậy!”
Tần Bằng Huyên giật mình nhìn Dung Đường, Dung Đường tức giận nói: "Biểu muội từ đất Thục xa xôi đến đây, gả vào phủ Vũ Khang Bá ngươi làm tiểu thiếp đã phải chịu uất ức rồi, vất vả lắm mới mang thai con của ngươi, ngươi lại không bảo vệ, cẩn thận chăm sóc dẫn tới nàng bị sảy thai! Sau khi sảy thai thậm chí ngươi không ở trong phủ bầu bạn, chạy tới tham gia yến hội đó ư?!”
"Nam tử thành gia xong mới lập nghiệp, ngươi cư xử như vậy, ngày sau kiến công cho bệ hạ, lập nghiệp như thế nào cho Đại Ngu? Vũ Khang Bá vất vả cả đời, chiến công hiển hách, ngươi được bậc cha chú che đậy, không nghĩ rạng rỡ gia tộc, tạo dựng tên tuổi, ngày ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, dâm loạn, làm sao xứng làm con nối dõi của Vũ Khang Bá! Làm sao xứng hưởng thụ ân huệ hoàng gia!"
Lãm Nguyệt các hạ tiếng hát ê a, ngoài các ánh trăng lành lạnh, thuyền hoa thuyền nhỏ từng chiếc từng chiếc đón tới đưa lui theo đường sông. Sức Dung Đường không đủ, âm lượng rất nông nhưng nói năng rất có khí phách, Túc Hoài Cảnh cúi đầu cầm lấy tay y nhéo nhéo nhiều lần, mới đ è xuống ý cười sắp tràn ra.
Dung Đường mang theo khí thế nghiêm mặt, không nhìn hắn, trợn tròn mắt nhìn về phía Tần Bằng Huyên, vẻ mặt oán giận bất bình, hù dọa Tần Bằng Huyên ngây ngốc tại chỗ, cả bàn yên tĩnh không tiếng động.
Hệ thống hôm nay hiếm khi không ngủ đông, xem xong cả buổi diễn, chậc chậc hai tiếng, phát ra sự tò mò từ tận đáy lòng 【 Ký chủ, sao mỗi lần nói chuyện cậu đều làm được như vậy thế…]
“Không muốn khen thì đừng khen. "Dung Đường nói.
Hệ thống không lên tiếng.
Dung Đường hỏi: "Đã tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc chưa?”
Hệ thống: [?]
Dung Đường liên tiếp hỏi tiếp: "Thi qua chưa, viết bài thi ngữ văn chưa, đọc hiểu chưa, biết cái gì là giá trị trên người không?"
Đây rồi.
Mặc gã đúng hay sai, trước cứ đổ vạ cho ngươi rồi nói tiếp.
Tần Bằng Huyên ngu ngốc, cho ngươi mặt mũi này.