Đông Nam có núi thần tên là n Dương, trong núi có thụy thú, Bạch Hổ, Xích Phượng, Thải Xà, Linh Lộc, truyền thuyết kể rằng một khi chúng xuất hiện sẽ mang theo điềm may mắn.
Núi n Dương được người dân địa phương coi là núi thần, trong đó có sinh linh và cả đồ ăn, mùa xuân lên núi hái trái cây, mùa thu vào rừng săn bắn, một ngọn núi lớn nuôi được mấy chục thôn trang xung quanh.
Sáu mươi năm trước, thiên tử Tuyên đế của Đại Ngu xuôi nam tuần du, đi ngang qua n Dương gặp được bạch hổ cách bờ sông, tròng mắt giống như viên châu màu đen, lười biếng nằm úp sấp ở dưới ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, như thần thú của thượng giới rơi xuống phàm trần hạ điềm lành.
Tuyên Đế vui mừng quá đỗi, phóng ngựa đuổi theo, một đường đuổi vào núi rừng, trong rừng cây cối rậm rạp, muông thú cùng chim chóc tranh giành nhau. Ngu Tuyên Đế truy tìm bạch hổ bị lạc trong rừng rậm. Đang lúc lo sợ không yên thì phía sau có tiếng mãnh hổ thét dài, cự thú thoáng cái nhào tới, tuấn mã chấn kinh chạy vội, Tuyên Đế ngã xuống lưng ngựa, bạch hổ tập kích, miệng há to, mạng của thiên tử ngàn cân treo sợi tóc.
Nguy nan trước mắt, trước khi người đi theo tòng tới cứu viện thì có một cô bé vốn ở trong núi săn thú thoáng nhìn mãnh hổ đả thương người, không kịp ngẫm nghĩ đã móc ra chủy thủ chạy như bay lên trước, lấy thân mình nhỏ yếu ngăn trở cái miệng khổng lồ của bạch hổ, lại đâm chủy thủ vào mắt bạch hổ, cứu được một mạng của hoàng đế.
Sau đó, bé gái mồ côi được thiên tử nhận làm nghĩa nữ, hưởng vinh quang của công chúa. Sau khi Tuyên Đế chết, Minh Tông lên ngôi, nàng lấy thân phận một nữ lưu ra vào triều đường chu toàn cho hắn, gan dạ sáng suốt mưu kế có thể nói là một đời nữ tướng. Đặc biệt được Minh Tông hoàng đế phong làm Đoan Ý trưởng công chúa, trở thành một vị trưởng bối được tôn sùng nhất trong toàn bộ hoàng thất Đại Ngu.
Rồi sau đó lại qua bốn mươi năm, phong ba triều đường Đại Ngu nổi lên rồi lại tan, Đoan Ý lẻ loi một mình ở trong phủ trưởng công chúa vàng son lộng lẫy, ngày ngày tụng kinh lễ phật. Mặc cho mùi đàn hương kham khổ hun đi tất cả tinh anh quả quyết và tàn nhẫn trên người bà.
Túc Hoài Cảnh nói xong, Phật đường yên tĩnh không tiếng động.
Thật lâu sau, Đoan Ý mở miệng trầm giọng hỏi hắn: "Có giúp được gì không?”
Túc Hoài Cảnh nói: "Được lợi rất nhiều.”
Đoan Ý nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng tiếng cười này chẳng mấy chốc đã tản ra dưới tượng Phật cao lớn, bà đoan trang đứng dậy, xoay người ngóng nhìn.
Túc Hoài Cảnh mười bảy tuổi, thanh tú xinh đẹp, dung mạo như dòng suối mùa xuân, khí chất như trăng thu trên trời, thanh cao lại đẹp đẽ. Hắn quy củ đứng ở phía dưới, sau khi thi lễ đứng thẳng người, toàn thân là khí chất tùng bách không thể gãy.
Hắn đứng ở nơi đó nhưng đã viết đầy chuyện xưa, đằng sau thân hình mười bảy tuổi của hắn là những ngọn núi che trời và che nắng.
Đoan Ý lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, tiếng chim hoàng oanh kêu lên cực kỳ thanh thúy ngoài cửa sổ, chứng tỏ chim mùa hè cuối cùng đã vào kinh.
Đoan Ý làm như lơ đãng hỏi: " Đứa cháu kia của ta, đối xử với ngươi có tốt hay không?”
Túc Hoài Cảnh khẽ nhếch môi, gợi ra vài phần ý cười, nhưng trong mắt lại có chút trêu chọc cùng giễu cợt, lạnh lùng nói: "Đường Đường rất tốt, tốt đến mức ta nguyện ý chờ y chết rồi mới xử lý con của ngài.”
Đoan Ý trầm mặc không nói, đối diện với hắn.
Giây lát, trưởng công chúa cong mắt phủi nhẹ bụi hương, chậm rãi nói: "Quý phủ chuẩn bị dây thừng ngũ sắc, lúc ngươi đi đeo lên, chờ trận mưa đầu tiên rơi xuống thì ném đi.”
Túc Hoài Cảnh bái tạ: "Đa tạ trưởng công chúa điện hạ.”
Đoan Ý nghe thấy hắn xưng hô như vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không sửa lại, cất bước đi về phía cửa, Túc Hoài Cảnh đi theo phía sau bà.
Ngoài viện là thời tiết tháng năm nắng đẹp, hương thảo và xương bồ trong viện dần nồng đậm.
-
Trong nội đường, Dung Đường và Vương Tú Ngọc trò chuyện được một nửa, bất giác nhìn lại góc vừa rồi, liếc mắt một cái không thấy Túc Hoài Cảnh đâu, y tùy ý nhìn cả phòng khách rồi mới chậm rãi nhíu mày.
Đoan Ý trưởng công chúa lễ Phật, qua trưa không ăn. Dung Minh Ngọc Dung Minh Lễ lại trực ở trong triều, hàng năm tết Đoan Ngọ Nhân Thọ đế vì biểu lộ từ ái, sẽ mời đại thần tới đua thuyền rồng, buổi tối ở trong cung dự yến xong mới có thể trở về nhà.
Bởi vậy bữa tiệc gia đình phủ trưởng công chúa này chính là cơm trưa, Dung Minh Ngọc Dung Minh Lễ vào cửa phủ cũng không đi chính đường, mà là để cho gã sai vặt thông báo một tiếng rồi đồng loạt tới phật đường thỉnh an trưởng công chúa mới song song đỡ mẫu thân lại đây.
Dung Đường đứng dậy đồng loạt chờ đợi theo mọi người, đứng ở phía sau Vương phi và phía trước các tiểu bối.
Đuôi lông mày y vẫn nhợt nhạt nhíu lại vì Túc Hoài Cảnh đột nhiên biến mất. Lý trí nói cho y biết lấy chỉ số thông minh của đại nhân vật phản diện, bất luận là tới đâu, cho dù là tới lần đầu tiên cũng sẽ không khiến bản thân mình lâm vào nguy hiểm, nhưng Dung Đường vẫn bất giác lo lắng.
Cho đến khi phía sau truyền đến một trận xôn xao nhỏ, bàn tay buông xuống bên người bị người ta tự nhiên nắm lấy, trái tim Dung Đường nhấc lên mới dần dần buông xuống.
Y thậm chí không cần quay đầu lại đã vô nắm lấy, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu thế?”
Túc Hoài Cảnh thấp giọng đáp: "Tổ mẫu gọi ta qua nói chuyện.”
Vì thế trái tim Dung tiểu thế tử vừa mới thả xuống lại nhấc lên, lập tức quay đầu đánh giá Túc Hoài Cảnh từ trên xuống dưới một phen, không thấy gì khác thường, biểu tình vẫn không vui lắm, suy nghĩ hai giây, nói: "Lần sau loại chuyện này thì ngươi nên gọi cả ta.”
Túc Hoài Cảnh cảm thấy ấm áp, đáy mắt đầy ý cười dính vào mặt Dung Đường, biết rõ còn hỏi: "Vì sao?”
Dung Đường không vui trừng hắn một cái, nói: "Ngươi không sợ bị người khác coi thường sao?”
Mấy đời này Dung Đường giao tiếp với trưởng công chúa không sâu, nhưng từ góc nhìn của y mà xem, Đoan Ý trưởng công chúa tuyệt đối là một nhân vật sâu không lường được.
Y không thể đoán chính xác thái độ của Đoan Ý đối với Túc Hoài Cảnh, cũng không rõ có thể có manh mối gì bị bà phát hiện tiến tới hoài nghi thân phận của Túc Hoài Cảnh hay không.
Túc Hoài Cảnh đi con đường này, mỗi một bước đều gian nan hiểm trở. Nếu Dung Đường muốn che chở hắn thì đương nhiên không muốn để bất cứ ai có liên quan đến mình trở thành chướng ngại vật của hắn.
Trên dưới Ninh Tuyên vương phủ đều có trợ lực đối với việc Nhân Thọ đế tạo phản. Cho dù y không tiện phỏng đoán bừa bãi lập trường của Đoan Ý, nhưng cũng không tới mức có thể cung cấp trợ lực cho Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường dựa theo sự thật mà suy đoán như vậy.
Túc Hoài Cảnh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của y mà tâm tình trở nên rất tốt. Thật ra hắn vô cùng chán ghét việc diễn kịch ngụy trang, nhưng mỗi lần giả bộ ngoan ngoãn bên cạnh Dung Đường, lại trùng hợp được y dung túng. Thỉnh thoảng Túc Hoài Cảnh sẽ lầm tưởng thật ra bản thân mình chính là một bạn nhỏ ngoan như vậy.
Hắn dán vào bên cạnh Đường Đường, thoạt nhìn rất thân thiết nhỏ giọng nói: "Nhưng mẫu thân đang nói chuyện với ngươi, hai người đã lâu không gặp mặt rồi.”
Kết quả Dung Đường nghe thấy lời này của hắn thì lại càng không vui, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta và mẫu thân muốn nói chuyện lúc nào chẳng được.”
Y theo bản năng bác bỏ lời giải thích của Túc Hoài Cảnh, ánh mắt của người sau lại run lên, lần đầu tiên nói chuyện với Dung Đường nhưng lại hướng mắt về phía người khác.
Vương Tú Ngọc đứng thẳng người, tầm mắt dừng ở cửa, chờ đợi trượng phu và mẹ chồng của mình.
Bà không liếc nhìn về phía sau, Túc Hoài Cảnh lại nhớ tới sính lễ phủ kín lụa đỏ khi hắn và Dung Đường thành thân, thổi sáo gõ trống suốt cả một con phố, vòng qua hơn nửa kinh thành, dừng ở cửa nhà Đường Cảnh, hoàn toàn vượt qua quy cách một vị nam thê nên có.
Nhưng Vương Tú Ngọc chẳng hề chớp mắt, sai người khiêng tất cả vào trong nhà của hắn.
Túc Hoài Cảnh quay đi, rũ mắt, không thể giải thích được cảm xúc trong lòng nói: "Mẫu thân yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Dung Đường tức giận véo hắn một cái: "Yêu ai yêu cả đường đi sẽ ủng hộ ngươi nhốt ta lại à? Nương chính là thương ngươi, vừa rồi còn nói với ta lúc ở ngoài phủ không được ức hiếp ngươi đấy.”
Thật ra thì nguyên văn lời Vương Tú Ngọc là, bà nghe nói Dung Đường có giao hảo với Kha thiếu phó lại lui tới với Lư Gia Hi, thậm chí nửa đêm còn ra khỏi viện tới gánh hát, rất là lo lắng Dung Đường vừa thành thân đã quên bổn phận, trong nhà đã cưới một người vợ, còn muốn trêu hoa bắt bướm ở bên ngoài.
Dung Đường cũng rất vô tội, trong lòng y tự nhủ mình cũng không phải người như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui y quyết định đổ cái vỏ này cho Ninh Tuyên Vương. Đều do Dung Minh Ngọc thành thân với Vương Tú Ngọc thì lời ngon tiếng ngọt. Kết quả sau khi thành thân tiểu thiếp nạp từ phòng này tới phòng kia, thứ tử thứ nữ sinh ra từng đứa từng đứa một, mới làm hại Vương Tú Ngọc không có cảm giác an toàn, lo cả cho Túc Hoài Cảnh bị y cô phụ.
Dung Đường rất là tủi thân.
Hàn huyên với bà nửa ngày, kết quả trở về Túc Hoài Cảnh nói Vương Tú Ngọc là yêu ai yêu cả đường đi lối về, y thật muốn kéo hai người này tổ chức một cuộc nói chuyện để chứng minh mình trong sạch.
Dung Đường sâu kín thở dài, quyết định không xoắn xuýt vấn đề này, hỏi: "Tổ mẫu tìm ngươi nói cái gì?”
Túc Hoài Cảnh vừa mới đè nén cảm xúc, thản nhiên nói: "Hỏi gia cảnh trong nhà ta, lại hỏi mấy ngày nay ở vương phủ sống như thế nào, còn hỏi ta có phải tự nguyện gả cho ngươi hay không.”
Dung Đường căng thẳng, bị hắn dọa nên lo lắng hỏi: " Ngươi trả lời thế nào?’
“Đương nhiên là tự nguyện. "Túc Hoài Cảnh không hề chớp mắt," Ta gặp may mới được Đường Đường coi trọng, sao có thể không tự nguyện chứ?”
Hắn nói cực kỳ tự nhiên, Dung Đường sửng sốt một chút, bất ngờ không kịp đề phòng lại quay đi, ánh mắt mơ hồ, buồn bực nói: "Ồ.”
Túc Hoài Cảnh liền bật cười, vui vẻ nhéo nhéo tay y.
Mọi người lại đợi một lát, mấy trưởng bối trong đại gia tộc mới xuất hiện ở cửa phòng khách, Dung Đường đợi lâu đã hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng từ trước đến nay, để bày tỏ lòng trìu mến ngưỡng mộ đối với trưởng công chúa, các tiểu bối cần phải đưa quà chúc mừng nói vài câu cát tường chúc trưởng công chúa phúc như Đông Hải thọ bỉ Nam Sơn.
Dung Đường vốn ngốc nghếch nhiều năm, không cần phải tham dự cũng không sao, nếu y đã có chuyển biến tốt đẹp, vì lớn nhỏ có thứ tự cũng tốt, vì tôn ti đích thứ cũng được, tất nhiên là y phải đi đầu tới trước.
Một tháng nay Dung Đường đều ở ngõ Vĩnh An, không có thời gian quay về khố phòng vương phủ chọn lựa lễ vật. Bởi vậy lễ vật lần này là y cùng Túc Hoài Cảnh thương lượng sau đó chuẩn bị cho trưởng công chúa, là một pho tượng Quan m bích ngọc, cố ý làm phiền Kha thiếu phó ra roi thúc ngựa lấytừ cửa hàng đồ cổ nhà hắn ở Giang Nam đưa tới đây.
Vừa phù hợp với tâm lễ Phật của trưởng công chúa, cũng sẽ không quá keo kiệt hoặc quá xa hoa.
Mặt Trưởng công chúa vẫn thong dong như xưa, nói một tiếng "Có tâm", rồi để cho ma ma thu tượng Quan m, Dung Đường cuối cùng cũng có thể lôi kéo Túc Hoài Cảnh ngồi xuống.
Buổi sáng trước khi ra ngoài y có ăn qua, ở trên xe ngựa Túc Hoài Cảnh lại quăng cho y rất nhiều hạt sen. Thhật ra thì không đến mức đói nhưng đại khái là đợi quá lâu, rồi lại nói một thôi một hồi, y vừa ngồi xuống, ngửi được hương vị của chén canh củ sen chay nên cũng có hơi thèm.
Tầm mắt y không khỏi nhìn về hướng đó thêm vài lần, Túc Hoài Cảnh hiểu ý, liền muốn đứng dậy lấy cho y, Dung Đường nhanh chóng giữ chặt cánh tay hắn.
Túc Hoài Cảnh hơi khó hiểu, nhìn y bằng ánh mắt hoang mang.
Dung Đường lắc đầu, mượn lúc Dung Tranh đưa quà nhỏ giọng nói: "Phải chờ bọn họ kết thúc.”
Túc Hoài Cảnh lập tức không vui nhíu mày, ánh mắt ném tới trên người Dung Tranh.
Dung Tranh vốn còn đang đọc những bản thảo hắn chuẩn bị muốn làm cho bà nội vui vẻ, nhưng chớp mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt trưởng tẩu, sửng sốt một giây, miệng thì bị kẹt, trực tiếp cắt đứt toàn bộ câu sau, chỉ nói một câu"Chúc bà nội khỏe mạnh, vạn sự như ý" rồi lui ra.
Ngay cả Dung Minh Ngọc nghe thấy lần này hắn nói ít như vậy cũng không khòi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái. Biểu cảm Túc Hoài Cảnh lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, yên lặng ngồi ở vị trí, đưa tay xuống gầm bàn bóp tay Dung Đường, vừa giết thời gian cũng giảm bớt một chút phiền não trong lòng hắn.
Dung Đường tranh thủ thời gian chờ đợi, tính toán mình cách chén canh củ sen kia còn có mấy chén trà, kết quả y còn chưa đợi được canh đã chợt nghe Dung Viễn nói: "Tôn nhi biết tổ mẫu thành tâm lễ Phật, lại sợ đưa đồ do thợ thủ công chế tạo không đủ thành tâm, bởi vậy đã sớm chép một quyển bổn nguyện kinh Địa Tạng Bồ Tát, đưa đến chùa Đà Lan cung phụng hai tháng, ngày hôm qua mới ra khỏi thành lấy về, cố ý đưa cho tổ mẫu, mong tổ mẫu không chê cháu trai chất phác, nguyện tổ mẫu công đức quấn thân, vạn sự vạn nạn đều có thể gặp dữ hóa lành.”
Dung Đường: "......”
Y bất giác liếc mắt nhìn thoáng qua hạ nhân đi theo hầu hạ trong nội đường, không thể nhìn ra manh mối bèn liếc Dung Viễn một cái.
Túc Hoài Cảnh khi nghe gã nói câu "không đủ thành tâm" kia sắc mặt liền lạnh xuống. Lúc này nhìn thấy thần sắc Dung Đường, trực giác trong đó còn có chuyện khác không muốn người khác biết, hơi dừng một chút, lật qua tay Dung Đường, hỏi y: "Làm sao vậy?”
Dung Đường cũng không nói rõ là chuyện gì xảy ra, y chỉ cảm thấy chuyện này rất trùng hợp.
Y nhíu mày, nghiêng đầu nói: "Ta cũng từng tặng tổ mẫu một quyển kinh thư.”
Nhưng quyển kia của y rất đơn giản, chủ ý là chuộc tội cho bản thân, cũng không có đưa đến chùa miếu công miếu khai quang, so với quyển Dung Viễn cố ý chuẩn bị này thì tâm ý không chỉ kém một hai điểm.
Dung Đường cảm giác Dung Viễn đang giẫm lên mình, nhưng tất cả đều là phán đoán bằng lời nói, không có một chút chứng cớ, y cũng nói không chừng bản thân Dung Viễn có thật sự nghĩ như vậy hay không.
Nhưng gã cũng không đến mức ngu xuẩn thành như vậy, ngay cả Thịnh Thừa Tinh cũng biết không thể chọc vào Dung Đường, còn cố ý đưa quà tặng đến Ninh Tuyên vương phủ sau hội Chiết Hoa. Dung Viễn thân là người theo hầu Thịnh Thừa Tinh, không có đạo lý sẽ chủ động khiêu khích Dung Đường.
Dung Đường không hiểu lắm.
Túc Hoài Cảnh lại càng chú ý một chuyện khác, hắn tinh tế suy tư một lát rồi hỏi: " Sao Đường Đường phải đưa kinh Phật cho trưởng công chúa điện hạ?"
Dung Đường đang suy nghĩ, có chút xuất thần, nghe vậy vô thức nói: "Vì để cho tổ mẫu đồng ý cho ngươi vào cửa.”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Hắn giật mình hai giây, không hiểu lắm, hỏi: "Cái gì?”
Dung Đường nhận ra mình lỡ miệng, nhưng y cũng không phải loại tâm lý người lương thiện làm chuyện tốt không lưu danh. Rất tự nhiên giải thích nghi hoặc cho Túc Hoài Cảnh: “ Nói thế nào thì ta cũng là Ninh Tuyên Vương thế tử, nếu không phải sức khỏe không tốt, ngày sau tất sẽ kế thừa vương phủ. Từ ta trở đi, nếu hậu nhân Dung gia không có hạng người làm gian phạm phải chuyện đại nghịch bất đạo thì có thể truyền thừa vương vị, tất nhiên cũng sẽ truyền cho con của ta. Ta cưới nam thê hồi phủ chính là chặt đứt ý niệm này, ta sợ tổ mẫu không đồng ý cho nên đưa kinh phật hợp ý lấy lòng bà.”
Dung Đường nói những lời này hoàn toàn là sự thật, cũng không có một chút ngụy trang hay che giấu nào. Túc Hoài Cảnh nghe sửng sốt hơn nửa ngày, từ đó cũng hiểu được Dung Đường vì cưới hắn vào phủ mà đã phải buông bỏ những gì.
Đêm đó ở y quán, Dung Đường thuận miệng lôi kéo, Túc Hoài Cảnh nghe thì nghe nhưng cũng không để trong lòng, không quá tin tưởng. Cho dù trúng thuốc, khi nghe được thân phận và đề nghị của Dung Đường, hắn vẫn nghĩ đến đề nghị này có lợi gì cho mình.
Lúc ấy hắn quả thật hoàn toàn bỏ qua Dung Đường.
Nhưng một quân cờ đã trở thành con ngươi của hắn, cầm sợ ngã, ngậm sợ hỏng. Túc Hoài Cảnh nghe những lời này mới chợt phát hiện Dung Đường tốt hơn ngàn vạn lần so với hắn tưởng tượng.
Y mới là Bồ tát nhỏ trên trời, kim thân trong miếu đường cố ý tới độ chính bản thân hắn.
Trong lòng Túc Hoài Cảnh hiếm khi cảm thấy chua xót, bắt đầu hối hận những lời hắn vừa nói theo phán đoán tốt nhất của mình, nhằm xua tan sự cảnh giác của Đoan Ý.
Hắn chẳng hề muốn Dung Đường chết đi, nhưng vạn nhất thật sự có Thần Phật phương nào đi ngang qua nghe thấy câu nói kia của hắn, thêm bệnh vào người Dung Đường thì làm sao bây giờ?
Túc Hoài Cảnh hối hận không chịu được, mím chặt môi, nắm chặt tay Dung Đường giống như sợ y chạy mất.
Không biết là Trưởng công chúa nhìn thấy cái gì, hay là cũng cảm thấy những quy củ này quá mức rườm rà phiền lòng. Sau khi nhận quà của Dung Viễn thì bảo bọn họ ngồi hết xuống, không hề chờ đợi những lời cát tường hàng năm đều có thể nghe được.
Túc Hoài Cảnh không chút suy nghĩ, lập tức đứng dậy múc một chén canh cho Dung Đường.
Bàn tay Dung Đường vừa giơ lên không trung định từ chối lại mất tự nhiên buông xuống, tầm mắt có chút mơ hồ liếc Vương Tú Ngọc một cái, mới nhìn về phía Ninh Tuyên Vương.
Đuôi lông mày Dung Minh Ngọc nhíu chặt, không quá vui vẻ nhìn Túc Hoài Cảnh, trong ánh mắt là mười phần trách cứ tựa hồ đang trách hắn không biết chừng mực.
Dung Đường ho nhẹ một tiếng, đang muốn nhận thay cơn mắng trong bữa tiệc giùm Túc Hoài Cảnh, lại nghe trưởng công chúa nói: "Làm khó các con ăn tết còn phải ăn chay với ta, có quen ăn không? Nếu không thích thì phân phó phòng bếp làm thêm một bàn tiệc mặn.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Dung Đường, cả phủ trên dưới đều ngẩn người.
Đoan Ý trưởng công chúa quanh năm ăn chay, trong phủ của bà nhìn thấy một con kiến trong hoa viên cũng không có ai giẫm chết, chớ nói chi là trên bàn ăn có tiệc mặn.
Chính vì nguyên nhân như thế nên Đoan Ý cũng không tham dự yến hội, lo lắng làm mất hứng thú của các tiểu bối, chỉ có Đoan Ngọ và tết Trùng Dương, mọi người Ninh Tuyên vương phủ mới hội tụ đến phủ trưởng công chúa.
Về phần hai ngày đoàn viên là Trung thu và tết âm lịch, trưởng công chúa sẽ được Nhân Thọ đế mời vào cung.
Sau cuộc phản loạn, bà là trưởng bối có địa vị cao nhất toàn bộ hoàng thất, thói quen của bà cho tới bây giờ chỉ có người khác thuận theo, nào có đạo lý sửa đổi vì một thói không quen của tiểu bối.
Trên bàn ăn nhất thời không ai dám lên tiếng trả lời, ngay cả Dung Minh Ngọc trong lúc nhất thời cũng không biết mẫu thân mình có ý gì.
Chỉ có Túc Hoài Cảnh, canh múc xuống thấy Dung Đường còn không ăn, không quá vui vẻ nhíu mày, lại thấy tất cả mọi người không lên tiếng, nhân tiện nói: "Đa tạ tổ mẫu rủ lòng thương, tổ mẫu tâm thiện hướng phật tất có phúc báo, Hoài Cảnh không thể từ bỏ h@m muốn ăn uống, không thể cùng tổ mẫu thành tâm lễ phật đã là áy náy, sao dám lại làm phiền tổ mẫu vì tiểu bối phá giới phá hoại công đức, mong tổ mẫu đừng nói lời này nữa.”
Hắn trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, Đoan Ý lại vô cùng hài lòng, nụ cười trên mặt chân thành hơn rất nhiều, cởi bỏ vẻ mặt đoan trang như pho tượng Phật cổ quanh năm của mình, cười nói: "Con nói chuyện ta thích nghe, lát nữa dùng tiệc xong đi đến khố phòng xem một chút, chọn vài món thích mang đi.”
Túc Hoài Cảnh vội đứng dậy nói cám ơn: "Hoài Cảnh cám ơn tổ mẫu!”
Dung Đường ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, y bất giác nhìn thoáng qua mọi nơi, không hề bất ngờ nhìn thấy biểu tình trên mặt mỗi người ở đây đều rất đặc sắc.
Dung Minh Ngọc cau mày như có điều suy nghĩ, vẻ mặt Vương Tú Ngọc kinh ngạc kèm theo vui sướng. Dung Viễn không có biểu lộ gì nhưng ngón tay lại cầm chặt đũa như là muốn bẻ gãy, cảm giác ghen tị toát ra từ đỉnh đầu gã, Dung Đường nhìn nhiều thôi mà muốn nóng cả hai mắt.
Sau đó y chuyển hướng sang Dung Tranh, và rồi y nhìn thấy ánh mắt của tên ngốc này toàn là bội phục.
“...... "Ta muốn ngươi phục nhóc con nhà ta, nhưng phương thức hình như sai sai thì phải.
Y im lặng, hệ thống cũng nhất thời không nói nên lời, gọn gàng tiến vào ngủ đông.
Dung Đường chờ Túc Hoài Cảnh ngồi xuống lần nữa, yến tiệc mở màn, thật sự là không kiềm chế được lòng hiếu kỳ nên tiến lại gần hỏi: "Ngươi chắc chắn không chỉ nói mấy câu kia với tổ mẫu, đến cùng còn nói gì nữa, sao bà ấy lại đối xử tốt với ngươi như vậy!"
“Được không? "Túc Hoài Cảnh ngửi mùi đàn hương trên cổ Dung Đường, nhẹ giọng hỏi lại.
Dung Đường lập tức gật đầu, tự thể nghiệm nói cho hắn biết Đoan Ý đối xử tốt như thế nào. Không chỉ ngăn cản trách móc nặng nề của Dung Minh Ngọc cho hắn, thậm chí còn định phá giới vì hắn.
Phải biết rằng hai đời trước thỉnh thoảng Dung Đường có đến phủ trưởng công chúa. Nếu đã qua canh giờ cũng chỉ có thể để bụng trống chờ, nếu chưa qua canh giờ thì cũng chỉ có thể dùng một bữa ăn chay đơn giản, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện trên bàn cơm phủ trưởng công chúa còn có thể xuất hiện món mặn.
Y rất là ngạc nhiên, thậm chí có chút ghen tị.
Tuy rằng y không phải hàng nguyên gốc nhưng nói cho cùng trưởng công chúa cũng là tổ mẫu của con hàng gốc này. Bởi vì có y mà Túc Hoài Cảnh mới có liên hệ với trưởng công chúa, sao lại đối xử tốt với Túc Hoài Cảnh hơn cả y vậy chứ?
Nếu không phải đã đọc qua nguyên tác thì có khi y sẽ nghi trên người Túc Hoài Cảnh có ánh hào quang của nhân vật chính.
Trong mắt Dung Đường lóe lên tia lửa nhỏ, Túc Hoài Cảnh nhìn mà không giấu được ý cười, đẩy chén canh tới trước mặt y, sau đó tự nhiên mà nói: " Có lẽ là do tổ mẫu cảm thấy ta mất cha mẹ từ nhỏ, phải ăn nhờ ở đậu, đau khổ quá mức cho nên vô thức đối tốt với ta.”
Dung Đường nghe vậy sửng sốt, cảm thấy chút ghen tị vừa rồi của mình rất là vô lý.
Tầm mắt y hơi tránh né, liếc nhìn chén không của Túc Hoài Cảnh, cũng đứng dậy múc cho hắn một chén canh củ sen đặt ở trước người.
Sắc mặt Dung Minh Ngọc xanh lét, dường như ông hoàn toàn không thể hiểu được tại sao trưởng tử và trưởng tức phụ của y lại không có quy củ khi dự tiệc ở phủ trưởng công chúa như vậy. Trong lòng ông lo sợ nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy trưởng công chúa đang nhìn Dung Đường múc canh cho Túc Hoài Cảnh, người sau cười cúi đầu chậm rãi uống, trong mắt tụ đầy vẻ ấm áp.
Dung Minh Ngọc giật mình một lúc lâu, con ngươi không ngừng nhìn về phía hai người.
Dung Đường nhìn thấy coi như không nhìn thấy, dù sao thái độ của y đối với Dung Minh Ngọc cũng giống như thái độ của Dung Minh Ngọc đối với y.
Với ông thì coi như có nhiều thêm một đứa con, không có y cũng không gì khác lắm.
Huống chi lúc nãy ông còn muốn mắng Túc Hoài Cảnh, Dung Đường cảm thấy ông càng lúc càng phiền.
Y và Túc Hoài Cảnh dùng hết một bữa cơm dưới con mắt dò xét của mọi người trên bàn cơm, sau đó Túc Hoài Cảnh đi đến khố phòng trưởng công chúa chọn đồ. Dung Đường chậm rãi đi tới trước cửa phủ, đứng ở cửa nhìn tòa nhà cũ kỹ rách nát đối diện phủ trưởng công chúa ngẩn người.
Thẳng đến khi Vương Tú Ngọc gọi y, đưa cho y hai sợi dây thừng.
Dung Đường hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Vương Tú Ngọc nắm tay y, vừa buộc dây thừng ngũ sắc cho y vừa nói: "Đây là khẩn cầu bình an, chờ sau khi mưa xuống con phải tháo nó xuống ném đi, còn có một cái con buộc cho Hoài Cảnh, ta phải hồi phủ, buổi tối phải tiến cung với phụ thân con, không kịp chờ nó.”
Nha hoàn Họa Cầm ở bên cạnh đúng lúc nói một câu: "Thiếu gia, đây là do Vương phi tự tay đan, chỉ có ngài và lang quân có thôi.”
“Nhiều lời. "Vương Tú Ngọc giận nàng một câu, chuyển sang dặn dò Dung Đường:" Ở bên ngoài tĩnh dưỡng tốt rồi về nhà, nương biết con ngại trong nhà ồn ào nên không thúc giục con, nhưng con ở bên ngoài thì đừng làm khổ bản thân, cũng đừng ức hiếp Hoài Cảnh. Nếu thiếu cái gì, bảo Song Phúc Song Thọ về nhà lấy, biết không?”
Dung Đường chớp mắt mấy cái, không hiểu sao mũi có chút chua xót, y gật đầu, ngón tay vô thức sờ lên dây thừng ngũ sắc trên cổ tay, buồn bực nói: " Con mới không bắt nạt được hắn, chỉ có hắn bắt nạt con.”
“Nương cũng không phải người mù, Hoài Cảnh vào phủ mấy ngày nay vẫn luôn chăm sóc con rất tốt, nếu không phải lần này ngoài ý muốn, chính con ngẫm lại xem bao lâu con không sinh bệnh rồi?”
Dung Đường á khẩu không trả lời được, nhưng Vương Tú Ngọc ngay sau đó lại vỗ vỗ tay y, nghiêm túc mà nhỏ giọng nói: "Nhưng nó bắt nạt con thật thì con cũng đừng nhịn, cho dù phụ thân con mặc kệ, nương cũng sẽ có cách làm cho nó cùng cả nhà nó kêu khổ không ngừng.”
Trong giọng nói lộ ra vẻ tàn nhẫn tuyệt đối, Dung Đường sửng sốt hơn nửa ngày, thiếu chút nữa cho rằng đây không phải là Vương phi vẫn luôn siêu cấp dịu dàng với con mình.
Y dở khóc dở cười, sợ Vương Tú Ngọc thật sự hiểu lầm Túc Hoài Cảnh ngược lại tìm phiền toái cho mình, vội vàng giải thích: " Con nói giỡn thôi, hắn đối xử với con rất tốt.”
Vương Tú Ngọc lập tức cười liếc y một cái, chút ác lệ kia đã tiêu tán: "Biết ngay con đang nói bậy, ta cũng lừa con đó, ta mới không nỡ để nó chịu khổ.”
Dung Đường: "...?”
Xa phu dắt ngựa xong, Dung Minh Ngọc đã lên xe, Vương Tú Ngọc không kịp nói gì nữa, buông tay y ra: "Về phủ sớm một chút nhé.”
Dung Đường gật đầu, nhìn bóng lưng của bà lại không kìm được đuổi theo dặn dò một câu: "Nương nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nếu sự vụ trong phủ nhiều quá thì dứt khoát chia cho nhị thẩm một chút.”
Vương Tú Ngọc liếc vị trí vợ chồng Dung Minh Lễ, nói qua loa: "Nương biết.”
Dung Đường nhíu mày, còn muốn nói thêm hai câu, xe ngựa lại bị người ở bên trong xe gõ nhẹ mấy cái, gã sai vặt lập tức hiểu ý thúc giục.
Dung Đường cau mày, không vui đưa Vương Tú Ngọc lên xe ngựa, lại một lần nữa cảm thấy Ninh Tuyên Vương thật sự rất đáng ghét.
Y đứng ở trước cửa phủ trưởng công chúa lại đợi một lát, tiễn Dung Tranh đi rồi Túc Hoài Cảnh mới xuất hiện ở sau cửa, vừa nhìn thấy y đã chạy chậm tới, đưa tay che chắn mặt trời trên đỉnh đầu cho y: "Sao không vào trong xe chờ?"
Dung Đường ngước mắt lên nhìn, đó là tranh chữ quý báu được phủ trưởng công chúa cất giữ: "..." Được rồi.
Y nói: "Sợ ngươi không thấy ai chờ đợi thì lại không vui.”
Túc Hoài Cảnh bất giác muốn phản bác, nhưng lại phát hiện những lời Dung Đường nói cũng không sai.
Hắn suy nghĩ một hồi, vừa dẫn Dung Đường lên xe ngựa, vừa sửa lại từ ngữ của y: "Đường Đường nói không đúng rồi.”
Dung Đường: "...?”
“Hẳn là ta thấy ngươi đang chờ ta, ta sẽ vui vẻ lắm. "Túc Hoài Cảnh nói.
Cũng không phải là quan hệ nhân quả, mà là tiến lên, hắn từ phủ trưởng công chúa đi ra, một cước bước ra khỏi vòng xoáy tính kế và âm mưu. Thấy Bồ Tát nhỏ của hắn đứng ở dưới ánh mặt trời chán đến chết chờ mình, trong lòng bất giác cảm thấy sung sướng mà chạy tới, muốn chạy về phía y.
Dung Đường dừng một chút, không xoắn xuýt với hắn nữa.
Là không vui cũng tốt, hay rất vui vẻ cũng được, dù sao tâm tình cũng sẽ không quá kém.
Hai người bọn họ lên xe ngựa, vốn còn lo lắng hôm nay sẽ bị yêu cầu quay về vương phủ, nhưng những lời Vương Tú Ngọc nói ra chính là không cưỡng chế bọn họ trở về. Đương nhiên Dung Đường muốn quay về ngõ Vĩnh An trộm lười biếng thêm vài ngày.
Y mới vừa lên xe, Túc Hoài Cảnh đã nói: "Đường Đường, đưa tay ra đây.”
Dung Đường ăn cơm trưa xong, đến giờ ngủ trưa nên buồn ngủ, nghe vậy không chút suy nghĩ liền đưa tay trái qua.
Túc Hoài Cảnh vuốt ống tay áo của y lên trên, sau đó lấy ra một đoạn dây thừng ngũ sắc, cúi đầu muốn buộc lên cổ tay y.
Dung Đường sửng sốt, bất giác rụt tay lại, Túc Hoài Cảnh chưa kịp chuẩn bị gì đã bị rút về nên hơi ngẩn ngơ ngước mắt nhìn y.
Dung Đường kinh ngạc hỏi: "Ngươi lấy ở đâu đấy?”
Túc Hoài Cảnh nói: "Vừa rồi ma ma dẫn ta tới khố phòng cho, bà ấy nói bà ấy làm cho con nhà mình thừa một đoạn nên đưa cho ta.”
Dung Đường há hốc miệng: "Ồ - -’
Sau đó y lấy ra một cái dây Vương phi đưa từ trong ống tay áo, thuận tiện nâng ống tay áo bên phải lên, nói: "Nương cũng đan cho ngươi một dây, muốn ta đeo lên cho ngươi.”
Túc Hoài Cảnh thoáng sửng sốt.
Dung Đường không đợi hắn phản ứng, đưa tay kéo hắn qua, không nói lời nào buộc dây lại cho hắn, chân thành nói: "Đây là trưởng bối tặng cho tiểu bối bảo vệ bình an xua đuổi tà ma, nếu tặng cho ngươi thì ngươi đeo là được rồi, tại sao phải tặng cho ta.”
Xúc cảm ấm áp của ngón tay và xúc đan xen khi chạm vào sợi dây bện mềm mại. Túc Hoài Cảnh kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía cổ tay mình, ngơ ngác cả nửa ngày: "Đây là mẫu thân cho ta?”
Dung Đường gật đầu, thuận tiện lặp lại: "Họa Cầm tỷ tỷ nói là mẫu thân tự đan, chỉ hai chúng ta mỗi người một cái, chuyên bảo vệ bình an cho chúng ta, những người khác không có đâu.”
Chính y cũng không phát hiện lúc mình nói lời này mang theo chút khoe khoang và dỗ người ta trong vô thức. Túc Hoài Cảnh nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, hắn hoàn toàn không ngờ Vương Tú Ngọc bện dây ngũ sắc cho Dung Đường cũng sẽ bện cho mình một dây.
Chỉ là đây là lần đầu tiên hắn nhận được dây thừng ngũ sắc do trưởng bối tặng trong tiết Đoan Ngọ suốt nhiều năm qua. Sau đó theo bản năng muốn tặng cho Dung Đường, kết quả lại nhận được một niềm vui bất ngờ như vậy.
Túc Hoài Cảnh buông tay xuống, bất giác sờ sờ lệnh bài, bản thân cũng không nói ra được trong lòng mình là loại cảm xúc gì.
Sau đó hắn ngẩng đầu, một lần nữa kéo tay Dung Đường về, cố chấp buộc sợi dây thừng trưởng công chúa đưa lại cổ tay Dung Đường: "Vậy ta đã có mẫu thân cho, sợi dây này tặng cho Đường Đường, ta hy vọng ngươi bình an khỏe mạnh.”
Dung Đường không kịp từ chối, hai sợi dây ngũ sắc được buộc vào cổ tay, một bên trái và một bên phải.
“... "Cũng được, y nói trong lòng.
Dung Đường tiện tay rút một túi mứt hoa quả từ trong ngăn tối ra, nhét một miếng mứt vào miệng rồi tựa vào xe nhìn con phố dài dần ồn ào ngoài cửa sổ, lại đi ngang qua một đội Kim Ngô Vệ đang tuần tra, y nhíu mày, đột nhiên nhớ tới gì đó bèn lơ đãng hỏi một câu: "Hoài Cảnh, ngươi biết ở đâu của Đại Ngu có bạch hổ không?"
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh ngưng tụ, ngón tay nhẹ vê vê, nói: "Không rõ lắm, làm sao thế?”
“Không có gì. "Dung Đường lắc đầu, giống như vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi cho vui::" Chỉ là trùng hợp nhớ tới khi còn bé tổ mẫu cũng từng săn giết một con bạch hổ, sau đó cách đây không lâu trong kinh lưu truyền có hiệp sĩ hiến hổ ở núi Nguyên Mông, chỉ là ta tò mò nơi nào lại có nhiều bạch hổ như vậy.”
Y nói xong ngáp một cái, lười biếng buông rèm xe dựa về phía sau, rất tự nhiên mà nói: "Hoài Cảnh, ta mệt rồi ngủ một lát trước nha, đến nơi thì ngươi gọi ta.”
Đương nhiên Túc Hoài Cảnh đồng ý, nhưng sau khi y nhắm mắt lại nhìn chằm chằm y thật lâu.
Hắn không chắc.
Hắn không biết Dung Đường chỉ là thuận miệng hỏi hay là đang thăm dò, rất nhiều lúc Dung Đường cho hắn một loại cảm giác hiểu rõ thế sự, nhưng bất kể là suy đoán từ loại khả năng nào thì đều có những thứ Dung Đường không nên biết.
Ngay cả trưởng công chúa cũng chỉ cần biết hắn cần một điềm lành, sau đó tặng hắn một con bạch hổ mà thôi.
Về phần hắn muốn làm cái gì, làm như thế nào, ngoại trừ bản thân Túc Hoài Cảnh thì không có bất kỳ ai có thể biết kế hoạch chính xác.
Nhưng Dung Đường lại khiến hắn cho rằng mình bị nhìn thấu.
Túc Hoài Cảnh không thể đoán ra, tay bất giác xoa thắt lưng, lại hơi dừng lại, con ngươi nhìn chằm chằm sợi dây thừng ngũ sắc mới tinh kia hồi lâu.
……
Cũng được.
Nếu Dung Đường thật sự nghi ngờ hắn, thật sự muốn hỏi hắn thì không bằng nói ra toàn bộ, chỉ cần không dọa y chạy là được.
Túc Hoài Cảnh im lặng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay Dung Đường, hai sợi dây ngũ sắc chồng lên nhau, bọn họ giống như những đứa trẻ được trưởng bối yêu thương nhất trên đời này.
-
Ngày mưa đầu tiên sau Tết Đoan Ngọ, Dung Đường đang đọc sách trong thư phòng, nằm trên ghế sập buồn ngủ chợt nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài nhà. Y sửng sốt một giây, không chút suy nghĩ mang giày chạy ra đứng dưới mái hiên ngắm mưa.
Túc Hoài Cảnh từ góc hành lang bưng khay đi tới, mỉm cười nhìn dáng vẻ tung tăng như chim sẻ của y, rồi đưa thuốc cho y.
Dung Đường ngửi một chút, phát hiện mùi vị không có đắng cũng không có gì lạ, mặc dù vẫn không ngon, nhưng tóm lại so với những thứ y uống ở Phù Viên tốt hơn rất nhiều.
Dung Đường uống thuốc, lại đặt chén trở về, ngồi ở trước hành lang lôi kéo Túc Hoài Cảnh ngồi ở bên cạnh mình: "Nghe mưa.”
Mùa hè trong kinh oi bức, ngay cả y cũng thay áo đơn, một trận mưa rơi xuống mát mẻ hơn rất nhiều. Không hiểu sao Dung Đường lại muốn Túc Hoài Cảnh nghỉ ngơi một lát.
Bọn họ ở đây nghỉ ngơi bao nhiêu ngày, Túc Hoài Cảnh bận rộn phía sau bấy nhiêu ngày.
Thế cục trong kinh mỗi ngày một thay đổi, thỉnh thoảng Dung Đường sẽ nghe Song Phúc tán gẫu về mấy thứ ngoài kia, nói trước tết Đoan Ngọ Tam hoàng tử cũng vào triều nghe chính sự, hai đảng phái đấu tranh chính tà.
Trong nguyên tác, hiện tại chính là thời điểm nam chính giấu tài, Thịnh Thừa Minh và Thịnh Thừa Tinh ở phía trước triều đấu càng dữ dội, gã ở phía sau sẽ nhặt được càng nhiều lợi thế. Cho đến khi Vũ Khang Bá của đảng Nhị Hoàng Tử bị lên án tạo phản, Thịnh Thừa Minh lưu đày, Thịnh Thừa Lệ mới chính thức bước lên sân khấu đoạt đích.
Mà hôm nay nam chính của Thiên Đạo bị phế đi một chân, Thịnh Thừa Minh đã có ý thức xa lánh phủ Vũ Khang Bá, Dung Đường không thể lật xem nguyên tác, trí nhớ đều trở nên xa lạ, y trái lại thật sự không có việc gì làm.
Y lôi kéo Túc Hoài Cảnh ngồi ở dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi, kiến trong viện chuyển nhà hốt hoảng chạy trốn, hoa dành dành bị quật ngã xuống đất.
Hai người bọn họ không nói chuyện cả nửa ngày trời, Dung Đường hóng gió, thậm chí vểnh chân.
Túc Hoài Cảnh nắm tay y rồi cởi bỏ hai sợi dây ngũ sắc kia, sau đó lại rất là nhu thuận đưa cổ tay của mình tới trước mắt y.
Dung Đường thoáng hiểu ý, cúi đầu giúp hắn cởi ra.
Túc Hoài Cảnh thu hồi ba sợi dây thừng, Dung Đường nhìn hắn một lúc lâu cũng không thấy hắn tìm chỗ ném, dùng bữa tối trước khi đi ngủ còn rất tò mò, hỏi: "Ngươi định ném ở đâu?"
Túc Hoài Cảnh lắc đầu, cười nói: "Bí mật.”
Dung Đường: "...?”
Gần đây Dung Đường càng ngày càng trẻ con, nghe vậy cảm giác mình bị hắn k1ch thích bèn không thể tin chớp chớp mắt, "Hừ" một tiếng, xoay người trở về phòng, mặc kệ hắn muốn ném đi đâu.
Túc Hoài Cảnh nhìn bóng lưng của y, đứng im tại chỗ nở nụ cười hồi lâu. Sau đó trở về phòng, lấy ra một cái hà bao, bên trong đặt lá bùa bình an Dung Đường mời về cho hắn từ chùa Đà Lan.
Túc Hoài Cảnh bỏ ba sợi dây thừng ngũ sắc đã phai màu kia vào. Người xưa đều nói phải ném đi, nhưng hắn tiếc.
Thất hoàng tử điện hạ tôn quý nhất hoàng cung Đại Ngu luyến tiếc ba sợi dây thừng mỏng manh, nói ra cũng có thể khiến người ta chê cười nhưng y rất luyến tiếc.
Cũng giống như tiếc không muốn mang bùa bình an theo bên người, đây là món quà hắn nhận được, món quà đơn giản chuẩn bị cho hắn, là thứ hy vọng hắn khỏe mạnh bình an.
Thậm chí mấy ngày nay Túc Hoài Cảnh còn cảm thấy sợ, nếu như ngày đó Dung Đường không xuất hiện ở Phong Nguyệt lâu, không dẫn hắn đi, vậy hiện tại hắn sẽ ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào?
Nhưng mỗi lần nghĩ tới những thứ này, tiểu thế tử sẽ xuất hiện ở trước mắt hắn một cách thần kỳ, một hồi làm nũng nói muốn ăn cay, một hồi còn nói trong nhà quá bức bối muốn đi ra ngoài dạo phố.
Túc Hoài Cảnh chỉ muốn chọc y vui vẻ thôi cũng đã hao hết sức suy nghĩ, căn bản không có thời gian rảnh rỗi cho hắn suy tư những chuyện chưa từng xảy ra kia.
Nếu thật sự muốn so sánh, đại khái một bên là địa ngục, một bên là nhân gian.
Hắn bắt đầu tham lam.
-
Ngày hôm sau Dung Đường tỉnh lại, thuận miệng hỏi một câu: "Hoài Cảnh, ngươi có muốn ra ngoài tránh nóng không?”
Túc Hoài Cảnh giật mình, không hiểu y có ý gì.
Dung Đường bĩu môi, oán giận nói: "Trong kinh càng ngày càng nóng, mấy ngày nay buổi tối ta nóng bức tới mức ngủ cũng không yên, ta sợ ở lại sẽ không tốt cho bệnh tình của ta.”
Y thuận miệng nói bậy, Túc Hoài Cảnh lại lập tức căng thẳng nắm chặt cổ tay Dung Đường, không nói một lời.
Dung Đường còn đang lẩm bẩm, liệt kê đủ loại ví dụ trong kinh quá nóng không thích hợp dưỡng bệnh, không để ý tới sau khi Túc Hoài Cảnh ấn lên cổ tay y rồi nhanh chóng thả lỏng, cũng trở nên có chút quái dị.
Nói dối.
Đường Đường đang nói dối.
Mạch tượng vững vàng, mặc dù vẫn suy yếu nhưng tốt hơn trước kia nhiều, ngày nào cũng ngủ ít nhất năm canh giờ.
Dối trá.
Đồ lười biếng.
Túc Hoài Cảnh thu tay về, cũng không vạch trần y mà hỏi theo: "Muốn đi đâu?’
Ánh mắt Dung Đường sáng lên, nhìn bầu trời phương xa, không chút suy nghĩ nói: "Giang Nam!”
Y nói: "Đoạn thời gian trước chẳng phải Mộc đại nhân bồi Kha Hồng Tuyết trở về Giang Nam tế tổ sao, trở về còn mang theo rất nhiều quà nữa, Kha Hồng Tuyết nói bên kia chơi rất vui, ta lớn bằng từng này nhưng còn chưa có đi qua đâu, Hoài Cảnh ngươi theo ta đi được không?"
Dung Đường vô cùng thẳng thắn thành khẩn làm nũng yêu cầu Túc Hoài Cảnh, người sau lại híp mắt, vì y đã thốt ra mục đích.
Hôm trước hắn gửi mật thư cho Thịnh Thừa Minh, nói rằng nên dành thời gian đi Giang Nam, mang theo một ít quan viên tinh thông thủy lợi, hôm nay Dung Đường đã nói với hắn mình muốn đi Giang Nam.
Nghiêm túc mà nói, điều này đối với hắn mà nói rất có lợi. Nhưng Túc Hoài Cảnh lại hơi do dự lắc đầu: "Quá xa, ngươi điều dưỡng cơ thể cho tốt rồi đi.”
“Đã điều dưỡng rất tốt rồi! "Dung Đường lập tức phản bác," Bây giờ một bữa ta có thể ăn hai chén cơm!”
Y dường như muốn biểu đạt sự cường tráng của mình, ai ngờ Túc Hoài Cảnh nghe vậy lại nặng nề nhìn y một cái, không chút lưu tình vạch trần: "Từ trước khi chúng ta thành thân, một bữa ngươi đã có thể ăn hai chén cơm, thỉnh thoảng quá đói bụng còn có thể ăn ba chén.”
Túc Hoài Cảnh thân là đại phu, đôi khi cũng không thể hiểu nổi Dung Đường một thân bệnh tật, cơ thể lại gầy gò, nhiều cơm như vậy rốt cuộc ăn vào trong bụng đi đâu hết.
Dung Đường đỏ mặt một cách đầy khả nghi, cứng cổ: "Ta thật sự khỏe rồi, chúng ta đi từ từ thôi, nếu còn ở kinh thành ta sẽ tức ngực mà chết mất..."
Miệng bị người ta che lại, Túc Hoài Cảnh hung tợn trừng mắt nhìn y không lên tiếng, tức giận vô cùng.
Dung Đường chớp mắt mấy cái, kéo tay hắn ra, làm nũng: "Đi đi đi, ta muốn ra ngoài chơi.”
Túc Hoài Cảnh trầm mặc một lát, hỏi: "Chỉ là chơi thôi à?”
Dung Đường lập tức gật đầu: "Chỉ là chơi thôi!”
Con ngươi tiểu thế tử trong veo tràn đầy chờ mong, trông mong nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh.
Giằng co một lúc lâu, Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng bại trận, đứng dậy.
Dung Đường nắm lấy hắn lo lắng nói: "Ngươi đi đâu?”
Túc Hoài Cảnh: "Bảo Song Phúc thu dọn hành lý, chọn ngày khác xuất hành.”
Dung Đường chớp mắt mấy cái, lập tức nở nụ cười: "Được!”
Túc Hoài Cảnh không kìm được xoa xoa tóc y sau đó mới rời đi. Hắn bước ra khỏi thư phòng, sắc mặt người đang cười trên giường lại trầm xuống.
Trong đầu vang lên âm thanh máy móc, không thể nói là châm chọc khiêu khích hay là van nài khuyên nhủ: 【 Chẳng phải cậu muốn làm sâu gạo ăn rồi chờ chết đó sao? 】
Dung Đường lui về phía sau, thoại bản che ở trên mặt: "Đi Giang Nam cũng có thể làm sâu gạo.”
Hệ thống: [...] Mạnh miệng.
[Mùa hè năm Khánh Chính thứ chín, Đại Ngu liên tục mưa to, cửa sông vỡ đê, tuần phủ Giang Nam ngồi không ăn bám, nhiều thôn trang bị ngập, bách tính lang bạt khắp nơi nhưng lại che giấu không báo. Hậu quả là mấy trăm vạn dân chúng gặp phải thiên tai, tổn thất mấy ngàn vạn lượng bạc trắng, trong lúc nhất thời vùng đất trù phú tiếng kêu than dậy khắp nơi, xương trắng đầy đất.]
Rất nhiều chuyện đều thoát ly quỹ tích nên có.
Thịnh Thừa Lệ sớm ra khỏi lãnh cung, Nguyệt Dung chết ở thời điểm mệnh không nên tuyệt, Trương Bảo Sơn tham ô quân lương lại không bị tra xét......
Dung Đường không biết bộ tiểu thuyết lấy Thịnh Thừa Lệ làm nhân vật chính đời này sẽ đi về hướng nào, nhưng thiên tai sẽ không thay đổi, nhân họa vĩnh viễn ở đó.
Dân chúng thiên hạ vô tội.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ lâu... Phòng ngừa mọi người hỗn loạn, trưởng công chúa là con nuôi của Tuyên đế, thứ tự ngôi vị hoàng đế là như vậy. Tuyên Đế (tổ phụ tiên đế) - Minh Tông (phụ thân tiên đế) - Lục Đế (tiên đế) - Nhân Thọ Đế (đệ đệ tiên đế)