Đường Hoa viện nửa năm không có người ở, vẫn không lộ vẻ tiêu điều.
Có hạ nhân ở lại trong viện, Vương Tú Ngọc cũng sẽ sai người kiểm tra định kỳ. Dung Đường và Túc Hoài Cảnh dẫn Lâm đại phu trở về trong viện, đúng lúc đụng phải sai vặt đang bày mâm trái cây bên lò lửa, hoan nghênh chủ nhân trở về.
Ấm trà đun trên lò, quả hồng chín đặt ở bên cạnh, Dung Đường ngồi trên giường nhỏ, tự nhiên vươn tay ra mời Lâm đại phu bắt mạch.
Y cười nói: "Lần này phương thuốc đại phu phối rất tốt, ta dùng xong sức khỏe tốt hơn nhiều.”
“Thế tử gia cát nhân tự có thiên tướng. "Lâm đại phu khách khí nói, bày ra một số dụng cụ rồi ngồi xuống bắt mạch cho Dung Đường.
Quýt ở phương nam đang vào mùa chín, Ninh Tuyên vương phủ nhận được mấy giỏ cam quýt lớn đưa tới từ trong thôn. Túc Hoài Cảnh lấy ấm trà xuống châm trà xong thì thay lưới sắt, bắt đầu nướng quýt cho Dung Đường.
Hắn chậm rãi lật cổ tay, tầm mắt lại hữu ý vô tình đánh giá thần sắc Lâm đại phu.
Túc Hoài Cảnh rất có lòng tin với y thuật của mình, nhưng đối với bản thân Dung Đường thì hắn tự nhận mình học nghệ không tinh.
Lâm đại phu lẳng lặng thăm dò mạch máu, lông mày nhợt nhạt nhíu lại, hỏi Dung Đường lúc xuôi nam có từng bị bệnh hay không.
Dung Đường vừa nói một câu "Vẫn như cũ", Túc Hoài Cảnh có chút trách móc nhìn y, nói: "Những ngày mưa to, y đau người muốn chết, cả đêm ngủ không yên.”
Dung Đường ngẩn ra, chột dạ nhéo nhéo lòng bàn tay.
Đại nhân vật phản diện đúng là nghiêm khắc!
[Chẳng phải do cậu quá nhiều tiền án sao?] Hệ thống quái gở lên tiếng.
Dung Đường rất không phục: " Ta nào có tiền án gì?”
【 Hội Chiết Hoa một lần, Giang Nam một lần, lần này đại nhân vật phản diện không nhốt cậu lại cũng coi như sụp đổ thiết lập rồi. 】
Dung Đường: "Vậy chẳng lẽ ta nói thật là có thể chữa khỏi sao? Không phải do làm nhiệm vụ nên cái vỏ này mới hẹo à?”
Vốn nguyên chủ sẽ chết vào đêm giao thừa năm Khánh Chính thứ chín. Từ ngày đó về sau, mỗi một ngày sống sót chẳng qua là vì để Dung Đường hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Y thuận miệng nói, theo cách hiểu thông thường của y, hệ thống nhà mình chỉ biết tranh luận với y, nhưng lần này sau khi nói xong, hệ thống lại im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: 【 Thử xem sao, lỡ như được thì sao? 】
Dung Đường ngẩn ra, không kịp phản ứng, Lâm đại phu đã chẩn bệnh xong, kê đơn thuốc lần nữa xong dặn dò: “ Đúng là sức khoẻ Thế tử gia đang có chuyển biến tốt đẹp, nhưng kinh thành đã vào đông, Thế tử gia vẫn cần chú ý che chở nhiều hơn, đừng để bị cảm lạnh phong hàn, cũng đừng ưu tư lo lắng quá độ, giấu diếm bệnh tình.”
Thầy thuốc tấm lòng như cha mẹ, từ nhỏ Dung Đường vẫn luôn được Lâm đại phu chiếu cố, vì thân thể rách nát này của y, không biết bao nhiêu lần mà lão tiên sinh thắp đèn đọc sách y học, muốn tìm được một biện pháp có thể chữa khỏi cho y.
Dung Đường bị răn dạy không nhẹ không nặng như vậy, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng, đáp: "Được.”
Lâm đại phu bị y chọc cười ra tiếng, Dung Đường thuận thế hỏi tình huống của Tiền thị.
Hai đời trước Dung Dung Đường không quá để ý tới cái thai của Tiền thị, trọng tâm của y vẫn đặt ở trên người Thịnh Thừa Lệ, ngay cả động cơ hai đời của đại nhân vật phản diện y cũng chỉ thuận tiện lưu tâm.
Những âm mưu trong nhà Ninh Tuyên Vương, Dung Đường thật sự không có sức lực đi nhớ, huống chi Vương phi cũng không cho phép hạ nhân trong viện nói những chuyện tai tiếng kia tới trước mặt Thế tử gia khiến y phiền lòng.
Cho nên Dung Đường chỉ biết là vào mùa thu năm nay Tiền thị mang thai, Dung Minh Ngọc rất coi trọng cái thai này, không chỉ nhiều lần ngủ lại trong viện Tiền thị, đồ ăn đồ dùng cũng đưa hết tới chỗ bà ta, hoàn toàn vượt qua quy cách nên có của trắc phi.
Ngay cả than hồng hàng năm Dung Đường phải dùng vào mùa đông, cũng bị trích một nửa bởi vì Tiền thị nói mình mang thai, mùa đông rất sợ lạnh.
Chờ Dung Đường biết chuyện này thì mùa đông đã qua. Vẫn là nha hoàn trong viện có một ngày rút chậu than, thuận miệng nhắc tới một câu " Than lửa do vương phi sai người đưa từ phía nam tới, còn tốt những cái mua ở trong phủ,” Dung Đường mới phát hiện thì ra một mùa đông này mình vẫn dùng than như thường lệ, là do Vương Tú Ngọc đang lấy bạc của mình trợ cấp.
Nhưng Vương phi chẳng nói gì với y, ngay cả hôm nay tới viện dùng bữa, về chuyện Tiền thị mang thai, một chữ Vương Tú Ngọc cũng không nói cho Dung Đường biết.
Dung Đường biết bà lo cho sức khỏe của mình, sợ y tức giận hoặc uất ức, nhưng thật ra Dung Đường cảm thấy chua xót hơn.
Lúc ấy Tiền thị đã sắp lâm bồn, sau khi Dung Đường biết chuyện này, không nói hai lời mặc quần áo tử tế đi tới thư phòng của Dung Minh Ngọc, đầu tiên là cung kính hành lễ gọi một tiếng phụ thân, mới giả bộ hoang mang hỏi: "Trong phủ sắp phá sản rồi à?”
Sắc mặt Dung Minh Ngọc trầm xuống, lúc này muốn giận dữ mắng mỏ, Dung Đường lại nói: "Nếu không phải phá sản, thì vì sao mẫu thân phải dùng của hồi môn trợ cấp than lửa trong viện cho con dùng? Phụ thân vất vả ở trong triều, vốn không cần phải bận tâm tới chuyện của gia đình, nhưng nếu quả thật giật gấu vá vai, trong tay con còn có một chút tài sản ngoại tổ tặng, cũng có thể bán trợ cấp gia dụng, thật sự không nên động đến của hồi môn của mẫu thân, truyền ra trong vương phủ thì sẽ mất hết thanh danh. Chỉ là nếu trong phủ đã túng quẫn như vậy, nhi tử ngu dốt, cho rằng không nên sinh cái thai trong bụng di nương, nếu không sinh ra cũng không nuôi sống nổi, chẳng phải là tự dưng tạo nghiệt nợ hay sao? Chỉ sợ bà nội biết cũng sẽ không đành lòng.”
Y rất ít khi trực tiếp nói chuyện với Ninh Tuyên Vương, Dung Minh Ngọc thường thúc giục Dung Tranh, cũng sẽ kiểm tra bài tập của Dung Viễn, duy chỉ có trưởng tử Dung Đường này, luôn luôn làm như không thấy. Thật ra Dung Đường cũng cảm thấy mừng rỡ vì được nhàn nhã, nếu không mỗi lần gặp mặt ông đều phải nói một đống lễ nghĩa phụ tử, y phiền muốn chết.
Nhưng về chuyện của Vương Tú Ngọc, nếu ngay cả y cũng mặc kệ, sợ là lương tâm bất an nửa đêm gặp ác mộng bừng tỉnh.
Sau khi Dung Đường nói xong, Dung Minh Ngọc lẳng lặng nhìn y thật lâu, giống như ngày đầu tiên quen biết đứa con trai này.
Dung Đường không trốn không tránh, đường đường chính chính đối diện với ông, cho đến khi Dung Minh Ngọc trầm giọng nói: "Ta biết rồi, số bạc mẫu thân con tiêu ra ta sẽ bổ sung gấp bội cho nàng.”
“Làm phiền cha rồi. "Dung Đường nói, xoay người định đi.
Dung Minh Ngọc từ đầu tới cuối đều ngồi ngay ngắn trên bàn sách, không nhúc nhích, trầm giọng gọi y lại, nói: "Hiếu kính cha mẹ, huynh đệ hữu ái, trẻ con ba tuổi đều hiểu đạo lý này, lời vừa rồi của con là nguyền rủa đệ đệ chưa ra đời của con, thật sự đại nghịch bất đạo. Ta niệm tình con ngốc nghếch nhiều năm, chưa từng đi học, không so đo với con, sau khi trở về chép đệ tử quy mười lần, ngày mai trước khi trời tối đưa tới trong viện ta.”
Thật ra Dung Đường có nhiều lý do thoái thác chặn những chuyện này, nhưng y mới đòi bồi thường cho vương phi từ chỗ Ninh Tuyên Vương. Nếu bản thân lại làm căng lên thì khó bảo đảm đối phương sẽ không giận chó đánh mèo với vương phi, bởi vậy y chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này, trở về trong viện đoan đoan chính chính chép mười lần đệ tử quy cho Dung Minh Ngọc.
Y biết Ninh Tuyên Vương là người khẩu phật tâm xà, ở bên ngoài thoạt nhìn là thần tử trung thành nhất của Nhân Thọ Đế, nhưng kì thực lòng dạ rất sâu, loại người như ông ta vừa trọng thanh danh lại sĩ diện, tuyệt đối sẽ không giao nhược điểm vào tay người khác. Cho nên ở trong viện, lúc Dung Đường nghe gã sai vặt nói câu kia, thật ra trong lòng chẳng có chút cảm xúc dao động nào.
Lời kia căn bản không phải là lời Dung Minh Ngọc sẽ nói ra miệng, cho dù ông ta nghĩ vậy cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, chứ đừng nói đến từ một trắc phi lại truyền tới trong tai gã sai vặt trắng trợn tuyên dương ra.
Vương Tú Ngọc là em gái ruột của Vương hoàng hậu, cho dù ông ta không nhìn nổi chuyện Dung Đường chiếm lấy thân phận thế tử Ninh Tuyên Vương, cũng sẽ không nói rõ chờ y chết, vị trí thế tử chính là của người khác.
Đó là đang tìm đường chết.
Cho nên Dung Đường cũng không sợ gã sai vặt áo xám thật sự truyền lời của y đến trong lỗ tai Ninh Tuyên Vương, dù sao nói như thế nào y cũng sẽ không chịu thiệt, chỉ là y lo Vương Tú Ngọc lại sẽ phải chịu uất ức vì cái thai của Tiền thị.
Thậm chí, y nghi ngờ cái chết hai đời trước của Vương Tú Ngọc không phải là do mệt nhọc quá độ mà chết, nếu không làm sao có thể trùng hợp ngay lúc Tiền thị mang thai, sức khoẻ lại kém đi.
Nhưng Lâm đại phu cũng không hỏi được cái gì, quả thật ông được Tiền thị mời vào trong viện chẩn mạch qua vài lần, nhưng mạch rất bình thường, nhiều nhất chính là giai đoạn đầu thai tượng bất ổn, cần chăm sóc nhiều hơn mà thôi.
Dung Đường khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể liên hệ tất cả tin tức mình biết.
Bởi vậy y chỉ hỏi thêm một câu: "Mẫu thân gần đây khỏe không?"
Sắc mặt Lâm đại phu hơi trì trệ, Dung Đường cảm thấy lạnh lẽo, bất giác siết chặt tay: "Đại phu xin nói rõ.”
Lâm đại phu nhìn y, lại nhìn Túc Hoài Cảnh, nói: "Thật ra không phải chuyện lớn gì, chỉ là khoảng thời gian vào mùa thu, thỉnh thoảng vương phi ngủ không được an ổn, tim đập nhanh gặp ác mộng, uống mấy phương thuốc an thần mới tốt hơn một chút, nhưng tốt nhất vẫn là không nên vất vả quá độ, sợ tổn thương căn cơ, nếu thế tử gia có rảnh vẫn nên khuyên nhủ Vương phi mới được.”
Dung Đường mím môi, gật đầu, truy hỏi: "Không có vấn đề gì khác chứ?”
Lâm đại phu không hiểu: "Không có.”
Trong lòng Dung Đường vẫn có chút nghi ngờ, Túc Hoài Cảnh lại nắm tay y, bóc ra một quả quýt nướng cho y, dịu giọng trấn an: "Đường Đường đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này chúng ta ở trong phủ, có rảnh thì đi chia sẻ ưu tư cho mẫu thân.”
Dung Đường nhìn hắn một cái, thầm nghĩ cũng chỉ có thể như thế, bèn gật đầu.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy, tiễn Lâm đại phu ra cửa.
Lúc đi tới cửa viện, bước chân xách hòm thuốc ngừng lại, sắc mặt hơi ngưng tụ.
Túc Hoài Cảnh nhìn ông, lại bất giác căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Đại phu muốn nói cái gì?”
" Sức khoẻ thế tử gia quả thật tốt hơn rất nhiều, mạch tượng trầm ổn hơn không ít so với lễ mừng năm mới lúc ấy, nhưng --" Ông hơi hơi dừng lại, nhìn Túc Hoài Cảnh không lên tiếng.
Túc Hoài Cảnh: "Nói thẳng không sao.”
“Căn cơ xấu. "Lâm đại phu thở dài,”Cơ thể suy yếu không thể hấp thu được chất bổ, cơ thể này của thế tử gia chỉ có thể hồi phục từ từ, cụ thể có thể dưỡng đến mức nào thì chẳng ai nói rõ được.”
Túc Hoài Cảnh đã sớm biết là kết quả này, nhưng lúc thật sự nghe thấy phán đoán giống như vậy từ trong miệng đại phu khác, hắn vẫn cảm thấy thất vọng.
Sơn trà của Đường Hoa viện đã rụng hết hoa, chỉ còn lại có lá xanh biếc, gió bắc thổi qua kéo theo vài chiếc lá không vững chắc, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng ho khan rầu rĩ của Dung Đường ở trong viện, Túc Hoài Cảnh không hiểu sao cảm thấy sắc trời cũng tối hơn rất nhiều.
Hắn nói tiếng cảm ơn, đưa Lâm đại phu ra ngoài, đại phu đã đi rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lui về hỏi một câu: " Lúc Thế tử gia ở Giang Nam có từng trị liệu với đại phu khác hay không?”
Túc Hoài Cảnh hơi ngẩn ra: "Từng có, làm sao vậy?”
Lâm đại phu lại hỏi: "Có thể mời đại phu kia cùng về kinh không?”
Không hiểu sao trong lòng Túc Hoài Cảnh có hơi căng thẳng lắc đầu nói: " Không thể.”
Lâm đại phu nhíu mày, vẻ mặt buồn bã: "Đáng tiếc, ta muốn trao đổi với hắn một phen.”
“Là chuyện gì? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
"Ta xem phương thuốc, phát hiện vị thuốc hắn cho thế tử gia dùng có linh chi, ta đang băn khoăn không biết có thể dùng dược liệu khác dịu nhẹ hơn để thay thế không." Lâm đại phu nói.
Túc Hoài Cảnh: " Sao lại nói thế?”
“Thế tử gia ở Giang Nam, có một đoạn thời gian sức khoẻ giảm sút nghiêm trọng, bởi vậy cần nhanh chóng bổ sung linh chi, nhưng sau đó thì sức khoẻ của ngài ấy đã tốt hơn rất nhiều, thay vì dùng những nguyên liệu tức thời như vậy, không bằng đổi thành đảng sâm, bạch thuật và các loại khác nhẹ hơn. Vừa có thể giảm bớt dược tính hồi phục từ từ, lại phòng ngừa thế tử gia phụ thuộc vào linh chi, ngày sau lỡ có gặp phải bất trắc thì không có cách nào cứu được.”
Ông nói xong dường như ý thức được bản thân lỡ lời, lập tức bổ sung: "Nhưng y thuật của vị đại phu kia cao minh hơn ta nhiều, nhiều năm như vậy ta cũng không thể điều trị sức khỏe của Thế tử gia đến trình độ này, hắn dùng thuốc như thế có lẽ là có mục đích khác, ta ở đây cũng không thể phỏng đoán được.”
Túc Hoài Cảnh nghe lại sửng sốt một hồi, mắt sáng lên, chắp tay hành lễ với Lâm đại phu: "Đa tạ tiên sinh.”
Lâm đại phu: "...?”
Lão tiên sinh có hơi mơ hồ, không rõ vì sao Thế tử phi đột nhiên vui vẻ, ông chỉ có thể gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài tiểu viện.
Trong viện gió bắc vẫn thổi, Địa Long cháy lên, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, Túc Hoài Cảnh tiễn người chậm chạp chưa về, cửa thư phòng bị người ta đẩy từ trong ra ngoài.
Tiểu thế tử mặc quần áo mỏng thò người ra từ sau tấm rèm, một tay còn rụt ở trong tay áo, có chút nghi hoặc chớp mắt mấy cái, hỏi: "Hoài Cảnh, ngươi không trở lại sao?”
Giọng nói lẫn trong gió bắc, mang theo vài phần mềm mại, Túc Hoài Cảnh ngước mắt nhìn lại, cười nói: " Về rồi đây.”
Dung Đường bất giác làm nũng: "Vậy ngươi nhanh lên đi, quýt ta nướng không ngon, thèm lắm rồi.”
Túc Hoài Cảnh nhấc chân, đi về phía thư phòng.
Nào có mục đích gì khác, cùng lắm là quan tâm nên loạn.
Bởi vì là Đường Đường, cho nên muốn cho y tất cả dược liệu quý giá trên đời, những dược liệu mà cả đời người khác không bao giờ có được, không lấy tiền cứ thế chồng chất cho y.
Nhưng kỳ thật như vậy không đúng.
Chính hắn là thầy thuốc, hắn vốn nên rõ ràng là thuốc có ba phần độc.
Chỉ là lần đó sau khi mưa to kết thúc, từ lúc Dung Đường tỉnh lại trên giường sau giờ ngọ, hắn dò được mạch tượng phù phiếm như vậy, trong chớp mắt mơ hồ mà thôi.
Sau này hắn sợ đột nhiên chuyển sang loại thuốc có hiệu lực thấp hơn sẽ không có lợi cho sức khỏe của Dung Đường.
Hắn là đại phu, nhưng cũng là bệnh nhân, một mặt lý trí, một mặt xử trí theo cảm tính.
Cả đời này Túc Hoài Cảnh cũng không nghĩ tới, có một ngày bản thân mình cũng sẽ xử lý theo cảm tính.
Sau giờ ngọ mùa đông ấm áp, Dung Đường đứng ở cửa nhìn hắn, nụ cười Túc Hoài Cảnh tràn ra: "Ta đi nướng giúp ngươi.”
Đúng là được chiều hư, quýt cũng không biết nướng.
Tác giả có lời muốn nói: Còn không phải do thói quen của ngươi sao? (▽ヘ▽#)