Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

chương 126: 126: làm nam sủng chứ gì ta cũng biết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời này khiến người cả đại sảnh đều sửng sốt.

Một lát sau, Lạc Hành Chu phản ứng lại, nghiến răng mắng to: “Thông báo thì thông báo, cứ phải thông báo ở đại sảnh ta thành thân vậy hả?! Vô Tương Tông cái gì…”

“Bình tĩnh một chút.” Nghe thấy y sắp mắng người, Liễu Phi Sương và Tạ Cô Đường vội bước lên ngăn: “Hành Chu, bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng đã nói rồi.”

“Buông ta ra, ta thành hôn mà gây chuyện, xem ta có đánh hắn không!”

Lạc Hành Chu quyền đấm cước đá với không khí, Giản Hành Chi nhìn y: “Muốn đánh sao không đánh sớm? Bóng người cũng chẳng có, khoe khoang anh hùng cái gì?”

Lạc Hành Chu bị nghẹn họng, thoáng chột dạ.

Giản Hành Chi xua tay: “Cậu mau đi động phòng đi.”

Nói xong, Giản Hành Chi bước lên trước, ngẩng đầu nhìn hàng chữ vàng còn đang lơ lửng giữa không trung sắp tan biến.

Y vung tay, chữ vàng biến mất rơi xuống, hóa thành một phong thư mời, thư mời không ghi tên họ, dường như người lấy được thư là có thể sử dụng.

Giản Hành Chi cầm thư cúi đầu không nói, Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt y: “Nhìn gì đấy?”

“Đang cảm nhận xem bên trên có khí tức của Mai Tuế Hàn không…” Giản Hành Chi cười, đưa thư cho Tần Uyển Uyển: “Đáng tiếc, tìm không thấy.”

Hai người nói chuyện.

Liễu Nguyệt Hoa thấy mọi người bàn tán xôn xao, giơ tay lên trấn an đám đông: “Chư vị tân khách yên tâm, Vô Tương Tông có lời mời, mặc dù tới không đúng lúc nhưng không có ác ý, các vị tân khách có thể đi theo quản gia vào chỗ ngồi.

Hôm nay vẫn là đại hỉ của con ta, các vị thân thích có thể uống rượu ca hát, vui vẻ một chút.”

Liễu Nguyệt Hoa nói xong, gọi quản gia dẫn tân khách ra khỏi đại sảnh.

Đợi người ở đại sảnh đã giải tán tương đối, Liễu Nguyệt Hoa, Tạ Cô Đường và Thúy Lục bước đến.

Tần Uyển Uyển quay đầu đưa thư mời cho Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, thư mời.”

Liễu Nguyệt Hoa nhận lấy thư mời, cảm ơn Giản Hành Chi: “Vừa rồi may mà có Giản đạo quân.”

Giản Hành Chi gật đầu, chỉ đáp: “Một cái nhấc tay thôi.”

Liễu Nguyệt Hoa nhận lấy thư mời, đọc một lát, thở dài: “Vốn còn bảo Cô Đường đi hỏi chuyện Liên minh Tiên giới với Chưởng môn bọn họ, không ngờ Vô Tương Tông đã giành trước.

Đáng tiếc con ta mới đại hỉ, ta phải hoãn lại vài ngày mới đi, không biết chư vị dự định khi nào lên đường?”

Liễu Nguyệt Hoa ngẩng đầu, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cười đáp: “Hôm nay lên đường.”

Liễu Nguyệt Hoa ngây người, nhưng ngẫm nghĩ, bà vẫn gật đầu: “Giản đạo quân và Tần cô nương vội vàng như vậy hẳn có chuyện quan trọng, vậy Liễu mỗ cũng không giữ lại, hôm khác có duyên gặp tại Đại hội Liên minh Tiên giới.”

Sau khi tạm biệt Liễu Nguyệt Hoa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục đứng bên cạnh.

Mọi người không lên tiếng, yên lặng đứng một lúc lâu.

Thúy Lục mở miệng trước: “Còn không đi?”

Tần Uyển Uyển nghe thế thì mỉm cười, đắc ý nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi cũng không kinh ngạc, lười nhác nhìn lướt qua Tần Uyển Uyển, xoay đầu đi trước dẫn đường: “Đi thôi.”

“Không chào Hành Chu và Phi Sương sao?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường cười đáp: “Đêm qua đã nói với hai người họ rồi, hiện giờ có thể lên đường.”

Có được lời của Tạ Cô Đường, mọi người cũng không bận tâm gì nữa.

Tần Uyển Uyển mang theo Nam Phong, thu dọn một chút rồi ngồi đường thủy rời khỏi Hoa Thành trong đêm.

Cả bọn cùng ngồi trên thuyền, vây quanh bàn nhỏ chơi mạt chược.

Nam Phong ở bên cạnh nướng bữa khuya cho bọn họ, mọi người vừa đánh bài vừa bàn bạc chuyện lúc sáng.

“Gần đây Vô Tương Tông thần thần bí bí không hỏi sự đời lại đột nhiên đứng ra chủ trì chính nghĩa, bộ bị rút gân à? Cửu đồng.” Thúy Lục ném một quân bài, thơ ơ nói.

“Phỗng.” Tạ Cô Đường phỗng bài, ném ra một quân, lấy đi quân của Thúy Lục, nhắc nhở nàng ta: “Bọn họ thích bói toán, bói được gì rồi chăng?”

“Bói cái gì mà bói?” Giản Hành Chi sờ bài, nhìn chằm chằm bài của mình cau mày, rối rắm hồi lâu mới ném ra một quân: “Rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, ta thấy lão tổ kia chính là Mai Tuế Hàn, đang đợi bắt ba ba trong rọ đấy.”

“Chiếu.”

Tạ Cô Đường nhìn thấy Giản Hành Chi ra quân, ngăn bàn tay đang định sờ bài của Tần Uyển Uyển, đẩy bài ra dưới vẻ mặt chấn kinh của nàng: “Hồ rồi.”

Cả đám sững sờ nhìn y, Tạ Cô Đường giơ tay móc móc, giọng điệu bình thản thúc giục: “Đưa tiền.”

“Cậu ăn gian hả?”

Giản Hành Chi khó tin, nhìn chằm chằm bài của y lại lần nữa.

Tạ Cô Đường mỉm cười: “Bẩm sinh số cờ bạc hơi bị tốt, ngại quá.”

“Đúng là quỷ ám.” Giản Hành Chi đau lòng đổ hai viên linh thạch cấp thấp trong túi Càn Khôn ra, oán giận: “Trước đây vận số ta đều siêu tốt, sao tới nơi này lại xui xẻo như vậy?”

“Thế nên con người không thể chỉ dựa vào bản thân cá chép(*)…” Tần Uyển Uyển thở dài: “Cần phải học cách phấn đấu.”

(*) Chỉ tất cả những người có vận may, hoặc sự việc mang đến vận may.

Nói xong, nàng đặt linh thạch lên bàn, đau lòng tức giận nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, hay là huynh đừng đánh nữa, đổi Nam Phong nhé?”

Tạ Cô Đường nhìn nàng, ánh mắt mang theo nghi hoặc: “Ta không xứng chơi mạt chược với mọi người sao?”

“Là chúng ta không xứng.”

Thúy Lục tức giận vỗ linh thạch lên bàn, bưng trà ực một ngụm.

Tạ Cô Đường mỉm cười, kéo linh thạch về phía mép bàn mình, lịch sự cảm ơn: “Đa tạ.”

Thúy Lục hung dữ trừng y, nghiến răng: “Chơi lại! Ta đây không tin.”

Nói xong, mọi người lại bắt đầu xào mạt chược.

Tần Uyển Uyển vừa xào vừa tìm đề tài, quay đầu hỏi Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, lần này người có mục tiêu gì?”

“Mục tiêu lần này đơn giản.” Giản Hành Chi vừa xếp bài vừa thản nhiên đáp: “Giúp nàng trở thành người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!”

Nghe nói thế, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại.

Thúy Lục nghe không hiểu, hỏi lần nữa: “Làm gì cơ?”

Tạ Cô Đường cũng nhìn sang, Giản Hành Chi bắt đầu sờ bài, giải thích: “Tức là trở thành người lóa mắt nhất Đại hội Liên minh Tiên giới, đó chính là mục đích lần này của ta.”

Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau, cả hai đều lựa chọn im lặng không hỏi.

Tần Uyển Uyển tò mò: “Vậy người định làm thế nào?”

“Ta nghĩ xong rồi.” Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng: “Đầu tiên nàng phải có thân phận, người nổi nhất không thể là một người bình thường.”

“Không sai.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cho nên người định cho ta thân phận gì?”

“Sơn chủ Tịch Sơn.” Giản Hành Chi nhìn nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”

“Mẫu thân có thể đánh chết ta.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Hay là bịa một cái đi.”

“Vậy thì Tông chủ Thượng Thiện Tông.” Giản Hành Chi nhìn mọi người một lượt: “Tốt xấu gì cũng phải là Chưởng môn.”

“Đúng vậy.” Thúy Lục gật đầu: “Hơn nữa còn phải ăn mặc lộng lẫy.”

“Còn phải võ nghệ cao cường.” Tạ Cô Đường bổ sung: “Cả Tu chân giới đều là truyền thuyết về muội.”

“Nhưng võ nghệ muội ấy không đủ mạnh…” Thúy Lục cau mày: “Vậy làm sao đây?”

“Cái này đơn giản.” Nói đến ngụy tạo thanh danh, Tần Uyển Uyển rất có kinh nghiệm, nàng nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục: “Nếu hai người không để ý, chúng ta sẽ thêu dệt vài câu chuyện, tuyên bố với bên ngoài rằng ta là ẩn thế cao nhân, sau khi xuất sơn chưa từng thua trận, ngay cả hai người các người ——” Tần Uyển Uyển chỉ vào cả hai: “Ta chỉ cần một chiêu.”

“Ta…” Tạ Cô Đường liếc nhìn Thúy Lục: “Ta không để ý.”

“Ta cũng không quan trọng.” Thúy Lục ngửa tay: “Sau đó thì sao?”

“Chúng ta xuất tiền mua một trăm người, lan truyền câu chuyện này khắp thành trì tổ chức Đại hội Liên minh Tiên giới ở Vô Tương Tông.

Chúng ta lại dựng bảng hiệu của ta ở nhiều nơi, khiến hình tượng ẩn thế cao nhân vừa đẹp vừa mạnh này của ta thâm nhập vào lòng người.”

“Thế này…” Tạ Cô Đường lưỡng lự: “Khả thi không?”

“Khả thi.” Giản Hành Chi đáp một cách dứt khoát, lấy kinh nghiệm bị lừa của mình ra nói cho Tạ Cô Đường biết: “Cực kỳ khả thi.”

Y rõ ràng hơn ai hết sau khi tiếp nhận quá nhiều tin đồn là như thế nào.

“Vậy ta gọi người.” Thúy Lục gật đầu: “Vô Tương Tông muốn mở Đại hội Liên minh Tiên giới, không thể không mời ta.

Ta bảo thuộc hạ mang thư mời đến thẳng Vô Tương Tông chờ chúng ta, tiện thể làm chuyện này.”

Quỷ Thành cách Vô Tương Tông gần hơn nhiều, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vừa đẹp.”

Thúy Lục lấy một lá bùa truyền âm, lập tức đưa tin cho bên Quỷ Thành, thuộc hạ vâng lời đi làm ngay.

Có Thúy Lục sắp xếp, Tần Uyển Uyển yên tâm hơn nhiều.

Bốn người một kiến vừa du sơn ngoạn thủy vừa hoàn thiện câu chuyện, mười ngày sau đã thành công du ngoạn đến Vô Tương Tông.

Vô Tương Tông không có vị trí chính xác, chỉ có một khu vực quản hạt.

Bọn họ đến thành chính của Vô Tương Tông, nhìn thấy người ở đây rõ ràng đông hơn các thành thị khác.

Mọi người xếp hàng đợi binh linh kiểm tra thân phận.

Tần Uyển Uyển lướt mắt nhìn xung quanh, thấy bảng hiệu của mình đứng ở cửa, bày ra tư thế chào đón, tấm bảng viết: “Hoan nghênh Tông chủ Thượng Thiện Tông.”

Mặc dù tấm bảng này không có mỹ mạo của nàng, thậm chí không nhìn ra là nàng, nhưng Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ gấp bội.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn tấm bảng này, tràn ngập hồi tưởng.

Giản Hành Chi cảm khái: “Năm đó ta vừa lên Nam Thiên Môn, nhìn thấy tấm bảng như thế, khi đó ta nghĩ đây chắc chắn là mặt tiền của Tiên giới.”

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Hôm nay, ta cũng trở thành mặt tiền của Vô Tương Tông rồi.”

“Mặt tiền cái gì.” Phía sau có người cắt lời bọn họ: “Bên kia một đống tấm bảng kiểu này, năm linh thạch một ngày, cô thích thì cô cũng bỏ tiền đi.”

Hai người vừa nghe vậy, quay đầu nhìn hướng đám người chỉ, trông thấy mười mấy tấm bảng hình người y hệt đứng bên cạnh, lần lượt là “Hoan nghênh Chưởng môn Phượng Hoàng Môn”, “Hoan nghênh Chưởng môn phái Ngô Đồng”,…

Tần Uyển Uyển ngây người, quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi lập tức nói: “Năm đó không có nhiều người như vậy.”

Tần Uyển Uyển lại quay đầu nhìn về phía Thúy Lục, Thúy Lục thấp giọng nói: “Lúc thuộc hạ báo cáo, ta cũng không biết nhiều người có sở thích như vậy.”

“Không sao…” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”

Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra.

Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.

“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”

“Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”

“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”

Nói xong, nàng ta dẫn đường đi trước, mang mọi người vào khách sạn: “Ta đã bảo thuộc hạ sắp xếp trước, chẳng phải muốn trở thành kẻ khiến người khác chú mục sao?”

Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn.

Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!

Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.

Không phải không đẹp, mà là hơi lố.

Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.

Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”

“Có mắt nhìn!”

Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”

Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại.

Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.

Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.

“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta chém giết chiến trường, lấy máu nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghe thế chấn kinh, ngước mắt lên, lập tức muốn cởi áo, kết quả vừa mở mắt đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Thúy Lục: “Đừng lộn xộn!”

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta giết nhiều kẻ địch nhất.

Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này.

Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.

Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.

Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.

Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?

“Thế nào?”

Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc.

Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”

Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”

Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt.

Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”

Để mắt tới kẻ địch phải không?

Tần Uyển Uyển oán thầm, dời mắt lên người Nam Phong bình thường nhất ở đây.

Nam Phong ủi xong nếp nhăn cuối cùng nho nàng, cất hương cầu(*), gượng cười: “Chủ nhân, chúng ta hết thời gian rồi.”

(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài.

Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”

“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”

“Linh thú.”

Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.

“Tùy tùng.”

Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Còn gì nữa?”

Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”

Thúy Lục nghe như thế, rất có kinh nghiệm sửa lời y: “Nam sủng.”

“Không…” Giản Hành Chi cố căng da mặt: “Không phải đều như nhau sao? Có gì khác biệt?”

“Nam sủng phải có dáng vẻ của nam sủng.” Thúy Lục nhắc nhở y: “Cậu không được, đổi Tạ Cô Đường đi.”

“Ta không được, y được?” Giản Hành Chi trừng Tạ Cô Đường, kết quả ngay lúc mọi người nhìn sang, Tạ Cô Đường đã khoác tay Nam Phong, trông vừa ngây thơ vừa yếu đuối như đại bàng nép người.

“Rất rõ ràng.” Thúy Lục quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Y được.”

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường bình tĩnh nhìn lại Giản Hành Chi.

Hai người giằng co một lát, Giản Hành Chi tức quá hóa cười.

“Làm nam sủng chứ gì?” Y vươn tay khoác tay Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cứng đờ người.

Giản Hành Chi dựa đầu vào đầu Tần Uyển Uyển, nhìn Tạ Cô Đường: “Ta cũng biết vậy!”

Nhìn thấy Giản Hành Chi dựa vào Tần Uyển Uyển, Thúy Lục hài lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức hóa thành một con chim bói cá khổng lồ: “Lên đi.” Nàng gọi mọi người: “Bà đây miễn cưỡng làm linh thú một lần.”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio